Từ sau khi Thái tử Hoài Mẫn xảy ra chuyện, thân thể Diêu thị không được tốt. Sau lại sinh non một lần, càng thêm tổn hại sức khỏe. Bắt đầu từ đó, không thể rời khỏi thuốc, chẳng qua xưa nay vẫn còn tốt. Năm trước bà nhiễm phong hàn, nằm triền miên giường bệnh nhiều ngày, vốn tưởng rằng sau đầu xuân, thời tiết chuyển ấm liền sẽ khỏi hẳn. Ai ngờ, sau khi đầu xuân chẳng những không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại thân thể càng thêm nghiêm trọng.
Hoàng đế thấy các thái y bó tay không có biện pháp, trong lòng vừa lo lắng lại vừa bực bội. Ông lại lần nữa hạ chỉ dán hoàng bảng, tìm kiếm danh y trong dân gian.
Nhưng mà Diêu thị lại thản nhiên, cũng không quá để bụng. Sắc mặt bà tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Hà tất lao sư động chúng? Sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, đã không thể giữ lại được, có cố chấp cũng vô dụng.”
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Hoàng đế thay đổi ngay tức khắc, nắm lấy tay bà, lại dịu dàng nói: “Cái gì mà giữ không được? Lời này trẫm không thích nghe. Dân gian thần y nhiều vô kể, nàng cùng lắm cũng chỉ là phong hàn bình thường, sao lại không trị hết?”
Diêu thị khẽ nhếch môi, kéo thành một nụ cười: “Nếu chỉ là phong hàn bình thường, cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy.” Bà nhẹ nhàng đẩy tay Hoàng đế ra: “Đừng phí sức lực.”
Sắc mặt Hoàng đế nặng nề, không nói một lời.
“Ta muốn gặp một người, không biết Hoàng Thượng có thể đồng ý không.” Diêu thị nhìn về phía Hoàng đế.
“Nàng muốn gặp ai?” Hoàng đế chậm rãi phun một ngụm buồn bực, “Chờ thân thể nàng tốt lên, muốn gặp ai đều được.”
“Ta cảm thấy ta hôm nay đã tốt lên rất nhiều.” Diêu thị cười cười, “Ta muốn gặp đại tiểu thư Chu gia một lần.”
“Chu...” Hoàng đế biến đổi, “Nàng gặp nàng ta làm gì?”
Gặp nàng ta làm gì? Diêu thị cười cười, “Nàng tính tình dịu dàng, hiền lương thục đức, trông thấy nàng, có lẽ có thể giúp giải sầu. Tâm tình tốt, có lẽ thân thể cũng sẽ tốt lên.”
Nhắc đến Chu gia đại tiểu thư, ông khó tránh khỏi sẽ nhớ tới Thái tử Hoài Mẫn, cũng e sợ Diêu thị sẽ bởi vì ái tử mà hao tổn tinh thần rồi lại thêm bệnh. Nhưng nếu Diêu thị đã nói như vậy, Hoàng đế cũng không thể cự tuyệt.
Chu Hoản Nguyệt trưởng nữ của Chu Thái phó hiện giờ còn ở Bạch Vân Am ngoài kinh giao. Biết được Hoàng hậu triệu kiến, hoảng hốt qua đi, tức khắc phụng chiếu tiến cung. Nhìn thấy Diêu Hoàng hậu bệnh nặng, trong lòng nàng đau xót, cảm giác này ba năm thanh tu dường như không hề có tác dụng.
Diêu thị tuy nói muốn gặp nàng, nhưng khi Chu Hoản Nguyệt xuất hiện trước mặt bà, Diêu thị cũng không thấy có bao nhiêu thân thiện, sau khi nàng thi lễ, lệnh nàng ngồi xuống trước, sau đó mới hỏi nói: “Ngươi còn ăn chay niệm phật sao?”
Cả người Chu Hoản Nguyệt cứng đờ, thật lâu sau mới nói: “Hồi nương nương, là...” Nàng mới vừa mở miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Đừng quá làm khó chính mình.” Diêu thị than nhẹ một tiếng, miễn cưỡng cười, "Cũng đã hơn ba năm rồi, tâm ý của ngươi, chúng ta đều đã biết. Không cần thiết phải dùng cả đời để đền đáp
"Nương nương..." Chu Hoản Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, "Nương nương..."
Diêu thị khoát tay áo: "Đó là phúc khí của ngươi, không nghĩ tới kiếp số lại như vậy. Ngươi còn trẻ..." Bà lại thở dài một hơi: "Ngươi còn trẻ."
Một câu “Ngươi còn trẻ” này vừa thốt ra hai hàng nước mắt Chu Hoản Nguyệt lập tức chảy dài.
Chu Hoản Nguyệt cúi đầu, lặng lẽ lau rớt nước mắt, thấp giọng nói: “Nương nương, không phải kiếp số, là may mắn.”
Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong lời khen ngợi, gia thế tốt, tướng mạo tốt, tính tình tốt, là một cô nương tài sắc vẹn toàn. Nhắc tới Chu đại tiểu thư, ai không khen một tiếng?
Nàng mười sáu tuổi, lúc ấy vẫn là quý phi Diêu thị mấy lần triệu nàng tiến cung, nàng ẩn ẩn có thể đoán rằng, đây là bọn họ muốn tuyển Thái tử phi cho Thái tử.
Lúc ấy nàng nghĩ mẹ đẻ nàng mất sớm, lại không có huynh đệ cùng mẹ, nhập chủ Đông Cung khả năng nhưng cũng không tính là lớn. Nhưng thánh chỉ tứ hôn của Hoàng đế ban xuống, trong lòng nàng vẫn tràn ngập vui mừng.
Làm Thái tử phi, tương lai làm Hoàng hậu? Chuyện như vậy, ai không muốn? Đặc biệt là Thái tử Tiêu Tông là nhi tử duy nhất của Hoàng đế, địa vị Đông Cung càng thêm củng cố. Nàng gần như không có gì phải lo lắng. Nhưng mà không nghĩ tới, Thái tử c.h.ế.t ngoài ý muốn, sắc thái sinh mệnh nàng cũng theo đó mà biến mất.
Sau khi thương tâm, nàng lựa chọn kết thúc sinh mệnh của chính mình, rất nhanh đã được người ta phát hiện cứu trở về. Nhất cử nhất động của nàng, bốn phía đều có người khen. Thế nên sau khi nàng được người tới cứu, cũng chỉ có thể thắp sáng cổ phật kết liễu thân tàn này, lại không dám nhớ đến hắn.
Ở trước Phật ba năm, nàng nghĩ, có lẽ đây là mệnh của nàng, oán không được bất luận kẻ nào.
Chính là hôm nay một câu “Ngươi còn trẻ tuổi” của Diêu thị, hoàn toàn đánh nát khôi giáp của nàng. Nàng hơi nghiêng đầu, không muốn để Diêu thị nhìn thấy nước mắt của mình.
"Nên làm chút chuyện, trồng hoa trồng cỏ, nuôi chim nuôi cá, đánh đàn vẽ tranh, đọc sách viết chữ...” Trên mặt Diêu thị treo ý cười nhàn nhạt, trong mắt tựa tiếc hận, lại tựa khát khao, “Không câu nệ làm gì đều được, không nhất định phải ở trước Phật, lại không nên thật sự tin Phật.”
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Chu Hoản Nguyệt, thở dài một tiếng: “Ngươi quá tốt rồi, cũng coi như là tích đức cho Tông Nhi.” Nàng nói xong lại ho khan hai tiếng, khăn dùng che miệng đã dính vết máu.
Chu Hoản Nguyệt kinh hãi: “Nương nương!”
Cung nữ bên cạnh cuống quít thỉnh thái y.
Diêu thị vẫy tay, nói với Chu Hoản Nguyệt: “Ngươi đi về trước đi, đối tốt với mình một chút.”
Chu Hoản Nguyệt hai mắt ngậm nước mắt, thi lễ lui ra.
-
Ngày đó Hoàng đế biết chuyện Diêu thị ho ra máu, lại biết được là sau khi bà nói chuyện với Chu Hoản Nguyệt, ông không khỏi sinh ra giận chó đánh mèo, trút hết lửa giận trên người Chu Hoản Nguyệt, nhưng lại không dám phát tác trước mặt Diêu thị.
Thấy ông đau lòng mắng thái y, Diêu thị phản nói: “Thái y lại không phải thần tiên, có thể trị bệnh, không phải có thể cứu mạng. Hoàng Thượng cần gì phải như thế?” Bà nghĩ nghĩ, lại nói: “Hôm nay Chu đại tiểu thư tiến cung, cùng ta nói chuyện hồi lâu, ta cảm giác trong lòng khoan khoái không ít. Ngày mai, để nàng lại tiến cung bồi ta nói chuyện đi.”
Hoàng đế nao nao, tâm tư đối với Chu Hoản Nguyệt tạm thời dừng phát tác. Nhưng ông cũng không dám thật sự để Chu Hoản Nguyệt tiến cung.
- - Chu đại tiểu thư rốt cuộc từng là vị hôn thê của Tông Nhi. Vừa thấy nàng đến, Thù Nhi khó tránh khỏi sẽ hao tổn tinh thần. Thân thể Diêu thị vốn không tốt, lại cùng Chu Hoản Nguyệt nói nói chuyện hai lần, chỉ sợ càng thêm không tốt. Nhưng Thù Nhi ở trong cung, lại đang bệnh, khó tránh khỏi hội tâm tình phiền muộn, tìm người bồi nàng trò chuyện cũng là tốt. Hoàng đế nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đã chọn được người.
Đến ngày thứ hai, Hoàng đế cũng không phái người đi triệu kiến Chu Hoản Nguyệt, mà là sai người đi Sùng Văn Quán, nói Hoàng hậu muốn gặp Trình Diệc Nhiên.
-
Trình Diệc Nhiên đoạn thời gian này vẫn luôn bận rộn chuyện Sùng Văn Quán, thư tịch mới vừa sửa sang được một nửa, chợt nghe Hoàng hậu triệu kiến. Nàng sửng sốt một hồi, cúi đầu nhìn quan phục Giáo thư lang Sùng Văn Quán trên người mình một cái, nói với thái giám truyền lời: “Công công có thể chờ ta một lát không, để ta trở về đổi xiêm y?”
Nàng tự nhủ, Diêu Hoàng hậu muốn gặp nàng, như vậy khẳng định thấy chính là Trình DIỆC NHIÊN, là gặp con dâu tương lai, cũng không phải là gặp Giáo thư lang cửu phẩm của Sùng Văn Quán Trình Diệc Nhiên. Nàng vận một thân xiêm y này, rõ ràng không thích hợp lắm.
Nhưng mà thái giám cũng lộ vẻ khó xử: “Hoàng Thượng thúc giục gấp...”
Trình Diệc Nhiên đành nói: “Đi, vậy cứ như vậy đi thôi.”
Nàng nghĩ thầm, Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán là quan cửu phẩm, quan phục màu xanh lá tre kỳ thật cũng không tính xấu. Hiện giờ nàng không cố tình giấu giếm giới tính, trên mặt không hề thoa phấn đen. Màu sắc này còn tôn lên màu da
-
Trình Diệc Nhiên đối với Tây Uyển không tính quá xa lạ. Lần đầu tiên nàng tiến cung, nơi đầu tiên nàng đến chính là Tây Uyển. Dù đã qua hơn hai năm, nàng vẫn nhớ rõ dáng vẻ Hoàng đế và Diêu Hoàng hậu lần đầu tiên gặp nàng.
Nhưng nàng cùng Diêu Hoàng hậu, tính toán đâu ra đấy, cũng chỉ gặp qua hai lần. -- Một lần là ở đình Tây Uyển hóng gió, một lần là ở Dao Quang điện. Nàng không rõ, Diêu Hoàng hậu muốn gặp nàng làm gì.
Vừa đến Tây Uyển, nàng đã được đón vào.
Còn chưa tiến vào chính điện Diêu thị đang ở, nàng đã nghe đến một loại hương vị kỳ quái. Nàng tinh tế phân rõ, suy nghĩ khẽ xoay chuyển, biết là mùi thuốc đông y hòa cùng mùi hương.
Nghĩ đến thân thể Diêu Hoàng hậu có bệnh nhẹ, nàng cũng không thấy lạ khi hai loại hương này sẽ quyện lại với nhau.
Hoàng đế và Diêu Hoàng hậu đều đang ở đấy. Hoàng đế nhìn qua, so với lần trước biến hóa không lớn. Mà Diêu thị so với tháng sáu năm trước ở Dao Quang điện lại rất khác biệt. Tháng sáu năm trước, Diêu thị phục sức lộng lẫy đến tham dự, cao quý đoan chính mà thanh nhã. Hôm nay vừa thấy, sắc mặt tái nhợt, mặt có bệnh trạng, đẹp thì đẹp đó, lại là làm người cảm thấy nhu nhược đáng thương hơn là kinh diễm ngưỡng mộ.
Trình Diệc Nhiên trong lòng một lộp bộp, nghĩ thầm, xem ra xác thật bệnh không nhẹ. Nàng không dám nhìn nhiều, vội vàng hành lễ.
Thấy Trình Diệc Nhiên tiến vào, trên mặt Diêu thị không che dấu nổi kinh ngạc: “Sao lại là ngươi?” Hoàng đế khẽ ho một tiếng: “Các ngươi chậm rãi nói chuyện, trẫm trước xử lý một ít công vụ.” Nói xong đứng dậy rời đi.
Trình Diệc Nhiên cũng khó hiểu: “Sao thế ạ?”
Diêu thị nhếch nhếch khóe miệng, thế nhưng trong chốc lát, đã là đoán được ý đồ của Hoàng đế. Bà tùy tay chỉ xuống: “Ngươi ngồi...”, Lời còn chưa dứt, trong mắt bà nhiễm ý cười, sửa lời nói: “Ngươi xoay một vòng cho ta xem.”
“A?” Trình Diệc Nhiên càng thêm khó hiểu, nhưng vẫn là theo lời dạo qua một vòng.
Diêu thị nhẹ nhàng gật đầu: “Tốt, nếu ngươi đã tới, liền ngồi đi.”
Trình Diệc Nhiên vừa khom lựng vừa chắp tay: “Không biết nương nương gọi đến, có gì phân phó?”
“Cũng không có việc gì, chính là muốn tìm người nói chuyện với ta.” Diêu thị lười nhác nói, “Ta cũng không nghĩ tới, ông ấy lại gọi ngươi.”
Trình Diệc Nhiên đối với câu trả lời này có chút ngoài ý muốn, cũng không tiếp lời. Nàng cùng Diêu Hoàng hậu, không có gì hay để nói đi?
“Xem quan phục trên người ngươi, ngươi hiện tại là chính cửu phẩm?” Diêu thị híp mắt lại.
“Hồi nương nương, là chính cửu phẩm, Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán.” Trình Diệc Nhiên đáp.
Diêu thị gật đầu một cái: “Không dễ dàng, ngươi vẫn là nữ quan chân chính đầu tiên của Đại Chu, tuy nói chỉ là cửu phẩm. Đúng rồi, Giáo thư lang Sùng Văn Quán mỗi ngày làm việc gì?”
Bị hỏi đến bản chức công tác, Trình Diệc Nhiên tinh thần chấn động, nghiêm túc đáp. Nàng thấy Diêu thị đang mỉm cười nhìn mình, dáng vẻ dường như cảm thấy hứng thú. Lòng nàng khẽ động, giảng giải càng thêm tỉ mĩ.
Nàng cùng Diêu thị giao thoa không nhiều lắm, thế nhưng tháng sáu năm trước ở Dao Quang điện, Diêu thị không biết là cố ý hay vô tình, từng mở miệng giúp đỡ quá nàng. Hiện giờ thấy thần sắc Diêu thị không tốt, nàng không khỏi lại mềm lòng vài phần. Nhìn Diêu thị cảm thấy hứng thú, liền nói nhiều thêm vài câu. “Nghe nói trước kia ngươi đến thư viện đọc sách?” Diêu thị cười cười, lại chuyển đề tài.
Trình Diệc Nhiên gật đầu, nói về những ngày tháng đọc sách trong thư viện, nói chương trình học mà thư viện sắp xếp, lại kể vài chuyện đặc sắc.
Dáng vẻ Diêu thị dường như cảm thấy rất hứng thú, nếu nghe thấy Trình Diệc Nhiên nói chuyện không nghiêm túc, sẽ đánh gãy mà nói một câu: “Ồ? Phải không?”, buộc nàng phải tinh tế giảng giải một chút.
Thời gian trôi qua thật mau, bất tri bất giác một canh giờ liền qua đi.
Miệng lưỡi Trình Diệc Nhiên có chút khô khốc, uống hết một chén trà nhỏ.
Diêu thị than nhẹ một tiếng: “Ngươi là một cô nương có ý tưởng, khi ấy ta còn trẻ, cũng không sợ trời không sợ đất, muốn làm chút gì đó...” Ánh mắt bà sâu kín, nhìn Trình tTầm, lại như là nhìn một nơi nào đó xa xăm.
Trình Diệc Nhiên không biết nên đáp lại thế nào đây, liền không nói tiếp.
“Ngươi về sau tính toán làm thế nào?” Diêu thị dời tầm mắt, bà cười cười, “Ngươi rất tiếc không đầu thai thành nam tử sao?”
“Không phải.” Trình Diệc Nhiên lắc lắc đầu, “Thần tiếc nuối không phải không đầu thai thành nam tử, mà là tiếc nuối này thế đạo trói buộc nữ tử quá nhiều.”
“Hử? Nói thế nào?” Diêu thị thuận miệng hỏi, nhưng mà tâm niệm khẽ động, lại nghĩ tới Chu Hoản Nguyệt, nghĩ tới chính mình.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, bắt đầu ân hận. Nàng nghĩ, nàng nói hời hợt quá rồi. Lúc này đây, nàng không nói tiếp nữa.
Cũng may Diêu thị vẫn không truy vấn, bà thay đổi đề tài: “Hiện tại ngươi đang làm quan, không uy phong, nhưng rất mới mẻ. Thái tử đối với ngươi cũng không tồi, nhưng nếu ngươi thật sự vào cung, rất nhiều chuyện đều...”
Đều thế nào, bà vẫn chưa nói tiếp.
Nhưng mà Trình Diệc Nhiên mơ hồ có thể suy đoán đến. Nàng lúc đầu không nghĩ cùng có liên quan tới hoàng gia, sau lại cũng từng nghĩ tới: Chờ nàng kết hôn với Tô Lăng, nàng tiến cung, sẽ như thế nào đây.
Theo những gì nàng biết đến nay, Tô Lăng vẫn luôn duy trì thái độ bao dung nàng. Cậu thấu hiểu nàng, giúp đỡ nàng, thậm chí còn giúp nàng giải mộng. Khi bọn họ chính thức xác định quan hệ, cậu cũng nói với nàng, giữa bọn họ sẽ không có người thứ ba.
Cho nên, mặc kệ là sự nghiệp, hay là cảm tình, nàng đều là tin tưởng Tô Lăng. Dĩ nhiên, nàng cũng tin tưởng vào chính mình. Sau khi kết hôn, có thể có rất nhiều loại khả năng. Nhưng nàng nghĩ, nàng và Tô Lăng khẳng định có thể đạt đến trạng thái tốt nhất.
“Mời ký chủ nhanh chóng sửa đúng phần cốt truyện đã bị lệch, dựa sát chính tuyến.” Giọng nói điện tử lạnh băng của hệ thống bỗng nhiên vang lên, đánh gãy ngạch suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên. Nàng rùng mình, nhìn về phía Diêu Hoàng hậu ở đối diện.
Diêu thị rũ lông mi, phảng phất nàng thất thần cũng không ngoài ý muốn.
Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh, nàng mỉm cười: “Tiến cung cũng không có gì, nên thế nào thì như thế ấy.”
Thiếu nữ tuổi mười bảy, hai má trắng hồng mềm nhẹ tươi cười, ý cười nhợt nhạt chảy xuôi trong mắt, có chút thẹn thùng, có chút chờ mong, còn có chút kiên định cùng nghiêm túc.
Tựa như nghe được một mẩu truyện cười, Diêu thị kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Phải không?”
Bà nghĩ thầm, tiểu cô nương rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, thật khờ dại. Lúc bà mới vừa tiến cung, cũng thật sự cho rằng Hoàng đế sẽ thực hiện hứa hẹn với bà như thế nào, rồi mọi thứ sẽ ra sao.
Nhưng hoàng cung này, không phải là một cái nhà giam sao?
Trình Diệc Nhiên chần chờ một chút, lại gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Diêu thị không cùng Trình Diệc Nhiên nói thêm, im lặng một hồi lâu, bà nhẹ giọng nói: “Bổn cung có chút mệt, hôm nay ngươi bồi bổn cung nói chuyện, bổn cung rất vui vẻ. Cũng không còn sớm, không trì hoãn ngươi sửa thư tịch.”
Trình Diệc Nhiên âm thầm thở ra một hơi, đứng dậy cáo lui.
Nàng mới vừa đi mấy bước, lại bị Diêu thị gọi lại. Nàng quay đầu lại: “Nương nương?”
Dường như Diêu thị còn muốn nói gì đó, mấp máy môi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Không có việc gì, trên đường chậm một chút.”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên hồ nghi, vẫn là gật gật đầu, lại lần nữa thi lễ cáo lui.
-
Nàng mới vừa ra khỏi Tây Uyển, liền thấy Tô Lăng. Nàng ho khan một tiếng, bước nhanh lên.
Tô Lăng nghe tiếng nhìn qua, vừa thấy nàng, nếp nhăn trên trán liền giãn ra. Cậu bước nhanh về phía nàng, trực tiếp hỏi: “Không có việc gì chứ?”
“Gì mà không có việc gì?” Trình Diệc Nhiên nao nao.
“Ta nghe nói Hoàng Thượng lệnh nàng đi Tây Uyển.” Tô Lăng tỉ mỉ nhìn nàng, xem nàng không có gì không ổn, mới chậm rãi yên lòng, vẫn hỏi, “Không làm khó dễ nàng chứ?”
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Không có.” Nàng hít sâu một hơi, bổ sung: “Không phải Hoàng Thượng muốn gặp ta, mà là Hoàng hậu.”
“Bà gặp nàng làm gì?” Tô Lăng hơi nheo mắt, trong lòng khó hiểu.
Xưa nay cậu và Diêu thị lui tới không nhiều, hiện giờ bà lại đang bệnh, gặp DIỆC NHIÊN làm gì?
Lúc trước Trình Diệc Nhiên không biết Diêu thị gặp nàng là vì chuyện gì, nhưng liên tưởng đến phản ứng của Đế Hậu ngay lúc đó, cũng có thể đoán được một vài. Nàng đoán nói: “Ta phỏng đoán, có thể là Hoàng Thượng sợ Hoàng hậu nương nương phiền muộn, để ta đến tâm sự với bà, không có chuyện gì cả.”
Tô Lăng gật đầu một cái: “Vậy là tốt rồi.”
Nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Trình Diệc Nhiên không khó đoán được, cậu là sau khi biết được nàng bị triệu tiến Tây Uyển, trong lòng lo lắng. Lòng nàng ấm áp, nghĩ đến những chuyện Diêu thị nói, nhẹ giọng nói: “Tô Lăng, ta cảm thấy khá tốt.”
“Cái gì?” Tô Lăng ngạc nhiên.
“Ta nói, chúng ta khá tốt.” Trình Diệc Nhiên cười nhợt nhạt.
Có thể gặp được Tô Lăng, thật sự quá tốt quá tốt rồi.
-
Trình Diệc Nhiên vốn còn tưởng rằng, nàng chỉ là ngẫu nhiên gặp một lần Diêu Hoàng hậu, cùng trò chuyện, lại không nghĩ, đến ngày thứ hai, Hoàng đế lại lần nữa sai người gọi nàng đi gặp Diêu Hoàng hậu.
Nghe nói hôm qua sau khi Diêu Hoàng hậu cùng nàng nói chuyện, tinh thần tốt lên không ít.
Nhưng Trình Diệc Nhiên cũng không nghĩ sẽ tiếp tục trò chuyện với Hoàng hậu. Nhưng Hoàng Thượng hạ lệnh, nàng không thể cự tuyệt. Nàng kể vài chuyện thú vị ở thư viện, Diêu thị cười nói: “Nếu thư viện nhiều nữ tử, ngươi cũng không cần phải đổi thành nam trang.”
Trình Diệc Nhiên có chút kinh ngạc với lời nói của Diêu Hoàng hậu, nhưng mà nhớ lại đêm đó ở Dao Quang điện, Diêu thị giúp nàng giảng hòa, nàng tự nhủ, không phải thật khiến người ta ngoài ý muốn sao?
Đến ngày thứ tư, Hoàng đế không tiếp tục cho gọi Trình Diệc Nhiên đến gặp Diêu thị nữa. Nàng thở ra một hơi, tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
-
Ngày hôm đó trong lúc vô tình Trình Diệc Nhiên nhắc tới Cao phu tử trong thư viện muốn rời đi với Tô Lăng, nhị ca đang phát sầu chuyện phu tử kế nhiệm.
Tô Lăng cười cười: “Muốn tìm phu tử cưỡi ngựa b.ắ.n cung, có gì khó đâu chứ? Ta biết một người có khả năng.”
“Ai, là ai?” Trình Diệc Nhiên hai mắt sáng ngời.
“Nàng cũng từng gặp qua.” Tô Lăng lại không trực tiếp nói cho nàng.
“Ta cũng gặp qua?” Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt, nghiêm túc hồi tưởng một chút, “Vân Úy? Ừm, Vân Úy kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng cưỡi ngựa b.ắ.n cung huynh ấy vẫn không tốt bằng Hoắc Nhiễm, đương nhiên cũng không tốt như chàng. Hoắc Nhiễm sao? Hoắc Nhiễm mới tốt nghiệp thư viện, sẽ không đến thư viện làm phu tử đi. Ta nhớ rõ tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung của Ôn Kiến Huân không được tính là cực tốt..."
“Không phải bọn họ.” Tô Lăng đánh gãy lời nàng.
Trình Diệc Nhiên ngạc nhiên: “Vậy, là chàng?” Không đợi Tô Lăng trả lời, nàng liền lắc đầu: “Bây giờ chàng bận rộn cả ngày không thấy người, sao có thể có công phu làm phu tử chứ?”
“Cũng không phải ta.” Tô Lăng trong mắt dạng nổi lên ý cười, “Theo như lời nàng nói, ta nào có công phu đi làm phu tử chứ? Chờ tương lai nàng mở thư viện, ta có thể đi làm cung phu tử cưỡi ngựa b.ắ.n cung thật. Người ta nhắc đến, là sư phụ dạy ta cưỡi ngựa b.ắ.n cung.”
“Chàng? Cung, nương nương trong cung?” Trình Diệc Nhiên bừng tỉnh, “Hợp, thích hợp sao?”
“Sư phụ dạy ta, bản lĩnh khẳng định có, dạy dỗ học sinh trong thư viện, dư sức. Chẳng qua...” Tô Lăng tựa như mới sực nhớ ra, “Thư viện trước kia từng có nữ phu tử chưa?”
“A?” Trình Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, “Từng có. Khi ông cố của ta còn làm hiệu trưởng, Lý phu tử dạy nhạc là muội muội của ông. Nhưng mà khóa nhạc lý một tháng mới có một lần, cùng khóa cưỡi ngựa b.ắ.n cung không quá giống nhau.”
Trước kia thư viện chưa từng có nữ phu tử dạy khóa cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
“Có tiền lệ là được.” Tô Lăng cười cười, “Ta phải hỏi nương nương trước, xem xem bà có nguyện ý hay không. Lần trước gặp bà, bà còn nói muốn tìm việc để làm.”
Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Được, ta cũng trở về hỏi phụ thân và nhị ca ta một chút.”
-
Tô Lăng có ý định đi hỏi Tĩnh Tần nương nương, có nguyện ý đến thư viện Sùng Đức đảm nhiệm chức phu tử khóa cưỡi ngựa b.ắ.n cung hay không, nhưng đã bị những chuyện khác cuốn lấy.