[25.1]
Ta thật sự không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa liền bay xuống ôm lấy Thượng Quan Tán Lý,nam nhân của ta,người ta nhớ mong từng ngày từng giờ,đêm lúc nào cũng mơ đến hắn,cảm giác quả thật là vô vàn hạnh phúc…hắn vẫn đi tìm ta,vẫn còn nhớ đến ta…Thượng Quan Tán Lý,ta yêu ngươi biết chừng nào.
-Tiểu Nam,ta biết nàng nhất định còn sống!
-Ta nhớ ngươi!
-Ta cũng vậy!
-Khụ…khụ…
-Nha đầu,ngươi chỉ nhìn thấy mỗi mình hắn thôi sao? Lão sư phụ ta đây cũng tìm kiếm ngươi thật vất vả a…
-Uy…sao lại có đại ca,Yến Tứ Phương,ngay cả hoàng thượng cũng ở đây nữa?
-Bọn ta chính là đang đi tìm nàng!
-Tứ muội,tóc của ngươi…
-Ngạc nhiên lắm sao?
-Không ngạc nhiên mới là lạ! Muội rơi xuống vực mà có thể sống sót qủa thật rất thần kì!
-Ai…huynh trù ta chết sao?
-Không phải,ta không có ý đó,ý ta là…
-Ta hiểu mà,chỉ là đùa với huynh thôi. Là vì khi ta nhảy xuống vực rơi đúng vào ma trận pháp của Đế lão bà nên mới được cứu sống,bà ấy cho ta ăn Hoàn Hồn đan của lão sư phụ,sau đó còn tận tình chữa thương cho ta!
-Di? Nha đầu,không phải là Nả Bách Cát cứu ngươi sao? Vậy sao tóc ngươi?
-Nả Bách Cát? Ý người là Nả Cát Vân?
-Là người cũng có mái tóc màu tím bạc giống ngươi a!
-Thì chính là bà ấy…
-Gì? Không lẽ bà ta nói bà ta tên Nả Bách Cát là giả?
-Lão sư phụ quen biết với bà ấy?
-Hừ,lúc xưa bà ta ăn trộm của ta hai viên nội đan để luyện võ công!
-Hahả…thì ra Đế bà bà nói lão sư phụ là lão keo kiệt,nguyện nhân lại chính là vì điều này.
-Đế bà bà là ai?
-Là hộ pháp của sư phụ ta,cũng chính là người cứu ta!
-Vậy ngươi…
-Đây là nơi mà Mị Vũ Câu Hồn Ảnh quy ẩn về già,ta chính là truyền nhân của bà ấy,hay nói cách khác, Mị Vũ Câu Hồn Ảnh đời kế chính là ta! Còn đây là hộ pháp đời kế!
-Thảo nào…tóc của ngươi lại thành ra như vậy a!
-Tiểu Nam,nàng thật sự làm ta kinh ngạc!
-Uy…Tiểu Tán Lý,tóc ta cũng gần giống với màu tóc của ngươi,không phải là rất hợp sao?
-Tứ muội,ngươi đã học được Tam Bảo Đại Sát,như vậy đại ca ta phải bái ngươi làm sư phụ rồi nga!
-Với võ công của huynh còn cần ta phải dạy sao? Di? Người tóc vàng kia…?
-Tiểu Nam,đó là hoàng huynh của ta!
Hoàng huynh của Thượng Quan Tán Lý? Nói vậy đó chính là anh rể của ta,hoàng đế Ngôn quốc? Qủa thật khuôn mặt cũng khá giống với lão công của ta,chỉ có mái tóc màu vàng là khác biệt.
-Thần thiếp xin ra mắt hoàng thượng!
-Vương phi, không cần đa lễ!
Tìm được nàng trong lòng mọi người cũng đã nhẹ nhõm hẳn,Nam Ngự Phong cùng Lảo sư phụ Thất Nhật thở ra một cái.
Quốc Hoa Mộ Lang nhìn thấy nàng trong lòng quả thật rất chấn động,nhưng khắc kế tiếp,khi nàng ôm lấy Thượng Quan Tán Lý trái tim hắn bắt đầu lạnh dần. Chỉ là cuộc hôn nhân vì chính trị nhưng họ đã sớm yêu nhau rồi sao?Còn chỗ nào để cho hắn chen vào?
Yến Tứ Phương kinh ngạc lại càng thêm kinh ngạc,lần đầu tiên có nữ nhân mang lại cho hắn nhiều thú vị như vậy…nếu nàng không phải Vương phi,hắn sớm đã cướp nàng đi rồi.
Thượng Quan Cách cuối cùng cũng thỏa mãn sự tò mò,vương phi so với trong tranh vẽ có sức sống hơn nhiều,lại còn là một cao thủ,quả thật là trăm nghe không bằng một thấy,tin tức mà hắn dò được hoàn toàn không ăn khớp với vương phi của hiện tại.
Đoạn Tuyệt,Đoạn Ân không hề mở miệng nói nửa câu,khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thì…chưa chắc…
-Vương phi,là nàng đã đốt cháy hoàng cung Ngọc quốc sao?
-Ân,chính là ta!
-Hừ,thì ra chính là ngươi,chính ngươi đã gây ra thảm cảnh cho bọn ta,hôm nay bọn ta quyết đem ngươi xuống Âm Phủ làm vật tế cho hoàng thượng!
Một đám đông cỡ vài trăm người hùng hổ xông tới,ma pháp trận đã bị phá,cũng khó tránh nhiều người tìm được đường vào Cốc Phong. Nhưng mà bọn này là ai? Tại sao bọn chúng đòi giết ta để làm vật tế? Hoàng thượng nào?
-Di? Hoàng thượng? Hạ Tu Lý Phong? Các ngươi là người Ngọc quốc sao?
-Ngươi còn dám giả ngây? Chính ngươi đã hại chết hoàng thượng,hại bọn ta bị mất nước,hôm nay ở đây lại có nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy,bọn qua quyết đem tất cả các ngươi chôn sống!
-Hạ Tu Lý Phong chết rồi sao?
-Là ta giết!
-Uy…ngươi lợi hại,lão công của ta quả nhiên vô địch,haha…
-Tiện nhân,ngươi dám cười? Tất cả…giết hết cho ta!
-Ai…lại có dịp chơi đùa rồi nga!
-Tiểu yêu tinh,ngươi ỷ có võ công lợi hại rồi thì lại lên mặt!
-Không được gõ đầu ta! Lão công thối!
-Khụ…các ngươi tạm thời không cần tỏ ra thân mật như vậy…xử lý bọn ruồi nhặng kia trước đi!
-Được!
Ta lại một lần nữa hỗn chiến,xem ra lần này không tránh khỏi giết người,dù sao đây cũng là thời cổ đại,sẽ không bị bắt,không bị pháp luật trừng trị a! Hắc hắc…
-Giết nữ nhân kia cho ta!
-Hừ…nếu các ngươi đã thật tâm muốn giết ta thì có xuống âm phủ cũng xin đừng trách ta ác độc!
Nói rồi ta liền phóng Câu Phách quấn lấy người gần nhất đang định tiến đến giết ta,trong phút chốc,người đã hoàn toàn biến mất,bên dưới chỉ còn lại vũng máu nhầy nhụa
-Qủa nhiên là Câu Phách,công dụng thật kiếp người!
-Ngươi…
Đoàn người của ta cư nhiên chỉ toàn là cao thủ,mười đấu vạn cũng xem như không có vấn đề gì…có điều…địch nhân vì sao càng lúc càng đông?
-Mau đoạt bảo vật trong tay ả nữ nhân kia!
-Các ngươi là ai?
-Haha…nhờ bọn Hắc Mã Báo nghiên cứu giải ma trận pháp mà bây giờ bọn ta mới vào được đây a,nếu không cướp được bảo vật thì xem như uổng phí công sức của bọn chúng quá rồi còn gì?
Lại là tới cướp bảo vật? Không xong a,nếu ta cứ xài mê hương dược trong Mạn Châu Vô Sát thì sư phụ nhất định sẽ bị làm phiền.
-Nha nhi,mau ép khí độc vào Mạn Châu Vô Sát !
-Dạ!
-Các ngươi thật là…ta chỉ vừa mới xuống núi đã bị địch nhân cản trở rồi,chờ ta làm rạng danh của sư phụ rồi đến tìm cũng không muộn mà!
-Ngươi nói xàm điên gì đó? Mau giao bảo vật ra đây!
-Muốn cướp bảo vật,trừ khi ta chết!
Ta chậm rãi ngồi xuống,bàn tay giữ chặt cổ cầm…ai…xin đừng trách ta,ngàn vạn lần đừng trách ta độc ác.
Bọn người của Thượng Quan Tán Lý vừa nhìn thấy nàng ngồi xuống cầm Lệ Oan Hồn cũng đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo. Tất cả đồng loạt bịt tai lại…Tiếng cổ cầm vang lên…
"ai hiểu cho nỗi lòng ta
ai đưa ta vào cảnh khốn cùng này
lệ rơi,ủy khuất,đau đớn triền miên
Là các ngươi
Chính các ngươi đã đem linh hồn ta thành tro bụi
nhưng bụi tàn sẽ không bao giờ tan biến
ta sẽ bám theo các ngươi
trả hết nỗi oan khuất này
đón nhận,hãy đón nhận
dù có,dù không,các ngươi cũng sẽ phải theo ta xuống cửu tuyền"
Bài hát này chính là nỗi lòng của người kĩ nữ trong truyền thuyết,tiếng hát ai oán thanh cao nhẹ nhàng vút lên hòa với thanh âm ghê rợn mê hồn người của cổ cầm,những kẻ dù bịt tay lại nhưng nội công không cao thâm đều bắt đầu gào khóc điên cuồng…
Đoạn cuối cùng,ta phát âm tiết cực mạnh,tiếng đàn như xé rách cả bầu trời…kẻ đứng vững cũng không còn bao nhiêu,bọn người của Thượng Quan Tán Lý có vẻ không vấn đề gì…dù sao nội công hay võ công của bọn họ đều là vô địch thủ,làm sao có thể dễ dàng bị hạ gục như vậy chứ a.
-Chủ nhân,độc khí đã được đưa vào1
-Tốt!
-Nữ nhân kia,ngươi là yêu nữ!
Đám người hô hào đòi cướp bảo vật cũng đã bắt đầu run sợ,kẻ nào sợ chết liền bán mạng chạy trước,ta cũng không truy đuổi làm gì,người ta tự động bỏ chạy chính là giúp ta "tích đức" a.
-Ta cảnh cáo các ngươi,nếu không rời đi ngay bây giờ thì vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nào rời đi nữa!
-Hừ,nếu không lấy được bảo vật,ta thề sẽ chết cùng ngươi ở nơi này!
-Vây sao? Vậy thì trên đường đến Âm phủ ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn!
Thanh bảo kiếm lòe lòe hàn quang trong tay ta bắt đầu làm nhiệm vụ,trước khi chết được xem múa kiếm cũng là một loại thú vui rồi nga,viên ngọc từ hồng bắt đầu chuyển sang đỏ,ta vung mạnh một cái,cho dù là ngươi có Cân Đẩu Vân cũng không thoát kịp,địch nhân trước mặt ta liền đi vào giấc ngủ ngàn thu.
…………………
-Nha đầu,tiếng đàn của ngươi thật lợi hại,nếu bọn ta nội công không cao thâm thì có lẽ đã thành tật nhân nga!
-Số người còn lại sao rồi?
-Bị chúng ta xử hết rồi!
-Vậy bây giờ ra khỏi Cốc Phong được rồi,ta không muốn làm phiền đến sư phụ!
-Ân!
-Khoan đã,để ta đặt lại Ma trận pháp!
…………………
Mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi,Quốc Hoa Mộ Lang cùng Nam Ngự Phong cáo biệt để trở về Chu Quốc,lão sư phụ Thất Nhật cùng Yến Tứ Phương cũng cáo biệt để tiếp tục lên đường hành tẩu giang hồ,cặp sát thủ Xuyên Hồn Huyết sau khi đồng ý làm bằng hữu của ta cũng lên đường trở lại tổ chức,còn có hoàng đế Ngôn quốc cùng tam đại hộ vệ cũng bái biệt lên phi mã cấp tốc trở về lo chuyện quốc sự. Song Y cũng rời đi ngay sau đó,tuy là hộ vệ nhưng những lúc cần thiết bọn họ mới đi theo ta.
Cuối cùng chỉ còn ta và Thượng Quan Tán Lý thong dong trở lại quán trọ lúc trước vì Vân Đình vẫn còn ở đó.Dù sao bây giờ cũng không còn trở ngại gì nữa,kẻ cướp bảo vật nếu có xuất hiện thì cứ một chiêu tiễn hắn lên trời,đám tàn dư Ngọc quốc cũng đã bị ta xử gọn,ai…cuộc sống tươi đẹp của ta bây giờ mới trở lại a.
-Tiểu Nam,những ngày tháng qua ngươi sống như thế nào?
-Đừng lo,ta sống tốt lắm,có ăn có mặc đầy đủ!
-Đồ ngốc nhà ngươi làm sao bảo ta không lo lắng? Sao lại chọn cách điên rồ đó? Ngươi có biết là ta lo cho ngươi ngày đêm mất ăn mất ngủ hay không?
-Ta thật sự rất muốn đi gặp ngươi nhưng ta không đủ công lực để giải ma trận pháp,chỉ còn cách ở lại học võ công để tự giải thoát thôi!
-Tiểu Nam,hứa với ta,dù có chuyện gì cũng không được hành xử theo cách ngu ngốc như vậy,nếu ngươi chết,ta sẽ không sống nổi!
-Ân,nếu ngươi chết,ta cũng không sống nổi,nếu chết,chúng ta nhất định phải cùng chết!
-Đừng nói chuyện xui xẻo như vậy! Mau về nhà trọ,ta phải phạt ngươi!
-Hả?
[chương sau Nam Yên ăn dấm chua =))]