Lâm Triều Anh đi đến phòng tiếp khách, Giang Nam Thất Quái đang chờ ở đó , trong đó, Kha Trấn Ác tính tình vội vàng, xao động, trên mặt đã có biểu tình không kiên nhẫn.
Hắn nhìn về phía Vân Trúc Thanh, ‘hừ’ lạnh nói: " Đến tột cùng thì chủ nhân nhà ngươi là thần thánh phương nào, thế nhưng lại phô trương như vậy, làm cho chúng ta đợi nửa canh giờ đâu?"
Vân Trúc Thanh mang theo tươi cười thoả đáng trên mặt, " Từ trước đến nay, chủ nhân nhà ta đều lấy lễ nghi đối đãi với khách được mời đến." Về phần không mời mà tới, còn xem tâm tình của Lâm Triều Anh.
Một bên Chu Thông nghe ra ý ngoài lời nới của Vân Trúc Thanh, thở dài, cười nói: " Tình tình huynh trưởng nhà ta có chút nóng nảy, mong rằng quản sự chớ tức giận với huynh ý."
Cây trượng trong tay Kha Trấn Ác hướng trên mặt đất đập thật mạnh một cái, nói: "Có là người có tính nhẫn nại, cũng không thể nhẫn lại nữa mà chờ đợi lâu như vậy được!" Từ khi mấy người bọn họ xuất đạo tới nay, bị người gọi là Giang Nam Thất Quái, ở trên giang hồ rất có thanh danh, đã khi nào bị người đối xử lạnh nhạt như vậy đâu.
Bỗng nhiên, một âm thanh đầy ý cười vang lên ở ngoài cửa, mang theo vài phần lười biếng, thú vị nói."A ? Phải không? Nếu không chờ được, có thể rời đi. Ở trong địa bàn của người khác, còn muốn cầu kiến chủ nhân, lại có thể nói được đến bực này, chẳng phải là làm trò cười cho người trong thiên hạ?"
Mấy người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy là một mặc nữ tử đang cầm làn váy dài màu tím đậm chầm chậm mà đến, chỉ thấy bộ dạng ngũ quan của nàng cực kỳ đẹp, con mắt sáng, mang theo ý cười, lại lộ ra vài phần kiêu căng. Ở sau lưng nàng là một tiểu cô nương ôm đàn cổ, bộ dạng khoảng mười một, mười hai tuổi, cũng là bộ dạng trắng mịn .
Giang Nam Thất Quái nhìn thấy Lâm Triều Anh, sửng sốt một chút, bọn họ lại không nghĩ rằng chủ nhân nơi đây là một nữ tử, nhưng lại còn trẻ như vậy!
Lâm Triều Anh đi vào, ngồi ở vị trí chủ nhà, tiếp nhận trà do nha hoàn đưa tới, nhìn về phía Vân Trúc Thanh, chậm rì rì hỏi han: "Vân quản sự, ta còn chưa tới, đã nghe thấy âm thanh nén giận của khách, có phải là ngươi chiêu đãi không tốt không?"
Vân Trúc Thanh mỉm cười, nói: " Khách của tiểu thư, thuộc hạ không dám chậm trễ?"
Lâm Triều Anh trừng mắt nhìn, làm ra một bộ dạng khó hiểu, "Vậy mấy vị khách này sao lại táo bạo như vậy, đây là có chuyện gì?"
Giang Nam Thất Quái gặp Lâm Triều Anh vào cửa, con mắt cũng không hề liếc nhìn bọn họ một cái, trong lòng không khỏi có chút bực tức. Mà tính tình vừa cổ quái lại nóng nảy, Kha Trấn Ác lúc này đã không chịu nổi , giọng điệu cũng có chút không tốt, nói: "Chúng ta đến vì Quách Tĩnh."
Lâm Triều Anh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "A? Vì Quách Tĩnh mà đến sao?" Nàng cười cười, sau đó nói: "Đúng rồi, mấy vị là người phương nào? Sao không lý do lại tìm đến chỗ ta vậy? Hơn nữa như thế nào lại, tư thế giống như là muốn bắt nạt người yếu đuối như ta vậy? Phải biết rằng, vị đại hiệp cầm quải trượng này hung thần ác sát nhìn ta như vậy, ta sẽ sợ hãi." Tuy lời nói là như vậy, nhưng giọng điệu kia, lại mang theo vài phần châm chọc.
Kha Trấn Ác thấy thế, vốn đã một bụng tức giận, hiện giờ lại nghe thấy Lâm Triều Anh nói móc hắn như vậy, tức giận đang muốn phát tác, lại bị Chu Thông kéo lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Chu Thông, đã thấy Chu Thông hướng hắn lắc đầu, "Đại ca, chuyện bé không nhịn sẽ không làm được việc lớn."
Lâm Triều Anh nghe vậy, đôi mi thanh tú nhíu nhíu. Chuyên bé không nhịn sẽ không làm được việc lớn sao? Có câu là ‘không sợ đối thủ giống như Thần, chỉ sợ đội hữu giống như heo’ ( = không sợ đối thủ thông minh, chỉ sợ đồng đội ngu dốt). Nàng cảm thấy, trong Giang Nam Thất Quái, cái gọi là ‘đội hữu giống như heo’, chính là nói Kha Trấn Ác không thể nghi ngờ. Nàng nhìn lại, còn thấy ánh mắt hung tợn của Kha Trấn Ác trừng mắt nàng, giống như nàng là ác nhân có tội ác tày trời hay gì đó giống như vậy.
Lâm Triều Anh nhịn không được nhíu mi, giọng điệu cũng thật không tốt, "Mặc kệ các ngươi tới tìm người nào, nơi này không có!" Quách Tĩnh sao? Bây giờ Quách Tĩnh là đồ đệ Hồng Thất Công, đương nhiên là nàng phải giúp hắn trông chừng đồ đệ này rồi , bằng không về sau phải đi chỗ nào tìm trả Hồng Thất Công đồ đệ đây? Bảo thủ, ngoan cố, hung thần ác sát lại không phân rõ phải trái. Xem ra đối với Kha Trấn Ác mà nói, mắt mù hay không mù cũng không quan trọng, người này cho dù là mắt không mù cũng vẫn không rõ ràng tình huống lắm thì phải. Sau khi đã xuyên qua, nếu nàng còn không biết Kha Trấn Ác là người như thế nào, vậy buồn cười quá. Nói thật, đã sớm chuẩn bị tốt cho việc phải đấu võ, nếu không cũng sẽ không để cho Mai Siêu Phong ôm đàn cổ đến.
Chu Thông thấy giọng điệu của Lâm Triêu Anh không đúng, có lễ nói: "Cô nương, đừng vội. Chúng ta thường xuyên hoạt động ở vùng Giang Nam, trên đường đi, mọi người thấy cảm tình của bảy huynh muội chúng ta rất tốt, tính tình khác nhau, liền gọi chúng ta là Giang Nam Thất Quái." Ngừng một chút, ánh mắt của hắn dừng ở trên những đồ vật bài trí trong sảnh, lại rồi nói tiếp: "Trạch viện của cô nương thiết kế tinh xảo, vật bài trí cũng không phải là vật phàm, đoán chắc là cô nương cũng ít giao thiệp với giang hồ, không biết chúng ta mấy người, cũng không có gì kỳ quái. Nhưng Toàn Chân giáo - truyền đạo thiên hạ, không biết cô nương có hay không nghe nói qua Trường Xuân tử - Khâu Xử Cơ đạo sĩ."
"Hay là hắn còn là nhân vật giỏi hơn so với Vương Trùng Dương, bắt buộc tất cả mọi người đều phải nhận biết hắn?" Lâm Triều Anh mỉm cười hỏi lại.
Giang Nam Thất Quái nghe vậy, hai mặt nhìn nhau. Chu Thông là người có tâm tư kín đáo, thông minh nhất trong bảy người, nhìn thấy phong thái Lâm Triều Anh như thế, liền biết nàng không phải người bình thường. Hiện giờ nói đến Vương Trùng Dương, giọng điệu cũng một bộ không cho là đúng, nhưng ít nhất, Chu Thông xác định nàng nhận thức Khâu Xử Cơ, nói không chừng, hai người còn có quen biết. Hắn mỉm cười nói ra mục đích của bọn họ.
"Một năm trước, ở Túy Tiên lâu, phủ Gia Hưng Khâu đạo trưởng nói với chúng ta, hắn có hai vị bạn bè bị gian thần làm hại, hắn vốn có ý thu kia hai đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ kia làm đồ đệ, nhưng bất đắc dĩ là không tìm được. Sau đó, lại gây xích mích với chúng ta, liền hẹn sau khi tìm được hai đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ kia, hai bên đều tự thu một đứa nhỏ làm đồ đệ, người chúng ta muốn tìm, chính là Quách Tĩnh, mẹ đẻ của hắn là Lý Bình. Một năm nay, bảy huynh muội chúng ta đi khắp đại giang nam bắc, sau đó, rốt cục nghe được tin mẹ con Lý Bình sống nhờ ở trong phủ cô nương."
Lâm Triều Anh nghe vậy, cúi đầu, mười ngón vuốt vuốt quần áo trên người, nói: "Bọn họ đúng là ở trong phủ ta, vậy thì tính sao?"
Kha Trấn Ác nói: "Chúng ta đến là muốn hỏi Quách phu nhân, có đồng ý để chúng ta nhận Quách Tĩnh làm đồ đệ hay không."
"Quách Tĩnh đã bái Hồng Thất Công làm sư phụ." Lâm Triều Anh thấy sau khi Kha Trấn Ác nghe được lời của nàng, sắc mặt đều thay đổi, cười cười, nói: "Một người không thể bái hai sư phụ, đây không phải là quy củ trên giang hồ sao? Vị Kha đại hiệp này, ta thấy các ngươi vẫn là nên rời đi đi. Ta nghe nói, ở Túy Tiên lâu, các ngươi bại bởi Khâu Xử Cơ, đoán chắc là cũng không phục, muốn đem một thân bản lĩnh truyền cho Quách Tĩnh, để cho mười tám năm sau hắn đáng bại nghĩa đệ của hắn. Chỉ tiếc, hắn hiện giờ đã nhận Hồng Thất của Cái Bang làm sư phụ, sẽ không thể lại nhận các ngươi làm sư phụ . Không nói đến quy củ giang hồ nói, một người không thể bái hai sư (phụ), cho dù có thể, bản lĩnh của các vị, có thể so được với Hồng Thất của Cái Bang hay sao?"
"Ngươi. . . . . . đồ yêu nữ này, thế nhưng cuồng vọng như thế!" Kha Trấn Ác đập mạnh quải trượng xuống đất, trợn mắt lên nhìn.
Yêu nữ? Lâm Triều Anh bật cười, vì sao mà lời kịch của Kha Trấn Ác vẫn là giống vậy, mặc kệ là ai, miễn là hắn xem không vừa mắt, nam chính là ma đầu, nữ chính là yêu nữ. Phàm là người hắn xem không vừa mắt, chính là tà ma ngoại đạo.
Lúc này, Vân quản sự đúng lúc đứng ra nói chuyện, "Vị huynh đài này, xin ngài tự trọng. Ở vùng này, tiểu thư nhà ta làm rất nhiều việc thiện, rất có thanh danh. Mặc dù không thể nổi danh ở trên giang hồ giống như các vị, nhưng ở trong mắt dân chúng bình thường, tiểu thư nhà ta chính là người tốt ngàn dặm mới tìm được một ."
"Nàng là chủ tử của ngươi, ngươi không giúp nàng nói chuyện thì giúp ai?" Lời nói của Vân Trúc Thanh càng làm lửa giận trong lòng Kha Trấn Ác tăng lên, đã khi nào bọn họ bị người khác xem thường như vậy, hơn nữa, còn là xem thường một cách quang minh chính đại như vậy nữa. Hắn tức giận cũng không phải là Lâm Triều Anh nói bản lĩnh của bọn họ không thể so với Hồng Thất Công, mà vì loại giọng điệu này của Lâm Triều Anh. Đừng nói là Kha Trấn Ác, kể cả là Lục Quái, đáy lòng cũng nhịn không được tức giận.
Lúc này, Lâm Triều Anh lại lành lạnh nói: "Không sợ nói cho ngươi biết, mấy hôm trước, tiểu đạo sĩ Khâu Xử Cơ kia mới đến cầu kiến ta, hắn cũng không giống các ngươi nhảy loạn, la hoảng như vậy. Hắn chỉ nói phụ thân của Dương Khang và Quách Tĩnh là bằng hữu của hắn, hắn tới gặp ta là vì xác nhận bình an của thê nhi bằng hữu mà thôi, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp bọn họ. Nếu hắn có ước định với các ngươi, như thế nào lại không nói cho ta biết?"
Tiểu đạo sĩ Khâu Xử Cơ kia? Lời nói của Lâm Triều Anh làm cho Mai Siêu Phong nhịn không được ‘Xì’ một tiếng cười ra, rõ ràng là đạo sĩ kia nhìn nhiều tuổi hơn so với tổ sư bà bà của nàng.
Chu Thông nghe vậy, sửng sốt, Khâu Xử Cơ đã tìm đến chỗ này ?
"Tuy nhiên, cho dù thực sự có ước định, hắn cũng sẽ không ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình mà cướp đồ đệ với ta. Dương Khang đã bái ta làm thầy, cho nên cái gì mà chọn người cho cuộc luận võ mười tám năm sau của các người, các ngươi vẫn là tìm Khâu Xử Cơ sau đó thương lượng lại một phen, sau đó chọn người khác đi." Về phần Dương Khang cùng với Quách Tĩnh, khó mà làm được.
Chu Thông nghe được giọng điệu của Lâm Triều Anh, mày mặt nhăn lại, nói: "Cô nương, có thể cho chúng ta gặp mặt Quách phu nhân một lần được không?"
"Gặp thì có thể, nhưng nàng sẽ nhận thức được các ngươi sao?" Lâm Triều Anh hỏi lại.
Chu Thông sửng sốt, như thế, ước định của bọn họ với Khâu Xử Cơ, là chuyện bọn hắn đơn phương tình nguyện. Về phần ý nguyện của Lý Bình như thế nào, bọn họ cũng không biết được, hơn nữa, Lý Bình cùng bọn họ quả thật là chưa từng gặp mặt. Hiện giờ xem thái độ của nữ tử này, Lý Bình nhất định là đối với nàng nói gì nghe nấy, muốn Quách Tĩnh bái bọn họ làm sư phụ là điều không thể. Hơn nữa, nếu như ngay cả Khâu Xử Cơ đều không nhắc tới việc thu đồ đệ với nữ tử này , nói vậy nữ tử này cũng là một cao nhân, chính là không giao thiệp với giang hồ, cho nên không ai biết thái độ làm người mà thôi.
Chu Thông vẫn còn đang cân nhắc , đã thấy Kha Trấn Ác không kiềm chế được tức giận, nói: "Mặc dù nàng ta không nhận biết chúng ta, nhưng một năm này, chúng ta vì tìm được chỗ ở của mẹ con bọn họ mà bôn ba khắp nơi, hiện giờ chúng ta muốn gặp mặt bọn họ một lần, cũng không được sao?"
"Nói như vậy, một năm này, mẹ con bọn họ đều ở tại chỗ của ta, Hồng bang chủ của Cái Bang còn nghĩ cách giúp nàng ấy thoát ly hiểm cảnh, mang về Dương Châu, hiện giờ vẫn là sư phụ của Quách Tĩnh. Dựa theo cách nói của ngươi, có phải hay không là ta cũng có thể yêu cầu bọn họ không gặp mấy người?" Tuy rằng, nàng sẽ không làm như vậy, nhưng mà nàng cảm thấy, dùng tiêu chuẩn của Kha Trấn Ác nói chọc tức hắn a!
"Yêu nữ, đến tột cùng ngươi là thần thánh phương nào, có dám đánh một trận với ta hay không? !" Cư nhiên càn rỡ, vô lễ như vậy, còn già mồm át lẽ phải! Kha Trấn Ác bị tức giận đến mức tóc cũng phải dựng lên, dưới cơn nóng giận, quải trượng đập xuống, rất có tư thế nhất định phải cùng nàng đánh nhau.
Lâm Triều Anh nghe vậy, cười nói: "Tại sao lại không dám? Ta chỉ sợ, nếu ngươi bại bởi một cái yêu nữ như ta đây, sẽ nhớ mãi không quên. Đúng rồi, đồ vật trong tòa nhà của ta đều thực quý, ta lo lắng ngươi đánh vỡ rồi không bồi thường được, cho nên vẫn là đi ra bên ngoài tỷ thí đi, như thế nào? Nếu là các ngươi thua, muốn gặp mẹ con Lý Bình, có thể được. Nhưng mà việc thu đồ đệ, không được bàn nữa." Dù sao trời đất bao la, nơi này, nàng lớn nhất, Hồng Thất Công không ở đây, đồ đệ của hắn sẽ do nàng trông nom . Quách Tĩnh vốn đần độn, nếu như bị Kha Trấn Ác chốc lại đánh,chốc lại mắng, sau đó giáo huấn những quan điểm gì đó cho nó, như vậy làm sao được?
Vì thế, ở vùng ngoại ô thành Dương Châu, chuyện một nữ tử họ Lâm chỉ dùng một chiếc đàn cổ đã đem Giang Nam Thất Quái đánh cho hoa rơi nước chảy, ở trên giang hồ ồn ào, huyên náo được truyền ra. Vì thế, từ sau Luận kiếm ở Hoa Sơn, võ lâm yên tĩnh đã lâu, rốt cục cũng có chuyện để bàn tán rồi!
Nghe nói đó là môn phái mới lập gần đây, tên là phái Cổ Mộ núi Chung Nam.
Lại nghe nói chưởng môn phái Cổ Mộ là một nữ tử thần bí, tướng mạo cực đẹp, cầm kĩ thật tốt, cũng có thể lấy cầm làm vũ khí, lấy âm luật đả thương người. Ngày đó nàng chỉ dùng một chiếc đàn cổ, không cần tốn nhiều sức, đem Giang Nam Thất Quái đánh bại. Có người hâm mộ, tiến đến núi Chung Nam, lại phát hiện trên núi Chung Nam, trừ bỏ cung điện cùng đạo sĩ của Toàn Chân giáo , hoàn toàn không có phái Cổ Mộ như trong lời đồn đãi. Dần dà, cư nhiên phái Cổ Mộ trở thành môn phái thần bí, khó lường nhất trong miệng người giang hồ!