Vốn cho rằng trưởng nữ Hoản Nguyệt tránh khỏi một kiếp là phúc lớn mạng lớn, tổ tiên phù hộ, không nghĩ đến là Hoàng đế đã âm thầm ra tay.
Chu Thái phó cảm thấy rất ngạc nhiên, vô cùng cảm kích. Ông nghĩ nghĩ, phân phó nữ nhi: “Sau này con ở nhà đi, trước không cần đến Bạch Vân Am nữa.”
Chu Hoản Nguyệt chần chừ do dự, gật đầu nói: “Vâng.”
Trưởng nữ bình yên vô sự ở trong nhà, Chu Thái phó lại bắt đầu nhọc lòng với chuyện của Chu Lệnh Nguyệt.
Mặc dù nàng có thể thích ứng với cuộc sống ở thư viện, cũng chưa bao giờ phàn nàn quá khổ, nhưng thân làm phụ thân như ông, suy cho cùng vẫn không yên tâm nàng thân là một cô nương lại suốt ngày ở cùng một đám thiếu niên loai choai, học tập với nhau.
Cuối tháng, Chu Lệnh Nguyệt trở về nhà nghỉ ngơi, trông thấy tỷ tỷ, đương nhiên là vui mừng. Nhưng khi phụ thân nói đến việc nàng ở thư viện học tập là không phù hợp, nàng chợt sững sờ: “Làm sao vậy ạ?”
Mới đầu không phải đã đồng ý rồi sao?
“Không phải ta không đồng ý chuyện con học tập, chủ yếu là chỉ mình con là nữ tử…” Chu Thái phó thở dài.
“Vậy thì nhiều hơn một vài học trò nữ không phải tốt hơn sao?” Chu Lệnh Nguyệt vẻ mặt đương nhiên, “Dù sao thì con cũng đã nghe qua, thư viện Sùng Đức không phải không thu nhận học trò nữ.”
Chu Thái phó cau mày.
“Đúng rồi.” Chu Lệnh Nguyệt tinh thần chấn động, “Gần đây nhất Bạch đại nhân đã viết áng văn mới, phụ thân đã đọc chưa?”
“...” Chu Thái phó lặng lẽ cười, không trả lời.
Áng văn mới của Bạch Thanh Tùng mới đây đã dẫn đến một cuộc thảo luận sôi nổi, Chu Thái phó dĩ nhiên cũng có nghe thấy.
Chu Lệnh Nguyệt lại nói: “Phụ thân, vị Bạch đại nhân nói rất đúng nha, trong thư viện rất nhiều người đang nghị luận. Con thấy hiệu trưởng bọn họ cũng có ý thu nhận học trò nữ, đến lúc đó không phải chỉ mình con nữa rồi.”
Nàng mặt mày hớn hở, đôi mắt sáng long lanh, đối với chuyện tương lai tràn đầy chờ mong.
Chu Thái phó cau mày, trong lòng ông hiểu rõ, nếu sau này có nữ tử muốn học tập, nếu như trong bài văn của Bạch Thanh Tùng nói đều thành sự thật, vậy thì thế đạo này sẽ phát sinh ra sự thay đổi không nhỏ.
Bản thân ông hy vọng bình yên, không muốn có chuyện rối tung rối loạn, cũng không muốn nhìn đến sự đổi mới, nhưng nhìn đến nữ nhi, một chút lòng tư lợi khiến ông cảm thấy dường như cũng không phải không thể được.
“Phụ thân?” Chu Lệnh Nguyệt nhìn vẻ mặt của ông.
Chu Thái phó xua tay: “Chuyện sau này để sau này hẵng nói, con trở về nghỉ ngơi đi, ở đây không có chuyện của con.”
Chu Lệnh Nguyệt “vâng” một tiếng, cúi đầu rời đi. Nàng thầm bĩu môi, trong lòng lại nói, phụ thân kêu mình tới lại không cùng mình nói chuyện của mình. Dù sao cái gì cũng đều là người định đoạt.
—
Nối tiếp Bạch Thanh Tùng đại nhân, Chu Thái phó cũng đã viết áng văn mới. Ông đặt trọng điểm vào việc nữ giới tiếp nhận nền giáo dục.
Áng văn chương này, Trình Diệc Nhiên cũng đã xem qua. Theo nàng thấy, quan điểm của Chu Thái phó đối lập với Bạch đại nhân, có hơi bảo thủ.
Chu Thái phó nhấn mạnh việc cho nữ giới tiếp nhận quyền hạn giáo dục không phải vì sự bình đẳng giữa nam và nữ mà suy xét đến việc nữ giới tương lai sẽ làm mẹ.
Nhi tử vào thời kỳ trưởng thành, nhất là chưa bước vào thời điểm học tập, tiếp xúc nhiều nhất không phải là phụ thân đang mưu sinh ở bên ngoài mà là mẫu thân mang thai mười tháng sinh ra hắn.
Nếu mẫu thân hắn tri thư đạt lễ* bác học đa thức*, khẳng định có thể mở mang trí óc cho con tốt hơn.
*Tri thư đạt lễ: Ý chỉ người có văn hóa giáo dưỡng, biết, đạt: Hiểu biết. Có văn hóa, hiểu lễ nghĩa. Hình dung có giáo dưỡng.
*Bác học đa thức: Hiểu biết nhiều, học thức rộng, vô cùng có tài cán.
Mạnh mẫu tam thiên, Họa địch giáo tử.*
*Đây là hai câu chuyện dạy con của mẫu thân.
Không còn gì nghi ngờ về việc mẫu thân tài đức vẹn toàn càng có lợi cho sự trưởng thành của hài tử.
Sau một áng văn chương lưu loát của Chu Thái phó, đã cho ra trọng điểm kiến nghị thiết lập nữ tử.
…
Thế nhưng mặc kệ quan điểm như thế nào, đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, thời điểm áng văn chương này xuất hiện đều vô cùng thích hợp.
Nàng cân nhắc một lượt, không biết Chu Thái phó viết ra áng văn như vậy có liên quan gì đến nữ nhi Chu Lệnh Nguyệt của ông hay không.
Trước đó không lâu áng văn về nữ giới của Bạch đại nhân lan truyền khắp Kinh thành, đến hôm nay nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, áng văn này của Chu Thái phó lại ra đời một lần nữa.
Trong Kinh thành tin tức lan truyền rất nhanh, người đọc sách cũng rất nhiều.
Áng văn mới của Chu Thái phó cũng đã thu hút rất nhiều cuộc thảo luận sôi nổi.
Khi Thái Thượng Hoàng còn tại vị, từng xảy ra quá trình thị nữ vì tài hoa mà bị định làm chuyện của Thái Tử Phi, -- Sự việc này vẫn chưa trôi qua lâu. Hiện giờ tân Hoàng kế vị không lâu, xem hướng gió này, ước chừng đối với nữ tử có tài về điểm này, cũng không phản đối?
Có hai áng văn của Bạch đại nhân và Chu Thái phó dẫn đầu, cũng có người đi theo thăm dò, viết hoặc ủng hộ hoặc phản đối áng văn, tất cả đều rất có ảnh hưởng.
—
Trình Diệc Nhiên mỗi ngày đến Sùng Văn Quán làm việc, Đoạn Hòa tựa hồ đối với chỗ này vô cùng cảm thấy hứng thú. Chỉ cần vừa ra áng văn mới, bên kia hắn liền có bản sao chép đầy đủ. Hắn sẽ đọc cho Trình Diệc Nhiên nghe, còn muốn cùng phân tích với nàng.
“Trước đây có phải nàng cũng nghĩ như vậy?” Đoạn Hòa cũng không biết thế nào, chuyển đề tài lên người Trình Diệc Nhiên, “Ai, thật xin lỗi, ta đã quên, trước đây nàng đọc sách là có nguyên nhân.”
Hắn nhớ rõ lời nói của Tiên Đế, hình như là huynh đệ sinh đôi của nàng bị đưa làm con thừa tự cho người khác, mẫu thân nàng ưu thương thành tật. Nàng giả thành dáng vẻ huynh trưởng đi học, để làm người vui vẻ.
Trình Diệc Nhiên vẫn đang suy nghĩ sự tình, nghe vậy “a” một tiếng, giây sau hồi phục tinh thần, xua xua tay: “Cũng không phải.”
Sự việc gần đây làm cho nàng mơ hồ có loại cảm giác đổi mới tư tưởng đã sắp sửa đến.
Mấy ngày nay, áng văn về kết quả nữ giới sẽ thế nào thế nào rất nhiều, những nơi tụ tập người đọc sách nghị luận chuyện này rất nhiều như Quốc Tử Giám, thư viện vv…vv
Danh tiếng của Bạch đại nhân và Chu Thái phó vô cùng vang dội, đều có những người ủng hộ riêng, cho rằng lời nói của họ rất có đạo lý. Nhưng cũng không thiếu người phản đối, vẫn cảm thấy nữ giới đi học là chuyện không thể thực hiện. Hơn nữa thật sự nếu muốn đọc sách, ở nhà mời phu tử không được sao? – Đương nhiên, mời phu tử giảng dạy riêng thật sự còn phiền phức hơn nhiều so với việc đến thư viện học tập.
Người kể chuyện trong các trà quán tửu lầu nghe nói cũng đã đổi sang câu chuyện mới. – Điểm này, Trình Diệc Nhiên cũng không thấy kỳ quái, người kể chuyện trong đó luôn theo sát xu hướng của thời đại.
Đại Chu đối với sự trói buộc tư tưởng cũng không tính là quá nghiêm khắc – Chỉ cần không nhục mạ triều đình, không nhục mạ hoàng thất, không kích động triều cương là được ---- Trên thực tế, tình yêu cảm động lòng người giữa Thái Thượng Hoàng và Diêu thị được xem như tấm gương của Đế Hậu ân ái, lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
Đối với triều đình về mặt khen ngợi hay nghị luận, triều đình cũng không ngăn cản.
Nghe tam ca Trình Thụy nói, hiện nay đã xuất hiện vài cuốn sách và những câu chuyện diễn nghĩa về tài nữ. Thậm chí câu chuyện gần đây nhất được lưu hành trong trà quán chính là Nữ Trạng Nguyên.
“Nghĩ gì vậy?” Đoạn Hòa giơ tay huơ huơ trước mặt Trình Diệc Nhiên, cố gắng thu hút sự chú ý của nàng.
“A? Ta đang nghĩ, nếu truyền thông phát triển hơn một chút thì tốt rồi.” Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói, “Việc dùng giấy bút để tuyên truyền suy cho cùng cũng có chút chậm. Ngươi nói xem, phát hành báo chí thế nào?”
“Cái gì?” Đoạn Hòa nghe không hiểu.
Trình Diệc Nhiên giải thích: “Nó tương tự như công báo của triều đình, đều là văn áng, được in giống nhau, phát khắp mọi nơi. Có điều trên đó không nhất thiết là lệnh của triều đình, có thể là văn áng của văn nhân mặc khách viết.
“Hà tất phải phiền toái như vậy?” Đoạn Hòa khó hiểu, “Trên công báo có thể có bao nhiêu bài? Hơn nữa thư cục nào nguyện ý in bài cho nàng?”
Hắn vốn muốn nói chuyện này phải được triều đình chấp nhận, chợt nghĩ lại, thôi bỏ đi, không nói nữa.
Trình Diệc Nhiên im lặng không nói, trong lòng vẫn âm thầm cân nhắc về tính khả thi.
“Ngươi muốn buôn bán <>?” Âm thanh điện tử lạnh lẽo của hệ thống chợt vang lên.
Trình Diệc Nhiên giật mình, sau đó suy nghĩ chuyển nhanh. <>? Nàng liên tục lắc đầu, không phải không phải.
Chẳng qua giải phóng tư tưởng mà nói, khẳng định có chỗ tốt.
—
Trình Diệc Nhiên ở trong chiều hướng như vậy, thương lượng một chút với phụ thân Trình Uyên, cũng đã in một số bản thảo của ông cố.
Mà Trình Uyên cũng đã viết vài bài, còn nhấn mạnh rằng thư viện Sùng Đức hướng thiên hạ chiêu sinh chi sĩ có tài. Không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giàu nghèo, không phân biệt nam nữ. Chỉ cần đức hạnh tốt, tài học tốt, có thể thông qua kì thi đầu vào của thư viện, thư viện đều sẽ tiếp nhận, nếu gia cảnh thật sự quá kém sẽ được xét miễn giảm học phí bắt buộc.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên nói, đây cũng xem như cho thư viện nhà mình.
Chẳng qua thoạt nhìn hiệu quả không tồi, thật đúng là có không ít người đến thư viện Sùng Đức học tập.
Trong nhóm học trò mới đến báo danh, thế nhưng còn có hai tỷ đệ.
Trình Khải có chút kinh ngạc, đây là học trò đầu tiên quang minh chính đại lấy thân phận nữ giới đến báo danh. Hắn bất giác nhìn thêm mấy lần.
“Nhìn cái gì? Không phải nói thư viện Sùng Đức cũng thu nhận nữ nhân sao?” Người nói là đệ đệ Mộc Trường Thanh. Thân hình cậu ta khẽ nhúc nhích, che chắn tỷ tỷ phía sau.
Trịnh Khải gật đầu: “Đúng thật là có chuyện này, chỉ cần có thể thông qua kì thi đầu vào, bất luận là nam hay nữ đều có thể đến học ở thư viện.”
Nhưng khi thật sự có cô nương đến, hắn vẫn thật khiếp sợ! Thậm chí cũng không che giấu thân phận nữ giới, tùy tiện thoải mái mặc trang phục nữ đến?
Tỷ tỷ Mộc Phù Dung nhìn đệ đệ một cái, thấp giọng nói: “Ta, ta có thể thông qua kì thi.”
Trình Khải gật đầu, cũng không nhiều lời.
Hắn thấy hai tỷ đệ này, trong lòng bất giác kinh ngạc. Đệ đệ thoạt nhìn rất vô lễ, tỷ tỷ thì bộ dáng có chút nhút nhát. Tỷ tỷ như vậy, làm sao biết đến học tập?
Nhưng hắn không nghĩ nhiều, để họ tiếp nhận kì thi.
Kết quả làm cho Trình Khải rất kinh ngạc, tỷ tỷ thông qua, đệ đệ lại không.
Biết được kết quả, lúc ấy sắc mặt đệ đệ liền trùng xuống, tức giận nói: “Đi, thư viện này chúng ta không học!”