"*Tôi có thể biết tên của cô không*.." Trong khi Tưởng Gia Tuệ vẫn đang ngồi thẫn thờ nhìn về phía phòng cấp cứu, chờ đợi y tá đưa ông ngoại sang phòng chăm sóc, thì bất ngờ nghe thấy giọng nói của Quách Đình, cô liền quay sang nhìn cậu ta mỉm cười đáp... "*Được chứ, tôi tên Tưởng Gia Tuệ vậy còn anh*..." "*Tôi là Quách Đình, chúng ta kết bạn được chứ*..." Quách Đình bước đến đưa cho cô một cái danh thiếp, sau đó ngỏ lời muốn kết bạn với Tưởng Gia Tuệ... "*Được chứ, kết bạn với những người tốt bụng như anh tôi rất sẵn lòng*.." Cầm tấm danh thiếp trên tay Tưởng Gia Tuệ cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ cậu ta vậy mà lại là Quách tổng của Quách thị.... Nhưng Tưởng Gia Tuệ vẫn rất vui vẻ đồng ý kết bạn với Quách Đình, ở Hà Thành này cô chẳng có lấy một người bạn nào Bạch Thiếu Thần.... Vả lại Quách Đình cũng là một người kinh doanh tài giỏi, kết bạn với cậu ta cô càng thêm có lợi, càng tích lũy hơn nhiều kinh nghiệm hơn trong kinh doanh.. "*Được rồi vậy tôi đi trước đây, tạm biệt*..." "*Tạm biệt*..." Sau khi Quách Đình rời đi chỉ còn lại một mình Tưởng Gia Tuệ ngồi ở đấy chờ đợi, một lúc sau Bạch Thiếu Thần cũng đến nơi... Sau khi hỏi thăm y tá thì biết cô đang ở phòng cấp cứu, chờ đợi ông ngoại được chuyển sang phòng chăm sóc... Bạch Thiếu Thần nhanh chóng chạy đến chỗ cô đang ngồi mà lên tiếng... "*Tiểu Tuệ ông thế nào rồi*.." Tưởng Gia Tuệ vừa nhìn thấy Bạch Thiếu đang đứng trước mặt, thì ngay lập tức ôm chầm lấy thắt lưng của anh... "*Ông không sao chỉ là rối loạn đường ruột, chỉ cần qua đêm nay không sốt là có thể về nhà rồi*.." "*Vậy thì tốt rồi*.." Bạch Thiếu Thần sau khi biết ông ngoại đã không sau thì cũng yên tâm một chút...
Nhưng Tưởng Gia Tuệ vẫn ôm anh rất chặt, đôi lúc có sự run rẩy, có lẽ vừa rồi cô đã rất lo sợ, lo sợ người thân yêu cô sẽ rời bỏ mình…Một cảm giác tự trách bắt đầu dâng cao, nếu lúc nãy không vì chuyện của Tưởng Gia Linh thì anh đã có thể ở bên cạnh cô rồi, có lẽ Tưởng Gia Tuệ cũng sẽ không run rẩy như bây giờ... "*Thiếu Thần lúc nãy em rất sợ, em sợ ông sẽ xảy ra chuyện gì, em sẽ không chịu nổi*..
Ngay lúc này, Tưởng Gia Tuệ thật sự rất yếu đuối, lớp vỏ bọc mạnh mẽ bên ngoài cũng vì gặp anh mà vỡ nát… "*Không sao rồi, tiểu Tuệ ngoan có anh ở đây, em đừng sợ*..." Bạch Thiếu Thần vẫn cứ đứng yên như vậy để Tưởng Gia Tuệ ôm chặt, mặc kệ những người đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào bọn họ...
Qua một lúc anh liền lo lắng Tưởng Gia Tuệ sẽ đói, vì từ lúc chiều tan làm đến giờ cô vẫn chưa ăn gì cả… "*Tiểu Tuệ ngoan ngồi đây, anh sẽ đi mua cái gì đó về cho em ăn được không*..." "*Không, em không muốn ăn*.." "*Không được, em phải ăn nhiều vào, nếu không làm sao có sức khỏe chăm sóc ông ngoại được chứ*.." Tưởng Gia Tuệ nghe thấy vậy liền gật đầu lên tiếng, lúc này mới chịu buông tay ra khỏi người anh... "*Ừm vậy anh đi đi*..." "*Ừm đợi anh*..." Qua một lúc sau Bạch Thiếu Thần cũng đã quay lại, anh mua cháo vì như vậy cô sẽ dễ dàng nuốt hơn... Sau đó cả hai đến phòng chăm sóc ông ngoại, Tưởng Gia Tuệ dựa người vào vai anh nhìn chằm chằm vào quan sát ông... Mệt mỏi mà ngủ lúc nào không hay biết, mà Bạch Thiếu Thần lúc này vẫn cứ ngồi yên như vậy, mặc kệ cái vai đã mỏi nhừ vẫn không dám động đậy để Tưởng Gia Tuệ ngủ.. Bạch Thiếu Thần cũng không dám chợp mắt một giây nào, cứ như vậy ngồi canh trừng ông đến sáng... Sáng hôm sau ông ngoại sức khỏe cũng đã ổn định nên được xuất viện về nhà, Tưởng Gia Tuệ lo lắng việc ông ở một mình, nên đã thuê người giúp việc đến chăm sóc cho ông... Những ngày sau đó, Tưởng Gia Tuệ và Bạch Thiếu Thần thường xuyên xảy ra quan hệ, do nhu cầu của anh quá cao khiến cô không thể từ chối được... Mỗi ngày cô sẽ âm thầm thức dậy từ lúc trời chưa sáng, lén lút vào phòng tắm uống thuốc tránh thai... Lần này cũng như vậy, nhưng trong hộp thuốc chỉ còn lại một viên cuối cùng...