Theo như kế hoạch, Hồ Trân Trân sẽ cùng các vị phụ huynh và các đứa trẻ nghỉ tại khách sạn một ngày, sau đó ngày hôm sau sẽ liên hệ với người phụ trách của Kỷ Tiên Sinh để hẹn thời gian làm thủ tục.
Nếu có sự việc thay đổi cũng không sao cả, vì Hồ Trân Trân đã chuẩn bị tinh thần để ứng biến cho mọi trường hợp, nhất định có thể suôn sẻ.
Ừm, nhất định có thể…
Làm ơn có ai nói cho cô biết tại sao lại có sân khấu chữ T ngay tại sân bay được không?
Và tại sao lại có những người mẫu mặc những sản phẩm cao cấp nhất và mới nhất của mùa này, đang bước đi trên sàn catwalk trong cơn gió mạnh như thế?
"......."
Cảnh tượng trước mắt làm hiện trường xung quanh nhất thời trở nên rất yên tĩnh.
Có một số phụ huynh đứng ngay cầu thang xuống máy bay, dừng chân đắn đo không biết có nên xuống hay không.
Khi các người mẫu trên sàn catwalk nhìn thấy có người bước xuống máy bay, họ bất ngờ thay đổi đội hình, đứng sang hai bên sân khấu chữ T.
Âm nhạc quen thuộc phát ra từ loa của sân bay, và cuối sân khấu chữ T xuất hiện một bóng người.
"Đại ca, đại ca, chào mừng cậu đến chỗ chúng tôi, dù cho trời có mưa có gió chúng tôi vẫn chào đón nhiệt liệt …"
Trần Lệ, người đứng ở phía trước không thể chịu được tiếng ồn ào liền quay lại hỏi: "Chúng ta bay đến đúng nơi rồi có phải không? Nhưng ở đây thực sự là nước F sao?"
Trước khi cô ấy nghe được câu trả lời, âm nhạc đột ngột dừng lại.
Chàng trai đứng trên sân khấu T cầm micro lên và nói: "Hồ Hồ thân mến, chào mừng đến với đất nước F của chúng tôi!"
Dù giọng qua micro của anh ta phát ra khá nhỏ nhưng Trần Lệ vẫn hiểu ý anh ta và ngay lập tức nhận ra rằng khung cảnh được bày binh bố trận này là để chào đón Hồ Trân Trân.
Cô nhanh chóng bế đứa trẻ và di chuyển vài bước nép sang một bên để nhường đường.
Khi những người khác nhìn thấy Trần Lệ làm điều này, họ đã vô thức làm theo vô tình tạo thành một đường trống như dành cho nhân vật chính lại cho Hồ Trân Trân.
Còn cô, người vốn đang đi ở cuối đội, đột nhiên trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
Cô cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, bản nhạc đã tạm dừng lại bắt đầu vang lên.
Nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân cứng đờ, cô xấu hổ đến mức tay chân luống cuống không thể di chuyển được, sau đó miễn cưỡng bước qua đám đông và đi về phía người đàn ông.
Anh ta sải bước tới chào hỏi cô: "Ôi Hồ Hồ, tôi nhớ cậu quá."
Anh ta vươn tới ôm chặt Hồ Trân Trân, "Chào mừng! Chào mừng cậu!"
Hồ Trân Trân miễn cưỡng nhớ lại tên người đàn ông này sau đó lơ mơ trả lời lại: "Tôi cũng nhớ cậu, Thomas."
Thomas nghe vậy thì rất vui mừng.
Những người trên sàn catwalk phía sau dường như đã nhận được tín hiệu, kéo gấu váy của những bộ váy thời trang cao cấp lên và bắt đầu thực hiện các điệu nhảy bắt chéo theo tiếng nhạc.
Hồ Trân Trân bị cảnh tượng này làm cho nhức mắt, không khỏi nhắm mắt lại mấy giây.
“Thomas, họ đang làm gì vậy?”
Giọng nói trầm ấm của Thomas cất lên, anh ta còn vòng tay qua vai Hồ Trân Trân một cách thân thiết.
"Này! Hồ Hồ, đây là chương trình tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu đó nha. Hình như là nó rất nổi tiếng ở nước cô phải không?"
"Tôi còn thấy kiểu nhảy này có ở khắp mọi nơi trên các nền tảng xã hội. Nó gọi là gì nhỉ?"
* Múa quảng trường: là một nếp sinh hoạt văn hóa quen thuộc của những cụ ông, cụ bà Trung Quốc.
"À đúng rồi! La danse carrée, nó thật thú vị!"
*La danse carrée (hay còn gọi là square dance) là một loại hình vũ đạo phát triển từ bên ngoài các phòng tập tại bất kỳ không gian mở nào khả thi ví dụ như trên đường phố, trong các bữa tiệc nhảy, tiệc đường phố, trong công viên, khuôn viên trường học, trong các buổi đi quẩy hay tại các hộp đêm, vũ trường.
Giọng nói lịch sự của phụ huynh từ phía sau vang lên: "Cô Hồ, vị này là ai vậy?"
Ah...một điều đáng xấu hổ như vậy đã bị rất nhiều người ở đây nhìn thấy rồi.
Hồ Trân Trân xấu hổ quặp chặt ngón chân xuống giày, nhất thời cứng họng không thể trả lời.
May mắn thay, trình độ tiếng Trung của Thomas khá tốt, anh ta hiểu được câu này và chủ động giới thiệu bản thân với mọi người.
"Xin chào các quý cô xinh đẹp, tên tôi là Thomas, rất vui khi được gặp mọi người ở đây.
"Hồ Trân Trân chỉ biết phụ hoạ theo lời anh ta nói và cười ngượng nghịu.
Giờ cô chỉ có thể nghĩ những điều tốt đẹp để lấn át đi sự xấu hổ này.
Nhưng cũng rất tốt, tình bạn của cô và Thomas đã được củng cố, cho dù bây giờ cô có nói với người khác mình không quen Thomas thì cũng sẽ không có ai tin.
Sau khi Thomas giới thiệu bản thân, những người khác lập tức nhận ra thân phận của anh ta.
Đây chính là người thừa kế của Kỷ Tiên Sinh và cũng là người đã bán cổ phần cho Hồ Trân Trân.
Vừa nãy họ vẫn còn bàn tán về việc Hồ Trân Trân mua cổ phần của Kỷ Tiên Sinh, không ngờ rằng chẳng bao lâu ông chủ cũ lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Xin chào, ngài Thomas."
Ba của Toàn Thời Thiên lên tiếng chào hỏi, nhưng sự chú ý của Thomas đã chuyển sang nơi khác, hắn ta bực bội nuốt lại những lời mình định nói.
Không làm quen được thì thôi, cho dù quen biết một gia tộc giàu có ở nước F thì cũng chẳng có ích gì.
Nghĩ vậy nên gương mặt hắn ta cũng thả lỏng nhẹ nhõm hơn.