Cũng không phải cậu không có ý định lấy vợ, chỉ là con đường cưới xin của cậu tương đối trắc trở.
Phụ thân cậu mất sớm, gia cảnh bần hàn, sau lại chịu đại ân của hiệu trưởng Trình Uyên của thư viện Sùng Đức đến thư viện chăm chỉ nỗ lực đọc sách. Năm cậu mười tám tuổi thi đỗ Trạng Nguyên, vang danh thiên hạ.
Lúc ấy mẫu thân Tiêu thị mệnh cậu đến Trình gia cầu thân, hy vọng cậu có thể cưới tiểu thư nhà hiệu trưởng. Trong nhà, mẫu thân vô cùng chân thành nói với cậu, việc này là muốn cậu không quên ân tình của Trình gia.
Cậu nhìn mẫu thân đã không còn trẻ, vẻ mặt nghiêm túc: “Duật nhi, nếu không có hiệu trưởng bọn họ, sẽ không có con ngày hôm nay. Chúng ta không có gì báo đáp, nghe nói trong nhà hiệu trưởng còn có một cô nương, xấp xỉ tuổi con. Con bây giờ đã là Trạng Nguyên công rồi, về sau vào triều làm quan, cũng có thể coi như xứng đôi với tiểu thư Trình gia. Con làm con rể Trình gia, báo đáp đại ân của bọn họ...”
Đỗ Duật từ nhỏ tang phụ, do một tay mẫu thân nuôi lớn, đối với lời mẫu thân không thể không tuân theo. Vì thế, cậu theo mẫu thân đến thư viện Sùng Đức trịnh trọng cầu hôn.
Nhưng hiệu trưởng vẫn chưa đáp ứng. Lúc ấy hiệu trưởng nói, nói ông thi ân không cần báo đáp, người nhận ân huệ của ông, không biết có bao nhiêu, nếu đều tới cửa cầu hôn, nữ nhi của ông cũng không đủ.
Sau đó, cậu đã biết tiểu thư bí mật của Trình gia. -- Người mà cậu chỉ biết tên, Trình gia tiểu thư thế nhưng lại là bạn học cùng trường với cậu mấy năm Trình Diệc Nhiên. Khi đó, nàng đã là thư đồng của nhị Hoàng tử.
Đương nhiên, nhị Hoàng tử, cậu cũng quen biết, là bạn tốt cùng trường với cậu Tô Lăng. Cậu là người thông minh, dễ dàng đoán được quan hệ giữa Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng không tầm thường. Như vậy, việc cầu hôn này cũng không cần nhắc lại.
Nhưng mà ngày lễ tết Đỗ Duật vẫn thường đến Trình gia bái phỏng. -- Một nhà hiệu trưởng đối với cậu có đại ân, làm học trò, cậu xác thật cũng nên đi thăm đi lại nhiều hơn.
Đỗ Duật đã từng kinh ngạc bởi đường quan thẳng tiến của mình. Mọi người trong triều đều biết, cậu là tâm phúc của Hoàng đế, mãi sau này cậu mơ hồ biết là bởi vì sinh nhật của cậu. Thật trùng hợp, cậu và Thái tử Hoài Mẫn đã mất sớm cùng ngày sinh nhật.
Thế nên, cậu ở quan trường cực kỳ thuận lợi. Ai cùng biết cậu là thân tín của Hoàng đế.
Cậu còn trẻ, lại được lòng Hoàng đế, trong triều không ít đại thần hoặc thẳng thắn bày tỏ hoặc ám chỉ, muốn gả nữ nhi cho cậu. Mà cậu cũng không muốn dính líu đến bất cứ phe phái nào, kể từ đó, việc hôn nhân của cậu càng thêm cẩn thận. Vì tránh phiền toái, cậu đành lấy lý do mẫu thân làm chủ để từ chối.
Sau đó, tuổi tác cậu ngày càng lớn, tự cảm thấy hôn sự không thể tiếp tục trì hoãn, đáng tiếc đầu tiên là Diêu Hoàng hậu bệnh qua đời, sau là Thái thượng hoàng băng hà. Đợi quốc tang kết thúc, mẫu thân Tiêu thị lại bị bệnh.
Năm ấy cậu đã hai mươi bốn tuổi, vẫn không thê không thiếp.
Nương ở trên giường bệnh, vô cùng ân hận: “Đáng tiếc con vẫn chưa cưới vợ... Người khác ở tuổi này, đã sớm thành thân, hài tử chỉ sợ đều có thể học vỡ lòng. Còn con đến bây giờ vẫn cô đơn một mình, là ta không có bản lĩnh, không thể cưới vợ cho con...”
Đỗ Duật nghe vậy đau lòng, cậu chỉ có thể nhận lỗi: “Việc này không liên quan gì đến mẫu thân cả, là nhi tử bất hiếu. Mẫu thân sớm tốt lên, thu xếp việc cưới vợ cho nhi tử.”
Tiêu thị cũng không tin tưởng, bà quay đầu đi: “Con vẫn luôn không chịu cưới vợ, có phải con đã có người trong lòng rồi không? Ta cũng không tin, nhiều năm như vậy, không có ai mai mối cho con.”
Bà xuất thân bần hàn, tuy rằng cũng biết viết biết tính, nhưng là hiếm khi lui tới với những gia quyến đại quan quý nhân. Nữ nhi nhà nghèo thì bà ngại không xứng với con trai của bà, xuất thân cao giáo dưỡng tốt, bà lại không quen biết nhiều. Tới tới lui lui, Duật Nhi đều đã hai mươi bốn tuổi, vẫn lẻ loi một mình.
Đêm khuya tĩnh lặng, bà vẫn luôn cảm thấy có lỗi với trượng phu đã mất, có lỗi với liệt tổ liệt tông Đỗ gia.
Đỗ Duật hơi giật mình, rồi lại lắc đầu, thành thật nói: “Nương nói đùa, trong lòng nhi tử cũng không có người nào.”
Cậu từ nhỏ đã khắc khổ đọc sách, đối với nữ nhân cũng không cảm thấy hứng thú. Khi các bạn học khác trong thư viện sôi nổi tiếc nuối bởi trong thư viện không thể nhìn thấy nữ nhân, cậu chỉ lo vùi đầu chăm chỉ học.
Cẩn thận tính toán, nữ tử xấp xỉ tuổi mình cậu chân chính tiếp xúc cũng chỉ có mỗi Trình Diệc Nhiên. Nhưng khi cậu mới vừa biết Trình Diệc Nhiên là cô nương, đồng thời cũng biết quan hệ giữa nàng và Tô Lăng không đơn giản. Ngoại trừ sự thưởng thức đối với dũng khí và học thức của nàng, hiển nhiên cũng sẽ không sinh ra bất kỳ tình cảm nào khác đối với nàng.
Về phần những cô nương khác, cậu đúng thật là không quen biết, tự nhiên sẽ không như lời mẫu thân, trong lòng nhớ nhung người nào đó được.
Mấy năm nay, cậu không đón dâu, một là không muốn liên lụy triều chính, hai là thật sự không gặp được người muốn cưới.
Tiêu thị phất phất tay: “Không nhớ nhung người nào, vậy sớm cưới vợ đi. Chờ ta tốt lên, sẽ nhờ người làm mai tới cửa, cho con gặp gỡ cô nương. Con có yêu cầu gì không? Theo ta thấy, chỉ cần cô nương lớn lên xinh đẹp, nhân phẩm tốt, tính cách tốt, gia đình ổn, xứng đôi với con, vậy đủ rồi, ta cũng không cầu gì...”
Bà nhắc chuyện đón dâu cho nhi tử, lập tức có tinh thần, đôi mắt đã có chút vẩn đục cũng vì thế mà phát sáng.
Đỗ Duật luôn miệng đồng ý: “Vâng, đều nghe mẫu thân.”
Tiêu thị bệnh không nhẹ. Thời trẻ vất vả khiến thân thể bà có không ít bệnh. Mấy năm nay bồi dưỡng rất tốt, ngày thường nhìn không thấy chuyện gì, thình lình bị bệnh, đủ thứ bệnh cùng nhau kéo tới.
Đỗ Duật từ nhỏ cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, mẫu thân sinh bệnh, tất nhiên cậu vô cùng sốt ruột, thỉnh thái y xem bệnh cho mẫu thân, lại tự mình phụng dưỡng thuốc thang, chỉ mong mẫu thân có thể sớm tốt lên.
Chu Thái phó vẫn luôn nhớ rõ Đỗ Duật có ân với Chu gia. Những năm gần đây, ông thường xuyên ở trong triều trợ giúp Đỗ Duật. Hai người dù chưa nói rõ, nhưng ở những người khác vẫn nhìn ra, bọn họ chính kiến tương hợp, quan hệ cũng không tồi.
Vẫn là trưởng nữ Chu Hoản Nguyệt nói: “Phụ thân, Đỗ lão phu nhân thân thể bất an, không bằng thỉnh lão thái y coi bệnh cho bà? Có lẽ có thể giúp được gì đấy.”
Lời này đã nhắc nhở Chu Thái phó.
Lúc trước Thái tử Hoài Mẫn hoăng thệ, Chu Hoản Nguyệt bàng hoàng trước tin dữ, đã từng tự sát, tuy được cứu trở về, lại bệnh nặng một hồi, đe dọa tính mạng. Trong kinh có vị thần y, lúc trước đảm nhiệm chức vụ ở Thái Y Viện, sớm đã rửa tay, không hành nghề y nữa. Chu Thái phó lo lắng nữ nhi, giữa mùa đông khắc nghiệt, đứng bên ngoài nhà vị thần y kia hai canh giờ, mới cầu thần y ra tay tương trợ, cứu được tính mạng nàng.
Chu Thái phó suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu một cái: “Làm được, làm được. Vi phụ liền...”
Chu Hoản Nguyệt chậm rãi lắc đầu: “Phụ thân, vẫn là để nữ nhi đi thôi, vị Đỗ đại nhân kia có ân với nữ nhi, há có thể liên luỵ đến cha?” Thái độ nàng kiên quyết, Chu Thái phó cũng không phản đối.
Không biết đến tột cùng nàng đã làm gì, vị lão thái y hơn tám mươi tuổi kia ngồi nhuyễn kiệu đi Đỗ gia.
Đỗ Duật từng nghe đám thái y nhắc đến tên lão thái y, thấy lão thái y đã không còn hành nghề y tới cửa xem bệnh cho mẫu thân, không khỏi kinh ngạc. Nhìn thân thể mẫu thân chuyển biến tốt đẹp, cậu càng thêm cảm kích, bỏ ra số tiền lớn tạ ơn.
Lão thái y đầu đầy tóc bạc tinh thần quắc thước có chút không kiên nhẫn: “Không phải vì ngươi, nếu không phải có người bầu bạn cùng ta mười năm, ta sẽ không phá lệ.”
Đỗ Duật nao nao: “Lời này của ân công có ý gì?”
“Nha đầu Chu gia, ngươi không biết sao?” Lão thái y có chút nghi hoặc, “Nàng vì ngươi tới tìm ta, chính ngươi lại không biết?”
Cậu thậm chí có điểm nghi hoặc, nha đầu nào của Chu gia? Người họ Chu không nhiều lắm, nhưng cậu quen biết, hình như chỉ có Chu Thái phó cùng làm quan trong triều. Khoan đã, cậu bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đấy: “Là tiểu thư Chu gia? Tiểu thư nhà Chu Thái phó?”
“Ngươi quả nhiên nhận ra nàng.” Lão thái y vẫy vẫy tay, nhanh chóng rời đi.
Đỗ Duật kinh ngạc không thôi, cậu và Chu tiểu thư xưa nay không quen biết, nàng giúp cậu mời danh y, còn... Đồng ý mười năm?
Suy nghĩ của cậu xoay chuyển, đã nhanh trí đoán được nguyên do. Cậu và Chu tiểu thư chỉ giao thoa ở ba năm trước đây. Diêu Hoàng hậu hoăng thệ, tiên đế không biết bởi vì duyên cớ gì, muốn ban c.h.ế.t cho Chu tiểu thư, lúc ấy để cậu đi ban rượu. Cậu tiện tay ném chén rượu, cố ý kéo dài không phải giả, nhưng mấu chốt chân chính có tác dụng, cũng không phải là cậu.
Mấy năm nay Chu Thái phó thân cận với cậu cũng liền thôi, Chu tiểu thư thế mà...
Cậu có tài đức gì, đáng giá nàng để làm như vậy?
Lão thái y kia tuy rằng sắc mặt hồng hào, nhưng hiển nhiên tuổi đã không ít. Tiểu thư nhà Chu Thái phó tuổi còn trẻ, ở bên cạnh một lão nhân mười năm sao?
Đỗ Duật chợt rùng mình. Thân thể mẫu thân chuyển biến tốt đẹp, cậu lại đứng ngồi không yên. Cậu nghĩ, cậu không thể để Chu tiểu thư thật sự dùng thời gian mười năm để đền đáp.
Lão thái y cứu chính là mẫu thân cậu, ân tình này hẳn là cậu tới mới đúng.
Đỗ Duật lấy danh nghĩa đáp tạ đi đến phủ lão thái y, biết được lão thái y đang cùng Chu tiểu thư ở trong đình hậu viện. Gia đinh dẫn cậu đi gặp bọn họ.
Dọc đường đi, đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng Đỗ Duật, lòng bàn tay bất tri bất giác đã đổ mồ hôi lạnh.
Xa xa, cậu nhìn thấy trong đình có hai người một già một trẻ. Hai người kia cách bàn cờ ngồi đối diện nhau, một người là lão thái y cậu đã từng gặp qua, một người khác đưa lưng về phía cậu, thân ảnh tinh tế lả lướt, không cần suy nghĩ, tất nhiên chính là Chu tiểu thư.
“Không được không được, một bước này ta không đi như vậy!” Lão thái y miệng ồn ào.
Trả lời ông là một giọng nữ trong trẻo: “Hạ cờ không rút lại, lão tiên sinh sao còn muốn đi lại?”
Tựa như có một cơn gió lạnh thổi qua, thổi đi tất cả bực bội trong lòng Đỗ Duật. Là đang chơi cờ.
Cậu đi theo gia đinh phía trước, không đợi gia đinh thông báo, lão thái y đã nhìn thấy cậu, hai mắt tức khắc sáng, vẫy tay với cậu: “Tới tới tới, Tiểu Đỗ Tiểu Đỗ, ngươi tới thay ta chơi một ván này, không thể thua.”
Đỗ Duật nao nao, lúc này Chu tiểu thư cũng quay đầu lại nhìn qua. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Đỗ Duật như muốn nhảy dựng lên. Thì ra Chu tiểu thư có dáng vẻ như vậy, khó trách sẽ bị tiên đế lựa chọn, hứa gả cho Thái tử Hoài Mẫn.
Chẳng biết tại sao, nghĩ đến đây, thế mà cậu lại có chút không thoải mái.
Vội vàng nhìn thoáng qua, cậu vội nhìn đi nơi khác, trong lòng tự nhủ: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
“Mau tới đây đi, thất thần cái gì? Hay là, ngươi sẽ không chơi cờ?”
Đỗ Duật đương nhiên thông hiểu cờ nghệ, cậu lên tiếng, đi về phía trước. Lúc này lão thái y đã đứng lên, ra khỏi chỗ ngồi. Đỗ Duật ngồi xuống, nhìn lướt qua bàn cờ, có chút dở khóc dở cười.
Cậu tự nhủ, cờ nghệ lão thái y quả thật có hơi kém, thế nhưng cục diện trước mắt này, cũng không phải không có khả năng thắng. Cậu suy nghĩ một lát, cầm một quân cờ, chậm rãi hạ xuống.
Chu Hoản Nguyệt cũng theo đó hạ xuống một quân.
Đỗ Duật một bên chơi cờ, một bên nói với lão thái y: “Ân tình của lão thái y, tại hạ khắc ghi trong lòng, chỉ là, phương thức đáp tạ này, có thể thay đổi một chút không? Lão thái y cứu chính là gia mẫu, thù lao cũng nên là tại hạ trả.”
Chu Hoản Nguyệt nghe vậy hơi giật mình, lạc tử nhi trong tay hơi run lên, cuối cùng chệch khỏi vị trí, nàng khẽ “A” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Duật.
Đỗ Duật mỉm cười nhìn nàng, khẽ nói: “Một nước cờ này của Chu tiểu thư, đi không đúng.”
Lão thái y xua tay: “Ngươi không được, ngươi có việc bận rộn, không có khả năng cùng ta chơi cờ mười năm. Lại nói thêm, đây là Chu nha đầu đáp ứng ta, có phải không?”
Chu Hoản Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, đây là giao ước của ta và lão tiên sinh.”
Đỗ Duật ngẩn ra một hồi: “Ông nói cùng ông mười năm, là cùng ông chơi cờ mười năm?”
Tác giả có lời muốn nói: Moah moah moah moah moah moa
Bỗng nhiên nhớ tới, Tiểu Đỗ là nam chính của [Dịch Thoa Ký], đáng tiếc bị hiệu ứng cánh bướm.