Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội

Chương 6

Trước Sau

break
Đầu tiên là Mộ Phong duỗi lưỡi liếm láp bộ ngực của Đinh Linh, sau đó lại khẽ chọc đầu nhũ hoa non nớt, mà bàn tay tà ác của hắn lại dùng sức xoa nắn ngực bên kia.

Rất nhanh, đầu nhũ hoa của Đinh Linh bị hắn kích thích đến gồ lên, giống như một viên tiểu hồng môi dụ người ngắt hái.

Mộ Phong nhìn bộ ngực đầy đặn xinh đẹp biến hóa, cảm thấy hạ thể cứng rắn của mình cũng bắt đầu khó nhịn, hắn hôn lên phía trên còn có lưu lại dấu hôn nhàn nhạt ở cổ, mình dùng sức mút lưu lại một cái lại một cái vết tích yêu.

Đinh Linh cảm thấy toàn thân bắt đầu tê dại, đối mặt với người đàn ông cao lớn ngạo mạn trêu đùa như vậy, cho dù là thánh nữ cũng phải đầu hàng.

"Đừng..."

Nàng còn muốn làm giãy dụa cuối cùng, ai biết cử động lần này lại dẫn tới Mộ Phong cúi đầu dùng sức mút ở đầu nhũ hoa của nàng, hắn giống như là đứa trẻ kéo ròng rọc đói bụng, đối với đầu nhũ hoa trắng nõn của nàng vừa cắn lại vừa gặm, làm cho toàn thân nàng vô lực, chỉ có thể mặc cho hắn mặc sức đùa bỡn.

"Uh`m... Ah..."

Mộ Phong phát hiện phản ứng của nàng, phóng thả sự kìm kẹp tay nàng, dẫn dắt tay mềm mại của nàng ôm chặt cổ của hắn, sau đó dùng hai tay nặng nề nâng lên bộ ngực đầy đặn của nàng, dùng lực bóp nặn xoa nắn.

Bộ ngực của nàng bị xoa nắn bắt đầu sưng tấy, đầu nhũ hoa nho nhỏ lộ ra màu đỏ tươi, dựng thẳng đứng ngay trước mắt, nàng bị sức lực điên cuồng của hắn làm cho đau đớn lại khoan khoái, bên tai không ngừng nghe được tiếng rên rĩ mập mờ của chính mình phát ra.

"Ah... Ah..."

Cảm giác được dục hỏa của mình không ngừng tăng lên, Mộ Phong hung mãnh cuối đầu, ngậm chặt đầu nhũ hoa cao nhọn lập lòe nước bọt của hắn, càn rỡ hút cắn tứ phía, muốn dựa vào cái này làm dịu dục vọng sắp bùng phát của mình.

Hắn mơn trớn thân thể của nàng quyến luyến không rời, làm cho nàng run rẩy không thôi, thong thả duỗi tay tiến vào giữa hai chân, sơ qua tơ lụa mềm mại thần bí của nàng, kiên định đặt lên cánh hoa đã chảy ra ái dịch của nàng.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng tách ra hai cách hoa, đầu ngón tay dính lấy ái dịch, dùng chất lỏng trơn ướt vẽ vòng tròn ở tiểu huyệt của nàng, làm cho toàn thân nàng gióng như băng gặp phải nhiệt nhũn dần.

"Nàng đã ướt đẫm rồi, tiểu bảo bối của ta." Mộ Phong thỏa mãn thăm dò vê nặn ở trên cánh hoa.

"Buông ra... Ngươi không thể làm như vậy..." Đinh Linh sợ hắn không chút nào không chế dục vọng, nàng cảm thấy mình như sắp bị hắn ăn hết rồi.

"Không, nàng cũng muốn, tiểu hoa huyệt của nàng đã ẩm ướt như thế, đang chờ đợi ta tiến vào." Hắn bá đạo nói, ngón giữa thon dài chọc vào hoa kính chặt nghẽn ở cánh hoa trơn ẩm.

"Ah! Ngươi chờ một chút..." Đinh Linh thất kinh, cảm nhận được ngón tay hắn chống đỡ hạ thể chặt nghẽn.

Mộ Phong không để ý tới kêu gào của nàng, ngón tay bắt đầu co rút đều đặn.

Nàng rất kinh ngạc, mặc dù hạ thể bị căng lớn, nhưng khó chịu đã từ từ biến mất, thay thế chính là cảm giác đau đớn bởi vì dục vọng không được thỏa mãn. Cả người nàng rã rời tựa ở trên người hắn, cảm thấy phía dưới của mình thật là ngượng ngùng theo co rút của hắn mà không ngừng tiết ra chất lỏng nàng cảm thấy xa lạ, ấy là sao ẩm nóng...

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoa nhường nguyệt thẹn của mỹ nhân, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn cũng hé mở phát ra tiếng yêu kiều mê người, mặt mày hắn hồng hào như là bị dục hỏa chiếu rọi vậy.

Ngón tay của Mộ Phong gia tăng tốc độ rút ra đâm vào, đâm vào sâu hơn, dùng sức hơn, muốn để cho vui sướng của nàng leo lên cao hơn.

"Uh`m—— ah—— ngừng! Ta không muốn!" Đinh Linh cảm thấy mình sắp tan rồi, cánh hoa nhạy cảm bởi vì mỗi lần hắn mạnh mẽ ma sát mà sung huyết đau nhức, nàng không chịu được kích tình quá nhiều mà nhíu mày, cũng sắp đạt đến điểm cao nhất rồi.

Mộ Phong say mê chơi đùa nhàm nhỡ thân hình xinh đẹp của nàng, ngón trỏ của hắn gia nhập vào, lại tiếp tục chống đỡ lối giữa ẩm ướt căng chặt co giãn vô cùng phong phú đó, nhanh chóng đâm hai ngón tay vào.

Hạ thể của nàng hoàn toàn bao chặt hai ngón tay, chỉ cảm thấy ấy sao mà phong phú đầy đặn.

"Ah... Không được... Ta chịu không nổi rồi..."

Mộ Phong một tay bắt lấy eo nhỏ nhắn của Đinh Linh, kéo nàng đến gần hắn, sau đó đặt kiên đĩnh của mình ở trước tiểu huyệt của nàng vận sức chờ phát động, lại từ từ đâm vào hoa kính của nàng.

Lúc nàng hoàn toàn bị hắn vây quanh, hắn tựa như dã thú đói khát bắt đầu rút ra đâm vào ở trong cơ thể ngọt ngào của nàng.

"Ah—— Phong... Tha cho ta đi! Ta không được rồi!" Không chịu nổi nhu cầu cuồng mãnh của hắn, hạ thể của nàng bắt đầu mãnh liệt co rút lại.

Hoa kính đang không ngừng tăng cường tốc độ co rút lại ra vào, sau khi hắn dùng lực chọc vào tiểu huyệt chặt nghẽn ẩm ướt, lại xoay tròn co rút nhanh ở trong hoa kính, đồng thời sử dụng ngón tay ma sát tiểu hoa hạch trong cánh hoa, sau đó nhanh chóng rút ra đâm vào.

"Ah... Không được... Ah..."

Cứ như vậy liên tục nhiều lần chọc vào, rút ra, tiểu huyệt phấn hồng chặt nghẽn trào ra lượng lớn mật dịch, làm ẩm ướt hai người, đồng thời cũng đẩy nàng lên cao trào...

"Ah! Tiểu huyệt bắt đầu co rút mạnh mẽ, rốt cuộc nàng chịu không nổi thét lên thật to, ngã vào trong ngực hắn, như là thuyền nhỏ đong đưa trốn vào cảng tránh gió an toàn. Bỗng chốc, nàng cảm thấy rất mệt, rất muốn ngủ, cả người mềm nhũn.

Đây chính là hạnh phúc sao? Mộ Phong nghĩ như vậy.

Nằm ở trong bóng đêm, cảm giác được nàng dựa vào bên trái hắn, đầu nàng tựa ở trên vai hắn đi vào giấc ngủ, giương mắt nhìn hơi thở phía trước ngực của hắn, mà bộ ngực cứng ngắt tuyệt đẹp kéo căng của nàng đang để ở xương sườn của hắn.

Hắn không cách nào kháng cự dùng mu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường cong giống như tơ lụa, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, cảm nhận được trong nội tâm một hạnh phúc mỹ mãn.

Đinh Linh không thể tin được mình lại dịu hiền như thế, lúc nàng dựa vào hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực ấy, cảm giác là người phụ nữ nhỏ như vậy mình chưa bao giờ trải qua.

Nàng là làm sao vậy? Đinh Linh còn đang suy tư nên làm thế nào mở miệng thì một tiếng ngáy khẽ thu hút chú ý của nàng.

Hắn lại ngủ thiếp đi? Cũng tốt, nàng không cần lập tức đối mặt với hắn, có thể có thời gian điều chỉnh bản thân, xem kỹ tâm tư không thể chấp nhận được của mình...

Buồn ngủ dần dần chiếm lấy nàng, làm cho mí mắt nàng từ từ trở nên nặng trĩu.

Thời gian trước khi đi vào giấc ngủ, nàng còn nói cho bản thân mình biết tuyệt đối không thể động lòng với người đàn ông này nữa, không thể để cho hắn chiếm giữ mình nữa.

Chỉ là, sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, khuôn mặt tuấn mỹ này của hắn càng khắc sâu hơn ở trong trái tim của nàng, mùi của hắn, nụ hôn của hắn, môi của hắn, nàng đều không quên được rồi.

Sau khi trải qua kỳ sinh lý khó chịu đó, cuối cùng Đinh Linh cảm giác được mình giống như được tái sinh, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Mộ Phong bất thường trở nên rất ngoan, nàng nói cái gì cũng nghe theo, ngoại trừ lúc hắn muốn lại không thể muốn sẽ bày ra gương mặt thối.

Nhưng mà rốt cuộc đã trôi qua, nàng không muốn nghĩ đến chuyện tháng sau, bởi vì vậy sẽ khiến nàng sợ.

Không muốn trốn ở trong phủ nghĩ ngợi lung tung, hơn nữa Mộ Phong thân là vương gia cũng có chuyện nên làm của hắn, mặc dù nàng không rõ vương gia phải làm cái gì, chỉ có điều như thế vừa khéo để nàng có thời gian riêng cho mình.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, một làn gió nhẹ thổi qua lọn tóc, thật sự là rất dễ chịu.

Một mình nàng ngồi ở bên hồ. Đây là hồ lớn nhất trong thành, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng cũng không phải là nàng không làm gì cả, mà là đang vẽ tranh .

Bây giờ suy nghĩ một chút, đi đến triều đại này, cũng là hoàn toàn không tệ, ít nhất có thể để cho nàng vẽ tranh không bị bất kỳ cái gì quấy rầy.

Không có di động, không có điện thoại, tuyệt không bị quấy rầy, có thể chuyên tâm, đương nhiên cũng là bởi vì có một kẻ ngốc ngài Mộ Phong, để nàng không cần phải vì năm đấu gạo bôn ba, mặc dù ngay từ đầu nàng đối với ông trời rất không hài lòng, giống như là bị ông trời đưa tới bừa bãi, vì sao Mộ Phong thì hóa thân thành thân phận cao quý, vương gia không ai bì nổi, mà nàng lại không danh không phận, còn là một tiểu bình dân tay trói gà không chặt.

Cho nên, nếu hắn muốn nuôi nàng, sẽ để cho hắn nuôi, huống chi lúc trước nàng cũng là vì cứu hắn mới đến nơi này, hắn cũng thiếu nàng một mạng, cho nên nàng không có bất kỳ ác cảm tội lỗi gì.

Vấn đề là hiện tại quan hệ của nàng và hắn cực kỳ bất đồng, hắn cho rằng nàng đã là nữ nhân của hắn, cho nên hắn cho rằng hắn là đang bao nuôi nàng, ngay cả những người khác cũng là đối đãi nàng như thế...

Nàng thở dài một hơi, quan tâm của hắn, dù sao nàng cũng không phải là con gái của thời đại này, không học được những thứ tam tòng tứ đức này, làm không quen tiểu thư khuê các ôn thuần hữu lễ.

Đi một bước tính một bước, có lẽ vào một ngày nào đấy, lỗ thủng chợt lóe, nàng lại quay về hiện tại. Trên thực tế, lòng của nàng một nữa muốn trở về, một nữa khác cũng không muốn. Nàng biết một nữa không muốn đó là vì hắn.

Chỉ cần nàng không mất đi lòng của nàng là được rồi. Nàng nghĩ tiêu cực là như vậy.

Lúc nàng lấy lại tinh thần thì phát hiện trên bản vẽ đã hiện ra khuôn mặt Mộ Phong khiến người nín lặng, nàng nghiêm túc quan sát tác phẩm bức vẽ vừa mới hoàn thành.

Ngay từ đầu nàng vốn cũng không rõ mình muốn vẽ cái gì, trong thoáng chốc chỉ để tình cảm của mình mặc sức trút hết, không nghĩ tới sau khi hoàn thành lại là hắn!

Anh tuấn phóng khoáng như vậy, tao nhã gợi cảm, toàn thân tản mát ra sức hấp dẫn cùng tự tin của một người đàn ông, có lẽ thân phận vương gia thời cổ của hắn càng thích hợp hơn.

Đây là bức vẽ được nàng vẽ tốt nhất, lòng nàng biết rõ.

Trong bức vẽ người nam nhân chớp mắt cũng không chớp đang ngắm nhìn nàng, thâm tình khẩn thiết, tin rằng tất cả nữ nhân nhìn thấy, tuyệt đối sẽ tan chảy ở dưới ánh mắt lửa nhiệt ấy.

Nàng biết nàng cũng đã từng tan chảy, nghĩ đến hai lần trước hoàn toàn tan chảy ở trong lòng của hắn, ánh mắt của hắn nóng bỏng như thế, môi đòi hỏi vô số, hình như có ma lực âu yếm, cùng với mạnh mẽ mà có lực đâm vào trong cơ thể nàng... Nơi nơi khiến nàng sa vào.

Không thể phủ nhận, nàng cũng được hắn dẫn dắt nếm đến cá nước thân mật, hiểu được khoái lạc thân là người phụ nữ.

Nàng có thể thương hắn, chỉ cần nàng quên đi chị gái, dù sao nàng và Mộ Phong người đang ở cổ đại, hơn nữa chị gái đã không cần hắn rồi, vậy nàng có thể cứ như vậy phóng túng trái tim mình hay không?

Ngộ nhỡ hắn chỉ là chơi đùa với nàng mà thôi? Dù sao hắn cũng không có mở miệng nói yêu nàng, không phải sao?

Hiện tại bất quá hắn chỉ là muốn chinh phục nàng, mê hoặc nàng, dù sao nàng và hắn cũng đến từ cùng một thế giới.

Nàng nhắm hai mắt lại, đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập, làm cho nàng mở mắt ra, lại phát hiện Mộ Phong đang bước đi về phía của nàng, nét mặt rất hung dữ.

"Nàng lại một mình tới nơi này vẽ tranh?"!

Đinh Linh chú ý tới chiếc áo choàng màu đen trên người hắn, tóc bị gió thổi rối loạn, tuấn tú đến giống như một hải tặc khêu gợi trong đêm đen.

Rất muốn vẽ hắn như vậy, nghĩ đến bức vẽ... Nàng vội vàng che lại bức vẽ, không cho hắn nhìn thấy.

"Ngươi làm gì hung dữ như vậy?" Giống hệt như hắn nhìn thấy nàng làm chuyện lớn gì đó như là giết người phóng hỏa, có nghiêm trọng như vậy không? Hắn có thể khoa trương hơn chút nữa, không có quan hệ gì.

"Đúng vậy! Ta lại không có làm chuyện phạm tội gì."

Hắn hung dữ để làm gì? Bởi vì hắn rất sợ! Dù sao đây là cổ đại, cũng chẳng khác nào là cái niên đại chưa khai phá, lại không có điện thoại, chỉ cần người vừa ra cửa, dường như liền biến mất ở trên thế giới rồi.

Mà tìm nàng, từ trên xuống dưới của vương phủ hắn đều đã hỏi qua toàn bộ người có thể hỏi qua, chỉ kém bắt chó con và mèo con đến hỏi.

Hắn phái ra một đội ngũ lớn tìm nàng cả một ngày, cuối cùng tìm được nàng vẽ tranh ở bên cái hồ này.

"Ngươi xem nơi này."

Nàng nhìn mặt hồ u tĩnh tuyệt đẹp, "Rất đẹp!"

"Cũng không có người!"

"Chính là không có ai, ta mới có thể yên tĩnh vẽ tranh! Nếu không, muốn một đống người đến đây náo loạn à?"

"Nàng không biết nam nhân cổ đại đều rất dã man sao? Biết đâu hắn nhìn thấy một cô gái yếu đuối trẻ trung và xinh đẹp, thì nổi lên sắc tâm, sau đó liền kéo nàng tới góc không người, làm ra chuyện không bằng cầm thú với nàng, ta đây phải làm sao?" Giọng hắn ồ ồ nói.

Nhất là nhìn thấy lọn tóc bóng đẹp đen tuyền của nàng có rụng một chiếc lá nhỏ, làn da xinh đẹp tỏa ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh mặt trời, toàn thân giống như một nữ thần mặt trời... Hắn kích động nghĩ và tiến lên bắt lấy lá cây trên tóc nàng, khẽ vuốt mái tóc của nàng.

Không! Nàng là của hắn, tuyệt đối không cho phép nam nhân khác xen vào.

Đinh Linh sửng sốt một lúc, không rõ tại sao bộ dáng của hắn chuyện bé xé ra to, trong lòng có một cảm giác ngọt như mật, chẳng qua nàng không muốn để cho người khác quản quá nhiều.

"Một mình ta rất an toàn, đừng quên ta là người trưởng thành rồi." Nàng nở một nụ cười với hắn còn ngọt ngào hơn đóa hoa.

Nụ cười này của nàng ngược lại là mỉa mai, cũng không phải là thật sự sẽ cười với hắn như thế, nào biết vẫn là làm cho hắn cảm thấy trái tim chấn động.

Hắn bị nụ cười của nàng lay động, chẳng qua hắn biết đây là nụ cười châm biếm. Nàng muốn chống lại hắn, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép.

"Đừng quên, nàng cũng là người phụ nữ của ta, bảo bối." Hắn ngưng mắt nhìn nàng, giọng nói không còn tức giận như thế nữa.

Câu "bảo bối" to gan này và ánh mắt nóng rực của hắn làm nàng thiếu chút nữa không chống đỡ được, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên, hít thở cũng có chút khó khăn.

"Thế nào?" Hắn biết rõ còn cố hỏi.

"Không được gọi ta là bảo bối!"

Hắn không có trả lời, vẻ mặt mỉm cười. Đột nhiên, hắn vươn tay muốn nhìn bức vẽ của nàng.

"Không được!" Nàng kinh hãi đứng lên, trọng tâm bất ổn, cả người liền nghiêng về phía trong hồ——

"Cẩn thận!" Mộ Phong đã không kịp tới cứu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đinh Linh ngã xuống...
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc