Tưởng Gia Tuệ bất ngờ nhận ngay một cái tát đau đớn mà bật cười lớn…
Tia hi vọng cuối cùng để nếu giữ tình cha con, cũng vì cái tát này mà cắt đứt vĩnh viễn…
Sau đó cô liền đưa tay lên lau nhẹ vệt nước mắt trên má, nhìn thẳng về phía ông Tưởng nói, giọng điệu có phần đau thương…
“Khốn kiếp, còn dám trừng mắt với tao như vậy à…”
“Đáng chết mà…”
Ông Tưởng thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình thì càng thêm tức giận, muốn cho Tưởng Gia Tuệ một bài học nhớ đời, để sau này không dám hỗn xược với ông ta nữa…
Bàn tay đưa lên cao, chuẩn bị gián một cái thật mạnh vào mặt của Tưởng Gia Tuệ…
Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này lại không muốn phản kháng thêm nữa, đứng yên để đoán nhận cái tát cạn tình của ông Tưởng…
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần ngồi trong xe chờ đợi, ngay khoảnh khắc nhìn thấy người con gái mình yêu bị đánh, anh đã rất tức giận…
Không nói nhiều liền lập tức mở cửa xe bước xuống, vừa hay bắt lấy cánh tay của ông Tưởng, không để ông ta có cơ hội làm tổn thương Tưởng Gia Tuệ thêm nữa…
“Mày là ai, mau tránh ra, đây là chuyện gia đình nhà tao, mày biết điều thì đừng có mà xen vào…”
Ông Tưởng thấy có người ra tay cản trở liền giận dữ mà hét lớn, quên luôn mất người đang đứng trước mặt mình là ai…
Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này vẫn nhắm chặt hai mắt lại chờ đợi, đã mấy giây trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì…
Bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của Bạch Thiếu Thần, cô liền mở to mắt đầy ngạc nhiên, ngay lập tức đã nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt, bảo vệ mình…
“Thiếu Thần sao anh không ở trong xe, ra đây làm gì chứ…”
“Nếu tôi không ra đây kịp thời, thì cái tát vừa rồi đã rơi vào má của em thêm một nửa rồi…”
Bạch Thiếu Thần vừa nói ánh mắt đầy sát khí lạnh, nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị bắt lấy của ông Tưởng…
“Cậu là, không phải đây là Bạch tổng hay sao…”
“Bạch tổng xin ngài tha lỗi, là do tôi có mắt như mù mới không nhận ra ngài…”
“Xin ngài rộng lượng bỏ qua cho tôi…”
Ngay khi nghe thấy Tưởng Gia Tuệ gọi hai chữ Thiếu Thần, ông Tưởng sắc mặt liền thay đổi, kể cả Tưởng Gia Linh và mẹ kế cũng không khỏi bất ngờ…
Bọn họ không muốn vì Tưởng Gia Tuệ mà gây sự với Bạch gia nên đã cúi đầu xin lỗi…
^^^“Không sao đâu, mọi chuyện ở đây tôi có thể tự mình giải quyết được…”^^^
^^^“Không cần phải vì tôi mà đôi co với bọn họ đâu, họ không xứng, anh mau buông tay ông ấy ra đi…”^^^
Tưởng Gia Tuệ không muốn Bạch Thiếu Thần vì mình mà làm bẩn tay anh, loại người như bọn họ cô vẫn thừa sức để xử lý…
Chỉ vì muốn trả hết công sinh thành cho ông Tưởng, nên cô mới chập nhận chịu đựng như vậy…
Ngay lập tức anh liền làm theo lời của Tưởng Gia Tuệ vừa nói, thả tay ông Tưởng ra, ánh mắt đầy sát khí lạnh nhìn đám người bọn họ lên tiếng…
…“Nói cho các người biết, Tưởng Gia Tuệ là người phụ nữ của tôi, nếu các người còn dám đụng đến cô ấy, cũng giống như đụng vào tôi, cũng là kẻ thù của nhà họ Bạch…”…
Bạch Thiếu Thần nói xong liền ôm chặt lấy bả vai của Tưởng Gia Tuệ đi vào trong, muốn giúp cô một tay để thu dọn đồ đạc nhanh hơn…
Nhưng chưa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng nói của Tưởng Gia Linh vang vọng phía sau…
…“Tưởng gì hoá ra cũng chỉ là tình nhân của Bạch tổng, cái con khốn đó tưởng mình hoá thành phượng hoàng sao…”…
…“Bạch tổng anh nên cẩn thận một chút, con khốn Gia Tuệ rất nhiều lần ra vào khách sạn với đàn ông đấy…”…
Tưởng Gia Linh không kiềm chế được sự ghen tức cứ mình mà nói lớn theo, cứ nghĩ như vậy sẽ có thể chia rẽ hai người họ…
Nhưng cô ả lại không biết, một chút nữa thôi Tưởng Gia Linh sẽ biết được thế nào là sự đau đớn da thịt…
Tưởng Gia Tuệ cũng muốn biết, Bạch Thiếu Thần có tin vào những gì cô ả nói hay không, cô liền ngước lên nhìn anh hỏi…
…“Thiếu Thần anh có tin những gì cô ta nói hay không…”…
Bạch Thiếu Thần liền mỉm cười nhìn cô, sau đó vỗ nhẹ tay Tưởng Gia Tuệ bảo cô yên tâm…
…“Cảm ơn cô đã quan tâm, nhưng tôi biết rõ người phụ nữ của tôi thế nào…”…
…“Ngược lại là cô, dám dùng lời nói xúc phạm người phụ nữ của tôi, lại còn khiến cho cô ấy bị ăn một cái tát vào mặt…”…
…“Các người không biết khuôn mặt này là để tôi hôn hay sao, sao lại nỡ làm nó sưng đỏ như vậy hả…”…
Bạch Thiếu Thần đưa tay chạm nhẹ vào má cô, nhìn nó đang sưng đỏ mà tức giận hét lớn…
…“Bạch tổng tha lỗi, là do chúng tôi không biết, xin ngài tha lỗi…”…
…“Tôi chỉ đang giáo huấn con gái mình, không biết Gia Tuệ là người của ngài, nếu biết có cho tôi thêm mười cái mạng tôi cũng không dám đâu…”…
Ông Tưởng cùng mẹ kế và Tưởng Gia Linh sợ hãi quỳ xuống xin tha thứ…
Ông ta và muốn lợi dụng Tưởng Gia Tuệ dễ vực dậy Tưởng thị, nghĩ rằng cô ngu ngốc như vậy chắc chắn sẽ ngeh theo lời ông ta…