Trên quảng trường chật ních người đi qua đi lại, những tiểu thương mở sạp bán hàng đều là từ nơi khác tới. Bọn họ đều tới Hoàng thành xem diễu hành náo nhiệt, mặt khác còn có thể buôn bán kiếm thêm chút tiền về nhà, nhất cử lưỡng tiện.
Lạc Nhi nhìn thấy nhiều người như vậy có chút líu lưỡi, hoàn hảo quảng trường khá rộng lớn, chưa đến mức chen chúc đến không thể nhúc nhích.
Tử Khiêm mặc cho Lạc Nhi tự mình đi dạo khắp nơi, nhưng chàng vẫn luôn ở trong phạm vi phía sau nàng hai bước, trừ bỏ bảo hộ nàng, cũng để cho Lạc Nhi xoay người là có thể nhìn thấy chàng.
Lạc Nhi thích nhất đi dạo chợ đêm, nàng như cá gặp nước qua lại từng quầy hàng, nếu như có hứng thú liền dừng lại xem thêm vài lần. Đi a đi, ánh mắt của nàng bị một gian hàng hấp dẫn dừng lại.
Một loạt xâu mứt quả lóng lánh thoạt nhìn có vẻ ngon miệng bày ở trước quán, Lạc Nhi tâm động, nàng thích cái loại mùi vị chua chua ngọt ngọt này. Nhìn sang hai bên, chỉ có tiểu hài tử cầm lấy vừa đi vừa ăn, không thấy có người lớn làm như vậy, nhưng nàng thật sự rất muốn ăn…
Quay đầu nhìn Tử Khiêm đứng ở phía sau, trong lòng Lạc Nhi có chủ kiến, muốn làm chuyện xấu đương nhiên phải có bạn a! Nàng hướng về phía Tử Khiêm không có hảo ý cười một tiếng, lại quay người đối diện với lão bá bán xâu quả kiên định nói. “Lão bá, ta muốn hai chuỗi xâu mứt quả.”
Tử Khiêm thấy hai mắt Lạc Nhi nhìn xâu mứt quả, liền hiểu ra nha đầu kia muốn ăn, chàng đang định tiến lên mua một xâu đưa cho nàng. Chợt nhìn thấy Lạc Nhi quay đầu lại đối chàng nở nụ cười ngọt ngào. Trong lòng Tử Khiêm một trận bồn chồn, có loại cảm giác sắp bị đem bán.
Quả nhiên, Lạc Nhi mỗi tay cầm một xâu mứt quả, hết sức vui vẻ đối chàng cười. “Tử Khiêm, chàng mời ta ăn cơm chiều, ta chỉ có thể mời lại chàng xâu mứt quả, đây là một phần tấm lòng nho nhỏ của ta, chàng không được từ chối nha.” Nói xong, xâu quả trên tay nhỏ đưa đến trước mặt chàng.
Nếu nàng đã nói như vậy, Tử Khiêm đành phải nhận lấy xâu mứt quả kia. Chàng chú ý tới người trên đường đi qua quanh mình, hai mắt đều nhìn chàng cùng Lạc Nhi, đại khái là không ai tuổi lớn như vậy còn thích ăn đường, hơn nữa còn ở trên đường vừa đi vừa ăn. Lạc Nhi nhất định là cảm thấy ngượng ngùng, mới có thể kéo chàng cùng xuống nước.
Tử Khiêm nhìn Lạc Nhi cười giống như con tiểu hồ ly, vui vẻ cắn một miếng xâu quả thật to. Thôi được! Ai bảo chính mình làm hư nàng, mang theo ý cười, chàng cũng vừa đi vừa ăn.
Ăn xong xâu quả rồi, Lạc Nhi lúc này đứng ở trước quán bán đồ chơi làm bằng đường, say sưa ngắm bàn tay khéo léo của tiểu thương. Nước đường nóng hổi được đổ ra, khi nước đường đông lạnh lại làm thành các kiểu hình dạng, chẳng những tốc độ phải nhanh, mà thủ pháp còn phải khéo léo, Lạc Nhi thật khâm phục tiểu thương kia.
Tử Khiêm đi đến phía sau nàng, một tay vòng lên thắt lưng Lạc Nhi, thấp giọng nhắc nhở nàng. “Nàng muốn mua, muốn ăn đều có thể, nhưng không cho phép lại muốn ta vừa đi vừa ăn cùng nàng.”
Lạc Nhi cười đến đắc ý, làm nũng nói. “Mứt quả ăn thật ngon nha! Chàng không phải ăn rất vui vẻ đấy sao?”
“Đều là hấp dẫn sự chú ý của người khác, bản thân ta tình nguyện chọn phương thức khác, ví dụ như thế này…” Tử Khiêm rất nhanh ở trên mặt Lạc Nhi hôn một cái, coi như nhắc nhở.
“Chàng!” Khuôn mặt Lạc Nhi lại đỏ hồng, nóng lòng muốn đem Tử Khiêm đẩy ra xa, chàng thế nhưng dùng phương thức này uy hiếp nàng, thật kém cỏi!
Tử Khiêm buông thắt lưng nàng ra, nhưng bàn tay lớn dắt tay nhỏ của nàng.
Lạc Nhi tránh không ra, đành phải mặc cho chàng nắm lấy, hoàn hảo tay áo rộng che lấp đi, người ngoài sẽ khó phát hiện, nàng cong miệng khẽ kêu. “Được thôi, không ăn thì không ăn, nhìn cái khác cũng có thể đi?”
Hai người đi dạo về hướng khác, cuối cùng dừng trước một quán tranh, trực giác của Lạc Nhi nói cho nàng biết người bán tranh rất không được như ý, xem ra là một thư sinh lâm vào cảnh khó khăn. Treo lên mấy bức tranh cũng không tệ lắm, nhưng hơi cứng nhắc, nguyên nhân đại khái chính là không ai đến mua tranh.
Lạc Nhi nhìn thấy một bức trong đó, bên trên vẽ một lão hổ ngẩng đầu sải bước, nhưng nàng cảm thấy bức tranh vẽ lão hổ này có chút kỳ lạ. Tay nàng chỉ tranh, nhỏ giọng đối Tử Khiêm nói. “Tử Khiêm, chàng xem bức tranh vẽ lão hổ này có đáng yêu không?”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng thư sinh kia lại nghe thấy, hướng về Lạc Nhi lạnh lùng nói. “Cô nương, không ai lại đem lão hổ hình dung thành đáng yêu, cô nương nếu như không thể thưởng thức được ý nghĩa bức tranh, vậy mời rời đi cho!”
Tử Khiêm có chút không vui, thư sinh này sao lại có thể nói chuyện không khách khí như thế, đang muốn bác bỏ lời hắn, Lạc Nhi đã ở một bên nói trước.
“Thì ra ngươi đối với khách nhân đều là loại thái độ này, khó trách sẽ không ai đến mua tranh.”
Thư sinh kia lại kiêu ngạo mà trả lời. “Tại hạ là bán tranh, không phải bán chí khí, không cần phải ăn nói khép nép.”
Câu trả lời của hắn khơi mào hứng thú của Lạc Nhi, nàng nhàn nhạt cười một tiếng. “Người có học thức có chí khí là chuyện tốt, nhưng cũng phải biết tiếp nhận phê bình. Tranh của ngươi cũng không phải đặc biệt tốt, đã là khó khăn cần người bỏ tiền mua, mà ngươi lại khăng khăng cho mình là đúng, không thể tiếp thu nhận xét của người khác. Ngươi không cần ăn nói khép nép, nhưng đói bụng là không tránh khỏi.”
Thư sinh đỏ mặt, như vậy chứng tỏ Lạc Nhi nói trúng trọng điểm rồi.
Nhìn thấy thần sắc khó xử của thư sinh, Lạc Nhi có chút không đành lòng. Nàng không phải thích giễu cợt người, nàng chỉ muốn chỉ điểm hắn, cũng hi vọng có thể giúp hắn một chút. Thư sinh cổ đại nếu không thể đề danh bảng vàng, thăng quan tiến chức, vậy thì trăm không một dùng, nếu trong nhà không có chút tài sản, cuộc sống lại càng khó khăn.
“Ngươi vẽ tranh vừa nghiêm túc lại tỉ mỉ, nhưng trong tranh lại thiếu đi sức sống không vui, có thể thấy được ngươi vẽ tranh không phải xuất phát từ tự nguyện, mà là vì cuộc sống bắt buộc. Ngươi lại không bỏ xuống được tự tôn của người có học thức, đối với những người đến xem tranh không thể dùng vẻ mặt ôn hòa giải thích ý nghĩa, người mua tranh đương nhiên ít đi. Còn tiếp tục như vậy, ngay cả quán tranh ngươi cũng không mở được.” Lạc Nhi nói lên ý kiến của mình, ngữ khí chân thành.
Thư sinh không phản bác được, cô nương này nói chuẩn xác đúng trọng tâm, chắc chắn là nữ tử có học thức, xem ra cũng không phải cố tình đến vũ nhục hắn. Hơn nữa đi theo phía sau nàng là một vị nam tử ăn mặc tôn quý, khí độ bất phàm, có thể thấy được bọn họ không phải dân chúng bình thường.
Hắn ôn hòa nhã nhặn đối diện Lạc Nhi, ngữ khí hòa hoãn xuống. “Những người đến mua tranh, phần lớn là dân chúng không đọc sách, lại có thể cho ta kiến nghị gì đây? Có lẽ ta thật sự nên học một ít bộ dáng thương nhân, mới có thể bán ra mấy bức tranh! Vị cô nương này, cảm ơn nhắc nhở của ngươi, tại hạ sẽ đem bức lão hổ này tặng cho cô nương, hi vọng cô nương sẽ không ghét bỏ.”
“Không được không được, không có công không nhận thưởng, ta sao có thể lấy không tranh của ngươi. Ta chỉ là muốn giúp đỡ ngươi, để ngươi không tiếp tục thất ý như vậy! Hơn nữa, ý tứ của ta cũng không phải khuyên ngươi nước chảy bèo trôi. Một khi ngươi bỏ được tự tôn ngông cuồng của người trí thức, thì chí khí cũng sẽ không còn, trở thành một người bình thường.” Lạc Nhi vừa lắc đầu, vừa giải thích, thư sinh ngốc này nghĩ sai lời của mình.
Thư sinh cười khổ một trận. “Ngay cả chính mình cũng nuôi không nổi, còn làm người trí thức cái gì, chẳng thà trải qua cuộc sống của người bình thường. Bức tranh này chính là một chút tâm ý của tại hạ, tấm lòng tôn kính, cô nương hãy thu nhận lấy đi!”
Lạc Nhi đương nhiên là khước từ, hai người đẩy qua đẩy lại.
Cuối cùng là Tử Khiêm ra mặt giải quyết chuyện này, bằng không hai người sẽ nhường nhịn lẫn nhau đến sáng sớm ngày mai cũng không ra kết quả. Mà lòng tốt quan tâm của Lạc Nhi đối với thư sinh kia, cũng làm cho chàng có chút ghen tuông.
Chàng tiến lên một bước, một tay nhẹ ôm lấy vai Lạc Nhi, ngữ khí nhẹ nhàng lại thập phần kiên định. “Hai người đừng cãi cọ, công tử, bức tranh này chúng ta không thể lấy không, nhưng cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của công tử. Không bằng chúng ta nhận lấy tranh, cũng xin công tử vẽ cho Lạc Nhi một bức họa, mà tiền bức họa này công tử nhất định phải lấy. Như vậy, chẳng phải là vẹn cả đôi đường.”
“Biện pháp này thật tốt, cứ làm như thế.” Lạc Nhi lập tức gật đầu.
Thư sinh cũng không thể từ chối, cười một tiếng, lập tức lấy ra giấy mực, liền vẽ tranh dưới ánh nến.
Lạc Nhi nhìn thư sinh chăm chú vẽ tranh, trái lại ngồi im không dám lộn xộn, trong lòng cầu nguyện hắn có thể vẽ nhanh một chút, đừng làm cho nàng ngồi đến lưng đau eo mỏi. Đồng thời, nàng rất cảm tạ Tử Khiêm, chàng không phản đối nàng trợ giúp một người xa lạ, chứng tỏ chàng cũng là một người có tấm lòng nhân hậu, nàng hướng chàng đang ngồi một bên thấp giọng nói cảm ơn.
Tử Khiêm mỉm cười, càng thêm nắm chặt tay Lạc Nhi. Cùng nha đầu kia chung một chỗ, muốn không nhân từ cũng không được. Lạc Nhi chậm rãi nói ra ý tứ bản thân, kiến giải độc đáo chứng tỏ nàng học thức hơn người, hơn nữa cá tính của nàng, một mình một kiểu, chàng thật sự là chiếm được bảo bối thiên hạ, còn là báu vật vô giá thiên hạ độc nhất!
Tử Khiêm thấp giọng nói chuyện với Lạc Nhi, tiêu hao thời gian chờ đợi, tránh cho thư sinh còn chưa họa nàng xong, nàng đã nhàm chán đến ngủ thiếp đi.
“Xong rồi.” Thư sinh buông bút xuống, đem bức tranh giao cho bọn họ xem.
Tử Khiêm cùng Lạc Nhi đối với bức tranh này cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, bọn họ chỉ là muốn giúp đỡ thư sinh nghèo này thôi. Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu, mặc dù chỉ là tranh thủy mặc đơn giản, lại đem được phong vận khí chất của Lạc Nhi vẽ lên trên giấy.
“Bức tranh thật đẹp, đem tinh hoa đều vẽ vào tranh, là một bức tranh đẹp.” Tử Khiêm khen, cũng từ trong lòng lấy ra một thỏi vàng làm thù lao.
Thư sinh hoảng sợ, vội xua tay nói. “Này nhiều quá rồi, không cần nhiều như vậy.”
“Tiền bạc là vật ngoài thân, tấm lòng mới là trọng yếu. Công tử vẽ tranh cho Lạc Nhi, dùng toàn tâm toàn lực, làm bức tranh này trở nên vô giá, cùng bức tranh trước của công tử hoàn toàn bất đồng! Bởi vậy có thể thấy được, công tử vốn là có tài hoa hơn người, chỉ ở chỗ có dụng tâm hay không mà thôi. Công tử là người thông minh, trải qua chuyện này, nên hiểu được bản thân nên làm như thế nào! Hi vọng công tử đừng làm cho chúng ta thất vọng.” Tử Khiêm nói xong, cầm lấy bức tranh, đỡ Lạc Nhi dậy. Lạc Nhi cười khẽ phất phất tay hướng thư sinh kia nói tái kiến, rồi cùng Tử Khiêm rời đi.
“Mệt mỏi à?” Tử Khiêm nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Lạc Nhi.
“Ưm.” Lạc Nhi gật đầu, đi dạo lâu như vậy thật sự cũng cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời.
“Vậy chúng ta hồi cung đi.” Chàng ôm lấy Lạc Nhi đi ra khỏi chợ, Vũ Nghị điều khiển xe ngựa đang đợi.
Lên xe, Tử Khiêm từ trong tủ lấy ra một cái mền, nói với Lạc Nhi. “Mệt mỏi thì nằm xuống nghỉ ngơi đi! Hồi cung phải mất một ít thời gian.”
“Thể lực ta không kém như vậy, người ta còn muốn tiếp tục xem Hoàng thành thêm vài lần nữa mà.” Lạc Nhi vừa ghé vào cửa sổ xe vừa nhìn ra bên ngoài, đêm nay nàng rất vui, còn để lại bức họa làm kỷ niệm, thật tốt! Xe ngựa mới đi không bao lâu, đôi mắt Lạc Nhi đã nhắm lại.
Tử Khiêm đỡ Lạc Nhi nằm xuống, để nàng an ổn ngủ ở trong lòng mình, kéo mền tơ che trên người cả hai. Chàng vô cùng khẳng định, những buổi tối về sau không lâu nữa, chàng cũng có thể giống như bây giờ ôm Lạc Nhi đi vào giấc ngủ.
※※※
Trải qua ngày hôm qua chúc mừng suốt đêm, sáng nay tất cả mọi người đều ngủ đến muộn mới rời giường; nhưng là vẫn có trường hợp ngoại lệ, sáng sớm đã thức dậy—ví dụ như Triệu Lệ Dung.
Tối hôm qua nàng không đi xem diễu hành chào mừng, một mình ở lại trong phòng, nghĩ đến biểu ca, nghĩ đến chính mình, cũng nghĩ đến nữ nhân kia. Biểu ca thực sự yêu thích nữ nhân kia sao? Sẽ không, biểu ca chỉ có thể yêu thích nàng, bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên a! Nàng không thể đem bảo tọa Thái tử phi chắp tay cho người khác dễ dàng như vậy, biểu ca chỉ là nhất thời bị nữ nhân kia mê hoặc mà thôi, chàng cuối cùng sẽ lại quay về bên cạnh nàng. Chuyện nàng cần làm trước tiên là phải cảnh cáo nữ nhân kia, dạy nàng ta không nên tiếp tục dây dưa với biểu ca.
Bởi vậy, sáng sớm ngày hôm nay, nàng lại đi vào Thiên Vũ cung. Nhưng nàng không phải tới tìm biểu ca, mà là chỉ đích danh muốn tìm Vũ Nghị.
Vũ Nghị nghe được Triệu Lệ Dung muốn tìm hắn, cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì hắn từ lúc ở Hoàng thành trở về, Văn Quan Thư liền nói cho hắn biết chuyện Triệu Lệ Dung vào cung tìm điện hạ.
“Triệu tiểu thư, người tìm thuộc hạ có chuyện gì?” Vũ Nghị khom mình hành lễ.
“Vũ thị vệ, ta muốn biết nữ nhân hôm qua cùng biểu ca xuất cung là ai? Lai lịch nàng ta như thế nào? Tại sao quen biết biểu ca?” Triệu Lệ Dung trực tiếp hỏi ra chuyện bản thân muốn biết.
Vũ Nghị mặt không biểu cảm trả lời, “Triệu tiểu thư, chuyện này người hẳn là nên tự mình đi hỏi điện hạ, thuộc hạ không thể tự ý tiết lộ chuyện riêng của điện hạ.”
“Ta cũng muốn hỏi biểu ca, nhưng biểu ca bây giờ không có ở trong cung, hỏi ngươi cũng giống nhau, ngươi nhất định biết nữ nhân kia là ai. Ngươi đừng lo lắng, ta chỉ là đối với nàng ta cảm thấy rất tò mò mà thôi, sẽ không thương tổn nàng ta. Nàng ta rốt cuộc là ai? Vương thượng và Vương hậu sẽ đồng ý để nàng ta trở thành Thái tử phi sao?” Triệu Lệ Dung tận lực làm cho ngữ khí của mình thật bình thản, nàng nhất định phải hỏi ra nữ nhân kia là ai.
Vũ Nghị trầm tư một lát, điện hạ tạm thời không muốn để cho Lạc Nhi tiểu thư biết được thân phận của mình, hắn nếu đem thân phận Lạc Nhi tiểu thư nói cho Triệu Lệ Dung, khó bảo đảm Triệu Lệ Dung sẽ không đi tìm Lạc Nhi tiểu thư, kế tiếp phá hư kế hoạch của điện hạ, cho nên hắn vẫn là không nói nhiều thì hơn, mắc cho rắc rối trên thân. “Thật xin lỗi, thuộc hạ không thể trả lời, thỉnh tiểu thư trực tiếp hỏi bản thân điện hạ đi!” Vũ Nghị nói rõ ràng với Triệu Lệ Dung.
Triệu Lệ Dung biết từ chỗ Vũ Nghị này sẽ hỏi không ra được điều gì, một bụng tức giận mà đi ra khỏi Thiên Vũ cung, lại ở cửa bị cung nữ Tiểu Văn ngăn đón.
“Triệu tiểu thư, nô tỳ biết vị tiểu thư kia là ai.”
“Là ai?” Triệu Lệ Dung cao hứng hỏi.
“Tiểu thư kia gọi là Nhạc Lạc Nhi, cũng là tiểu thư khuê các lần này tiến cung hậu tuyển Thái tử phi, ở tại cung Thưởng Lạc. Đây là lúc nô tỳ thu dọn thư phòng, mở ra bản danh sách nhìn qua, xác nhận là tiểu thư kia không sai!” Tiểu Văn đem kết quả chính mình tra được nói cho Triệu Lệ Dung. Tiểu Văn nghĩ, Triệu Lệ Dung này là biểu muội điện hạ, Vương hậu lại thương nàng ta, nàng ta chắc chắn có thể lên làm Thái tử phi, nếu như mình giúp nàng ta, sau khi nàng ta thành Thái tử phi, mình nhất định sẽ có lợi.
“Tiểu Văn, cám ơn ngươi. Ta sẽ nhớ rõ phần nhân tình này.” Triệu Lệ Dung nắm tay Tiểu Văn, mặt lộ vẻ tươi cười, tràn đầy tự tin đi ra khỏi Thiên Vũ cung. Biết rõ địch nhân là ai, sự tình liền dễ xử lý hơn nhiều.
※※※
Tử Khiêm tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy đỉnh màn lụa màu hồng nhạt, đem ánh mắt chàng quay về Lạc Nhi trong lồng ngực mình, khóe miệng không khỏi giương lên nụ cười ôn nhu. Nàng ngủ thật ngon! Bất quá điều này cũng khó trách, ngày hôm qua nàng đã chơi đến mệt rồi.
Tối hôm qua sau khi xe ngựa hồi cung, Tử Khiêm thấy Lạc Nhi ngủ say sưa, không đành lòng đánh thức nàng, đành phải ôm nàng quay về cung Thưởng Lạc.
Lúc để nàng lên giường, chàng cũng nằm xuống, kết quả cũng bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này cũng thật thoải mái, hiện tại tinh thần chàng đầy đủ, tràn ngập sức sống. Nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, chàng cũng nên rời đi. Chàng cúi đầu hôn lên khuôn mặt Lạc Nhi, lưu luyến không rời, nghĩ tới tiểu nha đầu này còn có thể đá chăn mền, không tự giác khẽ nở nụ cười.
Lạc Nhi bị tiếng cười trầm thấp của chàng đánh thức khỏi giấc ngủ nồng đậm mà mở mắt ra, giọng nói nỉ non. “Ta rất mệt a, ngủ thêm lát nữa được không?” Tay nhỏ đặt lên cổ của chàng, lại vùi sâu vào lồng ngực Tử Khiêm tiếp tục ngủ.
Tử Khiêm chỉ cười không nói, động tác nhẹ nhàng khẽ dời Lạc Nhi ra, đứng dậy xuống giường, lại vì Lạc Nhi đắp kín mền, nhìn thấy nàng an tĩnh ngủ mới nói. “Ngày hôm nay không còn cách nào, để hôm khác ta sẽ phụng bồi nàng.” Trong ngữ khí dịu dàng bao hàm vô hạn sủng nịnh.
Chàng chỉnh lại quần áo trên người, lưu luyến hôn Lạc Nhi một cái, mới thần thanh khí sảng, khuôn mặt mỉm cười quay về Thiên Vũ cung.
※※※
Tử Khiêm chân trước vừa mới rời đi, Triệu Lệ Dung đã đến cung Thưởng Lạc, nàng để cung nữ đi thông tri cho Nhạc Lạc Nhi, còn mình đứng ở trong đại sảnh chờ.
Lạc Nhi mơ mơ màng màng bị cung nữ đánh thức, nói Triệu Lệ Dung tiểu thư muốn tìm nàng. Tuy rằng không biết vị Triệu tiểu thư này, nhưng người ta nếu đã chờ ở đại sảnh, nàng cũng nên đi gặp mặt nàng ta.
Vội vàng rửa mặt chải đầu một phen, Lạc Nhi lập tức đi tới đại sảnh.
Chỉ thấy trong đại sảnh một vị nữ tử xinh đẹp lãnh mạc đang đứng, Lạc Nhi vừa đến gần, lập tức cảm nhận được địch ý truyền từ người nàng ta, hơn nữa ánh mắt của nàng ta tràn đầy ghen tỵ cùng phẫn hận. Lạc Nhi không rõ vì sao nàng ta lại nhìn mình đầy thù địch như thế, các nàng cũng không biết nhau a!
Tuy rằng như vậy, Lạc Nhi vẫn thân thiện hỏi.
“Ta là Nhạc Lạc Nhi, ngươi tìm ta có việc sao?”
Triệu Lệ Dung cẩn thận đánh giá Nhạc Lạc Nhi, bộ dạng nàng ta lớn lên cũng không đặc biệt xinh đẹp, trang phục cũng không đặc biệt xuất chúng, thậm chí có chút tùy tiện, chỉ là lúc cười rộ lên thật sự động lòng người mà thôi. Biểu ca làm sao sẽ yêu thích nàng ta? Nhạc Lạc Nhi này căn bản không bằng mình.
Lạc Nhi thấy Triệu Lệ Dung không đáp lời, ôn hòa hỏi lại lần nữa. “Triệu tiểu thư, ngươi rốt cuộc tìm ta có chuyện gì không?”
Sắc mặt Triệu Lệ Dung không tốt, nhìn thấy ánh mắt quá mức vô lễ của Lạc Nhi, ngữ khí lạnh nhạt. “Nhạc Lạc Nhi, việc ngươi làm chẳng những không đúng cung quy, cũng khiến người khác cảm thấy xấu hổ, ta hôm nay tới là muốn cảnh cáo ngươi, đừng tiếp tục đi dây dưa với Thái tử điện hạ nữa, nếu không ngươi sẽ phải chịu trừng phạt.”
“Ta thậm chí còn chưa từng thấy qua Thái tử điện hạ, cũng không nhận biết hắn, lại càng không đi dây dưa hắn! Triệu tiểu thư, ngươi tìm nhầm người rồi.” Lạc Nhi nhíu mày, tại sao Triệu Lệ Dung lại nói với nàng những chuyện này?
Triệu Lệ Dung biết Nhạc Lạc Nhi sẽ phản bác, cũng không nghĩ nàng ta sẽ không thừa nhận, nàng khinh miệt cười một tiếng. “Dám làm thì dám chịu, vì sao ngươi dám làm lại không dám thừa nhận? Sự thật chính là sự thật, không cho phép ngươi ngụy biện.”
Lạc Nhi thật sự là không hiểu ra sao. “Ta vào cung đến nay, đều chưa từng thấy qua mặt Thái tử điện hạ. Ta thật sự không nhận biết hắn a! Chuyện ta chưa từng làm, vì sao ta phải nhận.”
“Vậy tối hôm qua ngươi cùng ai xuất cung?” Triệu Lệ Dung nghiến răng hỏi từng chữ.
Lạc Nhi sửng sốt, chuyện nàng cùng Tử Khiêm, tại sao Triệu Lệ Dung lại biết?
“Không trả lời được phải không? Nhạc Lạc Nhi, ngươi thật không biết xấu hổ!” Triệu Lệ Dung lớn tiếng mắng.
Khuôn mặt Lạc Nhi trầm xuống. “Ta gặp ai không mượn ngươi xen vào, dù thế nào chàng cũng không phải Thái tử điện hạ.” Nàng không thể liên lụy Tử Khiêm.
“Cung Thiên Vũ là tẩm cung của Thái tử, trừ chàng ra, còn ai có thể ở trong cung Thiên Vũ đi lại tự do như vậy? Tối hôm qua không phải là điện hạ đến đưa ngươi đi Hoàng thành du ngoạn sao? Phu xe chính là thị vệ Vũ Nghị bên người điện hạ. Nhạc Lạc Nhi, ngươi cần gì phải nói lời bịa đặt trắng trợn như vậy.” Triệu Lệ Dung tiến từng bước một bức Lạc Nhi.
Lúc này có rất nhiều vị tiểu thư đứng trong đại sảnh, nghe đến mấy lời này đều kinh hãi, vừa ao ước vừa đố kị nhìn Lạc Nhi.
Lạc Nhi lắc đầu không dám tin, sẽ không, ông trời sẽ không chơi trò đùa lớn này với nàng, Tử Khiêm làm sao có thể là Thái tử chứ?
“Không phải, chàng không phải Thái tử, Tử Khiêm không phải là Thái tử.” Lạc Nhi thì thào ra tiếng.
Triệu Lệ Dung tràn đầy đố kị, Nhạc Lạc Nhi thế nhưng gọi thẳng tên tự của biểu ca. “Đoàn Tử Khiêm chính là Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ gọi là Đoàn Tử Khiêm, ngươi còn có mặt mũi nói không biết chàng?!”
Lời nói của Triệu Lệ Dung làm cho Lạc Nhi khiếp sợ thối lui ngồi vào trên ghế, rốt cuộc nói không ra lời, Tử Khiêm, Đoàn Tử Khiêm, chàng… chàng thật sự là Thái tử điện hạ.
Triệu Lệ Dung nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Nhạc Lạc Nhi không giống giả, nguyên lai nàng ta thật sự không biết thân phận của biểu ca! Nàng đổi lại tươi cười đắc ý, có chút hả hê mà chế giễu nói. “Thì ra biểu ca chưa nói rõ với ngươi thân phận của chàng, vậy chàng đối với ngươi là trêu đùa rồi. Cái này khó trách, biểu ca nếu nói ra thân phận của mình, ngươi liền sẽ đối với chàng vô cùng cung kính, vậy làm sao có thể trêu đùa nữa đây! Dù sao ngôi vị Thái tử phi người người tha thiết ước mơ, nếu như thế thì sẽ nhìn không ra chân tâm. Mà ngươi lại cùng với một nam tử không quen biết cùng nhau đi chơi, hành vi dâm đãng như thế, không có chút rụt rè mà nữ tử nên có, muốn được tuyển làm Thái tử phi, là phi thường khó khăn!”
Sắc mặt Lạc Nhi trắng bệch, tình cảnh nhục nhã khiến nàng không cách nào chịu đựng nổi. Không nghĩ tới một lòng say mê của mình, đổi lại là lời nói dối, từ đầu tới cuối đều là nói dối! Tử Khiêm, Thái tử điện hạ, chàng thật sự lấy ta ra làm trò tiêu khiển của chàng sao? Nàng phải hỏi rõ, ở trước mặt chàng hỏi rõ ràng.
Lập tức, Lạc Nhi từ trên ghế đứng dậy, hướng ngoài cửa xông đi.
Mọi người đều bị hành động của Lạc Nhi làm cho hoảng sợ, Triệu Lệ Dung cũng vội vàng theo ở phía sau, nàng ta hiểu được giờ phút này Nhạc Lạc Nhi muốn đi tìm biểu ca hỏi cho rõ.
Lạc Nhi lao ra cửa cung, bởi vì nàng chưa từng từ cửa chính cung Thiên Vũ tiến vào, chỉ có thể dựa theo phương hướng mình suy đoán chạy đi. Sau khi đi qua hành lang gấp khúc, nàng thấy cung Thiên Vũ, cũng nhìn thấy Tử Khiêm đi ra từ cửa cung. Chàng một thân cẩm y, tôn quý bất phàm, khí thế bức người, vì sao mình chưa từng nghĩ đến? Người có loại khí thế này, làm sao có thể là hạng người phàm phu tục tử, hời hợt?
Nàng chạy lên phía trước đang muốn giữ chặt Tử Khiêm, thị vệ hai bên Thái tử đã bắt lấy nàng.
“Lớn mật, ngươi là người nào? Dám ngăn trở Thái tử đại giá!”
“Chàng thật sự là Thái tử?! Vì sao phải gạt ta? Chàng lừa gạt ta thật thê thảm!” Lạc Nhi đau lòng kêu lên, đôi mắt to liều mạng nhìn chằm chằm Tử Khiêm, thương tâm cùng phẫn uất mãnh liệt khiến nàng cắn chặt môi, không để cho mình bật khóc.
“Lạc Nhi!” Tử Khiêm nhìn thấy nàng cũng hết sức kinh ngạc, nhìn bộ dáng khổ sở của nàng, biết rõ mình phải giải thích rõ ràng với nàng, nhưng hiện tại chàng lại phải đến đại điện tiếp đón sứ thần tới chúc mừng, không thể chậm trễ, chỉ có thể quyết tâm phân phó thị vệ đừng làm khó dễ Lạc Nhi, sau đó xoay người rời khỏi.
Lạc Nhi nhìn vào vẻ mặt lãnh đạm của Tử Khiêm, không thể tin được chàng lại không đến dỗ dành mình, không có bất luận giải thích gì, thậm chí một cái liếc mắt về phía nàng cũng không có. Đúng rồi, chàng không phải Tử Khiêm, mà là Thái tử điện hạ, nàng chỉ là tới nơi này tự rước lấy nhục mà thôi. Thì ra chỉ là ý đồ của Thái tử, trò chơi khảo nghiệm bộ mặt thật sự của mọi người, là bản thân ngu ngốc tự chui đầu vào lưới, ngu ngốc tin tưởng hết thảy lời nói dối của chàng.
Vẻ mặt nàng đờ đẫn đẩy thị vệ đang vây quanh mình ra, chậm rãi trở về cung Thưởng Lạc.
Triệu Lệ Dung chứng kiến tình hình này, trong lòng tất nhiên cao hứng, nàng sắc mặt không đổi cũng theo Lạc Nhi trở về.