Nếu Vương Trùng Dương đã nói Cửu Âm Chân Kinh không ở trên người Vân Trúc Thanh, Âu Dương Phong tin cũng được, không tin cũng thế, cũng chỉ có thể lựa chọn án binh bất động. Dù sao, nếu hắn không tin, cũng không còn cách nào khác. Bởi vì, nếu hắn cố tình bắt Lâm Triều Anh giao Vân Trúc Thanh ra, phải đối mặt cũng không chỉ là Lâm Triều Anh, không nói đến Hoàng Dược Sư có quan tâm đến việc này hay không, ít nhất hai người Vương Trùng Dương cùng Hồng Thất Công này tất nhiên sẽ đối đầu với hắn. Tyy rằng hắn nhất định phải có được Cửu Âm Chân Kinh, có ý tưởng gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, nhưng tóm lại cũng phải giết được mới nói, cũng không thể tự lấy tính mạng của mình mà dâng lên.
Nhưng nếu cứ bỏ chạy một cách thất bại như vậy, Âu Dương Phong lại không cam lòng."Lòng người khó dò, có lẽ hôm nay, ta yên tâm với các hạ, nhưng ai biết được ngày sau, lòng người có sinh biến hay không, có khi không biết đâu tự dưng Cửu Âm Chân Kinh lại trở thành võ công của Toàn Chân giáo thì sao."
Vương Trùng Dương nghe vậy, cũng không thấy tức giận, vẻ mặt tĩnh, ngữ điệu trầm ổn: "Âu Dương trang chủ cứ yên tâm đi, Vương Trùng Dương Toàn Chân giáo nói là làm, không nói đến hiện giờ ta chỉ tạm thời giúp Vân huynh đệ bảo quản Cửu Âm Chân Kinh , cho dù là ngày khác, hắn quyết định cho ta toàn quyền xử lý, ta cũng sẽ không cho đệ tử trong giáo tập luyện Cửu Âm Chân Kinh ."
Lâm Triều Anh trừng mắt nhìn, không biết là vô tình hay cố ý đáp lời: " Dù là Vương chân nhân tu luyện võ công trong Cửu Âm Chân Kinh thì như thế nào? Đức hạnh của Vương chân nhân có một không hai trong thiên hạ, lại là người hữu duyên do Vân Trúc Thanh lựu chọn, trái lại Âu Dương trang chủ, người ta không muốn cho ngươi, ngươi lại cướp, dùng đủ các loại thủ đoạn. Như vậy so sánh với nhau, kẻ ngốc cũng biết nên chọn ai. Nếu ngươi nhìn không thuận, vậy trực tiếp cướp lại là được, loại chuyện này Âu Dương trang chủ làm rất thuận tay mà."
Âu Dương Phong nghe vậy, nhất thời tức giận, "Ngươi. . . . . ."
Hồng Thất Công nhìn Lâm Triều Anh một cái, Âu Dương Phong là một kẻ hiếu thắng, Lâm Triều Anh nói lời này, quả nhiên là giúp Vương Trùng Dương có thêm một kẻ địch mạnh!
Lâm Triều Anh mỉm cười, vô tội chớp mắt, "Ta như thế nào?"
Nam nhân tốt không chấp nữ nhân, hắn đường đường là trang chủ Bạch Đà sơn trang Tây Vực, khi nào thì lưu lạc đến nỗi cãi nhau với một cô nương rồi? Nghĩ như vậy, Âu Dương Phong quyết định không nhìn Lâm Triều Anh, tay áo màu trắng vung lên, sau ôm quyền về phía Vương Trùng Dương, hỏi: "Không biết Vương chân nhân định xử trí Cửu Âm Chân Kinh như thế nào?"
"Tại hạ và Hồng bang chủ đang bàn bạc mới các anh hùng thiên hạ đến luận kiếm ở Hoa Sơn, luận kiếm hai mươi năm tổ chức một lần, người có võ công đệ nhất thiên hạ, sẽ có Cửu Âm Chân Kinh . Nếu Vân huynh đệ đồng ý biện pháp xử lí này, ta sẽ mau chóng phát thiệp mời."
"Luận kiếm ở Hoa Sơn?" Ánh mắt Âu Dương Phong có chút hoài nghi. Hắn không tin Vương Trùng Dương không muốn có được Cửu Âm Chân Kinh, cứ như vậy mà đưa ra trong luận kiếm ở Hoa Sơn, chẳng lẽ Vương Trùng Dương cho rằng bản thân hắn sẽ thắng là điều không thể nghi ngờ?
Vương Trùng Dương gật đầu, nói: "Đúng vậy." Tuy rằng khi đó Lâm Triều Anh đã nói Cửu Âm Chân Kinh là tai họa của võ lâm, có người đệ nhất thiên hạ bảo quản thì như thế nào? Hai mươi năm sau, có lẽ cũng chưa tới hai mươi năm, trong chốn võ lâm tất nhiên lại bởi vì tranh đoạt Cửu Âm Chân Kinh mà dấy lên một trận gió tanh mưa máu, còn không bằng đốt đi cho rồi. Khi đó nghe Lâm Triều Anh nói, hắn cũng cảm thấy cũng có lý, nhưng mà đối với người tập võ, phần lớn đều đã si mê thành tính, cho dù Cửu Âm Chân Kinh thật sự hóa thành tro bụi, cũng không thể bình ổn lại phong ba mà nó mang đến. Hơn nữa tuyệt học thiên hạ như vậy, là tâm huyết cả đời của một bậc tiền bối, đốt đi chẳng lẽ không đáng tiếc?
Âu Dương Phong nghe vậy, hơi trầm ngâm một chút, lại nói thêm: "Ta đây liền tạm thời ở lại núi Chung Nam sơn, đợi tin lành từ Vương chân nhân." Ngụ ý, là hắn tin lời nói của Vương Trùng Dương.
Âu Dương Phong rời đi, đám người Hồng Thất Công dừng ánh mắt ở trên người Lâm Triều Anh, trong ánh mắt mang theo vài phần đánh giá. Nhất là Vương Trùng Dương, vừa rồi hắn thấy được nàng song kiếm hợp bích cùng Lâm Linh, kiếm pháp Lâm Linh sử dụng, mỗi một chiêu thức đều khắc chế kiếm pháp Toàn Chân giáo, nếu không phải các nàng song kiếm hợp bích, hắn sẽ cảm thấy Lâm Triều Anh hận hắn đến vậy, nên sáng chế kiếm pháp đều chọn nhược điểm của kiếm pháp Toàn Chân giáo, như vậy cho dù ngày sau đối địch với người của Toàn Chân giáo, sẽ đưa người của Toàn Chân giáo vào chỗ chết. Nhưng hắn lại thấy được các nàng song kiếm hợp bích, mỗi một chiêu thức, tách ra là khắc chế kiếm pháp Toàn Chân, nhưng khi xác nhập lại là bổ sung lẫn nhau, bổ sung chỗ thiếu hụt của kiếm pháp Toàn Chân.
Lâm Triều Anh đối diện với ánh mắt của bọn họ, rất hào phóng đứng yên tại chỗ, sau đó cặp mắt sáng kia nhìn trở lại, "Các ngươi nhìn ta như vậy để làm cái gì?"
Mấy người trầm mặc, cuối cùng vẫn là Hồng Thất Công nói trước tiên.
"A Anh, Âu Dương Phong không phải là người có thể dễ dàng tha cho người khác, nàng không cần luôn chọc hắn tức giận." Quan trọng nhất là, cả người Âu Dương Phong đều là độc, rất khó phòng bị. Hồng Thất Công rất ngạc nhiên đối với việc Lâm Triều Anh và Lâm Linh song kiếm hợp bích, hắn quen biết Lâm Triều Anh lâu như vậy, vẫn không biết nàng cư nhiên còn có màn biễu diễn này, song kiếm hợp bích với Lâm Linh. Nhưng hắn cũng hiểu được, lúc này không phải là lúc để hỏi vấn đề này.
"Nếu hắn không đến trêu chọc ta, làm sao ta lại trêu chọc hắn?”. Ngừng chút, nàng còn nói thêm: " Nếu các ngươi muốn tìm Vân Trúc Thanh, đợi ta kêu A Linh dẫn hắn đi ra. Đây là địa bàn của phái Cổ Mộ ta, phái Cổ Mộ có quy tắc, không thể để cho nam tử tùy tiện ra vào, các ngươi nên đứng ở chỗ này thì tốt hơn."
Hồng Thất Công trố mắt, " Từ khi nào thì phái Cổ Mộ có thêm cái quy củ này?" Rõ ràng là không có! Hắn và Vân Trúc Thanh không phải còn ở trong Cổ Mộ một đêm tối qua sao? !
"Ngay bây giờ!" Lâm Triều Anh nói xong, xoay người bước đi.
Nữ tử kia, thân hình thon dài, quần đỏ hơi bó lại. Gió núi thổi tới, tay áo bay bay, tóc đen phân tán xuống dưới theo gió bay lên, nhìn bóng dáng của nàng như vậy, trong lòng tự dưng sinh ra một loại cảm giác thật mềm mại.
Hồng Thất Công nhìn bóng dáng màu đỏ của nàng nhanh chóng biến mất, không nói gì. Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy được, từ sau khi Lâm Triều Anh trở về núi Chung Nam, vui buồn thất thường.
Vương Trùng Dương nói: "Hồng bang chủ, Hoàng đảo chủ, nếu không chê, tối nay liền ở lại Toàn Chân giáo được không? Đợi Vân huynh đệ lại đây, cùng thương lượng về Cửu Âm Chân Kinh."
Hoàng Dược Sư hơi vuốt cằm, nói: "Một khi đã như vậy, vậy liền quấy rầy Vương chân nhân rồi."
Ánh mắt của đám người Vương Trùng Dương, không phải Lâm Triều Anh không cảm giác được, nhưng cảm giác được thì như thế nào? Giống như có vài chuyện, người bên ngoài nhìn thấy, người khác không nói, ngươi việc gì phải nói rõ ra? Nàng và Lâm Linh cùng song kiếm hợp bích, đám người Hoàng Dược Sư nhất định có thể nhìn ra chút manh mối, về phần Vương Trùng Dương, vậy lại càng không phải nói. Nhưng nàng cũng rất vui vẻ để cho hắn hiểu lầm, hắn càng hiểu lầm, trong lòng lại càng bất an, áy náy, như vậy càng khiến nàng vui vẻ.
Trở về Cổ Mộ, thấy Vân Trúc Thanh một thân áo xanh cùng Lâm Linh chờ ở lối vào, nhìn thấy nàng, tiến lên gọi: "Tiểu thư."
Lâm Triều Anh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Chuyện luận kiếm ở Hoa Sơn , A Linh đã nói cho ngươi chưa?"
Vân Trúc Thanh gật đầu.
"Bất luận ngươi quyết định như thế nào, ta cũng sẽ không can thiệp. Vân quản sự, lúc này Âu Dương Phong - Tây Vực, Hoàng Dược Sư – đảo chủ đảo Đào Hoa đều đến núi Chung Nam, trên giang hồ rất nhanh sẽ bởi vì Cửu Âm Chân Kinh mà dấy lên phong ba, rốt cuộc muốn xử trí Cửu Âm Chân Kinh như thế nào, ngươi vẫn nên mau chóng thương lượng với đám người Vương Trùng Dương cho tốt đi."
"Tuy rằng luận kiếm ở Hoa Sơn có nằm ngoài suy nghĩ của thuộc hạ, nhưng thuộc hạ sẽ suy nghĩ kỹ càng. Mấy ngày nay, đã đem lại nhiều phiền toái cho tiểu thư."
Lâm Triều Anh tức giận nói: "Ngươi biết là tốt rồi, cho nên nhanh giải quyến đi, ta không cần một người quản sự luôn bị người ta đuổi giết đâu."
Vân Trúc Thanh mỉm cười, hai tay ôm quyền hành lễ với nàng, "Đa tạ tiểu thư." Nàng quả thật nói năng chua ngoa với người bên cạnh, nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, điều này hắn vẫn luôn hiểu được.
Lâm Triều Anh nhíu nhíu mày, xua tay nói: "Ngươi có việc muốn đi Toàn Chân giáo, cứ đi là được"
Vân Trúc Thanh lại cười, sau đó rời khỏi Cổ Mộ.
Lâm Linh đi đến bên người Lâm Triều Anh, "Tiểu thư, Vân quản sự đã đồng ý giải quyết ở cuộc Luận kiếm Hoa Sơn sao?"
"Chắc là sẽ đồng ý" Nếu hắn không đồng ý, thì Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên từ đâu ra?
"Tiểu thư, người có đi không?" Lâm Linh nhìn về phía Lâm Triều Anh, trong cặp mắt to kia tràn ngập hưng phấn.
Lâm Triều Anh sửng sốt, hỏi: "Tại sao ta lại phải đi?"
"Không phải ngày thường tiểu thư đều thích náo nhiệt sao? Hơn nữa võ công của tiểu thư tốt như vậy, có thể đi tranh cái danh hào!"
"Nếu không cẩn thận bị người đánh chết thì làm sao bây giờ?"
". . . . . . Làm sao có thể? !"
"Đao kiếm không có mắt, vì cái gì lại không thể chứ? Hơn nữa danh hào không thể ăn được, ta cần nó để làm cái gì?"
Người sợ nổi danh heo sợ mập, nàng rất có tin tưởng với bản thân, cảm thấy nếu nàng đi Hoa Sơn luận kiếm, tranh một cái Lục Tuyệt thì tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng vấn đề là tranh danh hào Lục Tuyệt thì có ý nghĩa gì sao? ! Nếu thực sự có nguy hiểm, mất nhiều hơn được, nàng không đi.
Đối với cuộc luận kiếm ở Hoa Sơn, Vân Trúc Thanh cũng không ý kiến. Lâm Triều Anh từng nói qua, Cửu Âm Chân Kinh được bảo tồn ở Vân gia nhiều năm như vậy, con cháu Vân gia lại không được tu luyện, lại để người ta biết được trên người bọn họ có bí tịch võ công như thế, còn đưa tới họa sát thân, với hắn mà nói, không phải là chuyện may mắn gì. Hơn nữa đến thế hệ này của Vân gia cũng chỉ còn lại có một mình hắn, cái gọi là người hữu duyên, cũng là do hắn quyết định. Hắn cảm thấy Vương Trùng Dương là người hữu duyên, Cửu Âm Chân Kinh lại giao cho Vương Trùng Dương rồi, như vậy lúc này chủ nhân Cửu Âm Chân Kinh là Vương Trùng Dương, phải xử trí như thế nào, toàn bộ do Vương Trùng Dương định đoạt.
Vương Trùng Dương thấy Vân Trúc Thanh có ý tứ như thế, đã phân phó đệ tử môn hạ chuẩn bị phát thiệp anh hùng , thông báo cho các nhân sĩ võ lâm đến Hoa Sơn luận kiếm.
Đêm lạnh như nước, ban đêm núi Chung Nam cực im ắng, bốn phía đều là tiếng côn trùng kêu vang. Một mình Vương Trùng Dương đứng ở phía trên Chủ Điện của Toàn Chân giáo, nhìn vầng trăng trên bầu trời. Bề ngoài hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại không bình tĩnh chút nào.Từ lúc nhìn thấy Lâm Triều Anh và Lâm Linh song kiếm hợp bích, nội tâm của hắn khiếp sợ vẫn chưa từng giảm bớt.
Ở trong lòng hắn, giữa nam và nữ chỉ là tình yêu nhỏ nhặt, trong lòng hắn quả thật có yêu thích Lâm Triều Anh, nhưng cái loại yêu này lại không thắng được chí hướng cùng tâm nguyện của hắn. Hắn cố ý xuất gia, ngăn cách khỏi ràng buộc của thế tục, chuyên tâm tu đạo. Nhưng sau khi hắn xuất gia, Lâm Triều Anh đuổi theo, cố ý ở tại Phía tây núi Chung Nam, cũng sử dụng kế sách để hắn nhượng lại Cổ Mộ. Ngày đó, lúc nàng vào ở trong Cổ Mộ, cũng là lúc khôn mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Ngày đó ta và ngươi ước định phải làm bạn đến già, hiện giờ ngươi ở phía Đông núi Chung Nam, ta ở phía Tây, coi như là hoàn thành ước đinh ngày đó."
Nàng ở Cổ Mộ vài năm, chỉ ru rú ở trong nhà, áy náy trong lòng hắn không thể buông xuống, sau đó lại thấy nàng mang theo Lâm Linh xuống núi, nghĩ đến nàng đã buông tay. Ai ngờ hôm nay, nàng song kiếm hợp bích cùng Lâm Linh, mắt thấy chiêu thức này không hề có sát khí, hoàn toàn là vì hỗ trợ chiêu thức của đối phương, hắn kinh ngạc phát hiện, hóa ra chấp nhất trong lòng Lâm Triều Anh, so với trong tưởng tượng của hắn càng sâu hơn.
Suy nghĩ xong, cảm giác bất đắc dĩ hồi lâu chưa từng xuất hiện trong lòng hắn lại dâng lên. Trên mặt hắn nhịn không được cười khổ, nếu Lâm Triều Anh luôn luôn ru rú ở trong Cổ Mộ, tim của hắn ngược lại sẽ không bất ổn giống như giờ phút này vậy. Lại nhớ đến mấy năm trước, tính tình nàng bỗng nhiên thay đổi rất nhiều, trở nên tùy tâm, tùy ý, có đôi khi không chút nào che dấu ý tưởng của nàng, cũng không suy nghĩ một chút xem lời nói và việc làm của bản thân sẽ tạo lên sóng gió trong lòng người khác như thế nào. Nhưng nàng lại chưa từn từng nghĩ tới, mặc dù là trong lòng hắn nổi lên sóng gió, thì có làm sao chứ?