Ô Duy đứng ở Dao Quang điện, nhìn quanh bốn phía, thấy chúng văn sĩ đối với lời này trợn mắt nhìn, trong lòng áy náy, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện nay của Hồ Chử, thế là bụng bảo dạ phải cứng rắn.
Lần này, tuyệt đối không thể thất bại.
Hoàng đế cười ha ha: “Người đâu, truyền thống lĩnh cấm quân!”
Trong lòng Hoàng đế biết bữa tiệc tối nay hầu hết người tham gia là văn sĩ, chuyện hai mũi tên trúng một mục tiêu, hiển nhiên đều không phải là sở trường của bọn họ. Trong cung cấm quân nhiều người tài ba, hơn phân nửa có thể giải được đề bài này.
Nội giám lĩnh mệnh thi lễ, đang muốn rời đi, lại nghe thấy Ô Duy cao giọng nói: “Khoan đã.”
“Hả?” Hoàng đế nhướng mày, “Chuyện gì?”
Ô Duy khom người thi lễ: “Thánh nhân đã từng nói, nhân vô tín bất lập*. Đại Chu Hoàng đế bệ hạ miệng vàng lời ngọc, mới vừa rồi đã đáp ứng Ô Duy, đồng ý cho Ô Duy thỉnh giáo chư vị đại nhân đang ngồi đây.” Hắn khẽ lắc đầu: “Bây giờ Hoàng Thượng lại xin trợ giúp của
cấm quân, vậy có khác nào thừa nhận nhân tài Đại Chu không có đáp án cho đề thứ hai của Hồ Chử đâu? Vậy không cần phải dùng đến đề thứ ba rồi, đa tạ Hoàng đế bệ hạ Đại Chu ban thưởng..."
*Nhân vô tín bất lập: Người không giữ chữ tín sẽ không có chỗ đứng trong xã hội
Hắn nói xong liền khom mình hành lễ, dường như đang cho rằng Hoàng đế đã làm trái với giao ước.
Hoàng đế đột nhiên biến sắc: “Lớn mật!” Ông tỉ mỉ hồi tưởng, hình như đã đáp ứng lời thỉnh cầu của Ô Duy.
Tống đại nhân bỗng nhiên đứng dậy, trước tiên thi lễ với Hoàng đế, sau đó lại quay sang chắp tay với Ô Duy: “Vị Ô Duy đại nhân đến từ Hồ Chử này, ngươi đã biết nhân vô tín bất lập, như vậy lão phu cũng muốn hỏi ngươi một câu. Năm ngoái Hồ Chử nội loạn, khi khẩn cầu Đại Chu phát binh, rõ ràng đã đồng ý sẽ thượng cống trong năm nay, hàng năm tới thỉnh an. Giấy trắng mực đen rõ ràng rành mạch. Bây giờ lại ra sức khước từ, là muốn bội ước sao?”
Ô Duy lắc đầu, rồi lại cúi người trước Hoàng đế, dáng vẻ vô cùng thành khẩn: “Khởi bẩm Đại Chu Hoàng đế bệ hạ, người Hồ Chử chúng ta người xưa nay luôn coi trọng tín nghĩa, được Đại Chu thần binh tương trợ, chưa bao giờ nghĩ tới bội ước. Chỉ là bởi vì Hồ Chử mới vừa bước ra từ khói lửa chiến tranh, dân chúng khó khăn, hy vọng có thể trì hoãn hai năm. Chúng ta không dám ăn không ngồi rồi mà nhận được ân điển, vậy nên mới lãnh giáo ba vấn đề. Nếu là Đại Chu quả thực nhân tài đông đúc, ba vấn đề đều có thể trả lời được. Hồ Chử chúng ta tuyệt không nhắc lại chuyện này lần hai.”
Mặc dù Trình Diệc Nhiên đoán đại khái là Tô Lăng có thể giải đề này, nhưng trong lòng cũng không khỏi sinh ra lửa giận. Trước thì bán thảm, sau lại muốn cưỡng từ đoạt lý sao?
Ô Duy nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn quanh bốn phía: “Quả thực không người có thể giải được sao?” Thật là dáng vẻ tiếc nuối.
Tô Lăng đang muốn nói, lại nghe Tống đại nhân cao giọng: “Ngươi mới vừa rồi luôn mồm, tự xưng mến Hán học đã lâu, vì vậy mới thỉnh giáo chúng ta. Lão phu thật muốn hỏi một câu, hai vấn đề này của ngươi, cái nào liên quan đến Hán học? Đặc biệt là “Làm thế nào để b.ắ.n hai mũi tên vào cùng một hồng tâm” xuất từ cuốn sách nhà Hán nào đó?”
“Thánh nhân nói, quân tử lục nghệ: Lễ nghĩa, âm nhạc, b.ắ.n cung, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán. Vậy đề b.ắ.n cung này, sao lại không tính là Hán học?” Ô Duy tiếp tục nói, "Về phần đề đầu tiên, đều là học theo "Lão Tử". Trong "Lão Tử" có một đoạn nói: “Cố hữu vô tương sinh, nan dị tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy”*. Chẳng lẽ "Lão Tử" cũng không tính là Hán học sao?”
*Trích trong chương 2: Dưỡng thân trong Đạo Đức Kinh - Lão Tử
Dịch nghĩa: Là vì “có” và “không” sinh lẫn nhau; dễ và khó tạo nên lẫn nhau; ngắn và dài làm rõ lẫn nhau; cao và thấp dựa vào nhau; âm và thanh hòa lẫn nhau; trước và sau theo nhau.
Tống đại nhân ngẩn ra: “Cưỡng từ đoạt lý*!” Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, đã tức giận đến mức không nói nên lời phản bác.
*Cưỡng từ đoạt lý: Cả v.ú lấp miệng em.
Ông ngồi xuống, hừ mạnh một tiếng. Bạch Thanh Tùng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ông.
Trong mắt Ô Duy lộ ra tia vui mừng, âm thầm thả lỏng thở ra một hơi, cao giọng nói: “Như thế...”
"Xem như Hán học, thế nhưng chuyện này lại có khó gì?” Một giọng nói du dương đột nhiên vang lên, Ô Duy lập tức ngây ngẩn cả người. Trong lòng hắn lộp bộp, theo tiếng nói nhìn lại, nhị Hoàng tử Đại Chu đang nhìn hắn, như cười như không.
Vị Hoàng tử trẻ tuổi này, trong tay cầm hai mũi tên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lại nói: “Đề thứ hai này, có chỗ nào khó sao?”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, không biết lời này của nhị Hoàng tử là có ý gì.
Ô Duy lập tức mở to hai mắt nhìn: “Ngươi...” Hắn ổn định lại bản thân: “Còn thỉnh Hoàng tử điện hạ chỉ giáo.”
“Chỉ giáo như thế nào? Chẳng lẽ là muốn ta ở trong điện thượng này b.ắ.n tên cho ngươi xem?” Đuôi mắt Tô Lăng khẽ nhướn lên, giống như không chút để ý.
Nghe xong những lời này, chút bất an khi trước của Ô Duy cũng tiêu tán bớt, mang theo chút tâm lý may mắn, chắp tay nói: “Còn thỉnh điện hạ làm mẫu.”
Nhị điện hạ này nhìn tướng mạo tuấn mỹ, khí chất cao quý, nhìn không giống người có thể giương cung b.ắ.n tên. Huống hồ, còn là hai mũi tên một phát, cho dù là ở Hồ Chử, cũng chẳng có mấy người có thể hoàn thành.
Trên mặt Tô Lăng lộ vẻ khó xử: “Vậy ngươi có thể phải đợi một chút.” Cậu tiến lên thi lễ với Đế Hậu: “Phụ hoàng, nhi thần muốn tại Dao Quang điện này, thử một chút. Không biết phụ hoàng có thể đáp ứng không?”
Hoàng đế chưa trả lời, Tống đại nhân đã đứng lên, gấp gáp nói: “Hoàng Thượng, không thể. Dao Quang điện này nơi nào? Hoàng Thượng cùng chư vị đại nhân đều ở đây, vạn nhất có xảy ra sơ xuất...” Ông quay đầu, trợn mắt tức giận nhìn Ô Duy: “Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn thấy phóng hỏa thiêu điện, cũng bắt chúng ta thiêu cho ngươi xem sao?”
Ô Duy xua tay: “Hoàng đế bệ hạ minh giám, Ô Duy cũng không có ý này...”
“Được!” Hoàng đế vẫy tay, nhìn sang Tô Lăng, “Đề thứ hai này, Hoài Tư có thể giải?”
Đã giải đề thứ nhất mở đầu, tốt nhất vẫn là nên tiếp tục. Tuy rằng đề bài của Hồ Chử xảo trá tai quái, nhưng cũng không phải không có người giải. Khiến Hồ Chử tâm phục khẩu phục, không còn lời nào để nói, chẳng phải càng tốt hay sao? Cũng làm cho Hồ Chử mở rộng kiến thức một chút, xem xem như thế nào là một nước lớn.
Rất nhanh đã có người trình cung lên, cung cung kính kính đưa tới cho nhị Hoàng tử.
Tô Lăng ước lượng trong tay, miễn cưỡng có thể coi như tiện tay.
Dao Quang điện rất rộng, tiệc tối nay cũng không ít người. Thấy nhị Hoàng tử nóng lòng muốn thử, dáng vẻ làm như thật muốn b.ắ.n tên, mọi người phản ứng không giống nhau, có hưng phấn có chờ mong, mà cũng có lo lắng, sợ hãi...
Nhưng đều không có ngoại lệ, bọn họ đều hy vọng nhị Hoàng tử có thể hung hăng lột sạch thể diện của đám sứ giả Hồ Chử đó đi.
Tô Lăng nhẹ nhàng ngoắc ngón tay với Ô Duy: “Thỉnh Ô Duy tiên sinh, đứng ở cửa đại điện đi. Mũi tên không có mắt, không thể để Hoàng Thượng cùng chư vị đại nhân bị thương.”
Ô Duy hơi hơi sửng sốt, không rõ lời này là có ý tứ gì.
Tô Lăng đi mau vài bước, đi đến trước bàn Đỗ Duật và Trình Diệc Nhiên, lấy một trái táo từ mâm đựng trái cây của hai người, ném vào người Ô Duy: "Đỡ lấy."
Mắt thấy quả đào bay tới, Ô Duy tiếp lấy theo bản năng. Hai quả đào, chia ra hai quả hai tay.
Tô Lăng cười cười: “Ô Duy tiên sinh đứng ở cửa đại điện, đúng, chính là chỗ đó, đừng cử động. Đứng ở đó, đúng, đúng, hai tay nắm lấy một quả đào, tốt nhất đặt ổn định trên tay, không cần nắm chặt...”
Đến bây giờ Ô Duy mới phản ứng lại, vị nhị Hoàng tử này muốn làm cái gì đây. Sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt khó coi. Hắn biết việc này là hắn làm không có đạo nghĩa, nhưng nhị Hoàng tử Đại Chu cũng không cần thiết trêu chọc hắn như vậy.
Mà những người khác chờ trong điện, đã cười ra tiếng. Mặc kệ tài b.ắ.n cung của nhị Hoàng tử như thế nào, dọa đám sứ giả Hồ Chử này một chút cũng tốt thôi.
Chẩng qua, bọn họ cũng không cho rằng nhị Hoàng tử thật sự có thể hoàn thành đề thứ hai này.
Trình Diệc Nhiên và Đỗ Duật nhìn nhau cười, hơn nữa còn thấy được sự chờ mong trong mắt đối phương: Có trò hay để xem rồi.
Lúc trước khi còn ở thư viện Sùng Đức, Tô Lăng đáp ứng lời khiêu chiến của Hoắc Nhiễm, nắm giữ toàn thắng. -- Nghĩ lại thì, chuyện này cũng chưa qua bao lâu.
-
Ô Duy theo lời đứng dưới lồng đèn, hai tay nâng một con quả đào. Đôi mắt chớp cũng không dám chớp, nhìn chằm chằm nhị Hoàng tử Đại Chu.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn, trong lòng hắn đã hiện lên vô số suy nghĩ: Có nên né mũi tên nhị Hoàng tử b.ắ.n ra không?Vẫn là cố ý di chuyển đi, làm vậy sẽ khiến chính hắn bị thương? Nếu Hoàng tử Đại Chu gây thương tích cho sứ giả Hồ Chử, như vậy có thể trì hoãn thượng cống...
Lòng đầy gợn sóng, hắn còn đang suy tư, chợt thấy mũi tên nhắm thẳng chính mình mà bay tới.
Tựa như có gió nổi lên, đèn lồng khẽ nhúc nhích, trong mắt hắn phảng phất ngọn lửa chớp động. Mà chính hắn lại giống như là bị tạt một gáo nước lạnh, đứng bất động tại chỗ, cả người không thể động đậy.
Hai mũi tên bỗng nhiên mạnh mẽ đánh úp tới, hai tay hắn đồng thời trượt xuống, bủn rủn vô lực, thân thể cũng không tự chủ được mà lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Hai mũi tên một dài một ngắn vừa vặn cắm vào quả đào trong tay hắn. Quả đào vỡ tan tành, nước đào chảy trên tay hắn, dính dính, mang theo hương vị ngọt ngào.
Đuôi mũi tên vẫn còn đang phe phẩy, đ.â.m vào thẳng vào mắt hắn đau nhức, tất cả mọi thứ trước mắt dường như đều trở nên mơ hồ.
-
Trình Diệc Nhiên vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên này, tuy rằng đã biết tài b.ắ.n cung của Tô Lăng rất cao siêu, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng cho hắn, trong lòng thấp thỏm không yên siết chặt tay, nhướng người lên. Giờ phút này thấy hai mũi tên tụ lại, tâm trạng nàng cực kỳ tốt, không được nhịn vỗ nhẹ tay một cái: “Hay lắm!”
Đỗ Duật liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng theo đó cao giọng khen: “Rất tốt.”
Hoàng đế cười ha ha, thở phào nhẹ nhõm. Ông không biết Hoài Tư am hiểu tài b.ắ.n cung, nhưng điều này cũng không gây trở ngại ông cao hứng.
Lập tức tiếng vỗ tay như sấm dậy, người người trầm trồ khen ngợi. Đặc biệt là Tống đại nhân, vẻ mặt càng thêm đặc sắc. Tựa hồ ông không phải là phu tử nghị luận tấu chương với nhị điện hạ nữa, mà nhị điện mới chính là phu tử của ông thì đúng hơn..
Trong tiếng ầm ĩ huyên náo, Tô Lăng chậm rãi nhìn sang Ô Duy, thấp giọng nói: “Đắc tội, đề thứ hai này, coi như đã có đáp án rồi chứ?” Hắn phân phó nội giám: “Thất thần cái gì? Còn không mau giúp Ô Duy đại nhân thu thập một chút?”
Nội giám vội vàng tiến lên, tiếp nhận quả đào với hai mũi tên trong tay Ô Duy, đưa hắn đi rửa tay.
Ô Duy mặc cho bọn họ đùa nghịch, ánh mắt lại gắt gao khóa chặt trên người nhị Hoàng tử Đại Chu, hắn cắn răng: “Tất nhiên là tính.”
Tô Lăng hướng Hoàng đế thi lễ, chậm rãi quay về về vị trí của mình.