Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội

Chương 8

Trước Sau

break
Nữ nhân đáng ghét! Nữ nhân, động vật cố tình gây sự lại vu oan tình yêu cỡ nào, mà Đinh Linh nàng, là một người pháp lực cao cường nhất trong đó.

Nhưng, đáng ghét! Thế nhưng hắn lại yêu nàng như thế, yêu đến không cách nào tự kiềm chế, yêu đến không có chí khí như thế, yêu đến...

Nữ nhân đáng ghét! Hắn lại hung hăng uống một ngụm rượu to, ý đồ dùng rượu để làm tê liệt mình, để cho mình có thể đừng nghĩ về nàng, nhớ nàng, yêu nàng...

Nhưng, say rượu ba phần tỉnh.

Hắn càng uống càng đau khổ, càng uống càng minh mẫn, hắn rất là khó chịu, suy cho cùng hắn nên làm thế nào với nàng bây giờ?

"Đinh Linh, nàng là sinh ra để khắc ta sao? Ta nên làm thế nào với nàng bây giờ? Nữ nhân đáng ghét!"

Hắn lại hung hăng uống một cốc lớn, cuối cùng dứt khoát không cần cái cốc, cầm bình rượu trút, đồng thời lảo đảo đi đến hậu hoa viên.

Hắn ngồi xuống ở một cái ghế đá lớn, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng không tỳ vết trên bầu trời, trong đầu đều là khuôn mặt của Đinh Linh, bất tri bất giác ngâm nga bài hát mình thích nhất...

Hắn hát cái quái gì? Bị ma ám? Đây là ý nghĩ hiện tại trong lòng hắn sao? Đinh Linh nghe tiếng hơi sửng sốt.

Song, điều này cũng hoàn toàn có thể diễn giải tình cảm hỗn loạn của hai người, thật sự là gặp quỷ rồi.

Nàng là bị giọng ca của hắn dẫn tới, không, cũng xem như là, là vì tổng quản vội vội vàng vàng tìm đến nàng.

Ông nói bởi vì sau khi nàng tranh cãi ầm ĩ một trận với vương gia, bị đã kích quá lớn, hiện tại đang uống rượu giải sầu một mình, sau đó hát bài hát rất kỳ quái, ngay cả nghe cũng nghe không hiểu.

Tổng quản cho rằng hắn là bị đả kích quá lớn, cho nên nói xằng nói bậy, làm toàn bộ người từ trên xuống dưới trong phủ sợ ngây ngốc.

Cho nên mọi người mới tìm đến nàng, hy vọng nàng có thể đi xem xem hắn, có lẽ có thể làm cho hắn khôi phục bình thường.

Thật ra thì nàng cũng không có nghĩ đến, nhất là sau khi nàng đối với hắn như thế, nàng càng không có mặt mũi để đối mặt với hắn.

Rõ ràng bản thân thương hắn như thế, nhưng vì sao không hạ mình, buông thả trái tim để yêu? Nàng không hiểu rốt cuộc mình đang đấu tranh cái gì, cũng không biết mình lấy mặt mũi gì đi gặp hắn.

Nhưng, nàng vẫn đến đây.

Khó trách những người khác lại cảm thấy hắn rất kỳ quái, bởi vì hắn hát chính là ca khúc được yêu thích, đối với người xưa nghe cái lời hát này mà nói, đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái.

Mà bây giờ hắn lại hát bài hát tiếng Đài, vậy đối với người xưa mà nói giống như một thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh, càng làm cho người bên trong phủ lo lắng hơn.

Tim nàng đau quá, nước mắt cũng không tự giác lăn xuống.

Nàng từ từ đi tới phía sau hắn, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát ở trên lưng hắn, cảm thấy thân thể của hắn cứng đờ.

"Ta... xin lỗi." Nàng nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi?" Hắn cay đắng hừ một tiếng, "Không cần xin lỗi với ta, nên nói xin lỗi chính là ta, ta không nên ép buộc nàng ở lại, là ta có tư lợi, bởi vì ta hy vọng có thể ở cùng một chỗ với nàng, ta và nàng hai người cùng nhau đi tới cổ đại, có thể nói là hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau, ta cho rằng đây là ông trời nghe được lời cầu nguyện của ta."

"Ngươi cầu nguyện cái gì với ông trời?"

"Nàng biết." Giọng nói của hắn tràn đầy bất đắc dĩ, sau đó ngửa đầu uống một hớp rượu lớn.

"Đừng uống nữa." Nàng vươn tay nhỏ bé đoạt lấy bình rượu trong tay của hắn.

Hắn nhìn chăm chú vào nàng thật sâu, phát ra một tiếng cười như không cười, "Nàng không hy vọng ta uống say chết, say đến không thể đi quấy rầy nàng sao?"

"Ta không có."

"Có, nàng nói qua nàng hận ta."

"Mộ Phong..."

"Không cần giải thích nữa, ta đã hiểu, ta sẽ không tự mình đa tình nữa, ta vẫn cho là chỉ cần ta đối tốt với nàng, nàng sẽ chấp nhận ta, có thể hiểu được chị gái nàng và ta đã là quá khứ rồi, nhưng ta quá ngây thơ, hóa ra ngay từ đầu người ta đã không thích ta." Giọng nói của hắn ẩn chứa men say nồng đậm không thể che hết nội tâm đau khổ của hắn, đột nhiên Đinh Linh cảm thấy một cảm giác đau nhức giống như xoắn lại vậy.

Hắn lại muốn cướp lại bình rượu của nàng, nhưng nàng chính là cầm lấy bình rượu, một hơi đã uống sạch.

"Nàng giành uống rượu với ta, nàng thật to gan." Hắn trách cứ nàng một tiếng, nhưng nàng không sợ.

Nàng không sợ nữa, bởi vì nàng đã không có lý do sợ hắn, bởi vì hắn yêu nàng, nguyên nhân để nàng sợ đã không còn rồi.

"Chàng muốn uống rượu, ta uống cùng chàng."

"Nàng muốn uống với ta?" Giọng nói của hắn vừa mừng lại vừa lo.

Đinh Linh vươn tay nắm lấy tay hắn, thì thầm nói: "Ta sẽ uống với chàng, thậm chí còn cùng chàng làm bất cứ chuyện gì."

Hắn thâm trầm, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, trở tay nắm chặt tay nàng, ở dưới thế tấn công hai mắt đẫm lệ của nàng mà dao động, đau lòng rồi.

"Bất cứ chuyện gì sao?"

Nàng rưng rưng gật gật đầu.

Hắn không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, giống như một người bị lừa gạt rất nhiều lần, suy nghĩ về việc có nên hay không, có thể tin nàng một lần nữa.

Thật lâu, hắn mới nói ra một câu, "Hôn ta."

Ở trong đêm khuya vắng vẻ không người, sâu trong gian phòng chính của vương phủ truyền ra từng đợt thở dốc trầm thấp và yêu kiều.

Trên giường lớn, một nam một nữ đang hô mưa gọi gió, mặc dù không có đèn, nhưng ánh trăng sáng phủ xuống, ánh trăng thuần khiết xuyên vào từ cửa sổ, vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng mập mờ trước mắt này.

Dưới ánh trăng, thân thể Đinh Linh giống như pho tượng bạch ngọc hoàn mỹ, hắn hạ xuống in dấu hôn trên làn da vô cùng mịn màng, thỉnh thoảng một làn gió nhẹ thổi tới, nhưng nàng cũng chẳng cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì nàng đang bị dục vọng đốt cháy.

"Ah... Đừng... Ta không được..." Nàng cau chặt mày không chịu nổi hô lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra đỏ ửng mê người.

Một đôi bàn tay ngăm đen chia nhau dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa của nàng, thân hình cường tráng rắn chắc của Mộ Phong bao phủ ở trên người nàng không ngừng luật động, mỗi một lần va chạm đều tiến vào chỗ sâu nhất của hoa kính.

Đinh Linh mê loạn cảm nhận được kiên đĩnh của hắn không ngừng ma sát ra vào ở trong tiểu huyệt, mà hai chân của nàng vì kẹp chặt ở phần eo nam nhân, cả người không có sức nghênh hợp theo nhịp điệu của hắn.

Đột nhiên, tốc độ va chạm thay đổi, nhanh chóng sát qua vách tường non mịn của nàng, thẳng xông vào vùng mẫn cảm làm cho nàng điên cuồng.

"Ah——" Dưới sự hoàn toàn chịu đựng nàng thét chói tai ra tiếng, dưới tiểu huyệt tiết ra lượng lớn ái dịch, cũng mãnh liệt co rút lại.

"Đừng..."

Phản ứng của nàng làm cho nam nhân vừa lòng, càng mãnh liệt xông lên va chạm hơn, cũng càng dùng sức ra vào tiểu huyệt hơn.

"Dừng, dừng lại... Xin chàng..." Thân thể của nàng đã không chịu nổi quá nhiều cao trào liên tiếp, nhưng người nam nhân che ở trên người nàng không muốn buông tha nàng, nắm lên hai chân của nàng đặt ở trên vai, để cho kiên đĩnh càng dễ dàng cắm vào cửa huyệt chật hẹp.

Hắn giống như dã thú đói khát va chạm hoa huyệt ẩm ướt, bởi vì kích tình mà mồ hôi trên người nhỏ giọt xuống ở trên bộ ngực sữa hồng nộn của nàng, hắn bị hấp dẫn cúi người lè lưỡi liếm mồ hôi trên mặt nàng, mà hạ thân vẫn đang mãnh liệt co lại mạnh mẽ đưa.

"Ah... Uh`m... Ah..."

Trong đêm yên tĩnh không tiếng động, có thể nghe được rõ ràng tiếng thân thể va chạm, hơn nữa, nàng không khắc chế được yêu kiều và tiếng hơi thở của hắn, khiến cho bầu không khí trong phòng này vô cùng mập mờ.

Đột nhiên, hắn lấy hai chân trên vai xuống dùng sức tách ra, hai tay nắm chặt cái mông nhỏ của nàng kéo nàng vào khổng lồ nóng bỏng của hắn, một lần so với một lần càng đi sâu vào, vừa rút ra lại lập tức đâm vào, mỗi một lần đều giống như là muốn đâm thủng nàng.

"Đừng... Chậm một chút..."

Đinh Linh mê loạn lắc đầu, nhiều lần hắn đều trên đỉnh tử cung của nàng, mà đây cũng là ấn tượng cuối cùng trước khi nàng lâm vào hôn mê.

Sau cùng, ở trong lần va chạm cuối cùng của hắn, ở sâu trong hoa tâm của nàng bắn ra tất cả mầm móng lửa nóng...

Thời gian lúc Đinh Linh tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên qua từ cửa sổ mở chiếu vào trên mặt đất.

Trên giường lớn, Đinh Linh thoải mái nằm dài, từ từ nghĩ đến tối hôm qua. Nàng đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng mà thở dài, sau đó mở mắt.

Không thể phủ nhận, có thể tỉnh lại ở bên cạnh Mộ Phong nàng vô cùng vui vẻ, nàng vội vả muốn cho hắn biết nàng nhớ rõ hết thảy tối hôm qua, cũng để cho hắn yên tâm với những gì nàng nói là sự thật.

Nếu như bây giờ hắn ở đây, nàng sẽ nói cho hắn biết... Đúng vậy, không có lý do gì phải giấu diếm hắn... Nàng nói cho hắn biết, nàng thương hắn.

Nếu như vận mệnh đã định trước nàng phải ở đây với hắn cả đời, vậy nàng còn có lý do gì cự tuyệt hắn? Dù sao ở hiện đại, có lẽ hai người bọn họ sớm đã trở thành xác chết nam nữ vô danh trôi nổi ở trong nước trong tin tức TV chăng?

Đã như vậy, nắm chắc hiện tại mới là quan trọng nhất, không phải sao?

Đinh Linh nghĩ, nghĩ tới, cảm thấy một dòng nước ấm xuyên qua toàn thân, quả thực nàng không thể tin được mình lại trở thành tù binh tình cảm ngốc nhất trên đời, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng đối mặt với tình yêu tuyệt không ngốc chút nào, trái lại, nó là rực rỡ như thế, tuyệt vời như thế.

Nếu như nói ông trời an bày cho hai người là một sai lầm, vậy nàng cũng sẽ chấp nhận sai lầm này.

Nàng lẳng lặng nằm, ước chừng suy tư gần một giờ, lại đột nhiên nhảy dựng lên, không cách nào khống chế bản thân. Nàng muốn đi tìm Mộ Phong, nói cho hắn biết cảm giác của nàng.

Nàng vội vàng mặc quần áo tử tế, liếc nhìn qua gương trang điểm. Nàng không biết bới tóc, chỉ có điều không quan trọng, chỉ cần buộc chỉnh tề ở phía sau , nhìn qua cũng điềm đạm nho nhã nhiều, nàng liền vừa lòng, không nhất định phải vô cùng tân thời.

Nơi Mộ Phong nán lại có khả năng nhất chính là gian phòng của hắn, vì vậy nàng liên tiếp gõ gõ cánh cửa, không có ai trả lời, nàng đẩy cửa ra, nhưng hắn thật sự không có ở đây.

Đinh Linh bực dọc xuyên qua phòng của hắn, không nghĩ tới phải về phòng của mình lại đi ra ngoài lần nữa, để cho thuận tiện, trực tiếp mở cửa phòng của hắn, nào biết vừa mở cửa ra, đã gặp một lão phu nhân ăn mặc cao quý.

Lão vương phi đang muốn gõ cửa, nhìn thấy nàng từ trong phòng Mộ Phong đi ra rất là kinh ngạc.

"Ngươi là nơi nào nhô ra?"

Chỉ có nữ nhân ở trong phòng mới xõa tóc, Đinh Linh lại buộc tóc ở sau lưng, điều này làm cho lão vương phi càng tức giận hơn, ấn tượng đầu tiên liền cho rằng Đinh Linh là người phụ nữ không đứng đắn.

Đinh Linh trở lại bình thường, không tự giác lui về phía sau một bước, như thế nàng chưa đến nỗi ngửa cổ nhìn lên đối phương.

"Thực xin lỗi."

"Tin rằng ngươi hẳn là vừa mới trải qua một đêm tốt đẹp với con trai bảo bối của ta, song cũng khó trách hắn đã bị ngươi mê đến thần hôn điên đảo, bởi vì xem ra ngươi thật sự là xinh đẹp không gì sánh được!"

Con trai? Nói như vậy người này chính là người Mộ Phong nói qua, là mẫu thân của vương gia!

"Vương phi người khỏe chứ!"

"Ngươi liếc mắt liền nhìn ra thân phận của ta, vậy càng có thể chứng minh ngươi thông minh lanh lợi hơn rồi."

Chú ý tới trong ánh mắt của người nữ nhân ấy tràn đầy cái nhìn lạnh lùng, Đinh Linh đỏ mặt.

Trời ạ! Đây là nàng không có suy tính đến, đương nhiên quan hệ của nàng và Mộ Phong là mọi người đều biết, mặc dù nàng không nói, những người khác cũng sẽ không chút do dự nói ra.

Nhưng nàng đã hạ quyết tâm, nàng yêu Mộ Phong, nàng có thể khẳng định hắn cũng có cảm giác với nàng, mặc dù hiện tại nàng tràn đầy hy vọng chung quy sự việc này phải được chứng minh, dù sao đây không phải là kích động của thiếu nữ hoài xuân, đối với nàng mà nói, đây là hứa hẹn vĩnh cửu, là biểu hiện thật lòng của nàng mà bất cứ ai cũng không thể làm nhục.

Đinh Linh vô thức thẳng tắp sống lưng, biểu hiện ra điệu bộ đoan trang, lão vương phi lại coi việc này như ngạo mạn, bà càng tức giận hơn.

"Ta tìm con trai ta." Lão vương phi lạnh lùng nói.

"Ta cũng vậy." Đinh Linh dè dặt cẩn trọng trả lời, "Thực xin lỗi, xin..."

"Chờ một chút, vị cô nương này." Giọng nói của lão vương phi mang theo giọng điệu ra lệnh, hai chữ "cô nương" này của bà cũng tràn đây khinh thường. "Nếu như vương gia không có ở đây, ngươi ở trong phòng hắn làm gì?"

"Ta đã nói qua rồi, tìm hắn."

"Ta thấy là thừa cơ làm chuyện trộm gà trộm chó gì đó chăng! Ta cũng nghe qua có loại kỹ nữ người Hẹ[1] này lúc đến ân ái qua đêm còn thuận tiện trộm đồ."

[1] Khách Gia, hay Hakka, còn gọi là người Hẹ chỉ người Hán từ lưu vực sông Hoàng Hà dần dần di chuyển đến phương Nam từ thế kỷ thứ 4 (cuối đời Tây Tấn), thế kỷ thứ 9 (cuối đời Đường), thế kỷ thứ 13 (cuối đời Nam Tống), nay phân bố ở các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, Quảng tây, Giang Tây, Hồ Nam, Đài loan...

Cái này lên án thật quá đáng, Đinh Linh nghe thêm. "Bà ít nói xằng nói bậy, cái gì ta cũng không có trộm!"

"Ta sẽ tin lời nói của ngươi sao? Đừng ngốc, ngươi phải bị soát người!" Bà lại bị một con nhóc mắng chửi là nói xằng nói bậy, quá láo xược rồi!

"Cái gì?"

"Nếu như mà ta tìm thấy có gì đó đáng giá trên người của ngươi, ngươi sẽ bị trừng phạt càng nghiêm khắc hơn!"

"Cái gì..." Đinh Linh bị thị vệ bên cạnh lão vương phi lôi kéo, nói không ra lời.

Nàng cố tránh thoát trói buộc, nhưng hai tay của thị vệ tựa như một lưỡi câu sít chặt vào cánh tay của nàng, mấy hạ nhân dừng lại để xem cảnh này.

"Bà không thể tùy tiện bắt người..."

Lão vương phi tức giận đến giọng nói cũng tăng cao rồi, bà gần như thét lên nói: "Lục soát triệt để nàng ta! Xem có cất giấu thứ đáng giá gì không, ta nhìn thấy nàng ta một mình ở trong phòng của vương gia."

"Mộ Phong sẽ không tán thành bà làm như vậy, ta tin rằng mọi người ở đây đều biết, ta muốn Mộ Phong có mặt!" Đinh Linh tự nói với mình phải bình tĩnh, không thể cứ bộ dạng tay chân luống cuống thế này.

"Yêu cầu?" Còn có, nàng nói cái gì "Mộ Phong"? Hắn là ai vậy?

"Khả năng nghe của bà không được tốt sao?" Đinh Linh châm chọc nói.

Có lẽ không hẳn là Đinh Linh châm biếm, nhưng nàng thật sự rất tức giận. Người phụ nữ này không có quyền cũng không có lý do lên án nàng, nếu như bà muốn đối đãi với nàng cũng giống như đối đãi với hạ nhân khác, vậy thì sai hoàn toàn rồi.

Chẳng những nàng không phải là hạ nhân, lại càng không phải là loại nữ nhân yếu đuối ở thời đại này chỉ biết khóc sướt mướt, hiện tại nàng chính là người phụ nữ đến từ thời đại mới tự do dân chủ.

Ở lão vương phi xem ra, châm biếm của Đinh Linh quả thực là coi trời bằng vung. Chưa bao giờ có người nói năng lỗ mãng với bà ở trước mặt hạ nhân, bà làm thế nào cũng không chịu đựng được giọng điệu này.

"Ta sẽ đánh đến ngươi mở miệng nói không ra lời đấy!" Lão vương phi lớn tiếng nói to, trên mặt tràn đây căm phẫn. "Ta sẽ để vương gia xử lý chuyện này, như thế, rồi ngươi sẽ biết ngươi đối với hắn căn bản không quan trọng gì! Vương gia ở đâu?" Ánh mắt kiêu ngạo của bà dò xét từng người một, tất cả mọi người tò mò nhìn cảnh này, nhưng không có ai dám lên tiếng. "Nhất định có người biết hắn ở đâu, nói mau!" Bà lại một tiếng khiển trách, tất cả mọi người giật nảy một cái, càng cuối đầu xuống thấp hơn.

"Ngài không có ở đây."

"Ai nói?"

Tiểu nha hoàn không dám lên trước một bước. Sớm biết rằng nàng cũng đừng mở miệng, chẳng qua bởi vì theo thói quen, từ nhỏ dưỡng thành chủ nhân mở miệng thì phải trả lời, hại nàng bị đuôi bão quét đến.

Lão vương phi nổi giận thì sự chú ý của mọi người đều tụ tập ở trên người mình cũng chẳng phải một hành động sáng suốt, nhưng nàng đã mở miệng, đã cuốn vào trong cuộc thị phi này, xem thế này thật là sắp xui xẻo rồi.

Trong đại sảnh đã yên tĩnh lại, khóe miệng của lão vương phi cứng đờ, lạnh lùng liếc nhìn Đinh Linh.

"Hắn vội vàng rời đi như vậy, để lại ngươi tùy ta xử trí, như vậy, ngươi còn có thể cho rằng ngươi rất quan trọng sao?" Hơn nữa hôm nay con trai rời đi cũng là phải đi tiếp Văn Quyên, tin rằng nhất định là cần người làm mẫu thân này giúp hắn giải quyết cuộc tranh chấp quan hệ bất chính, nếu như là như vậy, vậy bà sẽ chiếu theo ý mình mà làm, trước hết đánh nàng ta một trận, sau đó đuổi nàng ta ra khỏi vương phủ.

"Ngươi đừng tưởng rằng trèo lên trên giường nam nhân vài lần là có thể đạt được tất cả trái tim của hắn, ngươi nhìn xem, hiện tại cũng chẳng phải hắn bỏ lại ngươi thế này, để cho ngươi một mình đối mặt với ta?"

"Hắn sẽ không đối với ta như vậy!" Đinh Linh oán hận nói. Tình hình rất rõ ràng, bà lên án nàng trộm đồ chỉ là muốn viện cớ đối phó nàng.

Nhưng Đinh Linh vẫn rất tức giận, bởi vì đối với tin tức hết sức kinh ngạc này. Mộ Phong thật sự đi như vậy? Không! Nhất định là lão bà này suy đoán, không phải là sự thật.

"Ngươi muốn đi sao?" Lão vương phi cắt ngang suy nghĩ của nàng, "Có lẽ ta nên giữ ngươi ở lại chỗ này, ngươi cũng biết nam nhân gặp dịp thì chơi, một khi phát tiết qua, sẽ quên sự tồn tại của ngươi."

"Rất tốt, chỉ là người muốn ta đi cũng sẽ không phải là bà!" Nàng mới không phải là người không có khí phách như vậy.

Lão vương phi mới không có ngu như vậy, mặc dù thân là mẫu thân của vương gia, nhưng gần đây hành vi của con trai khác thường, trở nên không giống như trước kia. Trước kia hắn làm người khác thương tâm như thế, nhưng từ sau khi rơi xuống nước được người cứu lên, thì giống như biến thành một người khác.

Cũng bởi vì cái dạng thay đổi to lớn này, càng làm cho lão vương phi không hy vọng có người phụ nữ không đứng đắn khiến con trai chết đi sống lại của bà lại một lần nữa nhặt lấy cái thời kì phóng đãng ngày trước. Hắn nên cưới một thiên kim tiểu thư danh môn đoan chính, sinh thật nhiều dòng máu vương gia chính gốc, bà tuyệt không cho phép nhà mình có một nàng dâu thấp kém lại dâm loạn.

"Nếu ngươi không muốn đi, nhất định phải học hành vi đúng đắn, nơi này chính là vương phủ, không phải là một nơi không có quy tắc không có phép tắc!"

"Vậy có lẽ bà nên học một ít cách đối đãi nhiệt tình chu đáo với khách nhân! Đoàn vương phi, nếu như mà ta nhớ không lầm, ta đối với bà vẫn rất lễ phép, cho đến bà đưa ra cáo buộc vô căn cứ với ta! Mà bà, từ vừa mới bắt đầu đã sỉ nhục ta."

"Như thế cũng tốt!" Lão vương phi nói to: "Ta ngược lại muốn xem, để ngươi đi tây sương phải chăng có thể áp chế làm tiêu tan khí thế ngạo mạn của ngươi."

Đinh Linh suýt cười ra tiếng. Nếu như lão bà này cho rằng nhốt nàng ở tây sương vài ngày sẽ có khác biệt, vậy bà đã lầm rồi.

Chỉ có điều, chỉ là bị nhốt, giam cầm vài ngày, chờ Mộ Phong trở về, là có thể lấy lại công đạo cho nàng rồi. Nàng gần như có thể tưởng tượng ra sự giận dữ của Mộ Phong bởi sự độc tài chuyên chế của lão vương phi.

Lão bà này quá kiêu ngạo, không biết con trai bảo bối của bà ắt sẽ đứng về phía của nàng, cho dù hạ nhân cũng nhìn ra được! Đinh Linh khoái chí nghĩ tới.

"Nha đầu đáng ghét! Mau kéo đi xuống cho ta!"

Thị vệ bắt lấy Đinh Linh do dự thật lâu, mới kéo nàng đến phía sau nhà; những người khác nhìn bọn họ, vẻ mặt từ khiếp sợ, thú vị chuyển thành sợ hãi.

Lão vương phi mang theo vài hạ nhân cùng đến tây sương, ánh mặt trời chiếu vào từ cánh cửa mở, bọn họ cũng không có thả Đinh Linh, mà là giao nàng cho một người tôi tớ còn trẻ tuổi.

"Muốn trói ta lại phải không?" Đinh Linh khinh miệt hừ một tiếng. "Ngươi tưởng là ta sẽ sợ hãi đến chạy trốn sao?"

"Không cần phải dùng dây thừng," lão vương phi biểu lộ một bộ vênh váo hung hăng, "Người của ta hoàn toàn có thể trói chặt ngươi, ngươi sẽ bị hình phạt quất roi, trừ phi ngươi nhận lỗi với ta!"

Sắc mặt Đinh Linh đột nhiên trắng bệch, "Bà điên rồi!"

Lão vương phi đắc ý cười lạnh, "Nếu như bây giờ ngươi xin lỗi, ta còn miễn cưỡng có thể thứ lỗi cho ngươi"

Đinh Linh chữ chữ rõ ràng, chầm chậm nói: "Bà không thể vận dụng hình phạt riêng."

"Ngươi phải học cách có lễ phép, ngươi cần bao nhiêu thời gian mới có thể nâng cao trình độ của ngươi, toàn bộ tùy ngươi quyết định. Nhanh nhận lỗi với ta!" Lão vương phi lạnh lùng nói.

"Bà nằm mơ! Ta chỉ tôn trọng người đáng tôn trọng, mà vương phi bà, chỉ biết bị ta khinh bỉ!"

"Đánh cho ta!" Lão vương phi tức giận đến rít lên, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng.

Đinh Linh bỗng chốc xoay người, nhìn thẳng vào người túm lấy tay nàng thật chặt, "Thả ta ngay!"

Giọng nói của nàng mang theo quyền uy trấn áp người trẻ tuổi chuẩn bị động thủ, quả nhiên lực nắm của hắn thả lỏng chút, nhưng lão vương phi đứng ngay ở nơi đó... Đinh Linh nhìn ra thị vệ khó xử, nàng biết lão vương phi thắng.

"Tốt nhất ngươi cầu khẩn vương gia tìm ra chân tướng của sự tình——" Đinh Linh bỗng chốc im miệng, bởi vì nàng nghe được tiếng roi da vung, tiếp theo là từng cơn đau buốt làm nàng khó có thể mà tưởng tượng.

Phạm vào đau nhức! Nàng hít sâu một hơi, hét lên một tiếng, quỳ xuống dưới.

Roi thứ hai rơi xuống, càng đau hơn!

Roi thứ ba rơi ở trên đùi nàng, hai tay nàng run rẩy, hàm răng cắn chặt môi nơi ấy đã chảy ra máu.

Một roi kế tiếp làm cho hai chân nàng mềm nhũn, tất cả giống như là một búp bê xụi lơ trên mặt đất.

"Muốn làm cho nàng ta tỉnh không?" Thị vệ hỏi.

Không! Cái cô gái này rất quật cường, muốn từ trong miệng nàng ta nói ra hai chữ "xin lỗi" là không thể nào, nên quất nàng mấy cái.

Thấy lão vương phi không có mở miệng, thị vệ lại nói: "Nhưng hiện tại nàng ta hôn mê bất tỉnh rồi."

"Khám xét người của nàng ta cho ta! Nếu như trên người nàng ta có dấu thứ không phải của nàng ta, nàng ta phải chịu sẽ không phải chỉ là phạt roi mà thôi!" Lão vương phi ra lệnh.

Thị vệ nghe lệnh khom người lục soát người của Đinh Linh, một lúc sau hắn đứng lên lắc đầu, bẩm báo lão vương phi không tìm thấy gì...
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc