Trưa hôm đó, sau khi Bạch Thiếu Thần rời khỏi, Tưởng Gia Tuệ muốn ra ngoài đi dạo nhưng lại bị đám vệ sĩ ngăn cản…
“Tiểu thư xin lỗi cô không được phép ra ngoài…”
“Ai cho các người cái quyền không cho tôi ra ngoài chứ, ngoài tránh ra nếu không thì đừng trách…”.
Tưởng Gia Tuệ tức giận mà hét vào mặt đám vệ sĩ…
Nhưng dù cô có hét lớn thế nào thì cũng vô ích, bọn họ vẫn cương quyết không cho cô ra ngoài…
“Xin lỗi tiểu thư đây là lệnh của thiếu gia, mời cô vào nhà đi ạ…”
“Chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh, xin tiểu thư thông cảm…”
Tưởng Gia Tuệ giận dỗi giẫm mạnh chân xuống sàn nhà một cái, rồi xoay người vào trong…
Sau đó liền lấy điện thoại ra gọi ngay cho Bạch Thiếu Thần…
“Alo…”
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần đang chủ trì cuộc họp, bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo lên…
Ngay lập tức chân mày của anh liền nhíu lại, cầm lấy điện thoại lên xem, đến khi nhìn thấy người gọi đến là cô thì mới giãn ra một chút…
Trong khi đó mọi người trong cuộc họp đều được một phen hoảng sợ, lo lắng chủ tịch sẽ nổi trận lôi đình, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy…
Nhưng không, mặc dù khuôn mặt vẫn tỏ khó chịu nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng với người kia, bọn họ cũng đã hiểu ra người đang gọi đến là Tưởng Gia Tuệ…
Mà ở bên này, Tưởng Gia Tuệ vậy nghe thấy giọng nói của Bạch Thiếu Thần thì liền hét lớn…
“Bạch Thiếu Thần anh là tên khốn khiếp, sau lại giam cầm tôi chứ, mau bảo người của anh để tôi ra ngoài, nếu không tôi sẽ phá tung mọi thứ trong căn nhà này đấy…”
Do tiếng hét quá lớn, vô tình mọi người trong phòng họp cũng vừa hay nghe thấy, bọn họ là liền đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía anh…
Không ngờ rằng chủ tịch nhà mình lại giam cầm con gái nhà người ta như vậy, đây không phải là ép buộc hay sao, đã có vài tiếng xì xào bàn tán…
“Khi nào em trở nên ngoan ngoãn lại, không có ý định bỏ nhà đi nữa, thì tôi sẽ suy nghĩ lại, sau đó sẽ cho em ra ngoài…”
Bạch Thiếu Thần vừa dứt câu thì lập tức tắt máy, trong khi Tưởng Gia Tuệ ở bên đây lại vô cùng tức giận mà hét lên…
“Bạch Thiếu Thần cái tên chết bầm này…”
“A đồ đáng ghét, đồ đáng ghét…”
Sau đó anh liền quay trở lại cuộc họp với khuôn mặt lạnh băng…
“Được rồi tiếp tục đi…”
Mặc kệ mấy lời bàn tán kia của nhân viên, anh lại xem như không có chuyện gì cả… Ở bên này Tưởng Gia Tuệ buồn chán không biết làm gì cả, suốt ngày chỉ có thể ăn rồi lại ngủ, cứ như vậy cô sẽ thành heo mất thôi.. Ngay sau đó cô liền gọi cho dì Bạch Lan bảo dì ấy gửi qua cho mình một số bản báo cáo gần đây của công ty mẹ…
Cô sẽ đích thân kiểm tra lại, cũng như đưa ra những ý kiến riêng của bản thân…Cả một ngày làm việc mệt mỏi, chiếc bụng đói meo của Tưởng Gia Tuệ cũng không ngừng réo lên, mà đồng hồ lúc này cũng đã gần tám giờ... Tưởng Gia Tuệ không ngờ mình lại làm việc quên luôn thời gian như vậy, vẫn như mọi ngày tắm gội xong thì cô mới xuống nhà... Dạo gần đây cô ăn rất ngon miệng, nhìn thấy vòng eo cũng đã dư ra tí mỡ, Tưởng Gia Tuệ thở dài nhắc nhở mình phải thường xuyên tập thể dục, nếu không sẽ thành heo mất thôi... Đang dùng bữa thì điện thoại lập tức nhận được tin nhắn của Quách Đình... "*Gia Tuệ em rảnh không, chúng ta ra ngoài gặp nhau đi*.." Quách Đình chuẩn bị lên máy bay sang nước ngoài có việc, chắc phải hơn nửa tháng nữa mới quay trở về... Trước khi đi anh muốn cùng cô ăn bữa cơm, trò chuyện một chút vậy... "*Ngay bây giờ thì e là không tiện lắm*..." Tưởng Gia Tuệ nhìn mấy tên vệ sĩ đứng ở ngoài cửa mà thở dài... "*Ngày mai anh phải lên máy bay sang nước ngoài rồi, chắc phải hơn nửa tháng nữa mới có thể trở về, em không định gặp mặt tạm biệt anh sau*.." "*Được rồi, vậy hẹn nhau ở chỗ cũ đi, khoảng nửa tiếng sau em sẽ đến*.." Tưởng Gia Tuệ định sẽ quay trở về phòng, khoá chặt cửa lại giống như mình đã ngủ, sau đó dùng dây thừng leo ra khỏi ban công, như vậy là có thể ra ngoài rồi... "*Được vậy nửa tiếng sau chúng ta sẽ gặp nhau ở đó*.." Sau đó cả hai tắt máy, Tưởng Gia Tuệ không muốn lãng phí nên đã nán lại ăn hết phần đồ ăn của mình.. Mà lúc này Bạch Thiếu Thần cũng vừa hay về đến, vừa bước vào đã nhìn thấy cô đang cười vui vẻ nhắn tin với ai đó... Bạch Thiếu Thần tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng không vội lên tiếng, đứng yên quan sát cô một lúc... Ngay lúc này Diệp Tuyết cũng vừa hay về đến, cô ta vừa bước đã nhìn thấy Bạch Thiếu Thần đứng ở đấy…Cô ta liền bước đến để xem anh đang nhìn thứ gì mà chăm chú quá vậy, nhưng ngay khi nhìn thấy Tưởng Gia Tuệ đang ngồi đó thì Diệp Tuyết liền tỏ ra vô cùng khó chịu.. Diệp Tuyết liền lớn tiếng gọi Bạch Thiếu Thần... "*Thiếu Thần sau anh lại đứng đây vậy*.." Lời nói vừa đủ lớn, khiến cho Tưởng Gia Tuệ ngồi bên trong vẫn nghe thấy…