[chương 23.3]
Đừng có ngẩn ngơ nữa,chúng ta mau cấp thoát chỗ này,phía sau cửa của Lan Đình Các có tường thành,vượt qua đó sẽ ra bên ngoài rừng!
-Tỷ tỷ…lửa cháy như thế này không thể nào chạy vào cửa sau được nga,như vậy chẳng khác gí đâm đầu vào lửa!
-Tiểu tử,ngươi có được học khinh công không? Mau bay lên!
-May quá,lúc trước hoàng huynh có bắt ta học!
-Vậy thì mau đi,coi chừng chết cháy bây giờ!
Lửa vừa bùng lên,hơi nóng bắt đầu lan tỏa mãnh liệt,ta cùng mọi người sử dụng khinh công bay tới phía tường thành,bờ tường này được làm bằng đá tảng rắn chắc,chiều dài cao khoảng năm mét,nhưng với người có võ công thì bao nhiêu đây vẫn chưa thể làm khó được. Vừa đặt chân lên đỉnh tường, mấy mươi cái hắc y nhân bắt đầu phóng ra từ các nhánh cây to tiến tới bao vây chúng ta. Đây nhất định là ám vệ của Ngọc quốc rồi…đối mặt với những người này phải làm sao nhỉ? Trước tiên có lẽ nên dùng tới gương mặt lãnh huyết,như vậy sẽ tăng tác dụng lời nói,đồng thời hù dọa được bọn chúng cũng nên…
-Xin dừng bước,nếu không đừng trách…
-Ta không dừng thì sao? Nếu các ngươi không tránh đường cũng đừng trách!
Mọi người đều cảm thấy lạnh toát sống lưng,đây là nữ tử lúc nãy vừa mới cười đùa vui vẻ sao? Hình như không giống,cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau,nữ nhân này giọng nói âm trầm manh tính đe dọa cực kì cao,ánh mắt không một tia ấm cùng hảo cảm,cả người nàng toát lên vẻ lạnh thấu xương,giống như khung cảnh của ma quỷ trùng phùng,ghê rợn,lãnh huyết…đây là Nam Yên sao?
…………
Hạ Tu Lý Phong nhanh chóng thoát ra khỏi Lan Đình các,cảnh tượng bên ngoài làm hắn cảm thấy kì quái,vì sao bên trong Các lửa cháy rất mạnh nhưng bên ngoài…lửa chỉ lan theo đường mòn dẫn đến tẩm cung của hắn, nữ nhân kia rốt cuộc là ma quỷ hay là thần thánh? Vì sao nàng có thể điều khiển được đường đi của lửa?
-Hoàng thượng,lửa đã lan rộng lắm rồi!
-Ngu ngốc,còn không biết lấy nước chữa cháy?
-Thưa,mọi người đã lấy nước dập lửa…nhưng mà không hiểu tại sao lửa vẫn cháy mạnh!
-Cái gì? Vì sao lại như vậy?
-Hoàng thượng…làm sao bây giờ?
-Đi lấy cát tạt vào đám lửa đi! Mau lên!
-Dạ…dạ…!!
Nữ nhân kia có thể dùng cát để tránh lửa như vậy cũng chính là nói cát có khả năng khống chế lửa. Càng ngày hắn càng khâm phục tài trí của nữ nhân kia…một viên ngọc quý như nàng,nhất định hắn sẽ không để lọt mất khỏi bàn tay!
Bên ngoài tường thành,tiếng binh khí không ngừng vang lên,ánh sáng phản chiếu từ mặt kiếm lóe ra ánh sáng đoạt hồn. Qủa nhiên sự vô tình,tàn nhẫn, lãnh huyết không ai qua được sát thủ. Nhất là cặp sát thủ mắt tím kia,thanh nhuyễn kiếm của họ chưa hề vấy một giọt máu nào nhưng tất cả những đối thủ tấn công họ đều đã biến thành "bánh bao nhân thịt" ,chỉ cần một đường kiếm đã có thể làm cho nội tạng biến thành những mảnh vụn,quả thật là rất khủng khiếp. Tuy ta từng chứng kiến cảnh tượng này qua một lần nhưng nhìn lại vẫn không tránh khỏi cảm giác lạnh sống lưng. Lão sư phụ Thất Nhật có vẻ "lương thiện" hơn,chỉ phát nội độc làm đối thủ đứt gân mạch giãy giụa như con cá bị nướng. Song Y lại càng lương thiện hơn,chỉ rạch một đường trên cổ để đối thủ từ từ mất máu mà chết.
-Vì sao không cho ta giao chiến?
-Ngươi đang bị thương,ngồi im đó đi!
-Tỷ tỷ,ta đâu có bị thương,vì sao cũng không…
-Ngươi là con nít,không nên học những trò bạo lực này sớm như vậy!
-Uy…ta không phải trẻ con!
-Được rồi,không phải thì không phải!
-Tỷ tỷ!!!
-Tiểu Nam!!!
"bốp"
-Dám đánh lén ta? Không lượng sức!
Võ công của ta cũng không tệ,haha…có thể làm cho tên ám vệ đánh lén dính một chưởng ngay "mặt tiền". Ai…dù sao ta cũng không muốn hủy hoại nhan sắc thấy gớm của hắn,ai bảo hắn dại dột xông tới ta làm gì.
-Tỷ tỷ,ngươi đúng là cao thủ!
-Hà hà…bây giờ ngươi mới biết sao?
-Tiểu Nam,ngươi thật là…
-Lão sư phụ,hai vị sát thủ,song y,thời gian không còn nhiều nữa,bọn chúng cũng không còn sức đấu lại các người đâu,mau lên đường thôi!
-Được!
Nói xong chúng ta liền đi tới cánh rừng phía sau thành,cả tám người thống nhất sẽ xuyên đường rừng để thoát ra ngoài phạm vi của của hoàng cung. Nơi này khá âm u,mặt đất lại ẩm ướt,rừng cây cũng không cao lắm,thực vật ở đây hình như…chủ yếu là cây thông,ta nghĩ vậy.
-Có người!
-Đâu đâu? Uy…lão sư phụ,nơi này mà cũng có ngươi ở sao? Sao ta không thấy?
-Ta nói có người theo dõi!
Vừa nói lão sư phụ vừa phóng ba cây kim châm nhọn hoắt lên phía cây thông,có tiếng động phát ra,quả nhiên là vừa có người vừa nhảy ra khỏi tán cây.
-Còn không mau xuất đầu lộ diện? Muốn ta truy cùng diệt tận sao?
-Thuộc hạ tham kiến vương gia,vương phi! Xin thứ lỗi vì đã chậm trễ!
Đột nhiên có ba hắc y nhân phóng từ trên nhánh cây xuống,cả ba đều cung kính quỳ xuống trước mặt ta và Thượng Quan Tán Lý,còn gọi ta và hắn là vương gia,vương phi…như vậy có thể nói lên điều gì?
-Các ngươi là ai?
-Chúng ta là hộ vệ của Ngôn quốc,theo mệnh lệnh của hoàng thượng sang Ngọc quốc tìm tung tích của vương gia,vương phi!
-Là hộ vệ của hoàng đế Ngôn quốc?
-Dạ! Nhưng chúng thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ,mong vương gia cùng vương phi trách phạt!
-Như vậy các ngươi không phải là kẻ thù rồi!Nhiệm vụ gì?
-Hoàng thượng phái ba người chúng ta tìm tung tích của vương phi,giải cứu vương gia nhưng…
-Uy…lúc nãy các ngươi có đột nhập vào tẩm cung của Hạ Tu Lý Phong không?
-Dạ có…nhưng mà thuốc hạ bất tài,bị thị vệ phát hiện!
-Haha…thì ra các ngươi!
-Lúc nãy ta cũng đột nhập vào tẩm cung của hắn,nhờ các ngươi bị phát hiện,phân tán sự chú ý của bọn thị vệ mà ta mới có thể lọt vào được bên trong để mà giải cứu Vương gia của các ngươi!
-Xú nha đầu,ngươi là vương phi của Ngôn quốc?
-Ân,bộ đại ca ta không có nói cho lão sư phụ nghe sao?
-Không có!
-Oa~,ô~,Tỷ tỷ,ta không biết đâu,ngươi là của ta mà!
-Tiểu tử,ai là của ngươi?
Trong lúc ồn ào,không ai phát hiện có hai ánh mắt thoáng nhuộm vẻ đượm buồn mất mát,chỉ là thoáng qua…nhưng lại không thoát khỏi mâu quang của Thượng Quan Tán Lý.
-Hay lắm,các ngươi đều đã ở đây!
Giọng nói này nghe thật quen nha,không lẽ…
-Hạ Tu Lý Phong!
-Nam Yên,ngươi khá lắm,nhưng ta nói cho ngươi biết,cho dù cả hoàng cung của ta có biến thành tro ta cũng phải bắt bằng được ngươi!
-Hừ,là tại ngươi không chịu thương lượng với ta thôi!
-Vì sao ngươi có thể làm cho đất đá nổi lửa? Vì sao ngươi lại điều khiển được đường đi của ngọn lửa? Ngươi rốt cuộc là ai?
Ách…hắn nói ta làm cho đất đá nổi lửa? haha…quả nhiên hắn không biết hắn đang nắm giữ một thứ nguyên liệu quan trọng. Dầu thô chảy theo hướng đường mòn thì lửa phải cháy theo hướng đó thôi. Nhưng ta cũng không ngốc nghếch đến nỗi nói cho hắn nghe…
-Muốn biết thì về tự làm thử đi!
-Ngươi…!!!
-Xú nha đầu,ngươi dài dòng làm gì,để ta diệt tên cẩu hoàng đế kia!
-Diệt ta? Dễ vậy sao?
Hạ Tu Lý Phong vừa búng tay một cái,một đoàn binh lính từ phía sau xuất hiện,số lượng…chậc…đoàn người dài đến nổi nhìn giống như không có điểm kết thúc.
-Tất cả các ngươi xông lên tiêu diệt đám người đó cho ta,trừ nữ nhân kia nhất định phải bắt sống!
-Dạ!
Kết thúc những âm giọng long trời lở đất kia là một màn chiến đấu có một không hai trong mà cả đời ta mới gặp được.
Mười chọi vạn!
…
-Xú nha đầu,ngươi mau chạy trước đi!
-Không,ta quyết không bỏ chạy!
-Ta nói ngươi mau đi trước! Nếu không nội độc của ta có thể làm tổn thương tới ngươi!
-Nhưng mà…
-Mau lên!
-Vương phi,cứu viện của chúng ta đang ở ngoài bìa rừng,mau đi đến đó!
-Xú nha đầu,ngươi còn không mau đi?
-Còn các người…?
-Chúng ta sẽ theo sau!
-……
-Đi đi…
Lão sư phụ vừa đánh vừa hét lên một tiếng kinh người làm ta không dám suy nghĩ nhiều liền quay đầu chạy theo con đường hướng tới phía bìa rừng…Ấy…nhưng còn Thượng Quan Tán Lý? Hắn đang bị thương,ta làm sao có thể bỏ mặc hắn mà chạy trước một mình?
-Tiểu Nam,sao ngươi vẫn còn chưa đi?
-Nhưng mà…tiểu Tán Lý,ngươi đang bị thương…ta lo cho ngươi!
-Vết thương nhỏ này không làm khó được ta,ngươi mau đi trước đi! Cứu viện của hoàng huynh ta đang chờ ngươi ở đó!
-Ngươi,hay là ngươi đí với ta?
-Sẽ không có ai thoát được khỏi đây,các ngươi đừng mơ mộng hão huyền!
Đã có một người thoát được,nhưng đó không phải ta mà là tên hộ vệ kia. Ai…dù sao ta cũng không thích bỏ chạy kiểu này,rất mất mặt,thà cứ đường đường chính chính như thế này vẫn hay hơn.
Ta chăm chú nhìn hành động của Hạ Tu Lý Phong,quả nhiên là hắn định lao tới chộp lấy ta nhưng rất tiếc là ta đã bay lên,hắn chỉ nắm được cây trâm giữ tóc của ta.
Trong bóng đêm tĩnh mịch,Nam Yên bay lên một cách ngoạn mục,mái tóc dài tự do lướt trên vai,ánh trăng ở phía kia như làm nền cho hình bóng của nàng,tất cả nam nhân ở phía dưới đều ngây người trước vẻ đẹp vừa yêu mị vừa phiêu dật giống tiên nhân của nàng.
-Muốn bắt ta? Không dễ như vậy!
-Vậy sao?
Nói rồi hắn lại lao tới ,Thượng Quan Tán Lý ở bên kia hình như rất muốn đến giải cứu ta nhưng số lượng địch vô cùng đông,lại hiếu chiến,hắn ỡ giữa vòng vây không thể nào bay ra khỏi được,những người kia cũng đồng cảnh ngộ. Chỉ có một mình ta là không bị bao vây…không lẽ,Hạ Tu Lý Phong đã sắp đạt trước như vậy?
-Muốn đánh nhau sao? Đánh phụ nữ là không được nga!
-Hừ…nếu ngươi ngoan ngoãn ta sẽ không động thủ!
-Ngoan ngoãn? Còn lâu!
-Vậy đừng trách ta!
Uy…má ơi,ta cuối cùng cũng được chính thức được giao đấu ở thời cổ đại…Thượng Quan Tán Lý lúc trước là do bị ta bỏ dược mới có thể đem hắn khuất phục dễ dàng…còn bây giờ…dược không có,người lại tấn công tới tấp…ô~…chắc chết quá.
-Ách…
-Thế nào?Xem ngươi còn chạy được nữa không! Mau theo ta về Ngọc quốc!
-Không đời nào!
-Ngươi chỉ có hai lựa chọn,một là chết,hai là…
-Là cái quái gì chứ? đồng ý để ngươi bắt về sao?
-Một là chết,hai là…làm hoàng hậu của ta