Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi

Chương 24 - 3

Trước Sau

break
[24.3]

Ta đang nằm bẹp dưới đất đột nhiên lão bà tóc tím kia tới hỏi một câu làm ta không tránh khỏi cảm giác thụ sủng nhược kinh:

-Nha đầu,có muốn học tuyệt đỉnh võ công không?

Giờ này ta chỉ muốn ra khỏi Cốc Phong để đi tìm Thượng Quan Tán Lý, hơn hai tuần trôi qua rồi,hắn nhất định nghĩ rằng ta đã chết mất xác,nếu ta không mau chóng thoát ra khỏi động để tìm gặp hắn, ta sẽ nhớ hắn đến phát điên mất,tâm trạng đâu mà học tuyệt đỉnh võ công nữa chứ.

-Bà bà,chỉ cần bà giúp ta thoát ra khỏi đây để đi gặp lão công,khi ta trở lại nhất định sẽ làm đệ tử của bà!

Hứa hẹn đại vậy,Đế lão bà gọi bà bà này là chủ nhân thì nhất định cũng không phải hạng tầm thường.

-Chỉ cần ngươi học võ công của ta thì có thể tự mình thoát ra khỏi đây!

-Bà bà không giải ma pháp trận giúp ta được sao?

-Không!

Gì mà không chứ,cố tình làm khó ta đây mà…nhưng nhìn mặt của lão bà này…năn nỉ nhất định là chuyện không tưởng.

-Di? Vậy võ công của bà bà phải học trong bao lâu?

-Nếu là người bình thường…có lẽ học trong mười năm!

-Ách…nếu là vậy thì tới lúc đó ta đã thành góa phụ mất rồi,chưa kể lão công của ta sẽ lấy người khác,ta không muốn a!

-Đó là người bình thường! Còn ngươi…

-Ta thì sao? Trong bao lâu?

-Vì ngươi đã có sẵn cực đỉnh nội công,cho nên…chỉ cần học trong một tháng!

Một tháng? Vẫn còn lâu nga. Thử tính toán xem…nếu bây giờ ta tìm cách ra khỏi động,phải vượt qua ma trận pháp,chỉ mới lọt vào ma trận mà ta đã phải bầm dập như thế này…mà chưa kể là ta có khả năng giải được hay không nữa,nếu mà liều mạng…nhất định là chỉ có con đường chết,mà chết rồi thì làm sao gặp Thượng Quan Tán Lý đây? Còn nếu ở lại học võ công,một tháng…tuy sẽ vô cùng nhớ hắn nhưng mà sẽ thoát ra được,đi tìm hắn sau cũng không muộn.Hắn mà dám cưới nữ nhân khác ta liền thiến hắn. Suy cho cùng thì phương pháp thứ hai có lẽ khả quan hơn,có thể học được tuyệt đỉnh võ công,có thể thoát ra khỏi vực,có cơ hội gặp lại Tiểu Tán Lý…quyết định như vậy đi.

-Bà bà,ta đồng ý!

-Tốt! Mau tới đây bái sư đi!

-Được,mà khoan,bà bà,người tên gọi là gì?

-Ta tên là Nả Cát Vân,được giang hồ xưng tụng là đệ nhất nữ hiệp vô địch thủ,danh hiệu là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh!

-Ta,Nam Ngự Yên Yên,hôm nay bái bà bà Nả Cát Vân làm sư phụ! Quyết học được tuyệt thế võ công,cho dù có khó khăn như thế nào cũng không nản chí!

-Khá lắm,hôm nay Nả Cát Vân ta chính thức nhận Nam Ngự Yên Yên làm đệ tử,sẽ đem hết toàn bộ tuyệt chiêu truyền lại cho ngươi!

-Vậy sư phụ,khi nào mới bắt đầu học?

-Bây giờ!

-Di? Ta không còn sức nữa!

-Thôi được rồi,hôm nay ta tạm giới thiệu cho ngươi các chiêu võ cùng bảo vật sẽ cùng ngươi chiến đấu sau này!

Nói rồi Vân lão bà dẫn ta đi vào cửa phía dưới,bên trong cánh cửa không có gì khác ngoài giường gỗ cùng bàn đá,bàn tay của bà ấy vận khí bức chiếc giường bay lên rồi dịch chuyển sang bên trái,phía dưới sàn chỉ là lót gạch sơ sài,nhưng mà…trong đó có hai tấm gạch làm thành cửa mật thất. Thật không thể nào xem thường căn phòng củ kĩ này được rồi.

Hai bên mật thất có lắp dạ minh châu tự động phát sáng đưa tới một căn phòng khác,trong phòng chỉ có duy nhất một cái tủ đồ rộng lớn,bàn tay của Vân bà bà áp vào kí hiệu hình sư tử xoay một cái nhẹ,bên trong hiện ra một thanh kiếm cùng một cây đàn.

- Đây là võ công của nữ nhi,mang tên Tam Bảo Đại Sát, Yên nhi,thanh bảo kiếm này chính là chiêu thức đầu tiên trong tuyệt thế võ công của ta,nó tên là Mạn Châu Vô Sát,giữa chuôi kiếm chính là viên ngọc khắc hình hoa Mạn Châu Sa,loại hoa của Âm Phủ!

-Ta…ta không muốn giết người bằng kiếm,rất đáng sợ a!

-Ngươi có nghe tên của nó chưa? Mạn Châu Vô Sát-đưa người xuống âm phủ mà không cần phải trực tiếp giết!

-Uy…làm sao…

-Chiêu thức đầu tiên…chính là dùng thanh kiếm này để múa,lúc ngươi múa cũng chính là lúc ngươi đang phát nội công,tới khi đến cực đại viên ngọc tự nhiên sẽ chuyển sang màu đỏ,lúc đó chỉ cần phát kiếm tung chưởng,khí độc trong viên ngọc tự nhiên sẽ đưa người xuống âm phủ một cách nhẹ nhàng.

-Viên ngọc này có khí độc?

-Ân,hộ pháp chính là người giúp ngươi ép khí độc vào bên trong!

-Hộ pháp?

-Tạm thời không tìm được,nhưng đợi khi Nỉ Đế phục hồi khí lực sẽ ra ngoài tìm một cao nhân để đào tạo thành hộ pháp đời kế!

-Còn cây đàn kia?

-Không phải đàn bình thường , mà nó là cổ cầm,chỉ có chủ nhân thực sự mới có thể làm cho nó phát ra tiếng. Cổ cầm này chính là chiêu thức thứ hai,mang tên Lệ Oan Hồn,khi ngươi đàn,tất cả những người nghe được đều sẽ khóc đến mù mắt,nghe đến điếc tai,kêu gào đến câm.

-Có nghĩa sẽ làm cho người ta câm điếc cùng mù mắt? Thành tật nhân?

-Chính là như vậy,cây cổ cầm này có một truyền thuyết!

-Ta muốn nghe!

-Truyền thuyết nói rằng,cây đàn này là của một pháp sư luyện nên,bên trong là hổn của một kĩ nữ đã phải chịu trăm ngàn oan khuất cùng tủi nhục…

-Thảo nào nó tên là Lệ Oan Hồn!

-Ngươi sợ không?

-Không!

Dù gì ta cũng từng là oan hồn,sợ cái quái gì nữa chứ. Nếu bà bà này biết ta là oan hồn nhập thân liệu có bỏ chạy không nhỉ?

-Bảo vật thứ ba…cũng là chiêu cuối cùng…chính là tấm lụa trên tay ta! Nó tên là Câu Phách,lúc này ta thử ngươi chỉ là dùng sức bình thường,nếu dùng độc khí quấn lấy đối thủ sẽ làm cho hắn có cảm giác như bị trăm ngàn côn trùng cắn phải rồi từ từ tê liệt đến khi chỉ còn lại máu mà không còn thấy xác.

-Ách…thật sự có khả năng đó sao?

-Ngươi muốn thử không?

-Không,không…

-Còn nữa,Câu Phách không bao giờ bị đứt hay rách, trừ khi là do chủ nhân nó làm ra…

-Oa…thần kì vậy sao?

-Tất cả ba món này đều là bảo vật vô giá,độc nhất vô nhị trên đời này,nay ta truyền nó lại cho ngươi…nhớ kĩ,bây giờ ngươi chính là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh đời kế của ta!

………………

Ta thật sự không biết diễn ta cảm giác của mình ra sao,tiếp nhận trong tay những bảo vật này…không biết là nên mừng hay vui. Ai…dù sao đây cũng chính là ước mơ của ta khi xuyên qua,trở thành một nữ hiệp vang danh khắp thiên hạ. Vì vậy…sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức ta bắt đầu "lao vào cuộc chiến cách mạng", tập múa kiếm,tập đánh đàn,tập phóng lụa…nói thì dễ…nhưng đến khi làm rồi mới biết…đây thật sự là giết người mà.

………………

Mùa Thu năm thứ ba,hoàng cung Ngọc quốc bị thiêu rụi,hoàng đế Ngọc quốc bị giết,Ngôn quốc liên kết cùng Chu quốc tiêu diệt Ngọc quốc,phân chia lại lãnh thổ.tứ quốc nay chỉ còn lại ba nước cho nên gọi là Tam quốc. Riêng Kim quốc vẫn hòa bình,không tham chiến cho nên vẫn như cũ,Ngọc quốc chia làm hai lấy biên giới làm đường phân chia,trở thành một phần của Ngôn quốc và Chu quốc. Ngọc quốc mất đi hoàng đế như rắn mất đầu,việc xâm chiếm trở nên dễ dàng,chỉ sau một tháng đã thu dọn toàn bộ tàn dư,người dân bắt đầu thuần phục,Tam quốc lập lại thái bình.

Sự việc Vương phi Ngôn quốc mất tích cũng bắt đầu lan rộng,tương truyền nếu tìm được nàng sẽ khống chế được Chu quốc và Ngôn quốc cho nên số ít tàn dư không chịu khuất phục của Ngọc quốc bắt đầu lên đường đi tìm nhân vật quan trọng này.

Thượng Quan Tán Lý sau hai tuần tìm kiếm Nam Yên trong mỏi mòn cuối cùng cũng buộc phải trở về để chỉ huy binh lính lên đường trở lại chiếm Ngọc quốc. Sau khi đất nước đã trở lại hòa bình,cũng là lúc nhiều người biết được tin tức nàng mất tích. Trong đó có Nam Phụng,Nam Ngự Phong,Quốc Hoa Mộ Lang,Yến Tứ Phương cùng Thượng Quan Cách…Tất cả đều thực sự kinh ngạc khi biết hoàng cung Ngọc quốc bị thiêu rụi…lại chính là tác phẩm của nàng. Nàng chính là người làm nên đại cục ngày hôm nay…

Cho nên,lần trở lại tìm kiếm này…không hề có bóng dáng của quân lính…chỉ có Thượng Quan Tán Lý,Nam Ngự Phong,Yến Tứ Phương,Thất Nhật,Đoạn Tuyệt,Đoạn Ân,Song Y. Bạch Phong Khinh đã được đưa về nước an toàn cho nên không tham gia. Cho tới lúc này…ngay cả hoàng đế hai nước cũng nhảy vào cuộc…một người là vì hiếu kì,một người là vì nhớ thương.

Cùng lúc đó,một đoàn người khác đã phá giải được ma trận pháp nghênh ngang tiến vào Phong Cốc,nhờ vậy mà cửa động cũng đã lộ ra, làm cho đoàn người của Thượng Quan Tán Lý tìm được thêm một tia hy vọng.

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc