Đào Nhạc đang dọn dẹp nhà bếp, nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, cậu còn chưa kịp cởi tạp dề ra, vội vàng cầm hộp thức ăn đi tới: “Bác sĩ Cố, hôm nay ngài quên mang bữa khuya."
Người đàn ông quay lại trông có vẻ vô cùng đẹp trai, hắn đeo một cặp kính không gọng trên chiếc mũi cao, dáng vẻ ôn nhu tao nhã đưa tay nhận lấy, cười nói: “Cám ơn Nhạc Nhạc, gần đây trong người em không được khỏe, nghỉ ngơi hai ngày nhé, đừng miễn cưỡng.”
Giọng nói của người đàn ông trầm ấm và êm dịu, đôi chân Đào Nhạc trở nên yếu ớt, tim cậu cũng vô thức run lên. Đào Nhạc bất giác che chắn tuyến thể nóng bỏng sau gáy của mình, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không miễn cưỡng bản thân.”
Bác sĩ Cố bưng hộp thức ăn đi trực ca đêm, Đào Nhạc cũng sửng sốt một lúc lâu, mùi hương pheromone thoang thoảng của người đàn ông vẫn đọng lại trong mũi cậu, hơi nóng trên mặt cũng chậm chạp không chịu tiêu tan. Đào Nhạc miễn cưỡng đè nén ham muốn kéo quần xuống, cậu có cảm giác muốn thủ dâm ở ngay huyền quan này, nhưng sau đó, cậu liền cởi tạp dề và vội vã quay trở vào phòng.
Đào Nhạc thực chất là người được xuyên không đến đây, trong hai mươi hai năm qua, cậu là một người bình thường ở một thế giới khác. Nhưng sau khi xuyên tới thế giới quái dị này, thân thể vẫn là thân thể ban đầu, nhưng lại xảy ra một chuyển biến không thể tưởng tượng được, đó là còn có một cơ quan mọc ra ở sau gáy của cậu - tuyến thể của Omega.
Khi Đào Nhạc xuyên đến đây đã là đêm hôm khuya khoắt, trên đường thậm chí không có một con ma nào. Khi cậu đang hoảng loạn, cậu đã gặp bác sĩ Cố đang tạm thời xin nghỉ và về nhà, hắn còn tốt bụng đưa cậu đến đồn cảnh sát.
Đào Nhạc không thể công khai thừa nhận rằng mình là người xuyên không đến đây, cậu thực sự không có đủ dũng khí để nói ra điều này. Khi bị cảnh sát thẩm vấn, họ hỏi một câu thì cậu đã trả lời không biết ba lần, cuối cùng, tình huống của cậu được xử lý thành dân cư bị mất giấy tờ.
Sau đó, Đào Nhạc làm đơn đăng ký hộ khẩu, giấy tờ tùy thân, đồng thời đi kiểm tra xem cơ thể có phát hiện gì bất thường hay không... Bác sĩ Cố đã đồng hành và giúp đỡ cậu trong mọi việc, công việc và nơi ở hiện tại cũng được bác sĩ Cố cung cấp. Cậu làm bảo mẫu sống tại nhà bác sĩ Cố và chịu trách nhiệm về các bữa ăn và dọn phòng hàng tuần cho bác sĩ Cố.
Trong lúc bất tri bất giác, Đào Nhạc đã yêu Cố Diệp Tùng hiền lành đẹp trai, nhưng cậu tự nhận thức được rằng bác sĩ Cố đã giúp đỡ mình, là ân nhân cứu mạng, ơn tình của ngài ấy rất sâu nặng, nhưng cậu lại thèm muốn cơ thể của ngài ấy, đúng là hơi lấy oán báo ơn.
Làm người không thể quá tham lam.
Bình thường, Đào Nhạc có thể kìm nén suy nghĩ của mình và không thể hiện ra ngoài. Nhưng gần đây, Đào Nhạc đang bước vào thời kỳ động dục giả do tuyến thể chậm phát triển. Khi nhìn thấy Cố Diệp Tùng, chân của Đào Nhạc liền trở nên mềm nhũn, mới nói chuyện với hắn được hai câu, về phòng cởi quần ra, thì nơi ở giữa hai chân của cậu lập tức trở nên ươn ướt.
"Ưm... a..."
Omega xinh đẹp với mái tóc ngắn màu hạt dẻ dựa vào cửa chậm rãi trượt xuống, khám phá vị trí thâm sâu ở trong cặp đùi ướt át, cậu khéo léo vuốt ve dương vật đang cương cứng của mình, rồi tay kia tách mở dâm huyệt non nớt mềm mại, sau khi vuốt ve một lúc lâu, cậu liền tìm thấy một nơi nóng ẩm ở trong lỗ dâm, rồi ngập ngừng cắm ngón tay vào bên trong.
Nếu nói việc xuyên không có mang lại lợi ích gì cho cậu hay không, thì có lẽ cơ thể bị biến dạng ở thế giới này đã khiến cậu trở thành một Omega song tính rất được người người săn đón ở đây.
Đào Nhạc vẫn nhớ lời dặn của bác sĩ Cố, tuyến thể của cậu phát triển quá muộn, có thể dùng lượng thuốc thích hợp để ủ chín, trước khi tuyến thể hoàn toàn trưởng thành, cậu sẽ có ba đến năm lần động dục giả không đều đặn, kéo dài từ một đến hai ngày.
Bên cạnh đó, bác sĩ Cố nghiêm cấm uống thuốc ức chế trong khi dùng thuốc. Đào Nhạc không muốn tìm một Alpha khác, cậu cũng không muốn những đồ chơi thủ dâm đắt tiền được chuẩn bị trên bàn cạnh giường ngủ, đây đều là những món đồ chơi thông thường, nhưng bên trong không có chứa pheromone mô phỏng của Alpha.