Tuy Đào Nhạc là người tốt bụng và mềm mỏng trước mặt đàn ông nhưng khi còn nhỏ cậu từng là nhóc cầm đầu trong trại trẻ mồ côi. Vì cơ thể lưỡng tính "dị dạng" nên cậu chưa bao giờ được người ta nhận làm con nuôi. Hầu hết những đứa trẻ bị bỏ lại lớn lên trong trại trẻ mồ côi đều giống cậu, mỗi đứa đều có những khuyết điểm riêng, nhưng trong số đó cũng có rất nhiều kẻ khinh thường bọn họ.
Trí nhớ của Đào Nhạc không được tốt lắm, ngoại trừ Thẩm Lưu Thư, người mà cậu coi như em trai mình, còn những người khác thì cậu không thể nhớ rõ, vì khi đó cậu còn quá nhỏ, nhưng cậu vẫn luôn nhớ rõ thằng nhóc xấu xa miệng tiện đã mắng chửi mình.
Không phải cậu ôm hận, chủ yếu là đứa nhỏ này quá xấu xa.
Nếu ác ý nói thẳng ra thì đứa trẻ đó rất độc ác, đứa trẻ xấu xí ghen tị với vẻ ngoài xinh đẹp của cậu, gọi cậu là thái giám bất nam bất nữ âm, Đào Nhạc liền chỉ vào mũi và mắng lại, mắng xong còn trực tiếp ra tay đánh nhau, xong việc, cậu lại dùng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình để nhìn người lớn một cách đáng thương.
Chiêu trò này hoạt động hết lần này đến lần khác và trong hầu hết các trường hợp, người được dạy dỗ đều không phải là cậu.
Thằng bé Tiểu Thư kia cũng sẽ nói giúp cậu, hắn rất ít nói chuyện, người trong viện mồ côi đều cho rằng hắn bị câm. Cho dù đứa trẻ xấu xí có khóc lóc phàn nàn vì bị Tiểu Thư mắng thì người lớn cũng sẽ cho rằng nó đang nói dối.
Đào Nhạc và Thẩm Lưu Thư từng nương tựa vào nhau để sống. Hai đứa trẻ bước ra từ trại trẻ mồ côi đã cùng nhau sưởi ấm cho nhau. Sự thay đổi đột ngột về thời gian và không gian khiến cậu mất đi “người thân” duy nhất của mình.
Mỗi khi Đào Nhạc nghĩ về quá khứ, cậu liền không khỏi cảm thấy chua xót.
Điều khó vượt qua nhất khi xuyên không đến một thế giới khác không phải là môi trường xa lạ mà là sự cô đơn vô bờ bến, nhưng... giờ đã khác rồi.
Đào Nhạc rúc sát vào người đàn ông, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngay khi cơ thể và tâm trí thư giãn, cậu liền vô thức chìm vào giấc ngủ, quấn chặt Cố Diệp Tùng ở bên cạnh để hấp thụ hơi ấm theo bản năng.
Đầu tiên là một cánh tay, tiếp theo là một chân, sau đó là nửa cơ thể của cậu cũng áp vào Cố Diệp Tùng, cậu còn khẽ ngáy khò khò.
Cố Diệp Tùng mở mắt ra, trong mắt hắn không có dấu vết buồn ngủ nào.
Khi Omega đẩy cửa bước vào, Cố Diệp Tùng tưởng chuyện đánh thuốc mê và gian dâm của mình đã bị phát hiện, hắn cũng không rõ Omega muốn làm gì nên vẫn án binh bất động và tiếp tục giả vờ ngủ.
Không ngờ Đào Nhạc chỉ ghé lại đây và đi ngủ một cách đơn thuần mà thôi.
Khi Đào Nhạc nghiêng đầu, mái tóc ngắn màu hạt dẻ hơi xoăn của cậu khiến hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy, hõm cổ của hắn còn tràn ngập hơi thở của omega.
Cố Diệp Tùng làm việc ca đêm không thể nói là hắn không biết mệt, nhưng dù sao thì sau này hắn cũng phải điều chỉnh công việc và nghỉ ngơi, vì vậy hãy cứ bắt đầu từ ngay hôm nay đi.
Với suy nghĩ này trong đầu, tay Cố Diệp Tùng đã trượt xuống lưng omega, nhào nặn và siết chặt cậu trong khi suy nghĩ về việc hoàn thiện các kế hoạch trong tương lai.
Không đủ thỏa mãn khi chạm vào Đào Nhạc qua lớp quần áo, Cố Diệp Tùng đưa tay vào cạp quần của omega mà không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, sau đó, hắn nhanh chóng xoa xoa cặp mông tròn trịa của cậu.
Kế hoạch ban đầu của Cố Diệp Tùng là làm theo hướng dẫn từng bước được biên soạn bằng cách tìm tòi và khám phá, nhưng Omega nhiệt tình và chủ động nên kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, nếu hôm nay họ có thể ngủ cùng nhau, vậy thì chuyện lăn giường còn xa hay sao?
Với tốc độ này, không cần phải đợi Omega bước vào kỳ động dục giả nữa. Theo dự đoán này, ngày em trai hắn xuất hiện cũng không còn xa nữa.
Không tệ, khá tốt.