Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn, đây không phải là chiếc xe đó hay sao?
Toàn thân có ánh sáng đỏ, ở giữa có chữ thập màu xanh, ở trong thì tối đen như mực, chiếc xe nổi bật như vậy, muốn mọi người không chú ý cũng khó.
“Aaaaaaaaaaa!”
Các chủ quán đi ở phía sau cũng hét lên, dì Lý lái xe ở giữa bọn họ lại trở thành người có lá gan lớn nhất.
Nhưng ở đầu và đuôi đều bị chặn rồi, dì Lý ở giữa cũng rất muốn chạy trốn, nhưng không biết chạy như thế nào.
“Còn chờ gì nữa chứ? Chạy về phía trước nhanh lên!”
Bà ta nhắc nhở vị người đàn ông trung niên đang đi ở phía trước, nhưng kết quả thì cũng như không.
Người lái xe ở đầu hình như đang rất hoảng sợ, xe cũng chưa nổ máy, mà miệng thì liên tục mấp máy, không biết đang tụng kinh gì, dù sao một phút cũng có thể nói được trăm chữ!
Dì Lý thò đầu ra ngoài nhìn với ánh mắt mong đợi.
Một giây sau liền thất vọng rụt đầu lại.
“Cái ông này, mấy thứ ông nói chẳng có tác dụng gì, chiếc xe ma kia không đi nữa mà dừng ở ngã tư rồi kìa.”
Vị chủ quán đi cuối cùng cũng sợ hãi đến mức run rẩy, lắp bắp nói: “Hay là ma cỏ ở nước ngoài nghe không hiểu tiếng phổ thông của chúng ta, hay là ông dùng ngoại ngữ thử xem.”
“Tôi mà biết ngoại ngữ, tôi còn mở quán ở đây à!”
Ông chủ lái xe ở đầu nghe vậy tức đến hộc máu, ông ta tiếp tục niệm Phật.
Dì Lý nghĩ lại thì cũng thấy đúng, nếu ông ta có bản lĩnh như vậy thì không ở đây bán bánh quẩy.
“Vậy thì chúng ta lùi lại, đi từ phía sau!”
“Không được.” Chủ quán đi ở phía sau run rẩy bác bỏ ý kiến này của dì Lý: “Nếu vào con hẻm này thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, một chút cũng không đi qua được.”
“Này cũng không được, kia cũng không được, chúng ta thật sự phải bỏ mạng ở đây sao!”
Dì Lý lo lắng, dứt khoát từ trên xe nhảy xuống nói: “Tôi sẽ không ở đây chờ c.h.ế.t đâu, dùng chân mà thoát, hôm nay tôi nhất định sẽ chạy thoát khỏi đây.”
Cách đó không xa ở trong xe, Trịnh Hưng bị giọng nói của bọn họ thu hút.
Anh ta ló đầu ra thì vừa lúc thấy được xe của những vị chủ quán, lập tức cười.
“Không nghĩ tới thời nay còn có người bỏ của chạy lấy người, hôm nay xem như không đến không công rồi.”
Anh ta dứt khoát đi xuống xe, ấn nút khoá xe.
Ánh sáng màu đỏ trong xe liền tắt ngóm, bốn phía đều trở về màu đen kịt.
“Là tôi nhìn lầm rồi sao?” Dì Lý cẩn thận lên tiếng: “Hình như cái xe ma đó đi rồi đúng không?”
Ông chủ dẫn dầu đứng ở phía trước nhìn rõ hơn nói: “Hình như đi rồi, nhưng trước đó trong xe có thứ gì đó đi ra thì phải.”
Lời này vừa nói ra, làm cho mọi người phía sau vô cùng hoảng sợ.
“Ông già này, ông đừng có dọa người nữa, đang là buổi tối đấy, chúng tôi còn muốn về nhà an toàn đó.”
Thấy không còn chiếc xe đó nữa nên dì Lý cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa mà nhanh chóng trấn an bọn họ.
“Trong lời đồn thì chỉ có nghe nói về chiếc xe thôi, chứ không nói gì đến quái vật cả, chúng ta đừng có tự dọa bản thân mình nữa.”
“Lời đồn nào?”
“Chính là vừa rồi…”
Dì Lý đang nói thì im bặt, bỗng nhiên ý thức được người nói chuyện không phải là ba người bọn họ, thì lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Trịnh Hưng đang cảm thấy buồn chán vì không ai đáp lại lời mình, nên chủ động phá vỡ sự im lặng.
“Không muốn nói cho tôi cũng được, dì còn bàn mì xào không?”
Một lời dì Lý cũng không dám nói nữa, nhưng ông chủ đi đầu đã nhanh chóng lên tiếng: “Muốn ăn mì xào cũng được nhưng không thể ăn cùng chúng tôi.”
Trịnh Hưng:???
Đám người này nghĩ anh ta là gì vậy hả?
Trịnh Hưng cười một tiếng, mở đèn pin ra chiếu vào mặt mình: “Dì, cháu là Trịnh Hưng mà!”
Anh ta cho rằng như vậy thì mọi người thấy rõ rồi, nhưng không suy nghĩ đến khi hắn chiếu đèn vào mặt mình nhìn từ góc độ từ dưới lên sẽ thành như thế nào.
Trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện gương mặt tái nhợt như vậy.
Dì Lý bị dọa sợ đến mức xém xíu nữa thì ngất đi.
Tim bà ta có lẽ đập đến một trăm tám mươi nhịp một giây, xém chút nữa trái tim đã nhảy ra bên ngoài luôn rồi nên không để tâm đến Trịnh Hưng là ai.
Hình như chủ quán bên cạnh nhận ra anh ta, nhưng đáng tiếc đầu óc đã không còn ở đây nữa rồi.
“Trịnh Hưng, lúc trước chúng ta từng là hàng xóm đấy, từ trước đến giờ chúng ta không thù không oán, nếu cậu c.h.ế.t rồi thì đừng làm như thế với chúng tôi, tha cho chúng tôi đi mà!”
Mấy người khác cũng phụ hoạ theo: “Tha cho chúng tôi đi mà!”
“Hả? Cháu có c.h.ế.t đâu!”
Trịnh Hưng bất đắc dĩ vươn tay: “Không tin thì sờ thử đi, thân nhiệt cháu còn nóng hổi đây mà.”
Anh ta đã nói như vậy, nhưng không ai có can đảm để thử cả.
Thấy vẫn không thể hoá giải được cục diện rối rắm này, anh ta liền đổi cách: “Đây là đèn pin từ di động này, mấy dì với chú nghĩ ma có thể sử dụng di động được hay sao?”
“Hình như là không được” Dì Lý nửa tin nửa ngờ: “Trịnh Hưng, cậu còn sống sao?”
“Đương nhiên rồi, cháu nói dối mọi người làm gì cơ chứ.”
“Vậy cậu có thấy chiếc xe ma lúc nãy không?”
“Xe ma?” Trịnh Hưng thắc mắc: “Làm gì có xe ma? Đang buổi tối đấy đừng có mà doạ cháu sợ.”
Dì Lý vẫn chưa kịp định thần lại: “Nó vừa xuất hiện mà, là chiếc xe phát ra ánh sáng đỏ đấy!”
Phát ra ánh sáng đỏ sao……
Trịnh Hưng cười xấu hổ, hình như anh ta đã nghĩ ra điều gì đó.
“Dì, có phải trên chiếc xe đó có một chữ thập màu xanh đúng không?”
“Đúng đúng đúng, đúng là chữ thập màu xanh, cậu cũng thấy đúng không?”