Lam Sơn phu nhân đánh giá Mễ Lam từ trên xuống dưới mấy lần, Mễ Lam hơi khó chịu tránh phía sau Maxwell. Một lúc lâu sau, Lam Sơn phu nhân nói: “Hai vị xin chờ một chút.” Nói xong, bà ta đóng cửa lại, quay vào phòng. Không bao lâu, cánh cửa lại được mở ra, lần này Lam Sơn phu nhân cầm trên tay một quả bóng len màu nâu. "Cầm đi."
Mễ Lam cầm quả bóng len, nói cảm ơn. Cô vừa định cảm ơn Lam Sơn phu nhân giúp cô hai lần trước thì cánh cửa đã đóng lại trước mặt cô. Mễ Lam ngượng ngùng sờ mũi, rồi nhìn Maxwell.
Maxwell hiển nhiên đã quen, ông ta chỉ chỉ trên lầu nói: "Mau đi về đi, đừng để Ado đợi. Nhớ kỹ, không cần nhìn loạn, trực tiếp về phòng đi. Cơm trưa lập tức sẽ đưa tới." Rồi ông ta quay người đi xuống lầu, hướng nhà bếp đi tới.
Mễ Lam cầm quả cầu len mềm mại trên tay quay trở lại phòng Ado, vừa vào phòng đã thấy Ado đang nằm trên đệm, nheo mắt nhìn mình, có vẻ không kiên nhẫn, Mễ Lam tươi cười đi tới, đặt cuộn len trước mặt Ado như dâng bảo vật, nói: “Em xem tôi mang cho em thứ gì tốt sao?”
Ado tiến lên ngửi, lông trên len khiến mũi của hắn có chút khó chịu, hắn lắc đầu, phát ra tiếng khịt mũi, như thể hắn hắt hơi. Sau đó, hắn nhìn Mễ Lam một cách khó hiểu. Mễ Lam nói: " Cái này chơi rất vui, nào, tôi ném quả bóng này, rồi em vồ lấy. Lại đây, xem đi!" Mễ Lam nói xong liền lắc quả bóng trước mặt Ado và ném nó sang phía bên kia. xa. Mễ Lam chỉ vào quả bóng và nói: “Đi nhặt nó về đi”.
Ado ném cho Mễ Lam một cái nhìn khinh thường, sau đó gối đầu lên hai chân trước không nhìn Mễ Lam. Mễ Lam không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình đi đến nhặt quả bóng, ném nó vào đầu Ado. Quả bóng len không nghiêng không lệch đập vào đầu Ado, Ado ngẩng đầu lên, nhe răng hơi uy hiếp với Mễ Lam. Mễ Lam sửng sốt, cẩn thận quan sát phản ứng của Ado. Ado đột nhiên nheo mắt lại, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi nó bất ngờ lắc tai, duỗi chân đẩy quả bóng len ra ngược hướng với Mễ Lam.
Cuộn len lăn sang một góc khác của căn phòng, nó lăn một quãng dài trước khi dừng lại. Mễ Lam suy nghĩ một lúc và phân loại hành vi của Ado là không biết chơi trò chơi. Mễ Lam tin rằng chỉ cần nắm rõ quy tắc chơi thì sẽ chơi được. Vì vậy, cô chạy đến cuộn len, nhặt nó lên ném lại cho Ado. Cuộn len lăn sang một bên chân của Ado, Ado liếc nhìn Mễ Lam rồi lười biếng đánh nó về hướng ngược lại với Mễ Lam.
Mễ Lam vui vẻ chạy đến xem bóng len, đồng thời hướng dẫn: "Ado, quả bóng này là truyền cho tôi. Sau khi tôi ném nó cho em, em phải truyền nó lại cho tôi. Làm lại!" Lần này Mễ Lam sau khi ném xong bóng , cô vỗ tay mong Ado sẽ chuyền bóng cho mình, nhưng hắn vẫn loay hoay chuyền bóng ngược hướng với cô như trước. Mễ Lam nhặt bóng mấy lần cũng chán nên quyết định dùng cách khác.
Mễ Lam cầm quả bóng len đi đến trước mặt Ado, ném quả bóng ra xa, chỉ vào quả bóng và nói: “Hãy nhặt nó về.” Ado không kiên nhẫn vẫy đuôi, phớt lờ cô. Mễ Lam không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhặt quả bóng rồi lại ném nó qua. Ado cứ như vậy trêu chọc Mễ Lam chơi bóng len một hồi, cô mệt hơi thở hổn hển. Sau khi nhặt bóng lần cuối, cô tức giận nói: “ Ado chết tiệt, ngươi đùa ta phải không?” Nói xong, cô đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
Đang lau mồ hôi, Mễ Lam chợt nghe thấy một tiếng cười “ha ha” trầm thấp, khiến cô sởn cả tóc gáy. Cô trừng mắt nhìn chỗ phát ra âm thanh - Ado, người đang nhìn cô bằng đôi mắt ngây thơ vô tội. Vô tội, vâng, đôi mắt đó thực sự thuần khiết như một con vật nhỏ. Nhưng đáng trách nằm ở đôi mắt ngây thơ, Mễ Lam từ khi nhìn thấy tên da^ʍ đãиɠ này, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của hắn! Ngược lại, chứng tỏ trong lòng hắn có ma!
Mễ Lam lắc lắc cuộn len trong tay rồi ném vào móng vuốt Ado như không có chuyện gì xảy ra. Ado dỏng tai, lén nhìn Mễ Lam, thấy Mễ Lam đang nhìn mình dò xét nên do dự hồi lâu, cuối cùng dùng móng vuốt đập quả bóng len về, lần này là quả bóng lăn đến chân Mễ Lam rồi dừng lại. Mễ Lam cúi xuống nhặt cuộn len, đi đến chỗ Ado, cô lấy ngón tay chọc chọc vào bộ mặt đầy lông của anh ta và nói: "Có tật giật mình! Còn không thành thật khai báo, nói, đêm hôm đó nửa đêm giả quỷ dọa người là ngươi!"
Thấy Ado phớt lờ mình, cô chọc chọc hắn hai ba cái liên tiếp, cuối cùng Ado không biết là bực hay lo, vội quay người ngoạm những ngón tay mảnh khảnh của Mễ Lam vào miệng, chỉ cần hắn hơi dùng sức ngón tay của Mễ Lam sẽ báo hỏng. Mễ Lam sợ tới mức không dám dùng sức kéo nó ra, đành phải van xin: "Đừng, đừng làm loạn, chị tin là em không được sao? Nâng miệng cao quý của em lên thả chị ra."
Nhìn thấy vẻ mặt đầu hàng của Mễ Lam, Ado mở miệng muốn buông tay cô ra. Nhưng trong lòng Mễ Lam, cô càng nghi ngờ Ado, hắn có thể hiểu ngôn ngữ của con người, hiểu chuyện của con người, dường như có thể nói được, tình cảm khác thường của Maxwell dành cho hắn, chuyện này trong ngoài lộ ra một cảm giác kỳ lạ. Sợ rằng anh sẽ lại bạo lực, Mễ Lam đã khôn ngoan ngừng đề cập đến vấn đề đó. Lúc trước Mễ Lam chơi bóng len ướt đẫm mồ hôi nên muốn đi tắm, sau đó chợt nghĩ hôm nay hình như là thứ 5. Maxwell nói thứ 3, thứ 5 và thứ 7 hàng tuần là ngày Ado đi tắm. Ông ta cũng nói mặc dù Ado rất ngoan ngoãn nhưng hắn có vẻ không thích nước cho lắm.
Mễ Lam nhìn Ado chằm chằm, xoa hai tay vào nhau như đối mặt với kẻ thù, nói: “ Bé ngoan, hôm nay là thứ năm, em thông minh như vậy, chị tin em nhất định hiểu.”
Đôi tai của Ado giật giật rất không ổn định, sau đó hắn đứng dậy khỏi chiếc đệm mềm mại, lao đến một nơi cách xa Mễ Lam. Mễ Lam mở cửa phòng tắm, đồng thời xắn tay áo. Mễ Lam vẫy tay với Ado nói: "Ngoan ngoãn đi tắm đi, nếu không chủ nhân của em sẽ trừ tiền lương của chị."
Ado nheo mắt cảnh giác nhìn Mễ Lam, như thể hắn sẽ bỏ chạy nếu cô đến gần. Một cô gái nhỏ yếu như Mễ Lam không thể bắt hắn một quái vật khổng lồ như hắn làm gì, nhưng cô vẫn đi đến trước mặt Ado, ngồi xổm xuống gãi cằm hắn, đồng thời nghĩ cách lừa hắn vào phòng tắm. Mặc dù Ado nheo mắt thích thú để Mễ Lam gãi cho mình, nhưng tứ chi hắn lại căng cứng, nếu tình huống không ổn, hắn sẵn sàng chạy ngay lập tức.