Lâm Triều Anh biến mất ở trong Cổ Mộ đã khoảng hai tháng, Lâm Linh ngồi ở trên tảng đá lớn trước cửa ra vào Cổ Mộ, ánh mắt dại ra nhìn Vân Trúc Thanh một thân lam bào cách đó không xa, vẫn theo như thường lệ đứng ở chỗ cách nàng không xa, bộ dạng như có điều suy nghĩ.
Lâm Linh ngẩn người một lúc lâu, những ý tưởng rối loạn thành một đống trong đầu mới thông suốt, quay đầu hỏi Vân Trúc Thanh, "Vân quản sự, đều đã qua hai tháng, như thế nào mà đến một chút tin tức của tiểu thư cũng không có vậy?" Lão đạo sĩ chết tiệt Vương Trùng Dương kia, tiểu thư nhà nàng rốt cuộc là làm sao vậy, tốt xấu gì cũng phải báo tin a!
Vân Trúc Thanh quay đầu lại, hai đạo ánh mắt dừng ở trên gương mặt bánh bao nhăn thành một nhúm của Lâm Linh, thanh âm đều đều nói: "Đại khái nhanh thôi."
Lâm Linh nghe vậy, có chút uể oải, nàng hai tay ôm đầu gối, nói: "Tiểu thư chúng ta có thể hay không đã bị lão đạo sĩ kiêu ngạo Vương Trùng Dương kia bắt cóc ?"
Trên mặt Vân Trúc Thanh lộ ra thần sắc mỉm cười, đang muốn nói chuyện, lại nghe được một giọng nữ mang theo ý cười vang lên, "Em mới bị bắt cóc a ."
Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh đều là sửng sốt, hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Lâm Triều Anh một thân y phục màu đỏ đứng giữa một khoảng trời tràn đầy màu xanh của núi rừng, một thân y phục đỏ bay bay, còn đeo thêm cái đàn cổ, trên mặt mang theo tươi cười.
Lâm Triều Anh buồn cười, nhìn vẻ mặt dại ra của Lâm Linh, trong lòng có chút mềm nhũn. Nàng chậm rãi đi đến trước tảng đá lớn, đưa tay sờ sờ đầu Lâm Linh, ôn nhu nói: "A Linh, là ta, ta đã trở lại."
Lâm Linh mở to mắt, nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt, sau đó "Oa" một tiếng liền khóc lên.
"Tiểu thư, người cuối cùng đã trở lại! Cái lão đạo sĩ thối Vương Trùng Dương kia không nói một tiếng liền mang ngươi đi , em thật lo lắng… Em…em…em lo lắng chất độc trên người của tiểu thư không giải được, cái lão đạo sĩ thối kia mang người đi chờ chết. . . . . . Em lại lo lắng chất độc trên người của tiểu thư đã giải hết, cái đạo sĩ thúi kia sẽ bắt cóc người. Trước kia hắn đối với người như vậy, nếu người đi cùng hắn rồi, ngày sau hắn lại đột nhiên nghĩ đến những chuyện còn phải làm, sau đó đổi ý , vậy người làm sao bây giờ? Em, em . . . . ." Còn chưa nói xong, Lâm Linh đã khóc đến mức không nói ra lời, kéo nơi nào đó trên ống tay áo màu đỏ của Lâm Triều Anh khóc thật mãnh liệt, cũng không sợ mất mặt. Dù sao nàng chính là thực lo lắng, thực sợ hãi, hiện tại tiểu thư cuối cùng đã trở lại.
Lâm Triều Anh thấy thế, cười ra tiếng, cầm bàn tay Lâm Linh đang kéo ống tay áo màu đỏ của nàng, nói: "A Linh, hiện tại tiểu thư nhà em đói chết đi được, em là muốn tiếp tục khóc đến chết hay là muốn làm cho ta đói chết?"
Lâm Linh nghe được lời nói của Lâm Triều Anh, ngẩng đầu, "Tiểu thư, ngươi còn cười được!" Nàng đều lo lắng muốn chết, thật vất vả người đã trở lại, tiểu thư vừa mở miệng đã nói những lời không hay, động một chút lại nói đến chết, hai tháng qua nàng cũng không dám nghĩ đến từ này.
Lâm Triều Anh nhéo nhéo mặt của nàng, cười nói: "Không cười chẳng lẽ còn khóc giống em sao? Ta thật sự rất đói bụng, đi thôi, làm tạm chút gì đó cho ta ăn."
Lâm Linh xem xét nàng, hỏi: "Độc trên người tiểu thư thế nào rồi? Đều giải hết rồi sao?"
"Đều hết rồi." Lâm Triều Anh nói.
"Thật sự?" Trên mặt Lâm Linh mang vài phần kinh hỉ.
"Thật sự." Chân châu cũng chưa thật như vậy, không chỉ là giải được độc rắn, còn luyện được võ công trên Cửu Âm Chân Kinh.
Lâm Triều Anh nghĩ, nàng là trong họa có phúc, tuy rằng nội lực mất đi vẫn chưa khôi phục hết toàn bộ, nhưng trong hai tháng này, nàng nghĩ ngộ tính của mình ở trên phương diện võ học đại khái là cao hơn một ít, thí dụ như nói về âm công của nàng. Bởi vì một lần nữa tu luyện nội công, lại dùng là võ học chính thống như Cửu Âm Chân Kinh vậy, ngày sau nàng mặc kệ là ở phương diện nội công hay là ngoại công, so với ngày trước càng muốn tốt hơn.
Lâm Linh nhìn Lâm Triều Anh, thấy trên mặt nàng khí sắc hồng nhuận, con ngươi mang ý cười, lúc lơ đãng nhìn xung quanh toát ra vài phần cảm giác lười biếng. Tiểu thư như vậy, làm cho người ta nhớ tới bộ dạng sảng khoái khi ở Dương Châu. Vừa thấy như vậy, cuối cùng nàng cũng yên tâm . Nàng tháo đàn cổ trên lưng Lâm Triều Anh xuống dưới, cau mày, nói: "Tiểu thư sao lại mang theo đàn cổ trở về? Dọc đường đi còn phải đeo nó trên lưng, thật là mệt mỏi!"
Lâm Triều Anh bật cười, "Không sao, không phiền lụy gì."
Lâm Linh đưa đàn cổ cho Vân Trúc Thanh, nói: "Ngươi giúp tiểu thư ôm đàn, ta đi làm chút điểm tâm." Nói xong, bóng dáng nhỏ xinh màu lam nhạt biến mất ở lối vào Cổ Mộ.
Vân Trúc Thanh ôm đàn cổ Lâm Linh đưa cho hắn, cặp con ngươi đen kia nhìn về phía Lâm Triều Anh, mặt mày nàng lúc này đã thu liễm bớt đi phần nào kiêu căng , hai tháng không thấy, vẫn là một thân quần đỏ cùng đai lưng khảm ngọc màu đen như cũ, nhưng so với trước kia, giống như là thiếu đi vài phần bá đạo, nhiều hơn vài phần thanh cao, tao nhã. Nói đến cũng kỳ quái, người bình thường mặc đồ đỏ thường mang theo vài phần cảm giác yêu nghiệt, nhưng Lâm Triều Anh là ngoại lệ, trước kia là liều lĩnh, tươi đẹp, động lòng người, hiện giờ cũng là thanh cao, tao nhã càng làm cho người ta dễ dàng bị thuyết phục.
Vân Trúc Thanh chậm rãi thu hồi tầm mắt, cười nói: "Hai tháng không thấy, xem ra võ công của tiểu thư không chỉ là cao hơn một bậc." Khí chất của một người sẽ không vô duyên vô cớ thay đổi, xem ra mấy ngày nay, Lâm Triều Anh đã có tiến bộ nhảy vọt đích trên nhiều khía cạnh.
Lâm Triều Anh ngồi ở trên tảng đá lớn mà Lâm Linh vừa mới ngồi lúc nãy, nhướng mày nói: "Đã đi dạo ở Quỷ Môn Quan một vòng mà, trong lòng tự nhiên là đối với rất nhiều sự tình đều có nhận thức mới, Vân quản sự ngươi nói có đúng không?"
"Bất kể là như thế nào, cuộc đời không có gì tiếc nuối mới là tốt nhất." Vân Trúc Thanh ôn nhu cười mà trả lời, trong lời nói như có tâm sự.
Lâm Triều Anh xem xét Vân Trúc Thanh, kỳ thật nàng cũng hiểu được Vương Trùng Dương sẽ không có lý do gì mà mang nàng đi, lại còn để cho nàng tu luyện võ công trên Cửu Âm Chân Kinh nữa. Cho tới nay, hiểu rõ ràng nhất đối với Cửu Âm Chân Kinh không phải Vương Trùng Dương, mà là Vân Trúc Thanh, hơn nữa Vương Trùng Dương đã nói qua, ở trước khi nàng tu luyện võ công Cửu Âm Chân Kinh, hắn chưa bao giờ lật xem qua Cửu Âm Chân Kinh . Tuy rằng sau khi trải qua hai tháng ở chung, nàng cảm thấy Vương Trùng Dương là một người thuộc phái hành động, trong lòng nghĩ một đằng, ở mặt ngoài làm một nẻo, nhưng đối với những vấn đề liên quan đến danh dự Toàn Chân giáo, nàng cảm thấy những lời ngày đó Vương Trùng Dương nói với Âu Dương Phong chính là sự thật.
Lâm Triều Anh nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Vân quản sự, ngươi có nhớ rõ khẩu quyết võ công trên Cửu Âm Chân Kinh?"
"Đọc thuộc làu làu." Dừng một chút, Vân Trúc Thanh còn nói: " Tổ tiên Vân gia chỉ nói không cho tu luyện, chưa nói không cho xem."
Quả nhiên là dễ giải thích hơn! Khó trách Vân Trúc Thanh lại lựa chọn Vương Trùng Dương là người hữu duyên mà không phải là những người khác, mọi người đều say chỉ mình nàng tỉnh, người đời đều bị bề ngoài của hai người kia lừa gạt , còn cho rằng bọn hắn là người khiêm tốn.
Cặp con ngươi của Lâm Triều Anh nhìn về phía hắn, lạnh nhạt nói: "Lời ngươi vừa nói với ta, không cần lại nói với người khác, dù là A Linh cũng không thể nói."
Vân Trúc Thanh sửng sốt.
Lâm Triều Anh đỡ trán, có chút đau đầu nói: "Nói thật, có một người quản sự mọi lúc đều có thể bị người đuổi giết, thật ra ta cũng hiểu được thực là phức tạp. Vân quản sự, ngươi rốt cuộc có hay không nhìn trúng nhà giàu có nào đó, ngươi có muốn đi ăn máng khác không?"
Vân Trúc Thanh: ". . . . . ."
Lâm Triều Anh đã quay về Cổ Mộ, nhưng không tính toán lại tiếp tục ở trên núi Chung Nam nữa. Nàng tự tay viết hai phong thư giao cho Vân Trúc Thanh, để cho hắn phái người chia ra đưa đi hai nơi, Cái Bang và đảo Đào Hoa.
Vân Trúc Thanh đem thư cất kỹ, hỏi: "Không biết tiểu thư có tính toán lập tức quay về Dương Châu không?"
Lâm Triều Anh lại lắc đầu, nói: "Ta cùng với A Linh một đường du sơn ngoạn thủy, chậm rãi trở về. Vân quản sự đi theo chúng ta mọi việc không tiện, vẫn là quay về Dương Châu trước đi, khi nào chơi chán, tự nhiên sẽ mang theo A Linh trở về."
Vân Trúc Thanh nhất thời giật mình, sau đó ánh mắt dừng ở trên người cô nương đang đi qua đi lại ở bên trong thạch thất thu thập hành lý .
Lâm Triều Anh nhíu nhíu đôi mi thanh tú lại, chậm rì rì nói: "Nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, mà có ta ở đều không thể thoát hiểm được, vậy thì mặc dù là có Vân quản sự ở bên cạnh, cũng đều không giúp được gì." Vân Trúc Thanh rất có bản lãnh, nhưng bản lãnh đó chỉ giới hạn trong quản sự, nếu thật sự là gặp phải cái gì nguy hiểm, giá trị sức mạnh của hắn còn chưa đủ cao. Bàn về tùy cơ ứng biến, Lâm Triều Anh tuyệt đối cũng không kém hơn Vân Trúc Thanh.
Vân Trúc Thanh nghe vậy, gật đầu nói: "Vậy ngày mai thuộc hạ liền quay về Dương Châu."
Lâm Triều Anh cười cười, bỗng nhiên còn nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đem nàng hoàn hảo trở về." Xem ra trong khoảng thời gian nàng không có ở đây, Vân Trúc Thanh cùng Lâm Linh trong lúc đó đã xảy ra một sự tình, làm cho tình cảm Vân Trúc Thanh đối với Lâm Linh bỗng nhiên trở nên không giống với trước kia.
Vân Trúc Thanh trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, hướng Lâm Triều Anh ôm quyền nói: "Đa tạ tiểu thư." Nàng nói như vậy, chính là ngầm đồng ý chuyện tình trong lúc đó của hắn cùng Lâm Linh.
"Hiện tại cám ơn ta vẫn là có chút hơi sớm ." Lâm Triều Anh lành lạnh nói. Lâm Linh đối với Vân Trúc Thanh cũng có chút quan tâm, trước đó, Lâm Triều Anh sinh ra cảm giác phiền muộn ‘gái lớn không thể giữ’ đối với Lâm Linh, sau đó quan sát kỹ, lại cảm thấy Lâm Linh quan tâm Vân Trúc Thanh, nhưng giống như là còn chưa có xem lẫn loại yêu thích giữa nam nữ. Nhưng mặc kệ như thế nào, đối với Lâm Linh mà nói, Vân Trúc Thanh là một lựa chọn không tồi.
Vân Trúc Thanh trầm mặc, sau đó nói: "Chỉ cần tiểu thư không ngăn cản là tốt rồi."
Lâm Triều Anh nhướng mày, "Ta cũng không làm cái kia chuyện nhàm chán kia." Người xấu chia rẽ nhân duyên là sẽ bị sét đánh, nàng mới không làm chuyện như vậy đâu.
Bảo Vân Trúc Thanh đi trở về Dương Châu trước, Lâm Triều Anh mang theo Lâm Linh một đường du sơn ngoạn thủy, một đường nghe giang hồ bát quái. Gần nhất giang hồ thực rất náo nhiệt, Hoa Sơn Luận Kiếm hấp dẫn các lộ anh hùng tiến đến, đấu ba ngày ba đêm, Ngũ Tuyệt Trung Nguyên cuối cùng cũng ra lò.
Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung thần thông.
Lâm Linh bĩu môi, có chút buồn bực nói: " Ngũ Tuyệt Trung Nguyên , cư nhiên lại để cho Vương Trùng Dương đứng thứ nhất."
Lâm Triều Anh cũng là cười cười, " Ban đầu hắn chính là người hữu duyên Vân quản sự chọn trúng, hiện giờ hắn đứng thứ nhất, bảo quản Cửu Âm Chân Kinh coi như là đồ về với chủ."
Tuy nói là như thế. . . . . . Nhưng Lâm Linh vẫn là cảm thấy có chút buồn bực. Lâm Triều Anh nhìn rừng hoa đào bên đường, không nói gì. Nhớ tới nửa năm trước, khi nàng cùng Hồng Thất Công đi ngang qua nơi đây, đúng là lúc hoa đào nở rộ, hiện giờ đã là sang thu, hoa đào sớm đã không còn bóng dáng, quả đào cũng bị người ngắt hết, chẳng qua. . . . . . Lâm Triều Anh trợn mắt nhìn, nàng như thế nào lại nhìn đến trạch viện ngày đó hiện giờ bị một đám có vẻ giống côn đồ vây quanh vậy ?
"Này, này, này, chủ tử nhà ngươi đoạt mất di nương chưa qua cửa của Gia (lão gia) nhà ta đi rồi, lấy cái gì bồi thường đây?"
"Gia chúng ta nói, hắn không cần các ngươi đưa tiền bồi thường, chỉ cần lấy lại di nương chưa qua cửa thôi!"
"Đừng cho là chúng ta không vào được trong viện thì mọi chuyện đều đã xong, nói cho ngươi biết, chọc Gia ta tức giận, ta cho một mồi lửa đốt luôn viện này của ngươi!"
". . . . . ."
Tuy nhiên sự thật là, đám côn đồ kia không đốt được trạch viện, ngược lại là bị Lâm Triều Anh lấy tới làm vật thí nghiệm, nàng đặt đàn cổ trên tay, dùng âm công đem đám côn đồ kia đánh cho hoa rơi nước chảy, sau đó chạy trối chết. Lâm Triều Anh ôm đàn cổ, nhìn đám người này bay nhanh hơn chim, trong lòng tràn ngập đắc ý. Âm công này dùng thật tốt, trừ bỏ hơi cố sức khí một chút thì không có tổn hại gì cả.
Đang ở lúc Lâm Triều Anh sững sờ suy nghĩ, một giọng nữ nhu hòa dễ nghe vang lên sau lưng nàng, "Đa tạ tỷ tỷ hỗ trợ giải vây, không bằng tiến vào uống ly trà, như thế nào?"
Lâm Triều Anh quay đầu lại, chỉ thấy chủ nhân cảu âm thanh một thân áo trắng, ngũ quan tinh xảo, cặp mắt kia lúng liếng, linh động. Nàng cứ như vậy nhẹ nhàng đứng ở trước cửa, chậm rãi nở nụ cười, ôn nhu giống như gió xuân thổi nhẹ qua.
Chỉ thấy cô nương áo trắng kia từ từ kéo lên ống tay áo bên tay phải, lộ ra một cái vòng trang sức tạo hình độc đáo, kia đúng là trang sức ngày đó Lâm Triều Anh giao cho người hầu của tòa trạch viện này. Chỉ nghe nàng cười nói: "Tiểu muội là Phùng Hành, lễ vật khi đó tỷ tỷ tặng cho muội, muội rất là thích."