Phát hiện nữ quyến của Tống gia không còn ở phủ đệ, hắn lập tức phái người tìm kiếm khắp nơi, nhưng do phải giải quyết nhiều việc cùng lúc, không thể tập trung, nên việc tìm kiếm bị chậm trễ. Những người này như bốc hơi khỏi nhân gian, đến nay không có kết quả.
“Cữu cữu đã tìm thấy rồi?” Hắn lộ vẻ kinh ngạc, khẩn trương hỏi.
Tề Quảng Khanh hừ lạnh: “Nha đầu kia cũng không phải cái đèn cạn dầu, tất nhiên là có đào ba thước đất cũng phải đem người bắt được. Hiện tại, chỉ có nàng mới có thể làm Thịnh Kỳ d.a.o động.”
Ngoài cửa sổ, mây đen giăng đầy, mang theo hàn khí của mưa thu. Trời dần sáng, nhưng mưa vẫn tí tách rơi.
Mặc Đệ đến vào thời gian không ngờ, bước chân vang lên ngoài chùa miếu đúng lúc Tống Trừ Nhiên đang thay phiên công việc.
Nàng không dám làm phiền mọi người nghỉ ngơi, nhưng cũng sợ người tới không có ý tốt, chỉ đành nín thở quan sát. Khi nhận ra người tới là Mặc Đệ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình nhận biết Mặc Đệ. Nếu là người khác, thật sự sẽ hoảng loạn.
Khi nhẹ nhàng đưa Mặc Đệ vào, An Trát quân sư đã tỉnh dậy. Nàng liền mang theo Mặc Đệ cùng An Trát quân sư ngồi ở một nơi xa hơn so với những người còn đang ngủ.
Mặc Đệ biểu tình thật khẩn trương, nói thẳng mục đích lần này tới.
Dương Vu đã chính thức tuyên chiến, từ đêm khuya đánh bất ngờ liên tục tiến công, dẫn đến quân Tuất Kinh liên tục thất bại trong mấy ngày.
Dù quân Tuất Kinh kịp thời nghênh chiến và không ngừng điều chỉnh phương án tác chiến, nhưng mấy ngày qua vẫn rơi vào thế yếu.
Hiện tại, Thịnh Kỳ, Tống Hoành và Tống Đình Chi tuy không bị thương, nhưng tình hình chiến tranh lần này không mấy lạc quan.
Tin tức này đã được truyền đến Tuất Kinh thành, Thịnh Duệ biết được sau đó đã trực tiếp cầu xin Khang Thiệu Đế, hy vọng được phái đến chi viện.
Kết quả cuối cùng ra sao, khi hắn chạy tới truyền tin, vẫn chưa rõ.
Tin tức này như sét đánh giữa trời quang, Tống Trừ Nhiên ngơ ngẩn nhìn Mặc Đệ, mãi sau mới có thể nói thành lời.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng sinh ra nhiều nghi ngờ, không tin nổi tình hình chiến đấu có Thịnh Kỳ cùng phụ huynh vẫn có thể tệ đến thế.
“Chẳng lẽ trong quân có phản quân tác loạn? Họ có bắt được phản quân không?”
Nàng cấp bách hỏi, nhớ lại lời dặn dò trước khi Thịnh Kỳ xuất phát.
Mặc Đệ nghe xong, hoảng mang lắc đầu: “Không nói rõ, chỉ bảo rằng họ đang tìm cách xoay chuyển cục diện.”
Làm sao lại không nói rõ được?
Có phải họ không bắt được phản quân không? Hay là phản quân quá nhiều, không thể kiểm soát?
Tâm trạng nàng hoảng loạn vô cùng, không biết vấn đề nằm ở đâu.
Theo lý thuyết, dù Thịnh Hằng và thủ phụ đại nhân có cài gian tế, cũng không thể cài quá nhiều. Một là quá rõ ràng, hai là họ vốn là quan văn, khó mà tìm được nhiều võ tướng chấp nhận bán mạng cho họ.
Hơn nữa, trong trận chiến với Dương Vu, Thịnh Hằng có thể chỉ điểm một vài kế hoạch, nhưng chưa từng nghe nói hắn gặp được ai có khả năng mưu lược đủ để giúp hắn điều khiển cục diện chiến tranh.
Trừ khi Thịnh Hằng cũng giấu kín một tham mưu cực kỳ lợi hại, giống như Thịnh Kỳ có An Trát quân sư.
Nếu đúng như vậy, thì thật sự là sơ sót của họ, không ngờ tới điều này.
Nhưng nếu tồn tại nhân tài như vậy, Thịnh Kỳ chắc chắn phải biết, trừ phi...
“An Trát tiên sinh, Dương Vu có quân sư nào lợi hại như ngài không?”
Trừ khi người đó không phải là người của Tuất Kinh.
Nàng hỏi với giọng lo lắng, nhưng An Trát quân sư chỉ lắc đầu, nhìn nàng bình tĩnh nói: “Nhân tài ở đâu cũng có, không dám khẳng định. Tuy nhiên, mọi thứ đều có nhân quả, không nên vội vàng hoảng loạn.”
An Trát quân sư trông có vẻ không lo lắng về tình hình chiến đấu lần này, nhưng ông ấy thường ngày luôn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, hiện tại là muốn trấn an nàng nhưng lại càng khiến nàng thêm lo lắng.
Tình hình trước mắt nàng thực sự không nhìn thấu, và cũng không thể giữ Mặc Đệ lại để tìm hiểu mọi chuyện. Sau khi hỏi xong sự việc, nàng đành để Mặc Đệ rời đi trước.
Nhưng tai họa không chỉ có thế.
Hai canh giờ sau, Tiểu Vân đột ngột bị thương trở về chùa miếu.
Vai trái của Tiểu Vân đã bị m.á.u tươi nhiễm đỏ, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
“Tỷ tỷ… Có người tới, cưỡi ngựa trắng.” Tiểu Vân che miệng vết thương, đầu đầy mồ hôi nói gấp gáp “Ta định dẫn họ đi nơi khác, nhưng họ dường như biết nơi này, không mắc mưu, thẳng tắp đến đây. Ta nhanh chóng quay về báo, mọi người mau chạy đi.”
Nghe tin tức này, mọi người nháy mắt trở nên hỗn loạn, Ngụy phu nhân và Vinh Cẩm vốn định băng bó vết thương cho Tiểu Vân cũng phải gác lại việc này.
Mọi người theo diễn tập nhiều lần trước đó mà chuẩn bị, chỉ riêng Tống Trừ Nhiên vẫn giật mình đứng tại chỗ.
Cưỡi ngựa trắng...
Tống Trừ Nhiên đoán ngay đó là Thịnh Hằng, và lúc này mới hiểu ra lý do tại sao trong nguyên tác Thịnh Hằng luôn cưỡi ngựa trắng ra chiến trường.
Trong truyện gốc, Thịnh Hằng cưỡi ngựa trắng đến chiến trường không phải để g.i.ế.c địch, mà đó là một tin hiệu để nhận biết, thông báo cho quân đội Dương Vu tránh bị ngộ thương.
“Tỷ tỷ, thật sự không còn kịp rồi.” Tiểu Vân lại gọi nàng lần nữa, lúc này nàng mới hoàn hồn, nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa dồn dập.
“Mẫu thân và tẩu tẩu theo An Trát quân sư đi trước, nhớ lời dặn của điện hạ. Đừng dừng lại, mau chóng đến mặt sau núi hoang.”
Giờ phút này, quan trọng nhất là bảo vệ Vinh Cẩm đang mang thai và An Trát quân sư không thể công khai xuất hiện. Vì vậy, cần thiết phải để họ rời đi trước.
Dặn dò xong Ngụy phu nhân và Vinh Cẩm, thấy hai người lập tức đi theo An Trát quân sư từ cửa sau của chùa miếu hướng về phía địa đạo, nàng mới an bài Tiểu Vân: “Tiểu Vân, ngươi bị thương, mang theo đệ đệ muội muội chạy trước. Ta và Hàn Nguyệt sẽ ở phía sau che giấu.”
Theo kế hoạch diễn luyện trước đây, Tiểu Vân và nàng sẽ tiến hành công tác kết thúc, nhưng tình huống hiện tại đặc biệt, Tiểu Vân bị thương chảy m.á.u có thể bại lộ vị trí của họ, nên cần thay đổi.
Tiểu Vân là đứa trẻ thông minh, biết giờ phút này không nên cố chấp, nàng gật đầu, kéo theo đệ đệ muội muội chạy ra ngoài.
Tiếng vó ngựa ngoài chùa miếu càng lúc càng rõ, họ chỉ cần đi xuống con đường hẹp phía trước, Thịnh Hằng và đồng bọn rất nhanh sẽ tới.
Tống Trừ Nhiên tận dụng từng giây, dùng thảo phô che lấp vết máu, sau đó kéo Hàn Nguyệt ra khỏi chùa miếu, vừa đi vừa dùng lá cây ngăn cản vết m.á.u của Tiểu Vân.
Địa đạo gần ngay trước mắt, rất nhanh họ sẽ thoát khỏi nơi này.
Nàng gắt gao kéo Hàn Nguyệt chạy vội, trong lòng không ngừng trấn an chính mình.
Nhưng tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, bất chợt một vũ khí lạnh băng sắc bén từ sau lao tới, quét qua mặt nàng, cắm thẳng vào đất phía trước, tiếng thét của Hàn Nguyệt theo đó vang lên.
Cùng lúc đó, một giọng nói ôn nhu nhưng lạnh lẽo từ phía sau truyền tới:
“Thất hoàng tử phi, vội vàng như thế là muốn đi đâu?”