"Đừng nói ta, không phải bản thân muội cũng đến đây trốn sao?"
Trong lúc nói chuyện, một thiếu niên mặc y phục màu xanh ngọc thêu hoa văn mây trắng đã bước đến trước mặt các nàng.
Trình Diệc Nhiên thấy thiếu niên này thần khí trong trẻo sáng ngời, dáng vẻ đoan chính, nét mặt hơi quen quen. Đến khi Lâm Lang cất giọng gọi “tứ ca” thì nàng lập tức có thể xác định được người này chính là tiểu công tử của Trương gia – Trương Dục.
Đối với người này, nàng hoàn toàn không xa lạ gì. Khi nàng còn nhỏ thường theo phụ mẫu đến Trương gia làm khách đã từng quen biết với hắn. Bây giờ gặp lại, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Trương Dục thoáng sững sờ, thất thần trong giây lát. Sau khi quan sát nàng một lúc, hắn hất cằm, cất giọng mang theo ý không tốt: "Nhà các ngươi chọn học trò là dựa vào quân tử lục nghệ sao?"
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, y phục trang sức đẹp đẽ quý giá, dung mạo khôi ngô tuấn tú nhưng đáng tiếc dáng vẻ như nhìn từ trên cao xuống khi nói chuyện khiến người khác khó có thể sinh ra hảo cảm.
"Tứ ca!" Lâm Lang liếc mắt nhìn hắn một cái, xẵng giọng, "Huynh nói gì vậy hả? Đây là biểu muội Diệc Nhiên của Trình gia." Sau khi nói xong, nàng lại quay sang cười với Trình Diệc Nhiên, "Diệc Nhine, đây là tứ ca của ta, tên chữ chỉ có một chữ Dục, trước kia vẫn luôn đọc sách ở Quốc tử giám. Vị tứ ca này của ta hay thích nói đùa với người khác."
Trả lời nàng là một tiếng hừ nhẹ của Trương Dục.
Trình Diệc Nhiên nghĩ thầm một tiếng hừ này mang theo rất nhiều ý nghĩa nhưng dù cho là loại nào thì cũng khó mà làm người khác vui nổi. Vì thế nàng không nhanh không chậm nói: "Mở khoa cử tuyển sĩ tử là chuyện của triều đình, nhà ta không dám đi quá giới hạn." Sau khi dứt lời, nàng lại quay sang phía Lâm Lang nhẹ giọng nói tiếp, "Sĩ tử nhất định phải tinh thông ngũ kinh cùng lục nghệ, ông cố của ta đã từng nói, “Sùng Đức đề cao năng lực, theo đuổi sự thiết thực và chân thành, vì thế ngoài Tứ thư Ngũ kinh và tình hình chính trị đương thời với thơ từ thì thư viện còn dạy lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ (1)”."
Lâm Lang gật đầu, cười nói: "Sùng Đức đề cao năng lực? Nói rất hay, phải dạy cho bọn họ thật sự có năng lực. Người đọc sách trên đời này có thể thi đậu khoa cử làm quan cũng không được mấy ai, nếu không thì cũng không đến nỗi từng người từng người một đều trở thành kẻ ngốc như vậy."
Trình Diệc Nhiên nghe xong chỉ cười.
Trương Dục cau mày mang theo vẻ mặt không đồng ý: "Lại nói bậy rồi, người đọc sách học điều thánh nhân dạy bảo, làm việc của quân tử sao lại biến thành kẻ ngốc?"
Trong lòng Trình Diệc Nhiên nói thầm đọc sách thánh hiền làm việc quân tử còn không phải là tinh thông ngũ kinh lục nghệ sao? Nàng ngước mắt lên nhìn trời, thấy cả một khoảng trời xanh thẳm không mây. Nàng nhẹ nhàng kéo kéo Lâm Lang: "Chúng ta đã rời đi một lúc rồi, có cần quay trở về hay không?"
Lâm Lang vô cùng cẩn thận liếc mắt nhìn Trương Dục, trên mặt thoáng hiện lên sự do dự nhưng rất nhanh đã nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "DIỆC NHIÊN, muội đừng vội, chúng ta vẫn chưa đi dạo hết vườn mà? Nếu không thì mấy người chúng ta yên yên tĩnh tĩnh ngồi đây ngắm hoa có được không. Dù sao tứ ca cũng không phải người ngoài, hơn nữa hình như muội còn phải gọi huynh ấy một tiếng biểu ca đó không phải sao?"
Trình Diệc Nhiên hơi rũ mắt xuống song không nói gì cả. Khi còn bé, nàng cũng từng nghe lời phụ mẫu căn dặn mà gọi Trương Dục là biểu ca nhưng đối phương không những không cảm kích mà còn nói lời châm chọc. Tất nhiên nàng biết nguyên do việc này, ở Trương gia, thân phận của nàng và mẫu thân đều có chút xấu hổ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lớn nhất vì sao nàng không muốn đến Trương gia.
Lâm Lang dùng động tác nhẹ nhàng kéo kéo nàng: "DIỆC NHIÊN?"
"Ừm." Trình Diệc Nhiên lấy lại tinh thần, câu "Tứ biểu ca" vẫn còn đang đảo quanh ở đầu lưỡi chưa kịp cất thành tiếng thì Trương Dục đã mở miệng cất lời trước, "Các người cứ từ từ đi dạo, ta đến tiền viện tiếp khách trước."
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt Trình Diệc Nhiên chỉ trong một cái chớp mắt rồi lại nhanh chóng chuyển sang Lâm Lang, sau khi gật đầu chào nàng ấy một cái thì nhanh chóng xoay người đi khỏi.
"Tứ ca, huynh..." Lâm Lang muốn giữ hắn lại nhưng tiếc rằng hắn đã đi xa. Nàng ấy lặng lẽ thở dài một tiếng, thu hồi tầm mắt và lên tiếng giải thích với Trình Diệc Nhiên, "DIỆC NHIÊN, muội đừng hiểu lầm, tứ ca của ta có chút kỳ lạ nhưng huynh ấy thực sự rất tốt.."
Trình Diệc Nhiên cũng có ca ca, tất nhiên nàng có thể hiểu được chuyện bảo vệ ca ca trước mặt người ngoài của nàng ấy, vì thế lúc này nàng chỉ gật đầu một cái mà không hề phản bác gì cả.
Lâm Lang dò xét quan sát vẻ mặt Trình Diệc Nhiên, nhận thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, hoàn toàn không giống như nổi giận mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy lại tiếp tục nói thêm vài câu rồi mới dẫn Trình Diệc Nhiên về phòng.
Sau khi Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói cám ơn thì nhanh chóng quay về bên cạnh mẫu thân, đứng kề bên làm bạn với bà. Trong lúc đó, nàng cũng gặp vài vị trưởng bối mà bản thân chưa từng gặp qua nhưng vì đã được mẫu thân dặn dò chỉ dạy, nàng có thể khéo léo đối đáp mà không hề mắc phải sai lầm nào.
Lôi thị âm thầm gật đầu, cảm thấy vừa lòng với biểu hiện của nữ nhi nhà mình.
Trên mặt Trình Diệc Nhiên vẫn luôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, tự nhiên mà hào phóng, thong dong tự tại nhưng trong lòng lại mong chờ mọi chuyện nhanh chóng kết thúc để nàng có thể về nhà. Rốt cục cũng chịu đựng cho đến khi thọ yến kết thúc, nàng và mẫu thân cùng với nhị tẩu rời khỏi Bắc Hương Bá phủ bước lên xe ngựa chuẩn bị về nhà.
Trình Diệc Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, dựa vào vách xe ngựa mà chớp chớp mắt nhìn: "Nhị ca đâu? Huynh ấy không biết chuyện chúng ta sắp về sao?"
Vừa nghĩ đến chuyện có thể về nhà, tâm trạng nàng lập tức tốt hơn rất nhiều.
Nhị tẩu Lư thị nói: "Chàng ấy biết mà, ta đã bảo sai vặt đến nói với chàng rồi."
Trình Diệc Nhiên gật đầu nhẹ một cái: "Vâng."
"Chờ một lát nhé." Lôi thị cười dịu dàng, "DIỆC NHIÊN muốn nhanh chóng về nhà như vậy sao?"
Trình Diệc Nhiên chớp mắt: "Đúng vậy ạ, con còn không biết hôm nay phu tử đã dạy những gì nên có hơi nóng ruột."
Nàng không thích ở lại Trương gia lắm nhưng việc này cũng không thể nói thẳng với mẫu thân. Thuở nhỏ, phụ mẫu Lôi thị mất sớm, lớn lên ở Bắc Hương Bá phủ nên tình cảm đối với Trương gia cũng có chút phức tạp.
Lôi thị hơi giật mình, lắc đầu: "Đã biết là con con ham học rồi, đến nhà người ta làm khách mà vẫn còn băn khoăn về bài học." Bà thu lại ý cười, giống như vô tình hỏi, "DIỆC NHIÊN, hôm nay con có..."
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy giọng ngạc nhiên của phu xe vang lên bên ngoài xe ngựa: "Tam thiếu gia?!"
Tam thiếu gia?
Tất cả mọi người trong xe ngựa nghe vậy đều vô cùng ngạc nhiên, Lôi thị nhìn về phía Trình Diệc Nhiên: "DIỆC NHIÊN?" Bà không nghe lầm chứ?
Trình Diệc Nhiên nghiêng người về phía trước vén màn xe lên, quả nhiên thấy được một khuôn mặt vô cùng quen thuộc ngay bên ngoài xe ngựa. Nàng quay đầu nói với bà: "Mẫu thân, là tam ca." Sau khi nói xong lập tức lách người sang, để lộ một bóng dáng thiếu niên thần sắc xán lạn anh tuấn trực tiếp lọt vào tầm mắt của mẫu thân.
Lôi thị đã thấy rõ người đứng bên ngoài xe ngựa: "Thụy Nhi?"
Thiếu niên này đúng là Trình Thụy. Hắn hành lễ với người ngồi trong xe ngựa một cái: "Đại bá mẫu, nhị tẩu."
Tiếng gọi “đại bá mẫu” này khiến viền mắt Lôi thị lên men, thân người bà khẽ động ra chiều muốn xuống xe ngựa.
Đây là nhi tử bà mang thai mười tháng mới sinh ra nhưng bây giờ lại chỉ có thể qua loa gọi bà một tiếng "đại bá mẫu”.
Lúc đầu khi Trình Thụy được cho đi làm con thừa tự, từ người con thứ thành con cả của chi thứ hai, bà đã từng tự nói với mình đây không phải chuyện xấu. Chi thứ hai Trình Hạo là người có chức vị ở kinh thành, tuổi còn trẻ mà đã làm quan tam phẩm, thê tử Triệu thị của hắn cũng là người xuất thân từ nhà cao cửa rộng. Trở thành con trai duy nhất của nhà họ nhất định cũng sẽ không thua kém bao nhiêu so với ở nhà. Hơn nữa, phu phụ Trình Hạo cũng đảm bảo với bà rằng họ nhất định sẽ đối xử thật tốt với Trình Thụy. Mấy năm nay, quả thật cuộc sống của Trình Thụy ở chi thứ hai cũng rất tốt nhưng chuyện cốt nhục của mình nay lại thành con người khác vẫn là một nỗi đau lớn lao trong lòng bà.
Trình Thụy mỉm cười: "Đây không phải là nơi riêng tư, đại bá mẫu không cần phải xuống xe."
"Con ở đây thế nào rồi?" Trong lòng Lôi thị cũng biết hắn nói có lý nên nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi hỏi hắn, "Hôm nay không cần đi học sao?"
Trình Thụy cười: "Con ở trong Quốc Tử Giám biết được hôm nay Bắc Hương Bá phủ có thọ yến, con đoán có lẽ đại bá mẫu sẽ đến nên con đến thử vận may. Quả thật vận may không tệ, hơn nữa còn chạm mặt nhau." Lôi thị nghe thấy hắn nói cố ý qua đây, trong lòng bắt đầu nóng lên: "Thời gian này con khỏe không? Công khóa có nặng không? Ăn uống, thư giãn thế nào..."
Bà hỏi một mạch mấy câu, mà Trình Thụy vẫn luôn trả lời lại từng câu từng câu một.
Trình Diệc Nhiên vẫn duy trì tư thế vén rèm xe ngựa, nhìn mẹ con hai người bọn họ, một người ngồi bên trong một người đứng bên ngoài nói chuyện với nhau.
Chỉ khoảng nửa khắc sau, trọng tâm câu chuyện đã chạy đến trên người nàng.
"Đại bá mẫu, thực ra con đến đây để tìm DIỆC NHIÊN." Trình Thụy bày ra vẻ nghiêm túc đồng thời lén nháy mắt với Trình Diệc Nhiên một cái.
Trình Diệc Nhiên hiểu ý hắn, nàng bèn lên tiếng hùa theo: "Tìm muội sao? Tìm muội làm gì vậy?"
"Đúng." Trình Thụy gật đầu, "Chuyện lần trước muội nói trong thư nay ta đã tìm được cách giải quyết rồi." Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Lôi thị rồi cất giọng vô cùng thật thà, "Đại bá mẫu, con muốn dẫn DIỆC NHIÊN đến chỗ này một chút được không ạ?"
"Cái gì?" Lôi thị ngẩn ra.
"Có thể sẽ phải nán lại rất lâu, đại bá mẫu và nhị tẩu về trước đi ạ, không cần ở lại chờ chúng con. Sau khi xong chuyện, con đưa DIỆC NHIÊN về là được."
"Con? Con đưa nó về?" Thần sắc Lôi thị có chút thay đổi.
"Đúng vậy, con nhất định sẽ tự mình đưa muội ấy về thư viện." Trình Thụy nghiêm túc hứa hẹn, "Con sẽ không để cho muội ấy một mình đi về, dù sao ngày mai con cũng được nghỉ học."
Trong lòng Lôi thị khẽ động, đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, vả lại nếu Trình Thụy đã đảm bảo sẽ đưa Trình Diệc Nhiên về thư viện thì mọi chuyện lại không hẳn như vậy. Hơn nữa, bà cũng chỉ có một cặp song sinh này nên hoàn toàn không thể nói cậu từ chối, nhất là với Trình Thụy.
Cuối cùng, Lôi thị gật đầu: "Vậy các con đi đi, trở về sớm một chút."
Trình Thụy và Trình Diệc Nhiên cùng nhau hành lễ với mẫu thân một cái. Mặc dù cặp long phượng thai này không lớn lên cùng nhau nhưng hai người vẫn luôn có thể ăn ý với nhau. Lôi thị nhìn con mà viền mắt đã nóng lên, thậm chí thiếu chút nữa đã rơi lệ. Bà vung tay một cái, nói: "Đi đi, cẩn thận một chút, chú ý an toàn."
Huynh muội hai người lên tiếng dạ vâng rồi cùng nhau rời đi.
Trình Thụy ngồi xe ngựa qua đây, hắn dẫn Trình Diệc Nhiên lên xe ngựa rồi sai thư đồng của mình: "Sinh Tuyên, ngươi quay về nói với thái thái rằng hôm nay ta có chút chuyện, tối nay sẽ không về."
Hắn đọc sách trong Quốc Tử Giám, có đôi lúc cũng sẽ ở lại nhà của bạn bè thân thiết, bảo Sinh Tuyên quay về báo một tiếng là được. Đối với chuyện này, Sinh Tuyên vô cùng có kinh nghiệm nên đáp “vâng” rồi chậm rãi chạy đi.
Bây giờ Trình Thụy mới nói với xa phu: "Đi đến Phức Hương Trai."
Xe ngựa đi vừa nhanh lại ổn, Trình Thụy đang nửa ngồi nửa dựa vào xe ngựa đột nhiên lấy một chiếc quạt ra, phạch một tiếng mở quạt nhẹ nhàng phe phẩy, dùng tư thế hết sức phong lưu hỏi nàng: "Thế nào?"
Trình Diệc Nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng: "Làm sao huynh có được nó vậy? Muội thấy chữ trên mặt quạt này cũng không tệ."
Trình Thụy bất mãn "chậc" một tiếng, nói: "Ta hỏi muội người như thế nào chứ không hỏi chữ."
"Đẹp." Trình Diệc Nhiên gật đầu thuận miệng nói theo lệ, "Lớn lên giống muội tất nhiên sẽ đẹp."
Thực ra hai người bọn họ cũng không phải giống nhau hoàn toàn. Dung mạo của nàng có nét giống mẫu thân trong khi dung mạo Trình Thụy lại giống phụ thân nhiều hơn.
"Muội ——" Trình Thụy gấp quạt lại, sau đó lấy quạt gõ nhẹ lên đầu tiểu muội nhà mình một cái, "Ai thèm giống muội chứ? Muội chính là một tiểu quỷ đen thui."
Trình Diệc Nhiên phản bác: "Còn lâu ấy, hôm nay muội không hề đánh phấn đen nha." Nàng vươn tay ra nói đoạn vén một phần tay áo ngay đó để lộ ra cánh tay trắng nõn, đưa đến trước mặt Trình Thụy, "Nói đi, đen chỗ nào hả?"
Trình Thụy dùng quạt đẩy cánh tay nàng ra, thần sắc chợt trở nên nghiêm túc lại, hắn nói: "Đúng là ta đang muốn nói chuyện này với muội đây, ta vẫn nhớ trước đây trong thư muội có nói là phấn ta mua cho muội bị phai màu? Đây chính là phấn mà Phức Hương Trai mới cho ra."
Nhắc tới việc này, Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi rồi thuật lại chuyện nàng dùng khăn lau mặt khiến phấn đen bị trôi đi, chỉ bỏ qua một số ít chuyện có liên quan đến Tô Lăng.
Trình Thụy trầm ngâm trong chốc lát: "Thật kỳ lạ. Chưởng quỹ của Phức Hương Trai rõ ràng đã nói phấn kia chỉ có thuốc tẩy đặc chế của họ mới rửa được. Sao có thể bị rửa trôi bằng nước?"
Trình Diệc Nhiên cũng không nghĩ ra lý do, vì thế không nói thêm gì cả.
Rốt cục xe ngựa cũng dừng lại, đây là lần đầu tiên Trình Diệc Nhiên đến Phức Hương Trai.
Trình Thụy vô cùng hào phóng mà nói: "Son phấn bột nước, trâm cài vòng trang sức gì đó ở đây, muội thích cái gì thì nói một tiếng. Ca ca mua cho muội."
Trình Diệc Nhiên nở nụ cười nhưng nàng cũng chỉ lấy phấn đen mình vẫn hay dùng.
Nhưng Trình Thụy lại chọn thêm cho nàng mấy thứ nữa, đồng thời còn dặn dò thêm: "Lấy mỗi thứ hai phần rồi gói lại."
Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói: "Muội không cần, huynh không cần tốn bạc cho mấy thứ này."
"Không sao đâu, không sao đâu mà, chút bạc ấy ta vẫn có." Trình Thụy xua xua tay, "Cái gì ta không có chứ tiền tiêu vặt hàng tháng lại có khá nhiều. Mua cho muội một phần, cho Đoan Nương một phần, mất công con bé kia cả ngày đều nói ta bất công."
Trình Diệc Nhiên nghe vậy thì gật đầu một cái, không từ chối nữa.
Hai huynh muội nán lại ở bên ngoài thêm một lúc lâu. Tuy mấy tháng liền hai người bọn họ không gặp mặt nhau nhưng tình cảm vẫn vô cùng sâu đậm, quan hệ cũng thật sự hòa thuận, chỉ hận thời gian ở cùng nhau quá ngắn.
Trình Thụy thấy thời gian không còn sớm nữa mới bảo phu xe đánh xe ngựa ra khỏi thành, đi về hướng thư viện.
Thư viện Sùng Đức cách kinh thành ba mươi dặm, đoạn đường này không tính là quá xa. Mặc dù ngày mùa hè kéo dài nhưng lúc xe đến cửa thư viện thì sắc trời cũng đã tối hẳn.
Trước cửa thư viện vô cùng yên tĩnh.
Cả hai cho dừng xe ngựa ở thềm đá rồi xuống xe, sau đó cùng nhau đi bộ lên thềm đá của thư viện.
Mới vừa đi được vài bước bất chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. Trình Diệc Nhiên không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đã giờ này rồi mà còn có người đến thư viện? Nàng quay đầu nhìn lại, thấy trong sắc hoàng hôn có hai người một trước một sau đang cùng nhau bước đến, chính là Tô Lăng và Thẩm phu tử.
Tuy màn đêm đã buông xuống nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Trình Diệc Nhiên đã có thể nhận ra được mặt mũi của thiếu niên nọ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trình Diệc Nhiên hoảng hốt, bây giờ nàng còn đang mặc nữ trang đó! Tô Lăng có thể nhận ra nàng không vậy?
Không kịp nghĩ nhiều, nàng trực tiếp đưa tay kéo lấy người Trình Thụy rồi giấu đầu vào ngay cổ hắn.