Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng đến lúc này Tưởng Gia Tuệ đã thật sự không thể nhịn được nữa... Ngay lập tức cô liền xoay qua người anh liên tục nôn ói dữ dội.... Trước nay ai cũng đều biết, Bạch Thiếu Thần là một người rất sạch sẽ, nhưng lần này lại khác, trợ lý Cao được một phen mở mang tầm mắt... Trên về mặt của Bạch Thiếu Thần lại chẳng hề có chút tức giận, ngược lại anh còn rất nhẹ nhàng, vuốt nhẹ lưng để cô thoải mái hơn... Mà Tưởng Gia Tuệ sau khi nôn ra hết cũng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, sau đó kéo áo anh lau miệng, rồi quay lại chỗ ngồi như chưa có chuyện gì... "*Chủ tịch*..." Trợ lý Cao liền nhanh chóng lấy khăn giấy đưa ra phía sau cho Bạch Thiếu Thần lau sạch vết bẩn trên người... Bạch Thiếu Thần cũng nhanh chóng làm sạch vết bẩn trên quần... Chiếc xe vừa dừng lại, Tưởng Gia Tuệ không thèm nhìn đến Bạch Thiếu Thần, sau khi cánh cửa được mở, cô đã tự mình đi vào trong nhà... Dáng đi loạng choạng, Tưởng Gia Tuệ phải bám vào tường mới có thể đứng vững được... "*Đáng ghét, không ngờ rượu này lại mạnh đến như vậy*.."
Tưởng Gia Tuệ nói thầm trong miệng, sau đó không ngừng lắc lư cái đầu cho tỉnh táo…Tưởng Gia Tuệ liền quay lại nhìn, thấy tiểu Nhiên vẫn chưa về nhà thì lên tiếng hỏi... "*Tối rồi, sau em vẫn chưa về*.." "*Em lo cho tiểu thư nên mới ở lại, chờ cô về em mới yên tâm*.." Tiểu Nhiên thật sự lo lắng cho Tưởng Gia Tuệ nên mới ở lại đến giờ này, muốn thấy cô về nhà an toàn thì con bé mới yên tâm về nhà... "*Được rồi, chị về rồi nè, em mau về đi*.." Tưởng Gia Tuệ xoa cái đầu ngốc nghếch của tiểu Nhiên mà nói... "*Hay là để em đưa tiểu thư về p, rồi em hãy về*.." "*Không cần đâu, chị tự đi được, em mau về nhà đi kẻo bố mẹ em lo lắng đấy*.."
Khuôn mặt Tưởng Gia Tuệ lúc này đã đỏ ửng lên, cô chu chu cái môi đáng yêu lên nói với tiểu Nhiên xong thì đi lên cầu thang…Tưởng Gia Tuệ vừa vào phòng, thì Bạch Thiếu Thần cũng đi qua phòng khách tắm gội lại, lo lắng cô sẽ không chịu được cái mùi nôn ói vừa rồi... Sau đó anh lại xuống nhà lấy canh giải rượu mang lên cho cô... Mà lúc nãy trước khi về đây, Bạch Thiếu Thần đã căn dặn tiểu Nhiên chuẩn bị giúp mình... Sau đó Bạch Thiếu Thần liền mang lên phòng cho cô, vừa bước vào đã nhìn thấy Tưởng Gia Tuệ ngồi thẫn thờ trên giường... Bạch Thiếu Thần liền bước đến, đưa chén canh giải rượu cho cô, nhưng Tưởng Gia Tuệ lại vô cùng khó chịu mà hất tay một cái...
Cũng vì cái hất tay vừa rồi mà chén canh văng ngay xuống sàn, nước nóng cũng văng trúng vào tay anh …Bao nhiêu sự kiềm chế từ nãy đến giờ, phút chút như tan biến, Bạch Thiếu Thần tục giận mà hét lớn... "*Tưởng Gia Tuệ em làm cái gì vậy hả*..." "*Tránh xa tôi ra, biến khỏi mắt tôi đi, đừng để tôi nhìn thấy anh*..." "*Cút đi*.." Tưởng Gia Tuệ cũng không chịu đựng nữa hét lớn...... "*Tưởng Gia Tuệ em quá đáng vừa thôi*.. "*Bạch Thiếu Thần anh buông tha cho tôi đi được không*.."
Tưởng Gia Tuệ nhếch môi cười đầy đau khổ lên tiếng, ánh mắt vô hồn nhìn anh … "*Tưởng Gia Tuệ em đừng mong tôi sẽ buông tha cho em*.." "*Đừng tưởng tôi yêu em thì em muốn làm gì cũng được*..."
Bạch Thiếu Thần vừa nói vừa nắm chặt lấy bã vai Tưởng Gia Tuệ, hằn giọng nói… "*Tưởng Gia Tuệ em hay lắm, dám cả gan lúc tôi không ở nhà, dọn hết quần áo để đi đến khách sạn với tên đàn ông kia*.." "*Em được lắm*.." "*Nếu em cần đàn ông đến vậy, thì cứ bảo một tiếng tôi sẽ thỏa mãn em, cần gì phải lẳng lơ, chủ động như vậy*.."
Bạch Thiếu Thần nhìn cô với vẻ mặt đầy khinh thường lên tiếng, liên tục buông lời sỉ nhục cô… "*Cút đi, không được động vào người tôi*.." "*Bạch Thiếu Thần anh là đồ khốn*.." "......."
Sau khi đã thỏa mãn Bạch Thiếu Thần cũng đã dừng lại, anh đứng dậy mặc quần áo vào, mặc kệ cô vẫn còn đang nằm đó…Tưởng Gia Tuệ không kiềm được nước mắt của mình, đau lòng lên tiếng hỏi anh... "*Tại sao lại đối xử với tôi như vậy*.." "*Tưởng Gia Tuệ em còn dám hỏi tôi vì sao à*..."