Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 159 - Chương 159

Trước Sau

break
Tĩnh tần vốn họ Phùng. Bà nhìn Trình Diệc Nhiên cười nói: “Con cứ gọi ta là Phùng di là được rồi.”

Trình Diệc Nhiên biết nghe lời phải: “Vâng, Phùng di.” Nàng cùng Phùng thị đi gặp phụ thân Trình Uyên và nhị ca Trình Khải.

Lúc trước nàng nhắc tới chuyện Tĩnh tần nương nương khả năng sẽ đến nhậm chức với bọn họ, cũng biểu lộ đây là Tô Lăng đề cử.

Chẳng qua lúc ấy Trình Uyên chỉ gật đầu một cái: “Còn phải xem nàng có thể đảm nhiệm không đã.”

Hôm nay đúng là giữa tháng, thư viện được nghỉ, hơn phân nửa học sinh không ở thư viện.

Phùng thị một thân tay bó, lưu loát dứt khoát, tóc dài đơn giản búi lên, không có nửa phần phấn son. Mặc cho là ai cũng đều sẽ không thể liên tưởng bà với nương nương trong cung được.

Trình Uyên thấy Phùng thị, hơi hơi sửng sốt, vẻ mặt rất nhanh đã trở lại như thường. Ông chắp tay: “Phùng tiên sinh.”

Một tiếng “Phùng tiên sinh” này làm Phùng thị chấn động, bà nghiêm túc: “Hiệu trưởng.”

Sau khi Trình Uyên giải thích đơn giản yêu cầu của phu tử cưỡi ngựa b.ắ.n cung, lại nói: “Không biết Phùng tiên sinh có nguyện thử một lần?”

“Dĩ nhiên.”

Vẻ mặt Phùng thị nghiêm túc, trong lòng lại vô cùng nhảy nhót. Đến thư viện làm phu tử, dạy dỗ hàng trăm học sinh, là chuyện trước kia bà nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Bây giờ lại có cơ hội diễn ra ngay trước mắt.

Bà nhất định phải thật quý trọng.

Trình Khải thấy phụ thân gật gật đầu, liền làm một động tác mời “mời”: “Phùng tiên sinh, mời.”

Trình Diệc Nhiên cười: “Con cũng đi xem xem.”

Dù sao hôm nay nàng cũng nhàn rỗi mà.

Trình Uyên gật đầu: “Đi thôi.”

-

Tiểu thao trường của thư viện Sùng Đức. Huynh muội Trình Khải cùng Cao phu tử, Phùng thị đứng đối diện nhau.

Cao phu tử biết đây là một nữ nhân, trong lòng mơ hồ có chút coi khinh, dù sao cũng có vết xe đổ là Trình Diệc Nhiên phía trước. Chỉ là bởi vì ông muốn rời đi, trong lòng cảm thấy có lỗi. Cho nên đối với Phùng thị kế nhiệm này thái độ rất tốt.

“Chúng ta trước tới thử b.ắ.n tên đi.” Cao phu tử cười nói.

Phùng thị chậm rãi gật đầu: “Có thể.” Nghĩ nghĩ, bà lại nói: “Cưỡi ngựa b.ắ.n cung không đi cùng nhau sao?”

“Nàng muốn lập tức b.ắ.n tên?” Cao phu tử nao nao, chậm rãi gật đầu nói, “Được.”

Ông lại tinh tế đánh giá Phùng thị, thấy người này tư thế hiên ngang oai hùng, tinh thần phấn chấn, chỉ đơn giản khoanh tay đứng đó, nhìn như gia đình lão luyện. Chút khinh thường trong lòng kia nháy mắt tiêu tán, lại không dám có tâm tư qua quýt.

Ngựa của Cao phu tử ở ngay trong thư viện, là một con tuấn mã sẫm màu.

“Con ngựa này tính tình hơi dữ, nếu nàng không hàng phục được nó...”

Lời Cao phu tử còn chưa dứt, liền thấy một bóng đen xẹt qua, hóa ra là Phùng thị trực tiếp xoay người lên ngựa.

Nàng nắm dây cương, thúc ngựa đi trước. Chỉ thấy nàng đáp cung b.ắ.n tên, giương cung như trăng tròn, mũi tên đi tựa sao băng.

Cao phu tử nhìn mũi tên vẫn còn đong đưa giữa hồng tâm, mở to hai mắt, nhẹ giọng nói: “Tiễn pháp tốt lắm!”

Một mũi tên trúng ngay hồng tâm, không tồi.

Phùng thị cũng không nói lời nào, bà nhấp chặt môi, giục ngựa chạy nhanh, sau khi chạy nhanh mấy chục bước, bà lại trực tiếp rút ra một mũi tên khác từ trong túi. Giương cung b.ắ.n tên, tốc độ cực nhanh.

Cao phu tử giơ bia ngắm, chạy như bay trên mặt đất. Ông chỉ cảm cổ tay đau nhức, lại là một mũi tên ở giữa hồng tâm.

“Tốt!” Cao phu tử không nhịn được kêu ra tiếng.

Phùng thị siết chặt dây cương, nghiêm túc hỏi: “Có thể chứ?”

“Tài b.ắ.n cung của các hạ thật lợi hại.” Cao phu tử khen tự đáy lòng, “Đương nhiên có thể. Thân thủ như vậy, dạy đám tiểu tử kia, dư dả. Không, là đại tài tiểu dụng.”

Phùng thị cười khẽ, xoay người xuống ngựa: “Cao phu tử quá khen.”

Trình Diệc Nhiên đứng xem lúc này vỗ tay kêu một tiếng tốt, bước nhanh chạy tới, cười nói: “Phùng, Phùng tiên sinh, vừa rồi b.ắ.n rất tốt.”

Nhìn hai lúm đồng tiền như hoa của nàng, hai tròng mắt trong suốt xán lạn, Phùng thị cũng phảng phất bị lây nhiễm: “Phải không? Này liền tính tốt rồi sao? Ta đều cảm thấy nhiều năm như vậy không luyện, ngượng tay lắm.”

Trình Diệc Nhiên khen: “Tốt lắm tốt lắm, ngượng tay còn tốt như vậy. Nếu là thành thục rồi, thật là tốt thành cái dạng gì nữa đây.”

Phùng thị cười ha ha, mười phần hào khí.

Cao phu tử ho nhẹ một tiếng: “Vị Phùng tiên sinh này, lúc trước có từng dạy đồ đệ?”

“Hả?” Phùng thị suy nghĩ một chút, trả lời đúng sự thật, “Có, đã dạy một người.”

Trình Diệc Nhiên nghe xong ngẩn ra, rồi lại cong cong khóe môi.

Nàng biết người đồ đệ này là ai. Đồ đệ duy nhất của Phùng thị, chính là Tô Lăng. Tài b.ắ.n cung của Tô Lăng cực tốt, một mình Tô Lăng chấp rất nhiều Trình Diệc Nhiên rồi.

Ôi, nàng đi theo Tô Lăng học qua b.ắ.n cung, tài b.ắ.n cung của Tô Lăng lại học từ Phùng thị...

Cao phu tử gật đầu: “Có kinh nghiệm thì tốt. Vài ngày nữa ta sắp rời khỏi thư viện, các học sinh này cưỡi ngựa b.ắ.n cung, phải nhờ Phùng tiên sinh lo lắng nhiều hơn.” Ông lại chuyển hướng sang Trình Khải, cười nói: “Văn Sơn cảm thấy thế nào? Con cảm thấy Phùng tiên sinh có thể tiếp nhận chức vụ phu tử cưỡi ngựa b.ắ.n cung không?”

Trình Khải thấy tài b.ắ.n cung tinh diệu của Phùng thị, trong lòng kính phục, lại nghe Cao phu tử chính miệng khen, lập tức cười nói: “Phùng phu tử tài b.ắ.n cung xuất sắc, bà làm phu tử cưỡi ngựa b.ắ.n cung, tiếp nhận vị trí Cao phu tử, là may mắn của thư viện, cũng là may mắn của học sinh.”

Một tiếng “Phùng phu tử” này của Trình Khải xem như chân chính xác nhận thân phận phu tử của Phùng thị. Như thế, Phùng thị chính thức được tán thành, trở thành phu tử của thư viện Sùng Đức.

Trong lòng Trình Khải không có ý kiến gì đối với Phùng thị, chỉ là đối với việc an bài Phùng thị như thế nào, hắn hơi chút có chút phát sầu.

Hắn mơ hồ biết Phùng thị xuất thân bất phàm, nhưng đến tột cùng là thân phận gì, hắn không dám đoán thêm.

Quay đầu lại thương lượng với phụ thân một chút, Trình Khải an bài Phùng thị vào tòa nhà nhỏ bên cạnh Hạnh viên.

Hắn tỏ vẻ áy náy: “Trước ủy khuất Phùng phu tử ở bên này...”

“Không ủy khuất.” Phùng thị thoải mái cười, “Có gì mà ủy khuất?”

Bà từng ở Phùng gia, từng ở hoàng cung, cũng từng sống trong chùa An Quốc. Đối với bà mà nói, ở nơi nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là tâm tình của bà thế nào mà thôi.

Đến thư viện, dạy dỗ học sinh, đối với bà mà nói, không thể nghi ngờ là trải nghiệm mới lạ. Bà đối với việc sẽ đến thư viện sinh hoạt, vô cùng chờ mong.

Nhưng mà, nghĩ nghĩ, Phùng thị lại hỏi: “Ta có thể về nhà được không?” Bà giải thích: “Ta nghe Cao phu tử nói, cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất ít khi học vào buổi sáng. Nhà ta ở kinh thành, cách nơi này cũng chỉ mấy chục dặm. Ta cưỡi ngựa rất nhanh.”

Trình Khải hơi kinh ngạc, tiện đà cười nói: “Tất nhiên có thể, đây là việc nhỏ, Phùng phu tử tự mình làm chủ là được.”



-

Phu tử dạy khóa cưỡi ngựa b.ắ.n cung bỗng nhiên biến thành nữ, chuyện này đối với học sinh ở thư viện Sùng Đức mà nói, cực kỳ mới lạ.

Mọi người đều biết, ở thư viện bất kể là phu tử hay là học sinh, phần lớn đều là đại lão gia. Bọn họ rất ít nhìn thấy nữ tử. Nghe nói lúc trước thiện đường múc cơm, là một đại thẩm, hiện tại người múc cơm đều biến thành đại thúc.

Phùng thị hơn ba mươi tuổi, từ nhỏ sống trong nhung lụa, bà tướng mạo mỹ lệ, nhìn qua so với số tuổi thực tế còn nhỏ hơn vài tuổi.

Thói quen suốt nửa tháng không nhìn thấy được nữ tử, bỗng nhiên có một nữ phu tử tới. Đối với các học sinh thư viện mà nói, hưng phấn lớn hơn là mâu thuẫn.

Tiết học Phùng thị lần đầu tiên dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung, Cao phu tử còn chưa chính thức rời đi. Ông có tâm dẫn dắt một chút, người dạy là một vị nữ phu tử, lại không nghĩ rằng đám thiếu niên choai choai kia một đám nhìn chằm chằm Phùng thị, hình như không giống bình thường nhìn ông lắm.

“Khụ khụ khụ...” Cao phu tử nặng nề ho khan một tiếng, như chuông lớn, “Đây là Phùng phu tử mới tới, về sau Phùng phu tử sẽ dạy mọi người cưỡi ngựa b.ắ.n cung.”

“Gặp qua Phùng phu tử!” Chúng học sinh cùng lên tiếng vấn an, thanh thế rung trời.

Phùng thị xụ mặt, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, ôm cánh tay đứng một bên, cũng không nói lời nào.

Mới đầu cũng có vào học sinh đối với việc thư viện tìm nữ phu tử tới dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất kín đáo phê bình, nhưng sau nhìn thấy tài b.ắ.n cung cao siêu của Phùng phu tử, bọn họ đồng thời im lặng, không cần phải nhiều lời nữa.

Tiếp đến phân đoạn dẫn dắt, bà đơn giản làm mẫu động tác, càng được cả sảnh đường reo hò.

Chúng học sinh càng thêm hưng phấn, nghiễm nhiên so ngày thường cố gắng hơn rất nhiều.

Cao phu tử xem ở trong mắt, thầm than một tiếng, lại nghĩ, như vậy cũng tốt, đỡ phải đám tiểu tử thúi cả ngày chỉ nghĩ lười biếng.

Chu Lệnh Nguyệt ở trong đám người, nhìn tư thế b.ắ.n tên oai hùng của Phùng phu tử, hưng phấn không thôi, càng nhiều hơn là hâm mộ.

Nàng nếu cũng có thể như vậy, thật tốt biết bao nhiêu.

Khoảng thời gian này, nàng ở thư viện Sùng Đức đọc sách, bởi vì muốn cố kỵ thân phận cô nương của nàng, nàng phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũng để ý. Hiện giờ nhìn thấy Phùng phu tử, nàng bỗng nhiên cảm thấy, thì ra cũng có thể như vậy?

Phùng phu tử cũng không cố tình giấu giếm giới tính của mình, bằng vào bản lĩnh chân thật của mình đảm nhiệm chức phu tử ở thư viện, thật lợi hại!

Chu Lệnh Nguyệt âm thầm quyết định, nàng nhất định phải khắc khổ nỗ lực, không thể để phụ thân coi thường được.

-

Phùng thị chính thức trở thành phu tử cưỡi ngựa b.ắ.n cung ở thư viện Sùng Đức, Trình Diệc Nhiên tìm Tô Lăng, một là nói với cậu tin tức tốt này, hai là biểu đạt lòng biết ơn.

Trình Diệc Nhiên nhìn một thân thường phục Tô Lăng, cố ý nói: “Tham kiến Hoàng Thượng.”

Tô Lăng liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói: “Đừng nháo.”

Nghe nàng gọi cậu là Hoàng Thượng, cứ cảm thấy quái quái thế nào, quả thực không quen.

“Được rồi, bạn học Tô.” Trình Diệc Nhiên xoay chuyển tròng mắt, cười hì hì nói.

Tô Lăng nhướng mày: “Ồ...”

“Lúc này chàng đừng nói ta hồ nháo nha, rõ ràng trước kia ta gọi chàng như vậy mà.” Trình Diệc Nhiên vội nói.

“Rồi, nàng nói gì cũng đúng.” Tô Lăng cười cười, “Hôm nay không bận nữa sao?”

“Vẫn ổn, ta là tìm chàng nói lời cảm tạ.”

“Nói lời cảm tạ?” Tô Lăng nghi hoặc.

“Là chuyện phu tử cưỡi ngựa b.ắ.n cung ở thư viện đấy.” Trình Diệc Nhiên cười nói, “Không phải chàng đề cử Phùng di sao? Hiện tại Phùng di liền ở tại thư viện. Cao phu tử cũng khen tài b.ắ.n cung của bà rất tốt. Phải nói, thư viện đã lâu không có nữ phu tử...”

Nàng nhớ tới chuyện xưa, thở dài: “Chàng nói, lúc trước nếu chúng ta ở thư viện đọc sách, người dạy chúng ta chính là Phùng di Phùng phu tử thì thật tốt.”

“Cao phu tử đối với nàng không tốt sao?” Tô Lăng cười khẽ.

“Chàng nói thử xem? Trước kia ở khóa của Cao phu tử, mỗi lần ta đều bị phạt chạy.” Trình Diệc Nhiên mếu máo, “Chàng đều đã quên rồi phải không?”

“Kia thật không có...” Tô Lăng phủ nhận, “Lần tiếp theo chúng ta nói chuyện, còn không phải là ở khóa cưỡi ngựa b.ắ.n cung sao?”

Cũng là khi đó cậu hoài nghi nàng là cô nương.

Trình Diệc Nhiên nghiêng người liếc cậu một cái: “Phải không? Chàng là môn sinh đắc ý của Cao phu tử mà.”

Tô Lăng bật cười: “Rồi, Dương phu tử cũng coi trọng nàng nhất.”

Hai người nhắc tới chuyện xưa, liếc nhìn nhau, đồng thời bật cười.

Khi đó Trình Diệc Nhiên không ngờ rằng sau này nàng sẽ có quan hệ như thế này với Tô Lăng.

“Mời ký chủ nhanh chóng sửa đúng cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo, trở về chính tuyến.” Giọng nói điện tử lạnh băng bỗng nhiên vang lên, Trình Diệc Nhiên không khỏi cả kinh.

Cái hệ thống quái quỷ này, sao lại xuất hiện nữa rồi?

“Làm sao vậy?” Tô Lăng vẫn luôn chú ý tới thần sắc của nàng, thấy biểu tình của nàng chợt dị thường, vội vàng hỏi.

“Không, không có việc gì.” Trình Diệc Nhiên qua quýt vẫy vẫy tay, “Chỉ là nghĩ tới một vài chuyện phiền toái thôi.”

“Chuyện gì phiền..."

Tô Lăng đang muốn hỏi là chuyện gì phiền, lại bị Trình Diệc Nhiên vội vàng đánh gãy.

Nàng ngửa đầu nhìn cậu, hỏi: “Hoàng, ta là nói, thân thể Thái thượng hoàng có tốt lên chút nào không?”

Tô Lăng lắc đầu, sắc mặt không chút thay đổi: “Vẫn như vậy, chỉ là gần đây hiếm khi đả thương người.”

Trình Diệc Nhiên gật gật đầu: “Ừm, vậy còn được.”

Tô Lăng không muốn cùng nàng nói chuyện nhiều về Thái thượng hoàng, cậu tiến lên một bước, đôi tay nhẹ ấn nàng hai vai, nghiêm túc nhìn chăm chú nàng, nhẹ giọng nói: “DIỆC NHIÊN, ta cũng có chuyện, muốn thương lượng với nàng.”

“Gì cơ?” Trình Diệc Nhiên thấy cậu trịnh trọng như vậy, cũng không tự chủ được mà khẩn trương lên.

“Đại thần trong triều kiến nghị ta bổ sung hậu cung...”

“Có ý gì?” Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt.

Không phải là ý tứ mà nàng đang nghĩ đấy chứ? Là muốn nạp phi cho cậu?

Tô Lăng nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, dịu dàng nói: “Ta cũng cảm thấy hậu cung có chút không...”

Gương mặt Trình Diệc Nhiên phát trướng, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an: “Tô Lăng, chàng...”

“Cho nên, nàng tiến cung cùng ta đi!”

“Hả?” Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy cả người m.á.u dường như đều dừng lại trong nháy mắt, tim đập cũng đập nhanh hơn vài phần.



Tô Lăng duỗi tay vén lọn tóc rơi ra sang một bên, cười nói: “Chúng ta thành thân, nàng tới giúp đỡ ta, được không?”

Cậu dùng đôi mắt cực kỳ nghiêm túc mà nhìn nàng, trong con ngươi đen láy tựa như có thứ gì đó có thể mê hoặc lòng người.

Trong lòng Trình Diệc Nhiên hoảng hốt một hồi, mơ mơ hồ hồ liền gật đầu: “Được.”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng mới ý thức được chính mình nói gì, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình mất.

Có chút hưng phấn, có chút chờ mong, có chút bất an, còn có chút không biết phải làm sao.

Tô Lăng cực kỳ vui sướng, trong mắt chứa đầy ý cười: “Tốt, ta lập tức hạ chỉ, để Lễ Bộ đi chuẩn bị.”

“Tô Lăng!” Trình Diệc Nhiên theo bản năng kéo kéo quần áo cậu, “Tô Lăng...”

“Sao thế?” Tô Lăng mỉm cười nhìn nàng.

Trình Diệc Nhiên bình tĩnh lại: “Ta muốn cùng chàng thành thân...”

“Ừm, ta biết.” Ý cười trong mắt Tô Lăng ngày càng đậm, nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Chính là, chúng ta có thể, đợi hai năm rồi hãy thành thân...” Trình Diệc Nhiên vội vàng nói, “Chàng xem, chàng năm nay mười chín...”

“Qua năm liền hai mươi, là tới tuổi nên thành thân rồi.” Tô Lăng kiên nhẫn nói.

“Chàng đã nói, không thể tới tuổi rồi, liền mơ màng hồ đồ thành thân sinh con.” Suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên xoay chuyển cực nhanh.

Mười bảy tuổi đại khái vẫn còn hơi nhỏ.

Tô Lăng hít sâu một hơi, cậu thật hy vọng trí nhớ của nàng không tốt đến như vậy, không cần đem một câu này của cậu ghi tạc trong lòng.

“Ngày mười tám tháng bảy của ba năm trước đây.” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, “Ta vẫn nhớ kỹ mà.”

“DIỆC NHIÊN, nàng đây là cùng ta bàn chuyện cũ?” Tô Lăng nhướng mày.

Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Không có, không phải.”

Nếu hai người bọn họ đều lớn hơn mấy tuổi, nàng chắc chắn sẽ không chút do dự liền gả cho cậu, nói không chừng cậu không mở miệng nàng còn sẽ thúc giục nữa. Nhưng trên thực tế, tuổi tác hiện giờ của hai người bọn họ, yêu đương cũng liền thôi, thật sự kết hôn, sẽ khiến nàng có loại ảo giác tảo hôn mất.

Nàng rõ ràng biết hiện giờ cũng không giống như xã hội hiện đại.

Tô Lăng tâm niệm hơi đổi: “Không sai, ta đích xác nói không nên mơ màng hồ đồ liền thành thân, nhưng chúng ta cũng tính mơ màng hồ đồ sao? Chúng ta đều biết, nàng chỉ biết gả cho ta, mà ta cũng sẽ chỉ cưới nàng, rõ ràng minh bạch. Như thế nào lại tính là mơ màng hồ đồ?”

Trình Diệc Nhiên cúi đầu: “Chàng nói cũng đúng, chỉ là, chàng không cảm thấy tuổi của chúng ta có hơi nhỏ sao?”

Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn cậu.

“Không cảm thấy, ở Đại Chu, chúng ta đều là đang giai đoạn tuổi trưởng thành.” Tô Lăng không chút do dự. Cậu ngừng lại một chút, lại nói, “Chẳng qua, chúng ta đại hôn, còn phải chuẩn bị thật lâu, còn phải Khâm Thiên Giám xem ngày, hiện tại cho người chuẩn bị, sớm nhất phải đến năm sau.”

Trong lòng Trình Diệc Nhiên hơi d.a.o động, đúng rồi, ở Đại Chu. Hiện giờ bọn họ đang ở Đại Chu mà.

Sớm nhất đến năm sau? Kia ước chừng là đến sang năm? Sang năm Tô Lăng hai mươi tuổi, nàng mười tám tuổi, nghe có vẻ không còn quá sớm.

Nàng gật gật đầu: “Vậy được.”

Lo lắng Tô Lăng không có nghe thấy, nàng lại gật đầu thật mạnh, cao giọng: “Ta nguyện ý.”

Nàng duỗi tay kéo kéo tay Tô Lăng, nghĩ nghĩ, lại giải thích nói: “Này, chàng cũng biết đấy, trước giờ ta đều chỉ muốn gả cho chàng, cũng không phải là ta ra sức khước từ...”

Trước Tô Lăng là Hoàng tử, sau lại là Hoàng đế. Lẽ ra với thân phận của cậu, thật ra không cần nàng ý nguyện, tự mình quyết định là được, nàng cũng đâu thể có biện pháp gì.

Nhưng ngược lại cậu vẫn luôn tôn trọng nàng, yêu quý nàng, ở nàng trước mặt cũng không kiêu căng cao ngạo gì, còn thường xuyên giúp đỡ nàng, điều này khiến cho nàng cảm thấy bọn họ là bình đẳng, cũng làm nàng càng thích cậu.

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thì thầm: “Tô Lăng, ta rất thích rất thích chàng...”

Cả đời này, có thể gặp được chàng, có thể yêu chàng, thật tốt.

Tô Lăng hơi giật mình, ôm nàng vào trong lòng ngực.

Cậu chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của nàng đối với cậu, khi nàng nhìn cậu, đôi mắt dường như sẽ phát sáng.

Đối với việc nàng không lập tức đồng ý thành thân, muốn chậm lại một chút, điểm này, cậu có thể lý giải.

Dù sao ban đầu là cậu nói, mọi người không nên bởi vì tới tuổi mà mơ màng hồ đồ liền thành thân sinh con. Hơn nữa, nàng muốn đối mặt không chỉ là trở thành người vợ, còn có thân phận thay đổi rất lớn. Còn nữa, chính là khi còn nhỏ đám nương nương có nói, cô nương gia hơn phân nửa khẩu thị tâm phi. Dù cho trong lòng thập phần vui, lúc này cũng muốn chối từ vài phần, như vậy mới càng cẩn thận trang trọng.

Với cậu mà nói, thế nào cũng đều rất tốt.

Cậu gác cằm trên đỉnh đầu nàng, nhỏ giọng nói: “Ta biết, ta hiểu mà.”

Hơi suy tư, Tô Lăng lại nói: “Ngày khác ta cùng nàng về thư viện một chuyến, bái phỏng hiệu trưởng bọn họ. Bọn họ đều mong thật lâu.”

“Mới không có, phụ mẫu ta đều nói tùy ta.”

Tô Lăng lại nói: “Qua hai ngày liền hạ chỉ.”

Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, lại lần nữa cường điệu: “Lúc Khâm Thiên Giám chọn ngày, có thể nói bọn họ chọn mùa xuân sang năm được không?”

“Hả?” Tô Lăng hơi kinh ngạc, “Thích ở mùa xuân?”

“Đúng vậy, một năm bắt đầu từ xuân. Khí trời ngày xuân vừa phải, ôn hòa...” Trình Diệc Nhiên nói thực mau, “Bằng không mùa thu cũng được.”

“Mùa thu có phải quá nhanh rồi không?” Tô Lăng nhíu mày, Lễ Bộ không kịp chuẩn bị, hôn lễ khẳng định đơn sơ. Cậu sao có thể để nàng ủy khuất được?

“Mùa thu sang năm kìa!” Trình Diệc Nhiên vỗ nhẹ cậu một cái, “Mùa thu năm nay đã sắp qua luôn rồi.”

Nghĩ đến quá trình rườm rà phức tạp khi đại hôn, Tô Lăng gật đầu: “Được.”

Hai mùa xuân thu, ấm áp thích hợp, xác thật có thể.

Tô Lăng nhớ tới một chuyện, chủ động nói: “Việc của nàng ở Sùng Văn Quán...”

“Như thế nào?” Trình Diệc Nhiên lui ra phía sau một bước, hai mắt trợn lên, “Ta rất thích làm Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán.”

Lúc đầu thì đều như nhau, sau càng quen lại càng thích, nàng thậm chí còn cảm thấy đây có lẽ là việc thích hợp với nàng nhất.

Tô Lăng cười cười, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ: “Ta biết, cũng chưa nói không cho nàng làm. Nàng không cần phải vì ta mà hy sinh chuyện gì cả, lúc trước ta đã nói qua với nàng, hiện tại vẫn cứ như cũ mà làm.”

Nàng thích học tập, cậu liền ủng hộ nàng học tập. Nàng muốn tham gia khoa cử, cậu giúp nàng tham gia Bác Học Hoành Từ Khoa. Nàng thích biên soạn hiệu đính thư tịch, cũng tùy nàng làm...

Chỉ cần lòng nàng đang đang ở nơi cậu, người cũng ở nơi cậu là được.

Trình Diệc Nhiên nháy mắt hiểu rõ ý tứ của cậu, lòng nàng ấm áp, nhẹ giọng nói: “Tô Lăng, nếu ta đã gả cho chàng, nhất định sẽ nỗ lực làm tốt thê tử của chàng.”
break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc