Giữa tháng hai, thư viện cho nghỉ. Trình Diệc Nhiên nhận được thư mời vào kinh thành làm khách của đường muội Đoan Nương.
Nàng vẫn luôn ở trong thư viện, hiếm khi nào có dịp danh chính ngôn thuận ra ngoài chơi. Đến nhà nhị thúc ở kinh thành chơi vừa hay có thể gặp được tam ca Trình Thụy, tất nhiên nàng chưa bao giờ từ chối. Hơn nữa không chỉ mình nàng mà mẫu thân Lôi thị cũng giục nàng nhanh chóng đồng ý.
Ngày mười lăm tháng hai, Trình Diệc Nhiên sửa soạn quần áo một phen rồi lên xe ngựa đến nhà nhị thúc trong kinh thành chơi.
Năm ngoái, khi Trình gia tế tổ vào tháng giêng, Trình Diệc Nhiên đã gặp đường muội Đoan Nương rồi, so với bây giờ cũng không tính là quá lâu. Tuy vậy nhưng khi Đoan Nương nhìn thấy Trình Diệc Nhiên thì lập tức kéo lấy tay nàng, bộ dáng vô cùng thân thiết, còn có phần cảm thán mà hỏi nàng: “Đường tỷ, có phải tỷ cao hơn một chút đúng không?"
Sức khỏe Đoan Nương vẫn luôn không tốt nên vóc dáng khá nhỏ, tuy nàng ấy chỉ nhỏ hơn Trình Diệc Nhiên nửa tuổi nhưng lại thấp hơn không ít. Bây giờ, tay Đoan Nương đang kéo lấy tay Trình Diệc Nhiên, trên mặt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.
Trình Diệc Nhiên mỉm cười, nàng hiểu tâm sự trong lòng đường muội nên cũng chỉ đơn giản đáp lại một câu: "Có hả? Chắc là vậy. Có lẽ do quần áo của ta không ngắn thôi."
Trong lòng nàng thầm nghĩ cao một chút là được, trước khi nàng mười lăm tuổi đều ở tại thư viện, chỉ cao như vậy cũng không khiến nàng cao lớn quá mức. Sau khi nói chuyện hàn huyên một hồi với đường muội Đoan Nương, Trình Tần thay đổi chủ đề, hỏi: "Đoan Nương, tam ca đâu rồi?"
Hôn nay chắc chắn Quốc Tử Giám cũng được nghỉ, nàng đã đến tận đây rồi không lý nào không gặp được Trình Thụy.
"Ca ca thấy hôm nay khẩu vị của muội không tốt lắm nên đã cố ý ra ngoài, huynh ấy nói là đến Yên Vân Trai mua cho muội vài món ăn vặt." Đoan Nương thở dài, "Thật là, muội vốn đâu có thích mấy đồ ăn vặt đó nhưng huynh ấy cứ nhất quyết muốn đi, muội cũng không tiện ngăn cản. Trước đây còn từng mang về một ít bánh trung thu nhân thịt, muội cũng đâu phải chưa bao giờ ăn qua."
Trình Diệc Nhiên "à" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Đoan Nương cười cười, đưa Trình Diệc Nhiên đến nhìn chữ gần đây nàng luyện được: "Tỷ xem, có phải có được vài phần khí khái giống như ca ca của muội rồi đúng không?"
Trình Diệc Nhiên đưa mắt nhìn, cười nói: "Viết tốt hơn huynh ấy rồi."
Sắc mặt Đoan Nương có chút thay đổi, nàng thả chữ trong tay xuống, nói: "Tỷ không biết rồi, ngay cả tiên sinh trong Quốc Tử Giám cũng khen ngợi chữ của ca ca muội đó."
"Ừ, muội nói đúng." Trình Diệc Nhiên khẽ gật đầu, không phản bác gì. Nàng vừa nói chuyện với Đoan Nương, vừa chờ tam ca trở về.
Đợi khoảng nửa canh giờ, Trình Thụy đã vội vàng chạy về: "DIỆC NHIÊN, Đoan Nương." Hắn quay về phía Đoan Nương, "Thứ muội muốn, ta đã mang về cho muội rồi, đây là chính ta tự mình chạy đi mua, muội đừng khóc nữa." Hắn nói xong bèn để túi giấy dầu xuống bàn, sau đó quay lại nhìn Trình Diệc Nhiên, "Muội tới từ bao giờ, có ai đi cùng muội không?"
"Đã đến được một lúc rồi." Trình Diệc Nhiên cười, "Ân thúc đi chung với muội." Đuôi mắt Trình Diệc Nhiên thấy vẻ mặt đường muội có chút thay đổi nhưng nàng cũng chỉ giả vờ như không thấy, nhanh chóng dời mắt đi.
Đường muội Đoan Nương có chút nhỏ mọn, nàng cũng biết điều đó. Từ nhỏ đến lớn, Đoan Nương đều luôn trong tối ngoài sáng tỏ ra mình và Trình Thụy có quan hệ thân mật nhất, khác xa với người ngoài. Trình Diệc Nhiên cũng chỉ có thể làm bộ không biết, thậm chí lâu lâu còn hùa theo một hai câu. Dù sao thì tình cảm của nàng và tam ca sẽ không nhạt đi chỉ vì mấy chuyện như vậy, nàng cũng không muốn làm tam ca Trình Thụy cảm thấy khó xử.
"DIỆC NHIÊN, hôm nay muội đến thật đúng lúc, không phải lần trước ta nhờ muội mượn dùm ta một quyển sách trong kho sách thư viện sao? Muội đi với ta một chuyến, ta trả sách cho muội, muội âm thầm để lại trong kho sách giúp ta." Trình Thụy cười nói, có ý dẫn Trình Diệc Nhiên rời đi trước.
Hai người bọn họ vẫn luôn rất ăn ý với nhau, nàng nghe vậy thì lập tức đứng lên: "Huynh muốn nói đến 《 Hỏi chuyện đêm mưa
》 phải không?" Rồi nhanh chóng bước theo chân Trình Thụy ra ngoài.
"Ca ca ——" Đoan Nương vội la lên, quay sang nhìn về phía Trình Diệc Nhiên, "Đường tỷ."
Trình Diệc Nhiên cười an ủi nàng: "Ta đi theo huynh ấy lấy quyển sách, sẽ nhanh quay về thôi."
Trên đường đến thư phòng với Trình Thụy, Trình Diệc Nhiên thấp giọng hỏi hắn: "Sao lại gọi muội như vậy, có chuyện gì sao?"
"Cũng không có." Trình Thụy thả chậm bước chân, "Đoan Nương không nói gì với muội sao?"
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: "Huynh cũng biết mà, ngoại trừ khen huynh, muội ấy sẽ không nói chuyện gì khác."
Trình Thụy nhè gật đầu, thở dài một hơi: "Tuy con bé kia có hơi quấn người nhưng dù sao tâm tư cũng không xấu."
"Muội biết mà, muội đâu có ngốc." Trình Diệc Nhiên cười hì hì, "Muội nói cho huynh biết, kỳ thi tháng giêng trong thư viện, muội đạt được hạng nhất."
"Muội? Muội đạt hạng nhất sao? Chỉ thi mỗi môn toán học sao?" Trình Thụy cố ý hỏi.
"Còn lâu ấy, phu tử còn khen kinh nghĩa của muội đó." Trình Diệc Nhiên cười có chút tự đắc, "Lại nói tiếp, chừng nào huynh tham gia khoa cử? Năm mười tám tuổi đại ca đã đạt hạng mười một trên bảng nhị giáp, nhị ca cũng trúng cử từ khi tuổi còn nhỏ. Còn huynh? Chừng nào huynh sẽ thi?"
"Ta? Ta cũng mới mười bốn, còn sớm mà."
Huynh muội hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến thư phòng.
Trình Thụy chỉ ngăn tủ chứa đầy sách của mình và kể cho nàng một số chuyện mà hắn nghe được dạo gần đây, ra vẻ thần bí nói: "Ta nói cho muội nghe một số chuyện nhưng muội đừng nói cho ai hết."
"Hả? Chuyện gì vậy? Huynh nói đi." Trình Diệc Nhiên cũng thấp giọng giống hắn, người nàng hơi nghiêng về phía trước ghé sát vào Trình Thụy.
"Không phải năm trước Thái tử Hoài Mẫn đã qua đời sao? Nghe nói vốn là có người đề nghị Hoàng thượng chọn một trong những con cháu tôn thất kia làm hoàng trữ. Nhưng mà..." Trình Thụy nói đến đây lại ra vẻ thần bí, "Muội biết chuyện Hoàng thượng tìm thần y tại nhân gian đúng không? Muội có nghi ngờ chuyện gì không?"
Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, nàng nghĩ đến một khả năng, hít sâu một hơi nói: "Ý của huynh là Thái tử Hoài Mẫn còn sống sao?"
"..." Ý cười trên mặt Trình Thụy chợt cứng lại, hắn ngẩn người, sau đó cười rộ lên, "Muội nghĩ có thể không?"
Trình Diệc Nhiên hơi nhíu mày, thầm nói không phải ý của huynh chính là như vậy sao?
Trình Thụy hơi dừng lại, cười cười rồi thấp giọng nói: "Không phải như vậy. Dường như ta nghe được là Diêu quý phi mang thai. Gia gia của bằng hữu của ta ở Quốc Tử Giám là viện phán Thái Y Viện đã không cẩn thận mà lỡ miệng. Tuy vậy, thật thật giả giả trong đó không biết được, có điều như ta đã nói với muội rồi, mấy chuyện này nghe một chút như vậy là được..."
Trình Diệc Nhiên chăm chú gật đầu: "Muội biết, chắc chắn muội sẽ không nói với người khác." Dù sao chuyện của hoàng gia cũng không có bất kỳ liên quan gì đến nàng. Tuy vậy, nhắc đến hoàng gia, nàng lại không nhịn được mà nhớ đến Tô Lăng. Trình Diệc Nhiên thoáng do dự, nhỏ giọng hỏi: "Ở kinh thành, huynh đã từng gặp cô nương nhà Mậu Dương công chúa bao giờ chưa?"
"Ai?" Trình Thụy đưa mắt nhìn nàng một cái, hắn còn cho rằng mình nghe lầm, "Thiên kim của công chúa, làm sao ta có thể nhìn thấy nàng ấy?"
Trình Diệc Nhiên "a" một tiếng: "Muội chỉ hỏi vậy thôi."
Trình Thụy đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng, lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong n.g.ự.c ra: "Quên không đưa nó cho muội, đây là thứ lần trước ta có được, dán lên cổ dùng làm yết hầu giả." Hắn chỉ chỉ cổ mình, "Muội nhìn coi, có phải không giống với trước không?"
Trình Diệc Nhiên hơi sững sờ, nàng nhớ Tô Lăng hình như cũng có yết hầu, có lẽ cũng dùng mấy thứ tương tự như thứ Trình Thụy cho nàng chăng? Nàng cầm lấy trong tay, cảm ơn tam ca nhưng lại thầm nghĩ năm nay nàng đã mười bốn tuổi, chỉ có thể tiếp tục đến thư viện thêm một năm nữa. Yết hầu giả mà tam ca cho nàng có lẽ chưa chắc có thể dùng được.
Trọng tâm câu chuyện của hai huynh muội cứ một người lại làm nó lệch đi một chút, nói một hồi đến tận trên trời dưới đất. Khoảng một canh giờ sau, Trình Diệc Nhiên tay cầm theo một quyển sách theo huynh trưởng bước ra khỏi thư phòng.
Ngày mùa xuân tương đối ngắn, hôm nay Trình Diệc Nhiên cũng không ở lại nhà nhị thúc lâu lắm, chỉ một lát là đã lên xe ngựa quay về thư viện. Phụ mẫu hỏi nàng mọi chuyện trong nhà nhị thúc, tất nhiên nàng trả lời tất cả đều tốt.
Lôi thị nghe nói mọi chuyện của Trình Thụy đều tốt thì lộ ra khuôn mặt tươi cười nhẹ nhõm. Sau khi hàn huyên với nữ nhi trong chốc lát, bà bảo nàng nhanh đi nghỉ ngơi.
Thời khoá biểu trong thư viện vô cùng đơn giản và có quy luật rõ ràng, mỗi ngày Trình Diệc Nhiên đều đọc sách viết chữ, thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Ngày chín tháng ba là sinh nhật mười bốn tuổi của Trình Diệc Nhiên nhưng vì lần sinh nhật này không phải số nguyên nên cũng không tổ chức lớn, chỉ làm một bữa cơm cả gia đình ăn cùng nhau mà thôi.
Sau giờ ngọ, Trình Diệc Nhiên mang theo trứng gà nhuộm đỏ mà trước đấy thím Giang đã lén đưa cho đến học đường. Nàng đến tương đối sớm nên lúc này cũng không được mấy người.
Vừa bước vào lớp, trong nháy mắt nàng đã thấy có người đang ngồi ngay sau bàn học của mình.
Dường như thiếu niên kia cũng thấy được nàng, cậu ngẩng đầu mỉm cười, khuôn mặt đẹp đẽ, thần sắc ôn hòa.
Hai mắt Trình Diệc Nhiên đột nhiên sáng ngời, gần như chạy bước nhỏ qua chỗ người đó, nói: "Tô huynh, huynh đã về rồi sao?"
"Ừ, ta đã trở về." Tô Lăng mỉm cười, gật đầu, "Nàng cao hơn..."
"Huynh gầy..."
Hai người gần như cất giọng cùng một lúc nhưng lời nói trong miệng lại không giống nhau. Sau khi nghe xong lời của đối phương, cả hai lập tức bật cười.
Trình Diệc Nhiên ngừng cười trước, nàng nhẹ giọng hỏi: "Chuyện trong nhà huynh giải quyết hết rồi sao?"
Nàng quan sát Tô Lăng, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy kỳ lạ. Trong mấy tháng ngắn ngủi không gặp, dường như Tô Lăng gầy đi rất nhiều, mà đường nét trên khuôn mặt lại sắc bén thêm một chút. Tuy vậy, lúc cậu đưa mắt nhìn nàng, trên mặt vẫn luôn hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Hai mắt Tô Lăng có hơi tránh né nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: "Ừ, kết thúc rồi."
"Vậy huynh còn đi nữa không?"
Thấy mặt nàng ngập tràn mong chờ, Tô Lăng cười cười, gật đầu trả lời: "Không đi nữa."
Thời gian mấy tháng ở thư viện có lẽ là khoảng thời gian cậu cảm thấy thoải mái nhất.
Trình Diệc Nhiên nghe Tô Lăng nói vậy thì nụ cười càng thêm phần xán lạn, nàng nói mà, Tô Lăng là nữ chính đó, còn phải quay về thư viện để đạt được tình yêu và tình bạn nên nhất định cậu ấy sẽ trở về. Nàng cầm trứng gà nhuộm đỏ đưa cho Tô Lăng: "Đây, cái này cho huynh."
Ở đây không có tập tục ăn bánh gato, vậy nàng tặng trứng gà nhuộm đỏ là được rồi.
"Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật ta." Trình Diệc Nhiên vừa nói thì ánh mắt cũng thay đổi, nàng đưa tay cầm lấy tay Tô Lăng, "Tay huynh sao vậy?"
Nàng vẫn nhớ kỹ bàn tay kia, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, lớn hơn tay nữ tử bình thường không ít, cũng không biết trời sinh đã vậy hay là cố gắng ngụy trang mà thành. Vậy mà giờ đây, lòng bàn tay Tô Lăng lại có một vết sẹo thật dài, nhìn qua có vẻ là dấu vết do binh khí làm bị thương. Nàng ngẩn người, hỏi: "Huynh bị thương?"
Tô Lăng rút tay về, tỏ ra không có chuyện gì, nói: "Cũng không có việc gì cả."
"... Sao lại bị thương thế?" Trình Diệc Nhiên vô cùng quan tâm hỏi.
Trong lòng Tô Lăng không khỏi cảm thấy ấm áp, cậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Nàng hoảng hốt làm chi? Cũng không đau lắm. Ngược lại là nàng, hôm nay sinh nhật nàng sao? Sinh nhật bao nhiêu tuổi?" Tô Lăng khẽ nhíu mày, hiểu biết của cậu với nàng dường như vẫn chưa đủ.
Thấy Tô Lăng chuyển trọng tâm câu chuyện qua hướng khác, Trình Diệc Nhiên cũng không tiện tiếp tục nữa. Nàng ngồi xuống chỗ mình, đối mặt với Tô Lăng nhẹ giọng trả lời: "Mười bốn, sang năm là cập kê rồi."
Tô Lăng gật đầu, thầm nhủ sau khi cập kê thì có thể làm mai được rồi. Cậu gật đầu: "Ta đã biết, hôm nay đi có hơi gấp nên không kịp chuẩn bị quà, ngày mai nhất định sẽ bù cho nàng sau."
"Không cần không cần." Trình Diệc Nhiên liên tục xua tay, "Hôm nay huynh quay về chính là món quà tốt nhất rồi."
Nàng nói vô cùng chân thành, sau khi nghe xong, Tô Lăng không khỏi cảm động, ấm áp trong lòng cũng không nhịn được mà từ từ lan ra. Cậu cảm thấy nếu đây không phải là học đường thì mình nhất định sẽ cẩn thận ôm nàng vào lòng.
Thật ra, cậu chỉ cần có nàng là đủ rồi.
Trình Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt Tô Lăng có chút hốt hoảng, không biết đối phương đang nghĩ đến chuyện gì thì lo lắng người ta có chuyện không vui trong lòng, cố ý đùa cho cậu vui vẻ hơn. Nàng đắc ý nói với Tô Lăng: "Ta nói với huynh một chuyện, thi tháng hồi tháng giêng, ta đứng hạng nhất đó. Tiếc rằng bây giờ ở đó đã đổi sang kết quả thi tháng hai nên không thể cho huynh xem nữa."
Đôi mắt Tô Lăng lóe lên ý cười, bỗng nhiên nói: "Sau này chúng ta mở một thư viện được không?"
"Mở thư viện sao? Được được." Trình Diệc Nhiên đồng ý ngay tắp lự, đây cũng là ý định của nàng.
Quả nhiên có một bằng hữu có tam quan giống mình thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Tô Lăng nhìn nét vui mừng tràn lan trong mắt nàng cũng cảm thấy bản thân nhẹ nhàng hơn không ít. Cậu nhẹ nhàng cầm chặt lấy bàn tay đang đặt trên bàn sách của nàng, nói: "DIỆC NHIÊN..."
Thật tốt, vì ta có nàng.
Bàn tay Tô Lăng mang theo vết sẹo vuốt ve tay Trình Diệc Nhiên khiến nàng cảm thấy hơi ngưa ngứa. Trước mặt Trình Diệc Nhiên lại hiện lên hình ảnh vết sẹo trong lòng bàn tay Tô Lăng, không khỏi cảm thấy đau lòng. Nàng cầm ngược lấy tay cậu, nói: "Ta tìm cho huynh chút thuốc làm mờ sẹo nhé?"
Tô Lăng khẽ giật mình nhưng nhanh chóng hiểu ra, đây là nàng vẫn nhớ đến chuyện trước đó, cậu cảm thấy hơi buồn cười nhưng lại vô cùng rung động, bèn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Cậu có bí dược cung đình nhưng so với những thứ kia, thứ cậu quan tâm hơn cả chính là tấm lòng nàng.
Học trò còn lại cũng bắt đầu lục tục kéo đến học đường, hai người bọn họ đã sớm buông tay nhau ra. Trình Diệc Nhiên vô cùng nghiêm túc và cẩn thận nói cho Tô Lăng nghe về nội dung học tập mấy tháng này.
Tô Lăng khẽ ngẩng đầu mỉm cười nhìn nàng.
Ánh nắng mùa xuân xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt được nàng cố gắng bôi đen khiến cậu cảm nhận được một sự ấm áp trước nay chưa từng có.
Mặc kệ người khác đối với cậu thế nào, nàng vẫn luôn đối với cậu như lúc ban đầu.
Những thứ này, Tô Lăng cũng không xa lạ nhưng nghe nàng một câu lại một câu kể lại, Tô Lăng không kìm được mà cảm thấy dường như có men say ngấm vào người.