Ban đêm, Hồng Thất Công dùng xong cơm chiều, uống hết mấy vò rượu ngon, sau đó hắn lại đổ đầy rượu vào hồ lô rồi cáo từ . Lâm Triều Anh đang ở trong phòng cùng với Lâm Linh, nàng nói đến chuyện xưa của giang hồ, trong đó cũng không thiếu những chuyện nàng nghe Hồng Thất Công kể về một vài kỳ nhân dị sự.
(Kỳ nhân dị sự: Người tài, chuyện lạ)
Bỗng nhiên, nóc nhà truyền đến một âm thanh kỳ lạ, Lâm Triều Anh dừng một chút, liếc Lâm Linh liếc một cái. Tiếp theo, chính là một tiếng “phịch” vang lên, một vật nặng rơi xuống đất.
"Tiểu thư!"
Một giọng nam quen thuộc vang lên ở bên ngoài, trong lòng Lâm Triều “Đông ” một tiếng, chạy vội ra ngoài.
Đó là tiếng của Vân Trúc Thanh.
"Tiểu thư, chờ em với!" Lâm Linh thấy Lâm Triêu Anh chạy vội ra ngoài, tiện tay cầm lấy thanh kiếm trên mặt bàn, cũng chạy theo.
Chỉ thấy Vân quản sự ngày thường nho nhã nay tóc tai lộn xộn, y phục trên người có vài chỗ bị cắt rách, trên mặt cũng có vài vết máu.
"Đây là có chuyện gì?" Lâm Triều Anh cau mày.
Vân Trúc Thanh cười khổ: "Hiện tại thuộc hạ không có cách nào giải thích rõ ràng, tiểu thư, có còn nhớ rõ lời hứa ngày đó của người?"
"Đương nhiên nhớ rõ." Nàng đã đồng ý với Vân Trúc Thanh, nếu kẻ thù của hắn tìm tới cửa, nàng sẽ cho hắn một chỗ ẩn náu.
"Vậy thì được, chỉ cần hôm nay tiểu thư có thể bảo vệ thuộc hạ, ngày khác tánh mạng của Vân Trúc Thanh ta chính là của tiểu thư." Vân Trúc Thanh nói xong, nôn ra một ngụm máu.
"Ngươi bị nội thương rất nặng, sao lại thế này?" Lâm Triều Anh đặt tay lên bắt mạch cho hắn, chỉ cảm thấy mạch tượng của hắn đập rất hỗn loạn, rõ ràng là dấu hiệu của việc tâm mạch bị tổn thương.
Vân Trúc Thanh nói: "Tiểu thư, thuộc hạ còn có thể chịu đựng được. Nhưng Âu Dương Phong rất nhanh sẽ đuổi tới."
Âu Dương Phong?
Lâm Triều Anh kinh ngạc nhìn về phía Vân Trúc Thanh, tay đặt trên mạch của hắn buông ra, kinh ngạc hỏi: "Kẻ thù của ngươi là Âu Dương Phong?"
"Không, không chỉ là Âu Dương Phong." Vân Trúc Thanh lắc đầu, không có sức lực nói."Tiểu thư, thuộc hạ không thể lưu lại nơi đây được."
Sự tình tới quá đột ngột, Lâm Triều Anh cơ hồ không có thời gian phản ứng lại, nhưng nàng đã nói là làm. Nàng cau mày, nhìn về phía Vân Trúc Thanh, giọng điệu thật nghiêm túc: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Âu Dương Phong vì cái gì lại đuổi theo ngươi? Đừng nói dối với ta." Âu Dương Phong sẽ không có lý do gì mà đuổi theo một cái quản sự vô danh tiểu tốt * trên giang hồ cả.
(* không có danh tiếng).
"Bởi vì trên người thuộc hạ có thứ mà hắn muốn."
Lâm Triều Anh nghe vậy, cơ hồ trợn mắt há hốc mồm: "Cửu Âm Chân Kinh ở trên người của ngươi?" Hồng Thất Công nói qua, Âu Dương Phong đến Trung Nguyên, là vì bí tịch võ công, cái gọi là bí tịch võ công không phải là Cửu Âm Chân Kinh thì còn có thể là cái gì?
Vân Trúc Thanh không phủ nhận, nhưng trong ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Triều Anh cũng là kinh ngạc khó nén.
Lúc này, chỉ nghe trên mái nhà vang lên một tiếng nhỏ, ngay sau đó một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở nóc nhà, Vân Trúc Thanh cười khổ: "Hắn đến đây."
Lâm Triều Anh liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn về phía Lâm Linh, "A Linh, em mang Vân quản sự lập tức rời đi, quay về Cổ Mộ." Nói xong, lấy lọ mật ong trong túi ra, đặt trên lòng bàn tay, dùng nội lực làm nóng.
"Vậy còn tiểu thư?" Lâm Linh hỏi.
"Ta theo sẽ theo sau, đi nhanh đi!" Nói xong, cả người nàng bay lên, đứng ở trên nóc nhà.
Lâm Linh thấy thế, kéo Vân Trúc Thanh đi ra ngoài. Vân Trúc Thanh cười khổ, "Ta bị nội thương, lúc nãy vì muốn trở về đã dùng hết toàn lực, hiện giờ không thể thi triển khinh công."
Lâm Linh nhìn Lâm Triều Anh một thân áo đỏ đứng trên nóc nhà, dưới ánh trăng màu bạc, vạt áo và tóc nàng tung bay, giống như một vị tiên tử. Chỉ nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Lâm Triều Anh truyền đến:
"Vị bằng hữu này, đêm hôm khuya khoắt lại trèo tường vào, cũng không sợ quấy nhiễu chủ nhà sao?"
Biết Lâm Triều Anh đang kéo dài thời gian, Lâm Linh dậm chân, "Vậy làm sao bây giờ?" Nếu không đi, ở lại cái chỗ này sẽ chỉ càng làm vướng bận cho tiểu thư nhà nàng.
Vân Trúc Thanh nói: "Ta đã sớm chuẩn bị ngựa tốt ngày đi được ngàn dặm để ở Đông viện từ mấy ngày trước, ta đi cửa chính hội họp cùng ngươi."
Lâm Linh nghe vậy, liền chạy về phía Đông viện.
Lúc này, lại nghe được một âm thanh ở trong gió đêm truyền đến, "Vị cô nương này, tại hạ vô ý mạo phạm. Nhưng tại hạ đang truy tìm tung tích của một tên đệ tử bất tài trong giáo, từ xa nhìn thấy hắn hình như trốn vào trong sân nhà cô nương, không biết cô nương có tiện để tại hạ đi vào xem xét hay không?" Giọng nói của nam nhân này như mang theo kim loại sắc bén, chói tai không thôi.
"Ta ngắm trăng ở đây cả buổi, vẫn chưa phát hiện có người tiến sân vào của ta. Huống chi đã nửa đêm, các hạ cũng không nghĩ đến nếu là một nam tử như ngươi tiến vào sân của ta, sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào đến khuê danh của ta sao? Việc này không được." Giọng nói của Lâm Triều Anh vẫn mang theo ý cười như trước, nhưng trong không khí lại truyền đến mùi hương của mật ong, tiếng ‘ong ong’ của ong mật cũng bắt đầu vang lên.
Vân Trúc Thanh nhìn thoáng qua bóng dáng nhỏ nhắn của nữ tử đứng ở trên nóc nhà, sau đó xoay người bước nhanh về phía cửa chính.
Lại nói bên này Lâm Triều Anh đứng ở nóc nhà, chỉ thấy người tới thân hình cao lớn, y phục màu trắng. Trong tay của hắn cầm một cây trượng cong cong màu đen thô ráp, trên đầu trượng có một cái đầu lâu sọ người, lộ ra răng nanh sắc nhọn, trông như thế nào cũng thấy dữ tợn, hơn nữa khiến Lâm Triều Anh chịu không nổi chính là trên trượng của hắn thế nhưng có hai con rắn nhỏ màu trắng, vảy màu bạc ở dưới ánh trăng càng thêm nổi bật, không ngừng uốn lượn cao thấp ở trên cây trượng thô màu đen kia, thỉnh thoảng lại phun ra đầu lưỡi màu đỏ.
Lâm Triều Anh nhíu mi, dùng Xà trượng tất nhiên không thể nghi ngờ là Âu Dương Phong. Con Độc Vật này dùng vũ khí càng thêm biến thái hơn so với người khác. . . . . . Nhưng may mắn là, đây là con rắn nhỏ màu bạc, chứ không phải là cái loại rắn to mà nàng nhìn thấy ban ngày, còn chưa đến mức khiến nàng mềm nhũn cả chân.
Mà lúc này, lại có thêm vài nam tử mặc y phục màu trắng đến phía sau hắn, xinh đẹp dễ nhìn, hơn nữa. . . . . . Ánh mắt Lâm Triều Anh dừng ở trên người bọn họ, phát hiện trong đó có cả nam lẫn nữ, có hai người là nữ giả nam.
Âu Dương Phong cười nói: "Ta là nam tử, nhưng thuộc hạ của ta cũng có nữ tử, không bằng để cho các nàng đi vào kiểm tra." Lời nói thương lượng, nhưng khẩu khí phát ra cũng không có nửa phần giọng điệu thương lượng.
Lâm Triều Anh trợn mắt nhìn, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc, nói: "Thật không? Ta coi này mấy vị thiếu hiệp này bộ dạng rất tuấn tú, làm sao lại là nữ tử chứ?" Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên, mỗi người đều có thân phận tự do, thần không biết quỷ không hay vào sân nhà người khác là chuyện bình thường, nhưng mà cường ép để vào sân nhà người là một chuyện khác. Nàng nhớ rõ ở trong nguyên tác từng nói, tuy rằng thủ đoạn của Âu Dương Phong đê tiện vô sỉ lại độc ác, nhưng hắn luôn luôn chú trọng thân phận Nhất Đại Tông Sư của hắn.
Lúc này, một nữ tử trong đó kéo dây buộc tóc xuống, một đầu đầy tóc uốn lượn tung bay, chỉ thấy nàng đắc ý cười đến kiều mỵ, giọng nói cũng mang theo mị hoặc, "Vị cô nương này, không bằng để ta đi vào nhìn một cái, như thế nào?"
Lâm Triều Anh nghe vậy, nhẹ giọng nở nụ cười, nói: "Vị cô nương này, thật sự là có lỗi, sân của ta dù là nam lẫn nữ, cũng không cho phép đi vào."
Lúc này, mùi mật ong trong không khí càng ngày càng đậm, tiếng ‘ong ong’ của ong mật càng ngày càng rõ.
Âu Dương Phong nghe được tiếng của ong mật, mới ban đầu cũng không để ý lắm, nhưng lúc này lại cảm thấy quá mức kỳ quái. Hắn nhíu mày lại, sau đó nhìn về vài người ở phía sau, ý bảo bọn họ tản ra, đi đến những chỗ khác thăm dò một chút. Ai ngờ lúc này một trận tiếng vó ngựa vang lên, hắn sửng sốt, lập tức kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, quát: "Còn không mau đuổi theo!"
Muốn đuổi theo? Lâm Triều Anh nhướng mày cười, huýt lên hai tiếng, ong mật đã vây quanh bọn họ.
Âu Dương Phong có kiến thức rộng rãi, bởi vì chính hắn cũng tinh thông Thuật Ngự Xà*, bây giờ gặp nhiều ong mật vây quanh bọn họ như vậy, liền biết là do nữ tử trước mắt này đang quấy phá. Trong lòng hắn kinh ngạc, vì sao chưa bao giờ nghe nói Trung Nguyên có người tinh thông Thuật Ngự Phong ? Kinh ngạc đi qua thì tức giận không thôi, vốn bản bí tịch võ công đã sắp đến tay mà còn bay mất, hắn làm sao có thể cam tâm?
(* Điều khiển rắn).
Hắn tức giận nói: "Ta không thù không oán với cô nương, vì sao cô nương phải khinh người quá đáng như thế?" Mới nói , chợt nghe đến tiếng kêu la của thuộc hạ ở phía sau hắn, là do bị ong mật chích đau quá mà kêu lên.
Lâm Triều Anh cười trả lời: "Ta không thù không oán với các hạ, tại sao các hạ lại dẫn người đến đây, còn cưỡng ép đòi lục soát sân của ta, ta chỉ là một nữ tử, làm sao có năng lực như vậy? Các hạ đừng có ác nhân cáo trạng trước*, ngậm máu phun người." Nói xong, nghiêng tai lắng nghe, tiếng vó ngựa là từ hướng cửa chính truyền đến, dần dần đi xa.
(* người xấu kêu oan trước, ý là gắp lửa bỏ tay người).
Âu Dương Phong nghe tiếng vó ngựa càng chạy càng xa, trong lòng càng nóng vội, hơn nữa ong mật cũng không có ý muốn đốt bọn họ, nhưng vẫn như một đại quân tiếp cận, bay chung quanh họ. Ý đồ của cô gái trước mắt này quá rõ ràng rồi, sở dĩ nàng không cho ong mật đốt bọn họ, là bởi vì sợ bọn họ liều lĩnh lao ra phá trận pháp ong, nàng là muốn vây khốn bọn họ, tranh thủ thời gian để người kia rời đi. Hắn cười lạnh một tiếng, Xà trượng trong tay đập trên mặt đất một cái, cả người bay lên không trung, thân thể xoay người ở giữa không trung một cái, đang muốn rời đi.
Còn muốn chạy? Cũng phải hỏi qua ý kiến của nàng mới được! Chỉ thấy Kim Linh Tác trong tay áo Lâm Triều Anh bay ra, quấn chặt lấy chân của hắn, kéo mạnh một cái, đã kéo hắn xuống khỏi không trung.
"Không phải các hạ muốn vào sân của ta nhìn hay sao? Bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi, các hạ cũng không nên vội vã rời đi như thế đâu." Giọng nói dễ nghe của nữ tử vang lên.
Âu Dương Phong thấy nàng ra tay, Xà trượng trong tay cũng không lưu tình chút nào thẳng tắp bay về phía Lâm Triều Anh. Lâm Triều Anh kinh hãi, ngửa người ra sau, thu lại Kim Linh Tác.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Dám phá hư chuyện tốt của hắn!
"Tiểu nữ họ Lâm tên là Triều Anh, võ công của Âu Dương tiên sinh siêu phàm, khiến tiểu nữ tử thật sự bội phục."
Âu Dương Phong nghe vậy, giận quá hóa cười, hắn không bắt được Vân Trúc Thanh, bắt được nữ tử này cũng không tệ. Nếu Lâm Triều Anh trước mắt này giúp Vân Trúc Thanh rời đi, chứng tỏ giao tình của bọn họ không phải là ít. Nếu Lâm Triều Anh ở trong tay hắn, hắn cũng không tin Vân Trúc Thanh sẽ không chui đầu vào lưới.
"Võ công của cô nương cũng không kém, tại hạ xin lãnh giáo với cô nương!" Nói xong, cũng không cố kỵ đàn ong trước mắt, bóng dáng màu trắng như quỷ mị bay về phía Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh huýt hai tiếng, ong mật vây quanh vài thuộc hạ của Âu Dương Phong, chỉ nghe thấy âm thanh những người kia kêu đau không ngừng vang lên.
Dưới bầu trời đầy ánh sao, bóng dáng màu trắng cùng bóng dáng màu đỏ đang giao đấu, mà đàn ong công kích mấy tên thuộc hạ khiến bọn họ ngã nhào trên mặt đất. Âu Dương Phong nghe được nhưng chẳng nhíu mày một cái, chiêu thức công kích Lâm Triều Anh không chút nương tay. Không có thuộc hạ này, hắn còn có những thuộc hạ khác, nhưng nếu bí tịch võ công mất rồi, sẽ rơi vào trong tay người khác. Hắn vì bí tịch võ công mà ngàn dặm xa xôi đi tới Trung Nguyên, làm sao có thể tay không mà về!
Lâm Triều Anh cũng không trông cậy vào việc Âu Dương Phong sẽ nương tay với mình, ngày thường trừ bỏ so chiêu với Hồng Thất Công, thì cũng chẳng có kinh nghiệm thực chiến gì nhiều, e là không có phần thắng, hơn nữa lại bị một chưởng của Âu Dương Phong đánh trúng bả vai, liền trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Âu Dương Phong thấy nàng nôn ra máu, cười lạnh một tiếng, dừng công kích, bóng dáng màu trắng đứng trên nóc nhà, kiêu căng nói: "Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói, như vậy ngươi sẽ sống tốt hơn rất nhiều."
Trên vai là cảm giác như có lửa đốt, trong họng tràn đầy vị tanh ngọt. Lâm Triều Anh nhịn xuống cảm giác họng đang ngưa ngứa, chậm rãi lau đi vết máu ở khóe miệng, lộ ra một nụ cười. Hai hàng mi thanh tú, con ngươi sáng, nhưng mang theo vài phần khiêu khích: "Ngươi - Con Độc Vật này, cho ta là kẻ ngu sao? Ngươi không chào hỏi một tiếng đã nuôi một đống rắn ở trong rừng hoa hòe của ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, bây giờ còn dám tới đây kêu gào? Xem ngươi có bản lĩnh bắt được ta rồi hãy nói sau!" Nàng đang bị thương, nhưng Âu Dương Phong cũng không chiếm được chỗ tốt, nàng nhớ rõ Linh Đang* của nàng đánh trúng cánh tay phải của hắn.
(* Cái chuông ở hai đầu dải lụa – Kim Linh Tác của LTA).
"Ngươi. . . . . ." Âu Dương Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cánh tay phải của hắn bây giờ chết lặng không hề có cảm giác.
Lâm Triều Anh thấy bộ dáng tức giận của, lại bật cười một trận như châu ngọc.
"Âu Dương Độc Vật, xem chiêu!"
Nàng chưa dứt lời, Kim Linh Tác trong một tay đã bay về phía Âu Dương Phong, một tay kia lại bắn ra hơn mười cái Ngọc Phong Châm.
Người trong giang hồ so chiêu, phóng ám khí chính là thủ đoạn ti tiện nhất, Âu Dương Phong không nghĩ tới võ công không tầm thường như Lâm Triêu Anh lại sử dụng thủ đoạn như vậy, nhất thời chưa kịp chuẩn bị, tay trái lại không linh hoạt bằng tay phải, cả người bay lên không trung tránh thoát, lại thấy Lâm Triều Anh thu hồi Kim Linh Tác bên cái tay kia, sau đó một loạt Ngọc Phong Châm bay lại đây, sắc mặt không khỏi kinh hãi, cả người ngửa ra sau, ngã xuống ở trên nóc nhà."Rầm" một tiếng, tiếng nóc nhà bị phá hỏng vang lên, lộ ra một cái lỗ lớn, một thân áo trắng Âu Dương Phong rơi xuống trong đó.
Mà cùng lúc đó, tiếng vó ngựa từ bên ngoài phòng truyền đến, càng chạy càng xa.