Sau đó đến tủ quần áo tìm một bộ mặt tạm vào người, nhưng trong tủ quần áo lại chỉ toàn áo sơ mi với vest... Tưởng Gia Tuệ đành lấy tạm một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào người, nhưng chiếc áo thật sự quá rộng, trong khi Tưởng Gia Tuệ lại quá nhỏ nhắn, tà áo dài phủ đến tận đùi... Lúc đầu Tưởng Gia Tuệ có chút ngại ngùng, nhìn vào gương trong cô rất gợi tình, muốn tìm cái khác thay đổi cũng không có... Chần chừ một lúc rồi cũng đi ra ngoài, mặc kệ Bạch Thiếu Thần nghĩ về cô thế nào, vẫn đỡ hơn là không mặc gì.. Lúc này bên ngoài Bạch Thiếu Thần cũng đã mang hết những thức ăn vừa nấu chín đặt lên bàn... Ngay khi nhìn thấy Tưởng Gia Tuệ, Bạch Thiếu Thần liền có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng đã thu lại, chỉ mỉm cười một cái, bước đến kéo ghế để cô ngồi xuống... "*Em dậy rồi sao*...." "*Đến đây ngồi xuống đi*..." "*Ờm*...." Tưởng Gia Tuệ liền bước đến ngồi xuống ghế, nhìn cả bàn ăn đầy kinh ngạc... "*Em ở đây đợi một chút, tôi sẽ quay lại ngay*..." Bạch Thiếu Thần nói xong thì đi ngay vào phía trong... Vài phút sau anh cũng quay lại, trên tay là một chai rượu vang đỏ phiên bản giới hạn, khui mạnh một cái, sau đó gót vào ly đưa đến cho cô... Trong khi đó Tưởng Gia Tuệ lại quá bất ngờ mà lên tiếng... "*Thiếu Thần tất cả mọi thứ ở đây đều do anh chuẩn bị cả sao*..." "*Đúng vậy, em dùng thử xem có vừa miệng không*.."
Bạch Thiếu Thần vừa ngồi xuống ghế, mỉm cười cô nói…Tưởng Gia Tuệ cho một miếng vào miệng nếm thử, quả thật là rất ngon... "*Cũng biết một chút*.." "*Thế nào ngon không*..." Bạch Thiếu Thần muốn biết cảm nhận của cô thế nào, thiếu như không hợp với khẩu vị của cô anh sẽ thay đổi lại... "*Ngon lắm, phải nói là rất ngon*.." "*Không ngờ ngoài việc kinh doanh giỏi ra, tài nấu ăn của anh lại đỉnh như vậy*.." Tưởng Gia Tuệ thật sự rất nể phục Bạch Thiếu Thần, đúng là một người toàn diện, cái gì cũng giỏi.. "*Nếu vậy em hãy ăn nhiều một chút*.." Bạch Thiếu Thần vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén cho cô.. Sau đó anh liền nâng ly rượu vang đỏ lên, đưa đến trước mặt cô lên tiếng... "*Chúc mừng em*..."
Lúc đầu Tưởng Gia Tuệ cũng có chút bất ngờ, nhưng chợt nhớ ra hôm nay là ngày hẹn cuối cùng của Bạch Thiếu Thần…Tưởng Gia Tuệ chỉ nhếch môi cười hài lòng, sau đó cầm ly rượu lên đụng nhẹ vào ly của Bạch Thiếu Thần lên tiếng... "*Cảm ơn anh, tất cả đều nhờ hết vào anh cả*.." "*Chuyện nên làm thôi, chuyện đã hứa với em tôi đã làm xong rồi, còn em đừng quên lời đã hứa đấy*.."
Bạch Thiếu Thần không quên nhắc lại chuyện hợp đồng, hi vọng ngay hôm nay cô sẽ dọn đến ở cùng mình… "*Anh yên tâm tôi sẽ không quên đâu*.." "*Nhưng có một chuyện tôi muốn nhờ anh*..." Tưởng Gia Tuệ chợt nhớ có rất nhiều thứ cô vẫn còn để ở nhà họ Tưởng, muốn nhờ Bạch Thiếu Thần lái xe đưa mình về đó để thu dọn... "*Chuyện gì em nói đi*..." "*Có thể lái xe đưa tôi về nhà họ Tưởng thu dọn đồ đạc được không*.." "*Tất nhiên là được*..." "*Ừm, cảm ơn anh*.." "*Vậy em mau ăn đi, một lúc nữa sẽ đưa em về đó*..."
Sau đó cả hai vui vẻ cùng nhau dùng bữa …Vừa nhìn thấy chiếc xe sang trọng dừng lại, cả đám người liền kinh ngạc mà dán chặt mắt nhìn chằm chằm... Ngay lúc này Tưởng Gia Tuệ liền mở cửa xe bước xuống, ngay khoảnh khắc cô bước xuống xe, bao nhiêu sự tức giận trong lòng họ lập tức phun trào dữ dội... Tưởng Gia Linh đang bị nhốt trong phòng nên không biết chuyện gì, chưa kịp hết vui mừng khi được thả ra ngoài, thì lại vô cùng kinh hãi khi biết gia đình phá sản... Mọi tài sản đều bị niêm phong, trong ngày hôm nay phải thu dọn tất cả đồ đạc ra khỏi đây, cô ả không ngừng khóc lóc quậy tung lên..
Nhận ngay lập tức liền nhận ngay cái tát trời giáng của ông Tưởng, ông ta dồn hết bao nhiêu sự tức giận vào trong cái tát này…Khiến cho một bên má của Tưởng Gia Linh vì vậy mà sưng đỏ lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy đáng sợ của ông Tưởng cô ả cũng không dám khóc thành tiếng..
Tưởng Gia Linh ngay lập tức xông đến, kéo Tưởng Gia Tuệ lại giận dữ lên tiếng… "*Con khốn kia, mày không biết gia đình xảy ra chuyện hay sao*..." "*Mày không ở nhà phụ mọi người dọn dẹp mà còn thản nhiên qua đêm với đại gia, mày đúng là không biết xấu hổ*..."