Nhớ lại lúc mình hiểu nhầm Tô Lăng là một cô nương, dường như nàng đã làm nhiều chuyện khiến cho người ta hiểu lầm. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng hơi cảm thấy áy náy, cẩn thận từng li từng tí nhìn cậu.
Hôm mùng bốn tháng Năm, Tô Lăng còn cầu hôn nàng với phụ thân.
Nhưng mà, Tô Lăng cũng nói không nhắc chuyện quá khứ nữa. Cậu ấy còn nói bây giờ nàng còn nhỏ tuổi, chỉ cần đọc sách cho tốt, chuyện nghị thân nên gác sang một bên.
Vậy trước tiên không cần nghĩ đến chuyện này.
Tô Lăng nhìn thần sắc Trình Diệc Nhiên, sắc mặt hơi đổi, nói khẽ: “Ta biết thím Giang. Đi, nàng muốn mua cái gì thì mua cái đó. Có mang tiền theo không? Ta có mang theo đây.”
“Mang theo mang theo.” Trình Diệc Nhiên hồi thần, “Ta đến Kinh thành, phụ mẫu cho ta không ít tiền.”
Lo sợ nàng vì tiền tài mà chịu ấm ức.
Ở một cửa hàng gần đó, hai người mua vài món đồ nhỏ thích hợp làm quà tặng. Không xem là đắt đỏ nhưng lại nặng tâm ý.
Nhưng thím Giang bọn họ lại rất vui vẻ, một mực khen DIỆC NHIÊN có lòng.
Phòng bếp đã thu dọn xong, các đồ dùng làm bếp cùng dụng cụ uống trà đều là đồ mới. Thím Giang muốn giữ Tô Lăng lại uống trà nhưng cậu từ chối.
Tô Lăng ý thức được chuyện mình chạy đến đây hôm nay không được thỏa đáng, gây thêm cho người khác phiền toái. Nhưng nhìn thấy trạch viện Trình gia cùng bọn người thím Giang và Ân thúc chăm sóc Trình Diệc Nhiên ở đây, cậu xem như yên lòng.
Nhưng mà trước khi rời đi, Tô Lăng vẫn căn dặn Trình Diệc Nhiên: “Nếu không thể ở lại thì đừng miễn cưỡng bản thân. Tìm khách điếm hoặc ở lại trong nhà thúc thúc nàng cũng được.”
Trình Diệc Nhiên híp mắt cười đáp ứng: “Ta biết, ta biết rồi. Huynh sớm quay về làm việc của huynh đi.”
Nhưng Tô Lăng vừa mới lên ngựa, mặt nàng liền nhăn nhó.
Như vậy sao này nên làm sao đây?
Để ngăn chặn bản thân suy nghĩ lung tung, nàng cũng theo đó mà chạy lên chạy xuống, vội tới vội lui.
Sự thật chứng minh, lúc người đang bận rộn, thật sự là không có thời gian nghĩ lung tung.
Mặc dù Trình trạch thật lâu không có người vào ở nhưng dù sao cũng không xem là phế trạch. Phòng ốc chắc chắn, đồ dùng đầy đủ. Hôm nay quét dọn một lượt, lại có thêm đồ dùng trong nhà xem như thu dọn xong xuôi.
Sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
“Cái miệng giếng trong nhà chúng ta thật tốt, bớt đi nhiều thời gian phải múc nước sông.” Mặt mày thím Giang vui vẻ.
Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Phải không?”
Nước giếng sạch sẽ, nàng nếm thử một miếng, còn thoảng vị ngọt.
Trình Diệc Nhiên hướng về phía thím Giang ôm quyền: “Hôm nay mọi người vất vả rồi.” Lại nhờ thím Giang phát tiền thưởng cho mọi người.
Đám người liên tục xua tay. Người từ bên Nhị phòng qua đây giúp đỡ cũng cười ha ha lần lượt rời đi.
Tới lúc chạng vạng tối, Trình Thụy đi vào Trình Trạch, vào cửa liền hỏi: “Trình Diệc Nhiên đâu?”
Thím Giang nhìn thấy tam thiếu gia, sau khi hơi sững sờ, trực tiếp chỉ phương hướng cho hắn.
Trình Diệc Nhiên vừa mới đi rửa hết phấn đen trên mặt, lại lấy nước trong rửa qua một lần, đang cầm khăn lau mặt, ngẩng đầu nhìn thấy tam ca, động tác trên tay dừng lại, vui vẻ ra mặt: “Ca, huynh đến khi nào? Sao không nói trước một tiếng?”
“Thật là muội?” Trình Thụy không trả lời câu hỏi của nàng.
“Cái gì mà thật sự là muội?” Trình Diệc Nhiên không hiểu được, nàng vắt khô khăn và phơi lên, đổ nước xuống hốc cây bên cạnh.
Trình Thụy giật lấy chậu gỗ trong tay nàng, để ở một bên, vội hô: “Thư đồng của Nhị hoàng tử, Trình Diệc Nhiên, đừng có nói với ta là trùng họ trùng tên.”
“Huynh, cái này…” Trình Diệc Nhiên chậm rãi gật đầu một cái, “Đúng, là muội. Không phải trùng họ trùng tên.”
“Chuyện gì đang xảy ra?” Mặt mày Trình Thụy khó hiểu, thần sắc thay đổi rất lớn, “Muội có bị ngốc không hả? Sao không tìm cách từ chối? Muội, nếu như người ta biết muội…”
“Muội từ chối rồi mà.” Trình Diệc Nhiên cắt ngang hắn, “Chính phụ thân đã viết thư lên cho Hoàng thượng, còn nói muội là nữ nhưng Hoàng thượng vẫn muốn muội làm thư đồng.”
Nàng chỉ chỉ xiêm y của mình: “Huynh nhìn xem, đây là Ngự tứ, thưởng cho muội Xuân Hạ Thu Đông, y phục bốn mùa, mỗi mùa hai bộ…”
Trình Thụy trợn mắt há hốc miệng: “Hoàng thượng đang làm cái gì vậy?”
“Muội làm sao biết được?” Trình Diệc Nhiên lắc đầu, “Chỉ có thể nói là Thánh tâm khó dò.”
“Có phải do tân Trạng nguyên đề cử hay không?” Trình Thụy suy đoán, “Ta nhớ lúc trước bọn muội là đồng môn. Hắn xem muội là người tài có thể bồi dưỡng, lại thấy muội không tham gia khoa khảo, liền động tâm tư yêu quý người tài, đề cử muội cho Hoàng thượng, có khả năng trực tiếp đề cho Nhị hoàng tử. Có thể là muội không biết, hiện tại hắn ta chính là người rất được trọng dụng bên cạnh Hoàng thượng.”
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Không phải huynh ấy.”
Không phải Đỗ Duật, là tự mình Nhị hoàng tử.
Nhớ tới Tô Lăng, nàng không nhịn được mà sinh ra một cảm giác như có hươu con đang chạy loạn. Nàng hít sâu một hơi, lung tung xua tay chặn lại: “Không nói cái này nữa. Dù sao thì Hoàng thượng cũng biết ta là ai, không cần phải sợ.” Nàng ngừng một lát, “Huynh ăn cơm chưa? Thím Giang chuẩn bị đồ ăn. Nếu không tí nữa huynh ở lại đây ăn?”
“Muội qua bên kia mới đúng.” Trình Thụy nhìn nàng một chút. “Không được.” Trình Diệc Nhiên lắc đầu, “Nhị thúc cùng Nhị thẩm không biết ta là DIỆC NHIÊN, chỉ biết ta là họ hàng xa của Trình gia, ta không thích hợp đi ăn chực.”
Suy nghĩ chợt lóe lên, nàng thật sự quên mất chuyện này, nàng nên chính thức đi bái phỏng một chút, hơn nữa Nhị thúc còn là người giúp đỡ ở nơi này. Hôm nay nàng vẫn luôn suy nghĩ lung tung, quên mất chính sự.
Trình Thụy vỗ vỗ nhẹ đầu tiểu muội: “Lại bị ngốc có phải không? Chính vì muội là họ hàng xa nên càng phải đi bái phỏng. Nhưng mà mặt mũi của muội lại phải bôi đen rồi.”
Hắn khoanh tay lại, lắc lắc đầu: “Ai da, lúc nãy ta nhìn không rõ, nước rửa mặt của muội thật sự đen thui nha. Chậc chậc…”
Trình Diệc Nhiên chán nản, nhẹ nhàng đánh hắn một cái: “Huynh lại giễu cợt ta, phấn đen này không phải là huynh mua hay sao?”
Trình Thụy cũng không né tránh, mặc cho nàng đánh mấy cái lên cánh tay.
“Ca, hôm nay sắc trời đã tối, không thích hợp. Hôm khác ta chuẩn bị một chút lễ vật, đi bái phỏng nhị thúc, nhị thẩm.”
Trình Thụy gật đầu: “Được.”
“Ca, muội hỏi huynh một chuyện” Trình Diệc Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, nhỏ giọng nói.
“Muội nói đi.”
Trình Diệc Nhiên lấy hết dũng khí: “Nếu có một cô nương…” Nàng thở dài một hơi, có chút bực bội lắc đầu: “Bỏ đi, không nói nữa.”
Tình cảm của nàng cùng Trình Thụy rất tốt, thường xuyên trao đổi thư từ, dường như là không có gì giấu giếm nhau. Thế nhưng nàng phát hiện phiền não trong lòng lại không thể nào nói nên lời với hắn.
Nếu Tô Lăng thật sự là một cô nương gia thì tốt rồi, nàng phiền não cái gì cũng có thể nói cho hắn.
Không, nếu Tô Lăng thật sự là một cô nương, nàng cũng sẽ không bị phiền não như hôm nay.
“Rốt cuộc là cô nương nào? Ta có biết không?”
“Không có cô nương nào hết.” Trình Diệc Nhiên khoát tay, “Không có cô nương.”
Trình Thụy không thể nào hiểu được. Sắc trời đã tối, hắn không lưu lại lâu, nói được hai câu liền phải đi trước.
Dù sao cũng ở gần, sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều.
Sau khi đưa tam ca về, Trình Diệc Nhiên không có hứng ăn cơm tối. Nàng nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo ngủ, lên giường nghỉ ngơi.
Giống như thím Giang đã nói, bố cục của giang phòng này dường như không khác mấy với phòng của nàng ở thư viện. So với giường cũ, giường mới này còn lớn hơn một chút, chăn đệm gọn gàng sạch sẽ, còn thoang thoảng hương thơm.
Chẳng biết là có phải do lạ giường hay không mà nàng rõ ràng bận rộn cả ngày, cả người mệt mỏi nhưng lại không ngủ được.
Nàng chỉ có thể dùng biện pháp cũ, yên lặng đọc mấy thiên văn chương mới cảm thấy buồn ngủ ập tới, dần dân thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, vừa chuẩn bị sẵn sàng, đi ra cửa liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cổng. Mặc dù không có huy hiệu trong cung nhưng Trình Diệc Nhiên liếc mắt cũng có thể nhìn ra cỗ xe ngựa này từ trong cung ra.
“Trình công tử, xin mời.”
Trình Diệc Nhiên than một tiếng, lại có chút thói quen được đặc biệt đưa đón.
Xe ngựa đi cực nhanh, lúc nàng đến Hành Vân các, Bạch đại nhân là người giảng bài hôm nay còn chưa tới.
Trình Diệc Nhiên nhìn qua Tô Lăng, chào hỏi một tiếng và ngồi xuống chỗ của mình.
Tối hôm qua nàng đã suy đi nghĩ lại, quyết định trước mắt không nghĩ đến những chuyện lung tung lộn xộn nữa. Giống như Tô Lăng đã nói, bây giờ cơ hội đi học của nàng không dễ kiếm, nàng phải cố gắng quý trọng, những chuyện khác sau này mới tính.
Phu tử mà Hoàng thượng mời cho Nhị hoàng tử đều là người có thực lực. Tuy ở cổ đại nàng chỉ là thí sinh dự thính nhưng cũng được lợi không ít.
Năm nay Tô Lăng mười sáu tuổi, Hoàng đế đã sắp xếp cho cậu mỗi ngày buổi sáng theo ba vị đại nhân học tập, buổi chiều phải tham gia chính vụ.
Cho nên, đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, vừa đến bữa trưa, nhiệm vụ của nàng xem như hoàn thành.
Trình Diệc Nhiên vốn muốn về nhà nhưng Tô Lăng cứng rắn muốn giữ nàng lại ăn cơm trưa xong lại đi. Lúc đầu không lay chuyển được cậu, nàng đành đồng ý nhưng qua một thời gian, nàng lại một lần nữa nói muốn về nhà ăn cơm --- Ngoại trừ trên học đường, thời gian ở chung một chỗ vẫn nên giảm bớt một chút.
“Nàng vội vã trở về làm gì?” Tô Lăng cong môi cười một tiếng, “Dùng cơm trưa trong cung, lúc về trên xe ngựa ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện xong xuôi. Chẳng phải vẫn hơn để bụng đói quay về hay sao?”
Trình Diệc Nhiên nhìn Tô Lăng không nói lời nào.
Tô Lăng lại cười một tiếng: “Hơn nữa, vất vả lắm mới có người ăn trưa cùng ta. Nàng về rồi chỉ có mỗi mình ta.”
Tuy cậu đang cười nhưng khi Trình Diệc Nhiên nghe xong lại mềm xuống: “Vậy được rồi.”
Thật sự là càng ngày càng khó từ chối cậu ấy.
Tô Lăng nhẹ nhàng cười cười, cảm thấy thời gian gần đây, thái độ của nàng với cậu đã có thay đổi rất nhỏ.
Có lẽ nàng không phát hiện nhưng khi nàng nhìn cậu thì đôi mắt sáng lấp lánh như có pháo hoa lưu chuyển.