Mễ Lam khiển trách một hồi, cảm thấy miệng khô khốc, cô liền dừng lại. Thấy mắt Ado sáng lên, chắc đang lén vui vẻ, nhưng Mễ Lam đi đến bên bàn uống mấy hớp nước, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn tiếp tục giảng đa͙σ, Ado bực bội quẫy đuôi, đồng thời hắn gác đầu lên hai chân trước, quay gáy về phía Mễ Lam, nhưng Mễ Lam không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của khán giả, cô vẫn quở trách Ado không ngừng.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, đang say sưa giảng bài, Mễ Lam quên mất mình vẫn đang mặc váy ngủ, đứng dậy định ra mở cửa. Ado vội chồm tới phía trước há miệng cắn lấy góc váy, Mễ Lam tức giận nói: “ Buông ra, em bị bệnh gì sao lại thích kéo váy con gái thế?” Nói xong, cô nắm lấy vạt váy định giật nó ra khỏi miệng của Ado. Chiếc váy ngủ kiểu dáng rộng nên khi lôi kéo, gần hết vai phải của Mễ Lam bị lộ ra, cô hét lên: "Ngươi cái đồ dâm thú này! Ta đá ngươi a!"
Đứng ngoài cửa là Maxwell đến thu dọn bát đĩa, gõ cửa hồi lâu cũng không có người mở cửa, ông ta không khỏi nghĩ tới cảnh tượng lúc sáng, chẳng lẽ hai người vẫn đang giằng co trên giường? Ông ta thở dài, dứt khoát tự mình đẩy cửa bước vào. Ở bên trong Ado thấy cửa đột ngột mở ra ngây người mẫu chút nên Mễ Lam nhân cơ hội giật lại góc váy. Thế nhưng do dùng sức quá mạnh, cô loạng choạng lui về phía sau hai bước ngã xuống đất, lúc này Mễ Lam quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển vì vừa rồi tranh đoạt, trông cô như một thiếu nữ sa ngã. Ado tiến lên vài bước, chặn cơ thể Mễ Lam bằng cơ thể cường tráng của mình và cắt đứt tầm nhìn của Maxwell.
Thấy thức ăn trên bàn hai người còn chưa động tới, Maxwell không khỏi nhíu mày nói: "Xem ra hai người ở chung rất vui vẻ, liền ăn cơm cũng quên."
"Ai ở chung vui vẻ với tên sắc thú này chứ? Vậy thì tôi thực sự bội phục anh ta." Mễ Lam nói trước.
"Hãy chú ý đến phong thái của cô," Maxwell nói.
Nghe Maxwell nói về phong thái, Mễ Lam nhận ra mình vẫn đang mặc chiếc váy ngủ, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy lao vào phòng tắm thay quần áo. Khi Mễ Lam từ phòng tắm đi ra, Maxwell đã dọn đĩa cho Ado xong rồi, hắn đang ngồi trên ghế vùi đầu ăn, cái đuôi treo rủ xuống khẽ lắc lư, trông tâm trạng rất tốt.
“Mễ Lam ŧıểυ thư, cô Daisy, mời cô đến.” Maxwell đứng thẳng người bên cạnh Ado, giống như những người hầu phục vụ bữa tối cho chủ nhân trên TV. "Cô nghĩ cô sẽ đến đó bây giờ hay sau bữa tối? Tôi nghĩ rằng cô Daisy bây giờ nên dọn dẹp phòng trà ở tầng một."
Mễ Lam liếc nhìn Ado, cô vẫn không muốn ăn cùng bàn với hắn nên nói với Maxwell: “Tốt hơn là tôi nên đi tìm Daisy ngay bây giờ.” Nói xong, cô mở cửa rời đi.
Cô đến phòng trà ở tầng một, mở cửa ra thì thấy Daisy đang dọn dẹp cùng với một người giúp việc khác mà cô không quen biết. Cây chổi lông vũ trong tay, cô ấy đang phủi bụi những lọ hoa trên kệ. Mễ Lam khẽ gọi: "Daisy."
Daisy quay đầu lại, nhìn thấy Mễ Lam thì có vẻ rất phấn khích, cô quay đầu lại nói gì đó với người giúp việc kia rồi thả công việc đang làm xuống bước ra ngoài gặp Mễ Lam. Cô ấy nắm tay Mễ Lam ra khỏi phòng trà, hưng phấn nói: “Mễ Lam ŧıểυ thư, sao cô lại rảnh rỗi ở đây?”
Mễ Lam nghi ngờ hỏi: “Không phải cô nói có chuyện cần tìm tôi sao?” Thấy vẻ mặt mờ mịt của Daisy, Mễ Lam lại nói: “Vừa rồi Maxwell tiên sinh nói cho tôi biết.”
Suy nghĩ một chút, Daisy nói: “Em không nói là tìm cô, nhưng sáng nay khi em gặp Maxwell tiên sinh, em đã nói với ngài ấy rằng em rất nhớ cô, có lẽ vì vậy mà ông ấy mới nói như vậy? Thực sự là một quý ông tốt bụng." Nói xong, Daisy nắm tay Mễ Lam, nói: "Hai ngày nay cô sống tốt chứ? Ado tiên sinh ... Ngài ấy có đối xử tốt với cô không?"
Mễ Lam không khỏi nhíu mày khi nghe lại hai từ " Ado tiên sinh", nhưng cô không sửa lại Daisy, dù sao mỗi nơi đều có quy định khác nhau, có lẽ chủ nhân ở đây đã ra quy định như vậy. Nói cô sống có tốt hay không, Mễ Lam nhất thời không biết nên miêu tả như thế nào, chỉ nói: “ Khá tốt, Ado… anh ấy cũng coi như nghe lời.” nɠɵạı trừ hai tay máy tay chân với cô thì khá tốt, nhưng chuyện tình khó mở miệng như vậy cô không thể nói với Daisy.
“Vậy thì tốt rồi, cô thật là dũng cảm, mọi người đều sợ anh ấy.” Daisy cười đáp, trên mặt lúm đồng tiền thật lõm sâu xuống, hai mắt híp lại cong cong như trăng khuyết, nhìn qua cô ấy đang thật tâm mừng cho Mễ Lam. Ở một nơi đưa mắt không một người quen này, có một người bạn thật lòng lo nghĩ cho mình thật tuyệt, Nghĩ như vậy Mễ Lam không khỏi sống mũi cay cay. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Daisy lại nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo."
Hai người rời khỏi cửa lâu đài đi vào hoa viên, bên ngoài ánh nắng vừa phải, những người làm vườn đang tốp năm tốp ba cắt tỉa bãi cỏ. Mễ Lam hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sáng, rồi ngước nhìn bầu trời xanh và nói: “Đẹp quá”.
Nghe Mễ Lam nói xong, Daisy không nhịn được cười lên một tiếng, nói: “Cô thật biết đùa, người trong trấn nói nơi này là đáng sợ nhất.”
Mễ Lam b8j nhắc nhở như vậy, cô nghĩ đến những người cô gặp trong thị trấn, mặc dù vẻ ngoài của cô khác với người dân địa phương, nhưng thái độ của họ thực sự có chút cực đoan. Mễ Lam nhân cơ hội này theo Daisy hỏi thăm: "Tại sao họ lại sợ lâu đài Milo và những người trong lâu đài như vậy?"
"Bởi vì có quỷ sống trong Lâu đài Milo!" Daisy cười trả lời.
Nếu lúc mới đến Mễ Lam nghe được những lời như vậy, có lẽ còn sợ hãi, nhưng sau mấy ngày này, mặc dù không thể nói là quen thuộc với lâu đài, nhưng khẳng định có ác ma là chuyện hoang đường. Suy nghĩ một chút, cô nhẹ nhàng nói: “ Là chỉ Ado?” Daisy nhìn xung quanh khi thấy không có ai chú ý đến họ, cô ấy khẽ gật đầu. Mễ Lam nhíu mày nói: "Ado là một đứa trẻ rất đáng yêu, mặc dù có đôi khi hơi cố chấp, nhưng bọn họ nói thế cũng quá đáng!"
“ Đáng yêu?” Daisy cau mày nhìn Mễ Lam một lúc như thể cô ấy nghe thấy điều gì đó mà cô ấy không thể hiểu được. Từ vẻ mặt của cô, Mễ Lam đoán hình như cô ấy đang đấu tranh tâm lý, một lúc sau, cô ấy ghé vào tai Mễ Lam thì thầm: “Cô phải cẩn thận với hắn, hắn là một tên ác ma rất giỏi ngụy trang. " Nói xong, cô ấy có vẻ rất sợ hãi, liên tục nhìn xung quanh, như thể có người vô hình đang theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy.