Giang Nam cuối xuân, cỏ biếc én lượn. Một mảnh mưa bụi mênh mông càng thêm vẻ sơn ôn thủy nhuyễn, khắp nơi cảnh trí đẹp như tranh họa.
“Hạnh hoa, mưa bụi, Giang Nam” mong ước được thấy đã lâu, giờ đây ngay tại trước mắt, nhưng ta lại không khơi dậy nổi nửa điểm hứng chí ngắm cảnh.
Đến đây đã ba ngày rồi, nhưng vẫn không tìm được đến một chút dấu vết nào của Giang Nam thất quái.
Vốn dĩ trong lòng vẫn còn âm thầm hy vọng: có lẽ giống như lời Hoàng cô nương nói, có lẽ bọn họ phát hiện thấy chuyện gì đó nên mới bí mật ẩn thân. Nhưng mấy ngày qua người của Cái Bang ở vùng Giang Nam đã sớm nghe theo hiệu lệnh của Hồng Thất Công lật tung từng tấc đất ở khu vực này lên, nếu bọn họ có thể tự do hành động, hẳn là đã sớm đi ra gặp chúng ta rồi.
Đơn thuần nhất, chỉ cần nhìn sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng của Hồng Thất Công là biết đã có chuyện gì không ổn.
Việc ta có thể làm được, quả thực rất ít ỏi.
Ngoại trừ việc không gây thêm phiền phức, cũng chỉ có thể cố gắng nhớ lại tình tiết từng chương trong truyện, vò đầu cân nhắc từng câu từng chữ xem có điều gì có thể đem lại tin tức hay không.
Theo lý thuyết lúc này Giang Nam thất quái sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng.
Từ việc ở Thái Hồ, tới chuyện ở Đào Hoa đảo, thực sự là còn cách thời điểm này rất xa, còn quá sớm để xảy ra tình tiết Âu Dương Phong cùng Dương Khang giết Giang Nam thất quái—— nghĩ đến Âu Dương Phong, ta liền không nhịn được thở dài một hơi.
Dương Khang hiến kế giết Giang Nam thất quái chẳng qua cũng chỉ là để lấy lòng Âu Dương Phong, muốn làm truyền nhân võ công của y. Chỉ cần Âu Dương Khắc không chết, ý đồ này của Dương Khang vĩnh viễn sẽ không đạt được, cũng sẽ không cần thiết phải làm như vậy.
Mà Âu Dương Khắc… Hắn… hắn hiện tại đương nhiên là sống rất tốt, ách, hơn phân nửa là đang tiêu dao tự tại ở đâu đó rồi.
Tuy rằng lấy khối lượng công việc bình thường của hắn mà nói, chắc cũng không quá tiêu dao được, nhưng hẳn cũng tốt hơn so với việc vô duyên vô cớ bị kéo vào những chuyện nguy hiểm không liên quan tới mình đi.
Cũng không biết vết thương của hắn thế nào rồi, có đỡ hơn hay chưa…
…
Ách, ta lại đang suy nghĩ linh tinh gì a, rõ ràng người ta hoàn toàn không liên quan tới mình, căn bản không cần ta phải nhiều chuyện…
…
Véo mạnh tay mình một cái, ta cố gắng kéo suy nghĩ của mình lại cho đúng hướng.
Trong truyện, sau lúc ở Bắc Kinh, Giang Nam thất quái cùng hai người Tĩnh, Dung mỗi bên một ngả, từ đó trở đi không nhắc tới một chữ, tới tận khi ở Quy Vân trang tại Thái Hồ, khi Mai Siêu Phong tới trả thù mới đột nhiên ‘viu’ một tiếng xông ra không báo trước. Trong khoảng thời gian mấy tháng đó, rốt cuộc bọn họ đã đi tới đâu, gặp những chuyện gì, đương nhiên lại càng không đề cập tới.
Vì thế cuộc đời ta lần đầu tiên nghiến răng nghiến lợi với Kim lão gia tử —— viết nhiều thêm một chút về Giang Nam thất quái thì lão sẽ chết à?
…
…
…
Ba giây sau, vốn đang yên yên ổn ổn đi trên đường, ta ma xui quỷ khiến tự dưng đâm đầu vào tường. =))
T.T Kim lão gia tử, tiểu nhân sai lầm rồi, ngài đại nhân có đại lượng buông tha ta đi.
“Hoa Tranh, muội đi đường mà sao cũng không cẩn thận vậy?”
Quách đại hiệp tốt bụng mà thân thiết ân cần thăm hỏi, nghe vào tai lại khiến người ta sinh ra cảm giác muốn nện cho hắn một trận, Hoàng cô nương vừa nhịn cười vừa giúp ta xoa xoa trán —— gần đây sự chú ý cùng chiếu cố của hai người bọn họ đối với ta thẳng tắp bay lên, thường xuyên khiến ta có cảm giác mình biến thành đứa nhỏ ba tuổi.
Chỉ là…lực đạo trên tay Hoàng cô nương quả thực cũng quá mạnh rồi, dù ta có thế nào đi nữa thì cũng không thể da dày thịt béo giống như Quách đại hiệp nhà nàng được a.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, ta lại ngại nói “Nữ hiệp tha mạng đây là đầu người chứ không phải đầu heo a”, cho nên chỉ có thể vừa nhe răng trợn mắt cứng rắn chịu đựng, vừa hết nhìn đông lại nhìn tây để phân tán lực chú ý.
Sau đó liền thấy… một kẻ vốn tưởng đời này sẽ không gặp lại, cũng không muốn gặp lại nữa.
Lúc này hắn lại đứng cách đó không xa, mỉm cười gật đầu với ta, tuy rằng nhìn qua vẫn là vẻ hòa ái dễ gần như bình thường, nhưng ta lại chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, theo bản năng lui về phía sau vài bước, đưa tay muốn níu chặt…níu chặt…
…
…
…
Trong lòng bàn tay trống rỗng, ngoại trừ khí lạnh ra thì chẳng còn gì nữa… Đây…không phải là đương nhiên sao? Đương nhiên… sẽ không có gì hết a…
“Hoa tỷ tỷ, tỷ đừng…” Thanh âm Hoàng cô nương từ phía sau vang lên, rất gần mà tưởng như rất xa.
“Không sao, Dung nhi, đó là tam… tam ca của ta, Quách Tĩnh cũng biết.”
Bắt buộc bản thân mình phải tập trung chú ý tới nguy cơ trước mắt kia, ta nhìn Hoàng cô nương, nặn ra một nụ cười, không nhìn tới Quách đại hiệp đang ra sức gật đầu làm chứng bên cạnh.
“Ta thấy không giống, ngay cả bàn tay tỷ cũng đang phát run.”
“Ách… Cái kia… trước đây hắn từng bỡn cợt ta vài lần, cho nên nhìn thấy hắn khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Bất quá nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng không còn động chân động tay với ta nữa, huống chi… Lúc này còn có các ngươi đi theo phía sau, không phải sao?”
Biết rõ là có trăm ngàn sơ hở, nhưng có những lúc, vẫn không thể không nói dối.
Hoàng cô nương hồ nghi nhìn ta một lúc lâu, có lẽ là câu cuối cùng của ta khiến nàng cảm thấy cũng có thể tin được, mới buông tay ta ra.
“Hoa tỷ tỷ, chúng ta lặng lẽ theo phía sau, nếu có việc, tỷ chỉ việc lớn tiếng kêu lên là được.”
Cho dù mơ hồ đoán được nàng làm như vậy nhất định là có lý do gì đó mà ta không biết, nhưng có dụng tâm hay không cũng có thể cảm nhận được, săn sóc tỉ mỉ thân thiết như vậy… làm cho người ta không thể không cảm động… (thế sao tỷ ko cảm nhận được sự săn sóc tỉ mỉ của Khắc ca chứ *ngửa mặt thét dài*)
Không nhịn được vòng tay ôm lấy nàng, sau đó mới buông ra, xoay người.
Oa Khát Đài cực có kiên nhẫn, vẫn đứng tại chỗ chờ ta, vẻ mặt ung dung giống như thợ săn đang đánh giá con mồi… Nếu còn có con đường thứ hai để chọn, ta nhất định sẽ không có cốt khí mà bỏ chạy.
Chẳng qua, ta không còn lựa chọn nào khác mà thôi.
Cho dù có sợ nữa, yếu đuối hơn nữa cũng vậy, kết quả vẫn là phải cắn răng một mình vượt qua —— đạo lý này không phải ta đã sớm hiểu sao?
Không nên kỳ vọng, không được ỷ lại… Những chuyện kia…chỉ cần cố gắng quên đi…là được…
Ta thẳng lưng, đi về phía Oa Khát Đài, mưa bụi phất lên mặt, lên người nhiều như lông trâu, bị gió thổi qua, toàn thân hơi hơi lạnh…
“Tam ca.”
Ta khom người thi lễ với Oa Khát Đài, trước khi chưa trở mặt, về tình về lý, đây là chuyện mà ta nên làm.
Hắn hơi hơi gật đầu, đánh giá ta từ trên xuống dưới một lúc lâu, nhìn tới tận khi ta phát sợ trong lòng, mới mỉm cười nói:
“Đã lâu không gặp, muội tử lại càng trổ mã xinh đẹp hơn rồi, so với tiên nữ trên Tuyết Sơn có lẽ cũng chẳng thua kém gì… Nếu để cho mấy thằng nhãi An Trần của tộc Hoằng Cát Lạt Đặc, hay Thoát Hốt Sát Nhi của tộc Xích Khất Liệt Tư nhìn thấy, chỉ sợ cho dù là liều chết cũng muốn xông vào kim trướng cầu thân với phụ hãn rồi.”
Nửa câu đầu chỉ là hàn huyên vô nghĩa, có thể bỏ qua, nhưng nửa câu sau tựa hồ rất có ý tứ hàm xúc bên trong.
Quả nhiên, hắn hơi dừng một chút, liền cười đến ôn hòa vô cùng tiếp tục nói: “Muội yên tâm, mấy thằng nhãi kia đã sớm bị ta mắng đuổi về, bảo đảm sẽ không dám nảy sinh suy nghĩ này trong đầu nữa.”
Tộc Xích Khất Liệt Tư cùng tộc Hoằng Cát Lạt Đặc đều đã bị hắn mượn sức rồi sao, vậy tình cảnh Đà Lôi chẳng phải là…
“Muội tử nhà ta tất nhiên phải gả cho anh hùng hảo hán hạng nhất, bọn chúng làm sao xứng. Ngay cả Đô Sử của tộc Khắc Liệt… Nhân vật như vậy, đợi nhiều năm như thế cũng không có kết cục tốt đẹp gì, chậc chậc…”
“Oa Khát Đài!” Cho dù biết hắn nhắc tới Đô Sử là đang cố ý khiến ta hỗn loạn, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhịn được lửa giận trong lòng, “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Ha ha.” Hắn cười hai tiếng, cũng không trả lời ta, hai tay chắp ở sau người, hai mắt nhìn trời, thản nhiên hỏi: “Lúc muội nhìn thấy, Đà Lôi vẫn còn sống chứ?”
Hắn… hắn làm sao mà biết ta đã gặp Đà Lôi?
Oa Khát Đài quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, nở nụ cười, “Nhìn vẻ mặt này của muội, lúc này hẳn là nó đã về bắc rồi, ở trong quân, nó rất có uy vọng, tinh binh của phụ hãn hơn phân nửa lại ở dưới trướng của nó… Ồ, nếu muội muốn trả thù ta thay Đà Lôi, không ngại chờ thêm một thời gian nữa xem.”
Oa Khát Đài, còn có… còn có hắn… Mỗi lần những người như bọn họ nói chuyện với ta, nhất định thường xuyên có cảm giác ưu việt của những kẻ có chỉ số thông minh cao đi.
Dễ dàng nhìn thấu tâm tư người khác, sau đó đùa bỡn làm vui, có lẽ đối với bọn họ là một trò chơi, nhưng ta không có nghĩa vụ nhất định phải phối hợp.
Ta cắn răng không hé miệng.
Oa Khát Đài tựa hồ lại không phật ý vì thái độ của ta, ngược lại càng cười đến thoải mái.
“Lần này trước khi chúng ta nam hạ, phụ hãn phân phó riêng, ngoại trừ đại sự việc quân ‘Liên tống công kim’, chuyện quan trọng nhất chính là tìm muội trở về—— sao, Đà Lôi ngay cả chuyện này cũng không nói cho muội biết? Ồ… Ta quên mất, từ nhỏ nó đã thương muội tận xương, khó trách tình nguyện bị phụ hãn trách phạt cũng không muốn bắt muội trở về, bất quá…”
Hắn lấy một loại khẩu khí vừa tán thưởng, lại có vẻ trào phúng nói:
“Nó đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Hoa Tranh, chúng ta đánh cược một phen chứ —— nếu muội thắng, ta liền đáp ứng muội một chuyện, sao nào? Nếu ta thắng…”
Hắn cũng không nói tiếp, chỉ cười dài nhìn ta, cái vẻ mặt nắm chắc phần thắng này…quả thực rất đáng ghét.
“Muốn đánh cược gì?”
“Nếu có chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng muội, Đà Lôi tất nhiên sẽ không đứng im bàng quan —— muội nghĩ như vậy sao?” Hắn ngừng lại một chút, mới nói tiếp: “Chỉ là, chuyện trước mắt…”
Ta ngắt lời hắn, “Tam ca, cược này không nên đánh.”
Sau đó, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hắn… có thể gọi là kinh ngạc.
Oa Khát Đài nói đúng. Có một số việc, quả thực Đà Lôi không biết.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể ngờ được, chuyện này ta cũng biết —— theo phương diện nào đó mà nói, thậm chí ta còn biết rõ ràng hơn hắn —— chẳng qua không có kẻ nào biết là ta biết mà thôi.
Ta không muốn làm bà cốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng biểu hiện kỳ tích “sinh ra đã biết nói”, “sinh ra đã hiểu chuyện”, bởi vậy lúc thân thể này còn bé bị bọc trong tã lót, cũng không có kẻ nào nghĩ rằng khi nói chuyện phải tránh mặt ta.
Cho dù đó là chuyện liên quan tới thân thể này, ta cũng phải thật lâu sau mới suy nghĩ cẩn thận được kia rốt cuộc là chuyện gì…
Oa Khát Đài trầm ngâm một lát, dường như nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên nở nụ cười.
“Hoa Tranh, nghe Tam ca một câu, những năm tới, nếu muội có thể không về thảo nguyên, thì đừng trở về.”
Vì sao những lời hắn nói lại giống hệt những lời Bác Nhĩ Hốt nói, chẳng lẽ Bác Nhĩ Hốt cũng bị hắn mượn sức rồi —— tạm thời bất luận hắn nói những lời này là có lý do gì, nhưng mặc kệ là trong lịch sử hay trong sự thật, đây cũng đều là chuyện không thể a.
Đang hoài nghi, lại nghe hắn thản nhiên nói:
“Phụ hãn chỉ có một đứa con gái là muội, hiện nay muội là công chúa duy nhất của đế quốc Mông Cổ, tương lai… là trưởng công chúa duy nhất. Đà Lôi là huynh trưởng của muội, chẳng lẽ ta… lại không phải sao?”