Không đợi hệ thống trả lời, Trình Diệc Nhiên lại nói tiếp: “Ngươi nói thế giới này tồn tại chính là vì quyển sách này, nhưng ngươi cũng biết, cho đến ngày nay, thế giới này đã sớm không phải là [Dịch Thoa Ký] nguyên bản nữa rồi. Nhưng không phải cũng rất tốt đấy sao? Muốn nói đến bug lớn nhất, không phải là hệ thống ngươi sao? [Dịch Thoa Ký] viết rất rõ, cũng đâu có hệ thống..."
Nàng cố gắng suy nghĩ, thử tìm một ít luận cứ chứng minh lời nói của mình. Nàng không muốn biến thành con rối, cũng không nghĩ thật sự phải dựa theo nguyên tác của cốt truyện.
“Cần thiết phải bám sát chính tuyến..." Vẫn là giọng nói máy móc lạnh băng như cũ, “Hệ thống xuất hiện là vì phối hợp với ký chủ tiến hành theo nguyên tác cốt truyện.”
“Đúng vậy, hiện tại ta vẫn đang theo sát chính tuyến mà..." Trình Diệc Nhiên nghiêm túc, “Đúng không? Theo cốt truyện này ta đã hoàn thành hơn 70% rồi, chỉ thiếu mỗi cái nâng cao địa vị phụ nữ...” Nàng lại lướt lướt trên giao diện hệ thống, đọc lại từ đầu đến cuối lại một lần nữa: “Ngươi nói, không nhất thiết phải hoàn toàn giống với cốt truyện? Chỉ nói là phải dựa sát vào chính tuyến mà thôi.”
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có lý, lại tự tin lên không ít. Dù sao này ngay từ đầu cũng đâu phải do nàng sai.
Trả lời nàng chỉ có sự im lặng.
Trình Diệc Nhiên hơi nhếch miệng, không nói nữa. Nàng động tác lưu loát sửa sang lại cho chính mình, cũng không kịp ăn bữa sáng, ngồi xe ngựa, thẳng đến Sùng Văn Quán.
Thời gian rảnh rỗi trong lúc chỉnh lý thư tịch, nàng còn không quên nói cho hệ thống: “Ngươi xem, hiện tại cũng đã có nữ tử làm quan, còn giống như tự làm tự hưởng, cũng xem như chút khởi động cho việc nâng cao địa vị nữ tử đi? Đỗ Duật có thể làm, Tô Lăng cũng có thể làm mà...”
Hơn nữa lấy thân phận của Tô Lăng cùng với thái độ đối với nữ tử, muốn cậu giúp đỡ đề cao địa vị của phụ nữ, sẽ càng thêm dễ dàng không phải sao?
Dường như trước kia đều là ảo giác của nàng thì phải, mặc kệ lúc này trong lòng nàng có kêu gào hệ thống thế nào đi chăng nữa, vẫn chẳng có giọng nói máy móc lạnh băng nào đáp lại nàng cả.
Trình Diệc Nhiên dứt khoát gác lại việc này sang một bên trước đã, chuyên tâm công tác. Nàng tự nói, nếu có thể có biện pháp nào, làm này hệ thống biến mất không thấy thì tốt rồi, hệ thống logo vẫn luôn dừng lại trước mặt thật là phiền phức. Không chỉ có như thế, còn giống như một quả b.o.m hẹn giờ, khiến trái tim nàng như đang treo lơ lửng.
Bây giờ cuộc sống của nàng rất tốt đẹp, gia đình hòa thuận, tình cảm ổn định, tiền đồ tương lai rộng mở. Nàng không hy vọng có bất cứ chuyện gì phá hỏng tất cả những gì nàng đang có.
-
Đầu tháng chạp, trưởng nữ của Trưởng công chúa Mậu Dương xuất giá. Tô gia và Ninh gia liên hôn, cực kỳ náo nhiệt. Thái tử Tiêu Cẩn đích thân đến hiện trường hôn lễ.
Trình Diệc Nhiên cũng nhận được được thiệp mời theo Tô Lăng tiến đến xem náo nhiệt. Nàng dùng thân phận Giáo thư lang của Sùng Văn Quán xuất hiện, không nghĩ thế nhưng lại gặp được đám người Vân Úy, Ôn Kiến Huân và Kỷ Phương.
Bạn bè cùng trường gặp mặt, không khỏi muốn đi qua chào hỏi. Sau khi biết Trình Diệc Nhiên là cô nương, bọn họ ở trước mặt nàng càng thêm văn nhã có lễ, khách khách khí khí, hỏi thăm tình hình gần đây.
“Cả ngày sửa văn thư ở Sùng Văn Quán.” Hiển nhiên Trình Diệc Nhiên cũng không lừa gạt bọn họ.
“Chuyện này thích hợp với nàng sao?” Vân Úy cùng Kỷ Phương liếc nhau, nói thẳng, “Ai không biết nàng học tốt nhất, lại thích đọc sách.”
Trình Diệc Nhiên nghe vậy cười: “Các huynh thì thế nào? Ta nghe nói Vân Úy giờ ở cấm quân. Bạn học Ôn và Kỷ Phương thì sao?”
“Ta? Ta năm nay thử thi khoa cử.” Ôn Kiến Huân tươi cười, “Đáng tiếc thi rớt. Theo ý người nhà, họ muốn ta sớm chút thành gia hồi tâm, tương lai rồi thử lại. Dù sao ta đọc sách không tốt, thi đậu tú tài coi như đủ rồi, cũng không hy vọng xa vời trúng cử. Lại nói, nhà của chúng ta cũng không nghĩ ta có thể đỗ Trạng Nguyên.”
Trình Diệc Nhiên gật đầu một cái, nàng biết mấy người này gia thế đều không tồi, cũng đều không quá yêu thích đọc sách. Người đương thời có câu: “Ba mươi lão minh kinh, Năm mươi hiếm tiến sĩ.” Khoa cử vốn là khó đậu, cũng không cần thiết đi theo con đường này đến cùng.
Tình huống của Kỷ Phương và Ôn Kiến Huân cũng không khác là mấy: “Khả năng ta sẽ học quản lý việc vặt trong nhà.”
Trình Diệc Nhiên gật đầu một cái, cười nói: “Cũng khá tốt.”
Mấy người chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu, ánh mắt Kỷ Phương chợt lóe lên, thấy Tô Lăng đang nói chuyện với Ninh tướng quân, trong lòng khẽ động, hỏi Trình Diệc Nhiên: “Tô Lăng cũng tới?”
Trình Diệc Nhiên còn chưa trả lời, Ôn Kiến Huân cùng Vân Úy đều lộ vẻ mặt quái lạ.
Kỷ Phương xem ở trong mắt, ngạc nhiên nói: “Như thế nào? Ta nói sai rồi sao?”
- - Cậu ta tới hơi muộn, cũng không biết Tô Lăng chính là nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn, mà hai người bạn cùng trường của cậu, Vân Úy đã sớm biết được, mà vừa rồi Ôn Kiến Huân cũng rất kinh ngạc.
Trình Diệc Nhiên một do dự, hơi gật gật đầu: “Đúng vậy, Tô Lăng cũng tới.”
Vân Úy không nhịn được nói cho cậu ta chân tướng: “Khụ khụ, Thái tử điện hạ đã tới trước huynh rồi.”
“Ta hỏi Tô Lăng, huynh nói Thái tử làm gì?” Kỷ Phương buột miệng thốt ra, “Khoan đã, huynh là nói...” Cậu ta mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng: “Tô Lăng? Thái tử?”
Cậu ta trước sau nhìn về phía Trình Diệc Nhiên và Ôn Kiến Huân, nhìn bọn họ chứng thực, lại thấy này hai người đồng thời gật gật đầu.
“... Thật, thật sự hả?” Kỷ Phương hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ chính mình đang nghe lầm. Tô Lăng bạn cùng trường cậu, là Thái tử điện hạ?
Hình như ở trong thư viện cậu ta cũng không quá bắt nạt Tô Lăng đi?
Vân Úy cố ý nói: “Huynh không biết sao?”
“Ta không biết.”
Vân Úy lắc lắc đầu, vẻ mặt có vài phần khoa trương: “Huynh lại không biết sao? Ta đã sớm biết.”
Kỷ Phương nhất thời không nói chuyện, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy sao huynh không nói với ta?”
Vân Úy không trả lời được, trực tiếp vứt vấn đề này cho Trình Diệc Nhiên: “Đúng vậy, sao nàng không nói cho chúng taôi biết?”
Trình Diệc Nhiên thấy ba gương mặt khoa trương với biểu cảm như nhau, nàng nao nao, đành phải nói: “Các huynh cũng không hỏi mà. Trước nay các huynh không hỏi qua ta, Tô Lăng có phải Hoàng tử hay không. Lại nói, ta cũng là sau này mới biết được...”
Mấy người bàn tán một hồi, Tô Lăng dường như chú ý tới bọn họ, đi tới bên này.
Kỷ Phương và Ôn Kiến Huân liếc nhau, dứt khoát rời đi trước: “Chúng ta đến bên kia nhìn xem.”
Vân Úy đoán được ý đồ của bọn họ, nhanh chóng đi theo.
-
Chờ khi Tô Lăng lại đây, ba người kia đã sớm đã rời đi, chỉ còn mỗi mình Trình Diệc Nhiên.
“Hình như vừa rồi ta nhìn thấy Vân Úy bọn họ...”
Trình Diệc Nhiên thành thật trả lời: “Đúng vậy, thấy chàng qua đây, đều đi hết rồi.”
Tô Lăng chỉ cong môi cười, ánh mắt đảo qua mấy người cách đó không xa, chậm rãi thu hồi ánh nhìn. Thấy DIỆC NHIÊN hôm nay dù không bôi phấn đen, nhưng lại mặc nam trang. Không tiện đứng cùng nữ khách, đứng với nam khách cũng không tiện. Lòng cậu khẽ động: “Nếu không, chúng ta cũng ra ngoài đi dạo một chút?”
“Hở?”
Tô Lăng nhỏ giọng: “Chúng ta đưa lễ vật đến, hôn lễ cũng kết thúc, ở chỗ này ngoài đợi cũng là đợi, không bằng ra ngoài đi dạo một chút.”
Chờ Tô Lăng chào hỏi qua chủ nhà, bọn họ liền cùng nhau rời khỏi nơi này.
Tô gia cùng Ninh gia liên hôn, chọn ngày vô cùng tốt. Hôm nay thời tiết cũng không tồi, khó có được ánh nắng mặt trời xán lạn.
Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng trao đổi đơn giản, đi đến vùng phụ cận chùa An Quốc.
Các phi tần vốn nên ở chùa An Quốc, giờ đã không còn mấy người. Thấy bọn họ, vô cùng mừng rỡ.
Trình Diệc Nhiên vẫn luôn luôn tự nhận là không mê tín, quỳ gối trước tượng Phật, yên lặng khẩn cầu: Mang hệ thống kia đi đi. Nếu Phật Tổ có thể trị được hệ thống, nàng nguyện ý lấy tiền riêng của mình giúp xây tượng Phật bằng vàng.
“Ký chủ thân mến, những suy nghĩ của người, ta có thể đọc được, xin hãy ăn nói cẩn thận...”
Giọng nói điện tử lạnh băng bỗng nhiên vang lên, làm thân thể Trình Diệc Nhiên khẽ run lên. Động tác của nàng vẫn không thay đổi, tự hỏi trong lòng: “001, ngươi đã trở lại?”
Khoảng thời gian này, nàng xem như hệ thống không tồn tại, vẫn làm chính mình như trước, cũng không thử đi hoàn thành những cái gọi là “nhiệm vụ” đó, càng không có ý định rời xa Tô Lăng, tiếp cận Đỗ Duật. Hệ thống vẫn luôn không lên tiếng, nàng có chút hoài nghi, có phải lần trước nó xuất hiện, là ảo giác của nàng không nữa.
“... Đúng vậy.” Giọng nói điện tử vẫn không chút thay đổi, vẫn như cũ không mang theo bất cứ tình cảm nào, “Ta đã trưng cầu ý kiến qua, nhất định phải giữ vững chính tuyến.”
“Những thứ khác đâu?” Trình Diệc Nhiên có chút chấn động, “Chỉ cần giữ vững chính tuyến?”
Nếu chỉ giữ vững chính tuyến, vậy chẳng phải là nói, suy đoán của nàng, có khả năng đúng?
“Chỉ nói cần thiết kiên trì chính tuyến, những chuyện khác cũng không có quy định cứng nhắc.”
Không biết có phải do ảo giác Trình Diệc Nhiên hay không, thế nhưng nàng lại cảm thấy giọng nói điện tử lạnh băng này đáng yêu lên không ít. Nàng cười một cái, tự hỏi trong lòng: “Cho nên, ta chỉ cần nghĩ biện pháp nâng cao địa vị của nữ tử là được?”
“... Ta không biết.”
“Hả? Ngươi không biết?” Trình Diệc Nhiên giận dữ, “Ngươi là hệ thống, ngươi không biết?”
“Bởi vì hệ thống xuất hiện trục trặc...” “Vậy không bằng ngươi cứ trục trặc tiếp đi.” Suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên xoay chuyển, thầm nghĩ, hệ thống có thể nói “Không biết” chỉ là ngượng ngùng tự vả mặt mà thôi? Nàng lấy lại bình tĩnh, “Nếu ngươi không biết, vậy cứ nghe ta. Ta tốt xấu gì cũng đã sống ở thế giới này gần mười bảy năm, là người từng trải so với ngươi còn phong phú hơn. Ta lại đỗ đầu bảng Bác Học Hoành Từ Khoa, cũng không tính quá ngốc. Lời nói của ta hẳn là có giá trị tham khảo đi? Ngươi xem, hiện tại cốt truyện cũng đã đi hơn 70% rồi, không kém 20% còn lại bao nhiêu, sao không dựa theo lý giải của ta, cứ tiếp tục như vậy đi? Cho tới bây giờ, cũng không kinh động đến cơ chế trừng phạt có phải không?”
“Hệ thống nhắc nhở, phải nhanh chóng sửa đúng cốt truyện, dựa sát chính tuyến.”
“Ta biết rồi, nhưng vấn đề là, hiện tại đã như vậy.” Trình Diệc Nhiên nói trong lòng, “Như vậy đi, trước dựa theo ta lý giải đi. Thật sự không được, ngươi không phải nói còn có kỹ năng hồi tưởng không gian sao? Đến lúc đó, lại một lần nữa bắt đầu, cũng không muộn đi?”
Nàng so sánh những lời nói trước và sau của hệ thống, mẫn cảm nhận thấy giọng nói của hệ thống mềm mỏng hơn trước kia không ít. – Dẫu rằng âm điệu chưa từng thay đổi. -- Cho nên, hẳn là có không gian để cò kè mặc cả đấy.
“Hồi tưởng không gian không dễ dàng mở ra…”
“Đúng vậy, không dễ dàng mở ra, không phải càng nên đi đơn giản hơn sao? Cái nào càng đơn giản, ngươi càng rõ ràng hơn ta mà?” Trình Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Đúng rồi, 001, ngươi là một tổ hợp số liệu sao?”
“001 không phải số liệu, 001 có được năng lực suy xét độc lập, cô có thể coi ta là Chủ Thần của thế giới này.”
Trình Diệc Nhiên biết nghe lời phải: “Xin chào Chủ Thần.” Lại nhịn không được ở trong lòng nói thầm: Đều đã trục trặc thành như vậy, còn có thể là Chủ Thần?
“Ký chủ thân mến, những suy nghĩ trong đầu ngươi, ta đều có thể đọc hết, xin cô hãy ăn nói cẩn thận...”
Trình Diệc Nhiên có chút đau đầu, đành phải nói: “Đúng đúng đúng, ngươi là Chủ Thần. Vậy, Chủ Thần, chúng ta thương lượng được chứ? Trước cứ thử qua phương pháp của ta một lần có thật sự thực hiện được hay không? Ngươi xem, nếu không phải ngay từ đầu ngươi xuất hiện trục trặc, cũng không đến mức xảy ra cục diện như ngày hôm nay...”
-
Nàng bên này ở trong lòng khai thông hệ thống, thật lâu không nói gì. Tô Lăng cảm thấy kỳ quái, có phần lo lắng: “DIỆC NHIÊN, làm sao vậy?”
“A?” Trình Diệc Nhiên hồi thần, vội nói, “Ta không có việc gì đâu.” Sợ cậu lo lắng, nàng còn nở một nụ cười rạng rỡ với cậu. Sau đó lại tiếp tục giao lưu cùng hệ thống: “Ngươi nhìn đi, chàng thật sự là người tốt mà.”
Một người sạch sẽ ấm áp như vậy, tại sao một hai phải nghĩ cách làm cậu hắc hóa, làm cậu giống trong [Dịch Thoa Ký] như vậy, có kết cục thảm đạm? Rõ ràng có thể có kết cục không tồi mà.
Hệ thống nói, bọn họ là nhân vật trong sách, nhưng nàng thấy, rõ ràng là người sống sờ sờ ra đấy. Người bình thường không phải đều dạy người ta hướng thiện sao? Nào có chờ đợi người tốt đi làm việc ác?
Nàng cảm thấy cái này hệ thống trục trặc còn không lo sửa chữa cho tốt đi, logic tồn tại vấn đề nghiêm trọng như vậy. Nếu nói thế giới này dựa vào [Dịch Thoa Ký] mà tồn tại, vậy thời khắc Trình Diệc Nhiên nàng sinh ra kia, hết thảy những thứ này cũng đã xảy ra biến hóa. Nói cái gì mà bắt buộc thay đổi, thế giới này không còn tồn tại nữa. Nhưng vấn đề ở đây là, mười mấy năm nay không phải vẫn tồn tại êm đềm sao?
“Ký chủ thân mến, hoạt động tâm lý của người, ta có thể đọc được, xin hãy ăn nói cẩn thận...”
Trình Diệc Nhiên “À” một tiếng, nghiêm túc cùng Tô Lăng nói chuyện, không hề phản ứng lại hệ thống.
-
Tháng tiếp theo, hệ thống trừ bỏ thường xuyên nhắc nhở một hai câu muốn nàng sửa đúng cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo, nhanh chóng dựa sát chính tuyến, thì cảm giác tồn tại cũng không có bao nhiêu.
Cửa ải cuối năm đang tới gần, Trình Diệc Nhiên bận bịu nhiều việc, nàng tạm thời buông bỏ hệ thống, trước bận rộn chính sự của mình. -- Dù sao hệ thống thuộc về hiện tượng siêu nhiên, dựa vào năng lực cá nhân của nàng, rất khó để đối kháng.
Nhưngcũng may tuy rằng nàng không dựa theo yêu cầu của hệ thống đi sửa đúng cốt truyện, nhưng cũng không có điện giật chờ trừng phạt. Nàng thoáng thở ra một hơi, âm thầm nói một tiếng “Cảm ơn.” với hệ thống.
Trả lời nàng là giọng nói điện tử lạnh băng của hệ thống: “Mòi ký chủ nhanh chóng sửa đúng cốt truyện, dựa sát vào chính tuyến.”
“Rồi rồi, biết biết.” Trình Diệc Nhiên âm thầm cân nhắc, có lẽ hệ thống chỉ muốn nhắc nhở một chút thôi?
-
Về tuyến tình cảm, Trình Diệc Nhiên không muốn thay đổi. Tính tình nàng mềm mỏng, lại rất quật cường, nàng đã xác nhận ai, thì chính là người đó. Còn về “Nâng cao địa vị của nữ tử”, nàng hơi có chút khó khăn.
Lúc đầu cho rằng Tô Lăng là nữ nhi của Trưởng công chúa Mậu Dương, là một quý nữ có lý tưởng, nàng cũng suy đoán đối phương làm thế nào để nâng cao địa vị nữ tử, thậm chí nàng còn nghĩ tới nếu có thể góp một phần lực, nhất định sẽ ra sức giúp đỡ.
Đáng tiếc Tô Lăng là nam tử, suy đoán của nàng tất nhiên cũng không tính.
Sau khi đã biết nguyên tác cốt truyện, nhưng nàng lại không phải “DIỆC NHIÊN” trong sách, nàng sẽ không gả cho Đỗ Duật, tất nhiên cũng không thể thông qua ảnh hưởng Đỗ Duật mà thay đổi địa vị của nữ tử.
Theo lý thuyết, Tô Lăng là Thái tử, nếu cậu muốn làm chút gì đó, cũng không khó. Nhưng mà hiện giờ người cầm quyền lại là Hoàng đế...
Nếu nàng không phải Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán, mà là quyền thần...
“Cho nên nói đi nguyên tác cốt truyện là đơn giản nhất, thứ cô cầm chính là kịch bản của nữ chủ, tương lai bình thản liếc mắt một cái là có thể thấy.” Hệ thống đúng lúc mở miệng, “Cô không cần suy nghĩ phương pháp nào cả. Chỉ cần thay đổi một cách vô tri vô giác, ảnh hưởng nam chính là được. Hiện tại thay đổi tuyến tình cảm, vẫn còn kịp.”
Đi theo nguyên tác cốt truyện? Sống như một con rối? Còn muốn Tô Lăng có kết cục như vậy?
Trình Diệc Nhiên im lặng trong chốc lát, mới nói: “Lúc ngươi nói những lời này, có phải đã không suy xét tới một vấn đề rồi không?”
“... Cái gì?”
“Bây giờ thay đổi tuyến tình cảm, nếu Tô Lăng hắc hóa, người bị g.i.ế.c không phải Hoàng đế, mà là ta và Đỗ Duật đấy. Chúng ta đều đã chết, vừa lúc hoàn toàn thư. Cho nên, những thứ này có thể thành sao?” Trình Diệc Nhiên có chút đau đầu, “Không phải nói dựa sát chính tuyến là được rồi sao?”
“Chúng ta cũng không có nói xong.”
“Vậy hiện tại nói xong, trước thử một lần, thử một lần. Nếu thật sự không được, lại hồi tưởng không gian. Đại chiêu nên đặt ở cuối cùng.” Trình Diệc Nhiên ấn ấn giữa mày, thật muốn để hệ thống đi tu sửa tiếp quá. Chưa từng gặp qua hệ thống nào mà không đáng tin cậy như vậy. -- Đương nhiên, hai đời nàng cũng chỉ thấy một cái hệ thống như này thôi.
-
Năm nay sau khi Trình Gia hồi kinh báo cáo công tác, vẫn lưu lại tại kinh thành.
Nhiều năm như vậy, Trình gia khó được đoàn viên, tất nhiên là so trước kia càng thêm náo nhiệt.
Trình Diệc Nhiên tạm thời buông nấn ná trong lòng, cùng phụ mẫu và người nhà cùng nhau ăn tết.
Đêm giao thừa người một nhà đoàn viên bên nhau, nhị tẩu Lư thị lại cười nói: “Qua năm, DIỆC NHIÊN đã mười bảy rồi đấy.”
Trình Diệc Nhiên ừ một tiếng, cười nói: “Trí nhớ của tẩu tẩu thật tốt, là mười bảy.”
Mười bảy tuổi ở đời trước vẫn là trẻ vị thành niên, nhưng đời này, đã là cô nương có thể xuất giá mất rồi.
Lư thị cười cười: “Chỉ chớp mắt mà đã qua nhiều năm như vậy. Ta có chuyện, muốn nhờ DIỆC NHIÊN giúp đỡ.”
Trình Diệc Nhiên sửng sốt, vội nói: “Tẩu tẩu khách khí quá rồi, người một nhà nói gì mà giúp đỡ hay không giúp đỡ. Tẩu tẩu chỉ cần phân phó là được.”
“Ta nhớ rõ hai năm trước DIỆC NHIÊN đã làm tranh học chữ, không biết hiện nay còn có hay không.” Lư thị cười nói, “Năm sau, Tĩnh Hảo hai tuổi. Lại qua mấy năm, cũng nên học vỡ lòng. Nhà chúng ta toàn là người đọc sách, Tĩnh Hảo lại có cô cô là Trạng Nguyên, cũng không thể không biết chữ, khiến người ta chê cười...”
Trình Diệc Nhiên nghe vậy, tất nhiên là hiểu được, đáp: “Tẩu tẩu nói phải, tranh học chữ kia…”
Đại tẩu Giang thị nói tiếp: “Tranh học chữ kia bên này có.” Nàng tươi cười, “Có tranh có chữ viết, trẻ con học vỡ lòng rất thích hợp. Tĩnh Hảo nhà chúng ta cũng muốn làm tài nữ sao?”
Tĩnh Hảo vẫn chưa tròn hai tuổi, còn chưa đủ lớn để lý giải lời các trưởng bối đang nói, ở một bên cười hì hì không ngừng, dáng vẻ hết sức vui mừng.
Lư thị nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nữ nhi: “Cũng không cầu làm tài nữ, đọc nhiều sách chút tóm lại sẽ không sai.”
Nhà mẹ đẻ nàng không tán đồng việc nữ tử đọc sách, sau khi nàng gả đến Trình gia, mới đi theo trượng phu học đọc sách biết chữ. Trượng phu tuy không nói gì, nhưng chính nàng khó tránh khỏi sẽ có chút tự ti tiếc nuối.
Mấy năm nay, nàng nhìn cô em chồng đầu tiên là nữ giả nam trang đến thư viện đọc sách, sau là vào cung làm thư đồng cho Hoàng tử, tiếp đó lại tham gia cuộc khảo thí của triều đình, còn đứng đầu bảng, lại ở tiệc chiêu đãi Hoàng đế mở hồ chử sứ thần khi đại lộ mũi nhọn, nhất thời danh dương thiên hạ, tới cửa cầu thú giả chúng, còn chính thức nhậm chức trong triều... Lại nói tiếp, DIỆC NHIÊN cũng chỉ là cô nương dòng dõi thư hương bình thường, nhưng người này sinh gặp gỡ, đã cách xa không phải cô nương nào cũng có khả năng so được.
Lần này nàng lại có thai, tỷ muội tẩu tẩu nhà mẹ đẻ đến thăm nàng, sôi nổi nhắc tới Trình Diệc Nhiên này. Lời nói trong lúc đó, hâm mộ có, kính nể có, cả những lời chua xót cũng có...
Lư thị nghĩ, nữ nhi của nàng nếu có thể giống cô cô vậy hẳn là cũng không tồi.
Trình Diệc Nhiên không biết tâm sự này của tẩu tử, chỉ gật đầu phụ họa: “Không tồi, nên đọc sách nhiều vào.” Nàng cũng duỗi tay xoa xoa đầu tiểu chất nữ, cười nói: “Tranh học chữ vốn để bồi dưỡng hứng thú của hài tử, dùng làm sách vỡ lòng thì được. Nếu muốn nghiêm túc học tập, còn phải để phụ thân và nhị ca dạy dỗ nàng nhiều hơn. Chờ lại lớn hơn một chút, không phải chúng ta đã có thư viện rồi sao?”
Nàng đã có ý tưởng này rất lâu rồi. -- Nàng không biết khi nào mình mới có thể mở thư viện, nếu hiện nay thư viện cũng có thể tuyển nhận nữ tử thì thật tốt.
Đương nhiên, khả năng quan niệm thế tục không cho phép nam nữ học tập cùng trường, nhưng hoàn toàn có thể chia làm lớp nữ lớp nam riêng mà.
Trên đời này, cô nương muốn đọc sách, hẳn là không ít.
Đáng tiếc hiện tại sức lực của nàng quá nhỏ, hơn nữa việc này cần phải chậm rãi mưu đồ.
-
Sang năm sau, lúc gặp lại, Trình Diệc Nhiên thử nói với Tô Lăng một vài ý tưởng của mình.
Tô Lăng đối với những điều này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dáng vẻ hài lòng. Thậm chí cậu còn rất hứng thú hỏi một câu: “Còn có thể như vậy à?”
Trình Diệc Nhiên bình tĩnh lại: “Chàng, không cảm thấy lời nói của ta rất kỳ lạ?”
Dù rằng sớm biết rằng cậu rất có ý tưởng, có thể thấy được cậu phản ứng như vậy, nàng vẫn có chút ngoài ý muốn.