Xuyên Qua Thời Không Làm Cô Bé Lọ Lem

Chương 7

Trước Sau

break
Tử Khiêm đứng ở ngoài cửa tẩm cung của mình, mấy cung nữ đang ở bên trong giúp Lạc Nhi thay y phục, còn chàng vẫn là một thân ẩm ướt.

“Xin điện hạ mau đi đổi y phục ẩm ướt trên người, để tránh bị phong hàn.” Vũ Nghị ở một bên nhắc nhở chủ tử.

“Ta không có việc gì, đừng ầm ĩ.” Tử Khiêm không kiên nhẫn mà vung tay lên, chàng lo lắng chính là Lạc Nhi, đều tại chàng chơi đùa quá mức, mới có thể khiến nàng sợ tới mức rơi vào trong ao. Chàng vô cùng tự trách mình, lại đau lòng Lạc Nhi chịu khổ.

Cung nữ lần lượt từ trong tẩm cung đi ra, Lạc Nhi đã thay xiêm y thật tốt.

Tử Khiêm vội vã mà xông vào, cũng dặn dò không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.

Lạc Nhi còn chưa tỉnh, chân mày nàng nhăn lại, sắc mặt khi ngủ bất an, nghĩ đến nhất định rất không thoải mái. Tử Khiêm đau lòng không thôi, muốn trấn an vỗ về nàng, nhưng chính mình vẫn là một thân ẩm ướt, vì vậy chàng chạy vội đến sau tấm bình phong thay một bộ xiêm y sạch, vừa lau chùi qua loa mái tóc ướt, bước nhanh quay trở về trước giường.

Lúc này Lạc Nhi đã tỉnh dậy, đôi mắt to mờ mịt nhìn vào bốn phía, cố hết sức muốn ngồi dậy.

“Lạc Nhi, nàng đã tỉnh? Thật sự là quá tốt! Còn cảm thấy không thoải mái sao?” Chàng vui mừng nhướng mày, bàn tay to ôm lấy, kéo Lạc Nhi vào trong lòng.

Lạc Nhi bị Tử Khiêm ôm một cái, lập tức nhớ lại chàng cợt nhả chuyện của mình. Ủy khuất cùng tức giận nhất thời tuôn lên ở trong lòng, nàng giãy dụa đẩy chàng ra. “Huynh buông ta ra, ta không phải dạng người tùy tiện như trong tưởng tượng của huynh, huynh tìm lầm đối tượng rồi! Muốn trêu chọc người, mời huynh đi tìm nữ tử khác, buông ta ra, ta muốn quay về cung Thưởng Lạc.”

Nghe Lạc Nhi nói ra những lời này, nghĩ đến mình thật sự đã hù dọa nàng, Tử Khiêm vội vàng ôm chặt nàng giải thích, “Là ta không tốt! Ta chỉ muốn trêu nàng một chút, không nghĩ tới nàng thật sự bị dọa sợ đến rơi vào trong nước. Thực xin lỗi, ta không nên trêu nàng như vậy.”

Lạc Nhi ngừng động tác, ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn vào chàng. “Huynh… huynh nói đây chỉ là vui đùa, huynh chỉ là vì… vì trêu chọc ta?!”

Tử Khiêm áy náy nhìn nàng gật đầu.

“Huynh…” Lạc Nhi kinh ngạc đến nói không ra lời. Chỉ là một trò đùa, mà nàng lại bị dọa đến rơi vào trong ao! Nước mắt không có tiền đồ phủ lên hai tròng mắt, nàng tức giận dùng hai tay đánh lên ngực Tử Khiêm, run rẩy kêu lên. “Trêu đùa? Huynh lại lấy ta ra để trêu đùa, thật là quá đáng! Huynh sao có thể đối với ta như vậy? Ta…” Lạc Nhi không có cách nào nói thẳng ra nguyên nhân bản thân tức giận. Cảnh trong mơ tối hôm qua khiến cho nàng nghĩ đến lúc gặp Tử Khiêm cảm xúc không khỏi dao động, cho nên nàng mới có thể ở trên tàng cây vắt óc suy nghĩ bản thân đối với chàng là thật sự có cảm giác, trước khi không nghĩ thông suốt, nàng không muốn đối mặt với Tử Khiêm. Nào biết chính mình lại ngủ thiếp đi, còn không hiểu ra sao mà ngủ ở trong lòng Tử Khiêm.

Chợt nghe đến Tử Khiêm nói mình ở trong mộng còn kêu tên của chàng, trong nội tâm nàng vừa sợ vừa thẹn, tâm tư của mình bị phơi bày toàn bộ ở trước mặt chàng, loại cảm giác xấu hổ này thực sự khó chịu. Hơn nữa Tử Khiêm còn cố ý giả bộ thái độ không nghiêm túc, làm cho nàng càng thêm xấu hổ, trốn tránh chàng mới rơi vào trong nước.

Sau khi nàng trải qua những việc này, tinh thần cùng cơ thể bị giày vò, Tử Khiêm mới nói đây chỉ là chàng trêu đùa nên thuận miệng nói ra, thử hỏi nàng phải tiếp nhận như thế nào?

Tử Khiêm mặc cho Lạc Nhi tức giận, chàng chịu bị đánh cũng không sao cả, mà đôi tay nhỏ bé của Lạc Nhi căn bản không làm đau chàng, nhưng Lạc Nhi không ngừng được nước mắt khiến chàng vô cùng không đành lòng.

Chàng tự tay lau đi nước mắt trên gương mặt Lạc Nhi, vạn phần thương tiếc dỗ nàng. “Là ta không đúng, nàng đánh ta, mắng ta thế nào cũng đều được, chính là đừng khóc. Khuôn mặt khi khóc sẽ rất khó coi, hai mắt sưng đỏ cực kỳ giống cá vàng, mũi hồng hồng thoạt nhìn như mũi người nghiện rượu, nói có bao nhiêu xấu thì có bấy nhiêu xấu. Nàng sẽ không hi vọng bản thân bị biến dạng đi?”

Đây là phương pháp an ủi kiểu gì? Lạc Nhi nghe xong nhịn không được muốn cười, nhưng nước mắt trong khoảng thời gian ngắn vẫn ngăn không được. Nàng vừa khóc vừa cười hướng Tử Khiêm hờn dỗi. “Đều là huynh không tốt, huynh khi dễ người ta, đem người ta chọc khóc. Người ta khóc huynh còn ở bên cạnh chế nhạo, người ta không bao giờ để ý huynh.” Nói xong liền muốn đứng dậy.

Tử Khiêm vội vàng chế trụ hành động muốn rời khỏi của Lạc Nhi. Nàng mặc dù vẫn có chút tức giận, nhưng là bị trêu chọc nở nụ cười, lại nói chuyện ngữ khí mềm mại, chứng tỏ nàng cũng đã hết giận hơn phân nửa. Chàng tiếp tục hảo ngôn hảo ngữ xin thứ lỗi.

“Thật xin lỗi, là ta không tốt, là ta xấu xa, ta thật xin lỗi. Lạc Nhi là vị cô nương có lòng dạ khoan dung độ lượng, tha thứ cho ta một lần này đi! Được không?”

Thấy Tử Khiêm thành tâm nhận sai như vậy, Lạc Nhi cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, tức giận cũng đã để nước mắt cuốn đi. Nàng dựa vào chàng, trả thù cầm lấy ống tay áo của chàng thành khăn mặt lau nước mắt. Ai bảo chàng trêu chọc làm nàng khóc chứ! Đáng đời!

Tử Khiêm không để ý Lạc Nhi lấy ống tay áo của mình dùng làm khăn mặt, nàng không khóc mới là quan trọng nhất. Thấy Lạc Nhi đã bình tĩnh trở lại, chàng mới dịu dàng nói nhỏ tán dương nàng. “Kỳ thực thời điểm nàng khóc cũng không khó nhìn, ngược lại có một loại đẹp khác. Bất quá, ta vẫn là thích nhìn nàng cười hơn.”

Lạc Nhi ngẩng đầu lên nhìn Tử Khiêm, cong miệng hừ nói. “Hiện tại nịnh nọt đã quá muộn, quân tử báo thù, ba năm không muộn, huynh chờ xem!” Đem khuôn mặt nhỏ nhắn ngang ngược giương lên, bộ dáng xinh đẹp làm bộ không bỏ qua.

Tử Khiêm cười ra tiếng, đem Lạc Nhi ôm chặt hơn nữa. “Hoan nghênh nàng đến trả thù bất cứ lúc nào, cả đời không buông tha ta cũng đều có thể, ta dùng cả đời cùng nàng dây dưa.” Trong lời nói mang theo sâu xa.

Lạc Nhi cũng hiểu, mặc dù không nhịn được thẹn thùng, nhưng cũng không cam chịu yếu thế liếc xéo hắn một cái. “Ai muốn dùng một đời cùng huynh dây dưa? Bổn cô nương mới không có thời gian như vậy đâu.”

Lạc Nhi trước mắt quả thực làm lòng người rung động, khuôn mặt phù dung ngượng ngùng mang theo nụ cười, đôi mắt sáng trong vẫn còn lóe lên bướng bỉnh, có sự thẹn thùng của nữ tử, cũng có thiên chân khả ái của trẻ con.

Đáy lòng Tử Khiêm cũng kiềm chế không được dục vọng, khuôn mặt cúi xuống gần sát Lạc Nhi, thì thầm. “Nàng sẽ có thời gian, một đời của nàng đều thuộc về ta.”

Lạc Nhi chỉ cảm thấy trong khoang mũi tràn ngập hơi thở nam tính của chàng, luồng áp lực này khiến cho nàng theo bản năng muốn chạy trốn, nàng vội vàng lấy hơi mở miệng phản kích. “Ta—“ Lời nói kế tiếp nhưng lại bị lưu lại trong cổ họng, bởi vì Tử Khiêm đã hôn lên môi nàng. Tình tiết trong mộng lại xảy ra ngay trong hiện thực!

Tử Khiêm ôn nhu kiên định hôn Lạc Nhi, thưởng thức ngọt ngào tươi mát của nàng. Kinh ngạc, luống cuống, kháng cự của nàng, cũng nhất nhất hòa tan dưới nụ hôn bá đạo của Tử Khiêm, hoàn toàn mất phương hướng giữa những rung động vui thích khi chàng mang đến.

Nụ hôn này phảng phất như kéo dài mấy thế kỷ, Lạc Nhi cả người xụi lơ ở trong ngực Tử Khiêm, mặc cho chàng tìm tòi mọi thứ của mình.

Cuối cùng, Tử Khiêm rời khỏi môi Lạc Nhi, trượt đến trên cổ ngọc của nàng, lưu lại rất nhiều vết tích. Trong từng cái dấu ấn đều có lời thề chàng thầm than: “Lạc Nhi, Lạc Nhi của ta, nàng là của ta, mãi mãi đều là của ta!”

Lạc Nhi thở gấp thật gấp, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Môi Tử Khiêm lưu luyến rời khỏi nàng, nhưng vẫn đem nàng ôm chặt vào trong ngực.

Lạc Nhi dựa vào trong ngực Tử Khiêm thở hổn hển, tim của chàng cũng đập thật nhanh, nhưng cũng lại làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Sau khi bình ổn hơi thở, Lạc Nhi mới nhớ đến này là nụ hôn đầu của mình a! Tử Khiêm lại cướp nó dễ dàng như thế, chàng lại đem nàng thành nữ tử tùy tiện sao?

Nghĩ đến đây, Lạc Nhi lại tức giận, nàng cũng không phải là cái loại tiểu tức phụ im lặng chịu đựng, rốt cuộc Tử Khiêm đem mình trở thành cái loại người gì đây chứ? Nàng nhất định bắt chàng giải thích rõ ràng.

Lạc Nhi tức giận bừng bừng ngẩng đầu trừng Tử Khiêm, tay nhỏ không khách khí đâm lên lồng ngực của chàng, nhất định phải lớn tiếng chất vấn chàng. Ai dè lời vừa ra khỏi miệng, lại thành lắp ba lắp bắp: “Huynh… chàng tại sao lại… hôn ta? Chàng… dựa… vào cái gì làm như vậy? Chàng… lại đem ta thành cái dạng nữ tử gì?” Thật vô dụng, mũi lại bắt đầu cay cay! Không được, nàng không được khóc, không thể để cho Tử Khiêm xem thường mình. Lạc Nhi kiên cường áp chế nước mắt. Nàng nhất định phải hỏi cho ra lẽ!

Vật nhỏ này thật đúng là không phải chậm chạp bình thường! Nụ hôn của chàng đã nói rõ ràng cho nàng biết câu trả lời, nàng lại vẫn đến chất vấn chàng! Nâng chiếc cằm xinh xắn của Lạc Nhi lên, chàng nhìn thẳng vào mắt của nàng, nói nghiêm túc từng chữ. “Nàng thật không rõ tâm ý của ta sao? Đừng hỏi ta tại sao, hãy tự hỏi bản thân, để trái tim của nàng nói cho nàng biết đáp án.”

Lạc Nhi từ trong ánh mắt sáng ngời của Tử Khiêm nhìn thấy được thành tâm của chàng, chân tình của chàng, tình cảm mãnh liệt kia không che giấu hiện ra trước mắt nàng, thật khiến tim người khác loạn nhịp. “Chàng nói, chàng coi ta là tri kỷ, như là hảo bằng hữu a! Hơn nữa, ta lại là ứng cử viên Thái tử phi. Cho dù không thành Thái tử phi, ta cũng phải rời khỏi hoàng cung để về nhà, không thể lưu lại trong cung. Cho nên giữa chúng ta là không thể nào!” Nàng chung quy vẫn phải về thế kỷ 20, không thể ở lại cổ đại này, nàng cùng Tử Khiêm là tuyệt đối không thể có kết quả!

“Tri kỷ không nhất định chỉ có thể trở thành bạn bè, hồng nhan tri kỷ cũng có thể trở thành bạn đời thân thiết. Chỉ cần nàng nguyện ý ở lại bên cạnh ta, vĩnh viễn cùng với ta, tất cả những trở ngại khác cứ để ta giải quyết, không ai có thể phản đối. Chúng ta nhất định được ở chung một chỗ.” Tử Khiêm tự tin đáp.

Bởi vì Lạc Nhi không biết thân phận thật của chàng, mới có thể vì chút chuyện này mà lo lắng. Nếu như chàng quyết định chọn Thái tử phi, phụ vương cùng mẫu hậu sẽ vô cùng vui vẻ. Thế nào lại không đồng ý? Mà sau khi Lạc Nhi lên làm Thái tử phi, tự nhiên có thể ở lại trong cung cùng một chỗ với chàng. Chẳng qua là khi chàng nói rõ thân phận của mình, Lạc Nhi nhất định sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình, phải mất một phen miệng lưỡi giải thích trấn an. Cho nên chàng muốn sau khi hôn sự được an bài tốt, sẽ hướng Lạc Nhi bày tỏ thân phận Thái tử của mình, còn nàng chính là Thái tử phi.

Nhìn nam tử tràn ngập tự tin trước mắt, trong lòng Lạc Nhi không khỏi có chút thấp thỏm không yên. Tử Khiêm muốn làm cái gì? Không phải là muốn hướng phía Thái tử đòi người đi! Vạn nhất chọc giận Thái tử, mạng chàng còn có thể lưu lại nổi sao? “Chàng đừng làm loạn, ngàn vạn lần không thể cùng với Thái tử xảy ra xung đột, Thái tử tức giận, tính mạng gia đình và bản thân chàng liền nguy hiểm. Ta không cho phép chàng làm loạn.” Nàng vội vàng can ngăn nói.

Lần đầu tiên nghe được người khác đối chính mình nói không cho phép, Tử Khiêm không những không tức giận, còn cảm thấy thực uất ức, chàng biết Lạc Nhi là lo lắng cho chàng mới nói như thế. Nhưng nàng cũng là đem Thái tử nghĩ thành rất không có phong độ rồi. Chàng phải hảo hảo sửa lại ý nghĩ sai lầm của Lạc Nhi mới được.

“Thái tử cũng không phải là bạo chúa thích giết người, hắn văn nhã hữu lễ, phong độ nhã nhặn, nàng nhất định sẽ yêu thích hắn. Ta sẽ làm chuyện này được giải quyết tốt đẹp, đừng lo lắng cho ta.”

Lạc Nhi thấy bộ dáng đã tính trước của Tử Khiêm, hết thảy giống như đều nằm trong lòng bàn tay chàng. Tâm ý kiên định đối với nàng của chàng khiến nàng cảm động. Cho đến giờ khắc này, nàng mới giật mình hiểu được, nàng đã yêu nam nhân cổ đại này đến hết thuốc chữa rồi. Khí phách quân tử của Tử Khiêm, học thức tu dưỡng uyên bác, cách nói năng khôi hài thú vị, ngay cả võ công cao thâm, mọi thứ đều hấp dẫn lấy nàng, hơn nữa hai người cũng là ăn ý nhau như vậy, bọn họ nhưng là hơn kém nhau ngàn năm nha! Nàng ở xã hội hiện đại tìm không thấy người đàn ông hoàn mỹ, lại ở giữa niên đại cổ xưa này tìm được, chẳng lẽ đây chính là duyên phận sao?

Nhưng trời xanh lại tàn nhẫn biết bao, nàng vì tác thành cho một đôi tình nhân mà đi đến nơi này, nhưng lại làm cho mình sa vào giữa tình ái. Thời không này căn bản không thuộc về nàng, nàng vẫn muốn về thời đại thật sự của mình. Nàng cùng với Tử Khiêm nhất định là có kết cục bi kịch! Nàng thành công vẹn toàn duyên số người khác, nhưng không cách nào viên mãn nhân duyên của mình. Đây là ý đồ của ông trời sao?

Nhìn vào Tử Khiêm, Lạc Nhi rơi vào trong mờ mịt. Vừa nghĩ tới cùng Tử Khiêm xa cách, nàng liền cảm thấy một cỗ đau đớn thấu xương khoan vào tim đang tra tấn mình. Tại sao nàng lại gặp phải loại sự tình này? Nàng vốn là nữ tử khoái hoạt không biết đến tình yêu, không có phiền não, trải qua cuộc sống đơn thuần vô ưu. Đá Nguyệt Quang vì sao phải đem nàng mang đến thời cổ đại này? Vì sao?

Bi thương cùng thống khổ trên khuôn mặt Lạc Nhi toàn bộ đều rơi vào trong mắt Tử Khiêm, chàng không rõ vì sao Lạc Nhi đau đớn, chàng có thể khẳng định Lạc Nhi thích mình, chàng đã biểu lộ rõ ràng sẽ giải quyết hết thảy, nàng có thể yên tâm chờ đợi tin tốt lành, nhưng vì sao phải khổ sở đây? Đôi mắt to mờ mịt của Lạc Nhi, làm cho trong lòng chàng không khỏi dâng lên điềm xấu mất nàng. Không, điều này không có khả năng, chàng sẽ không để cho chuyện này phát sinh!

Bỗng chốc Tử Khiêm đem Lạc Nhi ôm càng chặt hơn, thật giống như nàng sẽ đột nhiên tan biến, giọng điệu quả quyết bá đạo không giống trước kia. “Đừng nghĩ, bất kể nàng đang suy nghĩ gì, cũng đừng để ý nó, nàng chỉ cần nhìn ta, cùng ta vui vẻ chung một chỗ là được rồi, những chuyện còn lại đều có ta vì nàng thu xếp! Ta không cho phép nàng vì chuyện khác phân tâm, chỉ cho nàng nhìn ta, nghĩ tới ta, hiểu chưa?”

Ngang ngược của Tử Khiêm khiến Lạc Nhi ngẩn ra, chàng như vậy so với bình thường hơn nhiều khí phách của đại nam nhân, càng làm cho nàng cảm mến chàng. Được rồi, hết thảy đều đừng nghĩ, nàng đã không có cách gì thay đổi số mệnh, nên nắm chắc thời gian còn thừa không nhiều hai người chung sống, lưu lại kỷ niệm đẹp nhất.

Lạc Nhi ôn nhu nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu, “Ta hiểu được. Chỉ có điều, chàng nhất định phải đáp ứng ta, chàng sẽ không chịu chút tổn thương nào.”

Tử Khiêm thả lỏng trong lòng, lại khôi phục tuấn dật nhã nhặn trước kia, sau khi hôn nàng một cái mới trả lời. “Ta lấy nhân cách bảo đảm, ta sẽ không có chuyện gì xảy ra!”

Lạc Nhi đem khuôn mặt vùi sâu vào trong ngực Tử Khiêm, hít vào mùi hương của chàng, thật hy vọng thời gian có thể ngừng trôi mãi như vậy, nàng có thể vĩnh viễn ỷ lại trong lồng ngực của chàng.

Tử Khiêm vuốt mái tóc của Lạc Nhi, hiếm khi nhìn thấy nàng đáng yêu động lòng người, chàng còn thực yêu thích Lạc Nhi làm nũng dính người.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh(1), hai người mặc dù không nói lời nào, lại khiến tâm linh hai bên càng thêm gần gũi.

Qua một hồi lâu, Tử Khiêm mới ôn nhu nói: “Ngày mai Hoàng thành có diễu hành chúc mừng long trọng, sẽ vô cùng náo nhiệt, có muốn xem hay không?”

Lạc Nhi đem phiền não tạm vứt sang một bên, lại khôi phục tính khí hoạt bát. Chỉ thấy nàng không chút để ý giương mặt lên cười một tiếng. “Bọn ta đã được mời đến Quan Thưởng Các xem biểu diễn.”

Tử Khiêm điểm cái mũi nhỏ của Lạc Nhi, nhịn cười giả làm một bộ dáng tiếc hận. “Quan Thưởng Các xác thực là một địa điểm tốt để quan sát, đáng tiếc là nó cách đội ngũ diễu hành xa một chút, thiếu cảm thụ đích thân trải qua kỳ cảnh. Ta có một vị trí rất tốt, chẳng những có thể cảm nhận rõ ràng không khí vui mừng, còn có thể dạo chơi nơi náo nhiệt! Nhưng nàng đã có lời mời, xem ra ta chỉ có thể một người đi chơi.”

Lạc Nhi biết Tử Khiêm muốn nàng mở miệng cầu xin chàng mang nàng đi, nàng lại không mắc mưu, ngược lại khuôn mặt tươi cười không chê vào đâu được hướng về phía chàng, vui vẻ nói. “Thật tốt quá, vậy ta ở chỗ này trước chúc chàng chơi thật vui. Đúng rồi, ta ra ngoài lâu như vậy, cũng cần phải trở về, tái kiến!” Nói xong, liền muốn từ trong lòng Tử Khiêm rời đi.

Tử Khiêm đương nhiên không cho nàng chạy, đối với nàng, chàng là chịu thua cùng bất đắc dĩ. Lạc Nhi đã biết bắt lấy nhược điểm của chàng rồi.

“Nàng chắc chắn hiểu ý của ta, ngày mai đừng đi Quan Thưởng Các, ta sẽ dẫn nàng đi chơi trong nội thành.”

“Chàng là đang mời ta sao? Ta đây ngày mai còn có hai lời mời, để ta suy nghĩ một chút, ta rốt cuộc nên tham gia bên nào đây?” Lạc Nhi làm ra vẻ cân nhắc suy xét.

Tử Khiêm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Nhi lên, cười trách cứ mà sủng nịch nói. “Đừng được nước lấn tới! Đêm mai ở trong thành dùng bữa, nàng phải nghĩ một lý do để người cung Thưởng Lạc đối với hành tung của nàng không sinh nghi ngờ, đây mới là chuyện trọng yếu!”

“Chàng yên tâm, ta sẽ không để bại lộ bí mật đâu! Oa! Ngày mai nhất định sẽ rất vui, ta thật sự là đợi không nổi!” Lạc Nhi cao hứng cười mị hai mắt.

Lây nhiễm vui mừng của Lạc Nhi, Tử Khiêm cũng cười đến thoải mái, còn không quên trêu đùa Lạc Nhi, tăng thêm vui thú.

Lạc Nhi cũng không phải là đèn cạn dầu, ngôn luận ngụy biện nàng cũng không thua người, tự nhiên cũng là ăn nói sắc bén phản kích lại.

Trong tẩm cung, tiếng trò chuyện cùng từng trận cười nói, lan ra vui sướng hân hoan, một đôi tình nhân quên lãng thời gian trôi qua, tương lai là chuyện thật xa sau này, có được hiện tại mới là chân thật nhất!

※※※

Từ ngày hôm qua, sau khi gặp mặt Thái tử ở Dạ Yến lâu, Triệu Lệ Dung lòng tràn đầy chờ mong chờ đợi biểu ca đến Duyệt Tâm cung tìm nàng. Cho dù chàng ngày hôm nay không tới, ngày mai là ngày long trọng như vậy, chàng nhất định sẽ mời nàng vào trong thành xem náo nhiệt.

Lúc còn bé, mỗi lần gặp ngày lễ khánh điển, biểu ca sẽ mang theo nàng, hóa trang thành bộ dáng dân thường, chuồn ra khỏi cung vào trong hoàng thành vui đùa, đây là một trong những kỷ niệm vui sướng nhất của nàng. Hơn nữa ngày hôm qua, biểu ca còn ngay trước mặt mọi người nhận lời chiêu đãi thật tốt nàng, nàng tin tưởng biểu ca tuyệt đối sẽ không quên mất nàng.

Chính là thẳng đến buổi tối, Triệu Lệ Dung cũng không gặp được Thái tử đến Duyệt Tâm cung, cũng không có phái thị vệ đến truyền lời. Nàng chỉ cảm thấy khó hiểu, cũng không nhụt chí, lưu lại trong phòng cân nhắc ngày mai phải mặc xiêm y gì, trang điểm như thế nào, để cho ánh mắt biểu ca sáng lên; bởi cho dù ngày mai biểu ca không tới tìm nàng, nàng cũng quyết định đến Thiên Vũ cung bái phỏng chàng. Biểu ca nếu như nhìn thấy nàng, không biết sẽ kinh ngạc cao hứng như thế nào đây.

Triệu Lệ Dung chìm đắm trong ngọt ngào ảo tưởng của mình, hoàn toàn không ngờ được, tất cả chỉ là nàng tự theo ý mình. Biểu ca của nàng sớm đã quyết định người được chọn làm Thái tử phi, mà người đó cũng không phải nàng.

___________________________________

(1) Vô thanh thắng hữu thanh: không tiếng hơn có tiếng, ý là dù không nói gì nhưng vẫn hơn ngàn vạn lời nói.

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc