Mấy ngày kế tiếp, Âu Dương thiếu chủ bận nhiều việc khác, mỗi ngày đều có n con bồ câu bay ra bay vào cửa sổ phòng hắn, tự nhiên cũng sẽ không rảnh tới tìm ta lôi chuyện cũ.
Điều khiến ta cảm thấy vô cùng may mắn, phải cảm khái vô hạn chính là: hóa ra nhà hắn cũng dạy được mấy con bồ câu bình thường biết lễ phép, không đậu loạn trên đầu người khác a…
Quách đại hiệp luyện võ vô cùng cố gắng, thuận theo nguyên tắc “Người khác luyện một lần, ta liền luyện mười lần”, cho nên chạy đến rừng tùng bên ngoài trấn, cần cù luyện “Hàng long độc nhất chưởng” mà Hồng Thất Công dạy —— ta cũng không đến mức không biết xấu hổ mà hỏi xem rốt cuộc hắn bị đánh bao nhiêu chưởng mới học được một chiêu đó —— Hoàng cô nương đương nhiên là luôn luôn đi cùng hắn.
Cho nên mấy ngày nay, ta cư nhiên nhàn nhã đến kì tích.
Không cần lúc nào cũng phải vểnh tai lên nghe xem xung quanh có gió thổi cỏ lay gì không, cũng không cần lo lắng đề phòng chú ý xem hai vị nào đó có dấu hiệu bốc hỏa hay châm chọc nhau hay không, lại càng không cần mỗi lần tới nơi nào đó cũng đều phải quan sát lầu trên lầu dưới, kiểm tra đường thoát hiểm khẩn cấp…
Phải biết rằng con người ta một khi xuất môn ra ngoài, thì phải không làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố, cũng tuyệt đối không được gây ô nhiễm môi trường a.
Vì thế ta mang vẻ mặt ‘không gây ô nhiễm môi trường’, sung sướng đi dạo phố.
Cũng không phải là có dục vọng mua sắm mãnh liệt gì, chỉ là thích một mình lang thang trên đường, nhìn người ta đi tới đi lui, trên mặt bọn họ đều có một loại biểu tình đặc hữu của những người sống trong thời đại này.
Không liên quan tới tuổi tác, không liên quan tới tính tình, thậm chí cũng chẳng liên quan tới địa vị. Ngay cả ông già tập tễnh chống quải trượng chậm rãi thong thả đi qua kia, cũng chưa từng phải do dự suy nghĩ xem bước tiếp theo có thể giẫm lên mặt đất kiên cố hay không.
Đó là… cảm giác tồn tại chân thật mà chỉ những người không hiểu được mình đang sinh hoạt tại một thế giới hư ảo mới có được…
Đương nhiên, đi chợ, cũng không phải chỉ xem người mà thôi.
Khô mực thơm nức, cháo nóng hầm hập, cùng với rất nhiều đồ ăn mà căn bản ta không thể gọi ra tên;
Cái ấm lớn màu vàng đặt trên bếp lò, bị lửa đun sôi kêu ùng ục, miệng phun đầy nhiệt khí;
Còn có ván cửa được làm từ những thân gỗ tuyệt đối hơn năm mươi năm tuổi, cùng các thứ đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ phong nhã hay thô tục đủ loại;
Ngay cả góc tường rêu xanh, thô ráp không bằng phẳng, hay bất cứ thứ gì… Chỉ cần nghĩ tới cách ngàn năm sau sẽ không còn có thể nhìn thấy nữa, đều không nhịn được muốn sờ nhiều hơn hai móng vuốt.
Thời điểm ta đứng nhìn bình dưa chua trong một tiểu điếm mà chảy nước miếng, đồng thời mơ mộng xem nếu có thể bảo tồn được tới hiện đại thì không biết nó sẽ giá trị tới mức nào, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Bình thường, tình huống này hơn phân nửa là không có liên quan gì tới ta, cho nên ta ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, nghiêng người nhường đường.
Bất quá, này cũng không phải tình huống bình thường…
Cánh tay đột nhiên bị người phía sau túm lấy, ta giật mình vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy người đó cư nhiên là Hoàng cô nương cùng Quách đại hiệp… Hoặc phải nói chính xác là, Hoàng cô nương đang đỡ Quách đại hiệp thảm trạng máu me đầy mặt.
Uy uy uy, là ai làm a! Cư nhiên ngay cả nam chủ cũng dám đánh… Có còn vương pháp nữa hay không đây! (chuyện này có liên quan tới vương pháp sao = =)
Người ngã ngựa đổ trở lại khách sạn, sau khi ép buộc nửa ngày, mới biết được đầu sỏ gây ra chuyện này không phải người, mà là một tảng đá.
Từ nhỏ đã bị Giang Nam thất quái dùng các loại thủ đoạn không thể tưởng tượng được để ‘dạy dỗ’, tố chất thân thể Quách đại hiệp kì thật khá là tốt, tốt đến mức tuyệt đối vượt qua sự hiểu biết của con người.
Hắn từng bị một con trâu đực phát cuồng dùng toàn lực chạy tới húc, vậy mà lúc đứng lên chỉ phủi phủi bụi trên người, lại có thể tiếp tục luyện công, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, làm cho ta lúc ấy may mắn đi ngang qua nhìn thấy, kinh ngạc tới rớt cằm —— thương tổn kia đối với hắn mà nói, có thể xem như không tồn tại.
Nhưng cho dù thân thể cường hãn hơn nữa, Quách đại hiệp dù sao cũng vẫn là người địa cầu, không phải người ngoài hành tinh.
Cho nên khi hắn theo thác nước rơi từ trên đỉnh núi cao hơn mười trượng xuống, hơn nữa đụng đầu vào đá ngầm bên dưới… liền biến thành như bây giờ.
Cái trán thũng giống như Thọ Tinh hạ phàm, lại giống như mọc lên một cái sừng, không cần hóa trang cũng có thể cos bò tót ;
Trên mặt dày đặc những vết trầy xướt xát, nhân tiện nói một câu, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến vừa rồi hắn máu me đầy mặt;
Đầu lưỡi đại khái là trong quá trình rơi xuống vô ý cắn phải bị thương, cho nên trước mắt nói chuyện khó khăn, chỉ có thể dựa vào ánh mắt cùng vẻ mặt để đưa tình diễn ý, cũng may có Hoàng cô nương có thể phiên dịch, cho nên cũng không sinh ra trở ngại quá lớn về việc bất đồng ngôn ngữ;
Loại tình huống rơi từ trên cao xuống như vậy, nếu đổi lại là người bình thường, hơn phân nửa là nên trực tiếp đưa tới nhà xác, nhưng Quách đại hiệp ngoại trừ việc bề ngoài có vẻ hơi thảm thiết, cơ hồ đều chỉ bị thương ngoài da —— hẳn vẫn là do tác dụng thần kì của cái gọi là ‘ánh sáng bảo hộ nhân vật chính’ đi.
Hơn nữa đáng được ăn mừng là thần trí hắn vẫn còn thập phần thanh tỉnh.
Đầu, cơ thể cùng tứ chi đều có thể hoạt động tự nhiên, cũng có thể phát ra giọng nói trong phạm vi đầu lưỡi thương tình cho phép—— căn cứ vào chút hiểu biết cấp cứu nông cạn của ta, ít nhất cũng chứng tỏ trước mắt đầu óc hắn không xuất hiện tình trạng bị tụ máu đè ép dây thần kinh gì gì đó, khiến cho ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng trong lòng cũng vẫn lo lắng tới vấn đề xuất huyết não hay tương tự, nhưng thân là nhân vật chính, hẳn là hắn sẽ không đi đời vào lúc này và ở nơi này chứ, đúng không?
Sau khi đại phu xem bệnh nửa ngày, kết quả chẩn đoán cũng là Quách đại hiệp không việc gì, chỉ cần nằm trên giường an dưỡng vài ngày, bổ sung đồ ăn dinh dưỡng là được.
Thuốc thoa ngoài da đều là của chúng ta còn chưa tính, nhưng y cư nhiên ngay cả thuốc uống cũng không kê một đơn !
Nếu không phải nghĩ đến chuyện Âu Dương thiếu chủ tuyệt đối không đến mức tại thời điểm này còn lôi một tên đại phu linh tinh tới hồ nháo, không cần chờ Hoàng cô nương nổi bão, ta cũng không nhịn được muốn lật bàn.
Nói đến Hoàng cô nương, lần này thật khó cho nàng rồi.
Lúc trước bận rộn xử lý băng bó vết thương, tìm đại phu, thảo luận bệnh án… ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, tay hơi hơi run thì cũng không thấy nàng có gì khác thường.
Chờ đại phu vừa ra khỏi cửa, nàng cầm khăn tay lau mặt cho Quách đại hiệp, vừa lau, nước mắt đã ‘lách tách’ rơi xuống.
Ta cảm thấy… đại khái là nàng đã quên mất trong phòng còn thừa một người đi…
Ta vốn là định cố gắng không phát ra tiếng động, lén lút rời đi, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ này của Hoàng cô nương, không biết vì sao, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu theo.
Là nàng muốn dạy Quách đại hiệp bơi lội, cũng là nàng đề nghị theo thác nước ngược lên đỉnh núi.
Trơ mắt nhìn hắn ở bên cạnh bị sức nước mạnh mẽ không thể khống chế đẩy xuống, chính mình lại không thể làm gì được, cảm giác bất lực này thực khó chịu…vô cùng khó chịu…
Cứ để mặc nàng đắm chìm trong cảm xúc cũng không phải là chuyện tốt… Cứ coi như ta thích xen vào chuyện của người khác đi.
Ta thở dài, thuận tay rút một cái khăn sạch trên giá, đi đến sau lưng chụp lên đầu nàng, sau đó… bắt đầu giúp nàng lau tóc.
Tuy rằng cho tới bây giờ ta cũng chưa từng lau tóc giúp người nào, nhưng dựa vào kinh nghiệm rất nhiều năm trước thường tắm rửa kiêm lau khô kiêm sấy lông cho con chó xù của mình, ta làm cũng xem như là thuận tay. = =
Nói thực ra, Hoàng cô nương đối với Quách đại hiệp quả thực vô cùng tận tâm.
Hai người ướt đẫm trở lại khách sạn, trước tiên chăm sóc tốt cho Quách đại hiệp, sau đó bản thân mới đi đổi quần áo, tóc đại khái là chỉ tùy tiện lau một chút liền vội vàng chạy tới đây, đến bây giờ vẫn còn nhỏ nước.
Cho dù là người có võ công cũng không nên đạp hư thân thể như thế a. Huống chi lúc này nàng đang buồn phiền kinh hãi, cảm xúc dao động rất lớn, sẽ càng dễ sinh bệnh.
Sinh bệnh sẽ rất khó chịu, uống thuốc sẽ rất thống khổ, nhất là nếu đến lúc đó, Âu Dương thiếu chủ đột nhiên hưng trí tự mình phối dược sắc thuốc… kia quả thực là uống vào có thể chết người a…
“Hoa tỷ tỷ, cám ơn ngươi …”
Vừa rồi… Hình như… tựa hồ… đại khái… có khả năng… lại bất tri bất giác lầm bầm rồi?
Bi kịch a!
Không biết có phải vì vẻ mặt ta quá mức bi thương hay không, Hoàng cô nương đột nhiên “phù” một tiếng nở nụ cười, sau đó lại lê hoa mang vũ quay đầu nhìn Quách đại hiệp.
“Hoa tỷ tỷ, ngươi thật sự là người tốt.”
Vì… vì sao đột nhiên lại thăng cấp ta thành người tốt a!
Còn có, vị nằm trên giường giả chết kia, ta biết ngươi thần kinh bình thường, mặt mũi không bị hoại tử, thính lực cũng thực bình thường, có cần phải há miệng lớn như vậy để chứng minh không?
Vào đêm.
Ta mang theo cảm giác vô lực sâu sắc mà cường đại, choáng váng lê về phòng, đổ ập xuống giường, không còn muốn cử động nữa.
Tuy rằng không biết tình tiết “bình an vô sự học bơi lội” trong nguyên tác, rốt cuộc là vì sao lại biến thành tình huống như hôm nay, nhưng tục ngữ nói “Đại ngược thương thân, tiểu ngược di tình”, dù sao Quách đại hiệp cũng có Kim lão gia tử là “Thần ý chí” bảo hộ, cho dù có ngược thế nào đi nữa cũng sẽ không việc gì.
Sau một hồi kinh hãi như vậy, cảm tình giữa hai người đó đột nhiên lại tăng mạnh… Ồ… Nói không chừng chính là vì nguyên nhân này đi? Kim lão gia tử, diễn biến tình cảm ngài an bài thật đúng là…
Còn chưa nghĩ ra phải hình dung bằng từ gì, giây tiếp theo ta đã biết cái gì gọi là ‘báo ứng’ rồi!
Nếu trời cao có thể cho ta cơ hội quay ngược thời gian, ta tình nguyện ngồi xổm trên cây làm sóc bốn tiếng, cũng tuyệt đối không dám sinh ra nửa điểm nghi vấn gì đối với Kim lão gia tử nữa.
Cho nên… ta nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu nhìn trời thành tâm cầu nguyên… Phiền toái đem vị Âu Dương thiếu chủ đột nhiên xuất hiện trong phòng ta ra ngoài đi!
Không biết vì cái gì, ta nhìn thấy hắn, lại đột nhiên cảm thấy có điềm xấu.
Sự thật chứng minh dự cảm của ta là chính xác.
Âu Dương thiếu chủ đứng phía trước cửa sổ, chiết phiến nhẹ phe phẩy, khuôn mặt tuấn tú cười đến xuân về hoa nở.
“Quách huynh thương thế rất nặng, Hoàng cô nương không yên lòng, liền ở bên kia nghỉ tạm rồi, cũng tiện cho việc chăm sóc.”
Này không cần hắn nói ta cũng biết a.
“Khách sạn gần đây sinh ý vô cùng tốt, không còn phòng trống.”
Lời này nghe qua thực quen tai, thật sự!
“Cho nên… Tại hạ đành phải tạm thời ở nhờ nơi này rồi…”
Nga, hóa ra là bị Hoàng cô nương chiếm chỗ ngủ, cho nên chỉ có thể ngủ ở đây a… khoan khoan!
Ta trợn mắt nhìn quanh bốn phía, lại lần nữa xác nhận trong phòng này chỉ có một cái giường, không nhịn được giậm chân phản đối mãnh liệt.
“Không được! Tuyệt đối không được!”
Thời đại này, trong khách sạn không có tiêu chuẩn phân biệt phòng đôi phòng đơn, trong phòng đều đặt loại giường lớn như phòng tân hôn trăng mật.
Tuy rằng giường kia rộng đến mức đủ cho ba, bốn người nằm, tuy rằng ta cũng biết Âu Dương thiếu chủ nhất định sẽ không có ý gì… Nhưng cũng không có nghĩa là ta có thể chấp nhận loại chuyện hai kẻ khác giới không có liên quan gì có thể ngủ cùng một giường a!
“Nha, tiểu cô nương quả nhiên không đồng ý a…” Hắn hơi hơi nghiêng người, đưa lưng về phía ta, ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Vậy không quấy rầy nữa, cô hẳn cũng mệt mỏi rồi, sớm đi nghỉ đi.”
Tên này sao đột nhiên trở nên tốt như vậy ?
Sửng sốt sửng sốt, nhìn hắn chậm rãi thong thả đến cạnh cửa, cư nhiên thật sự vươn tay mở cửa, ta không kịp nghĩ lại liền kêu lên:
“Uy! Từ từ!”
Âu Dương thiếu chủ tương đương phối hợp dừng bước, xoay người nhìn về phía ta:
“Sao thế, có việc gì sao?”
“Cái kia…” Ta do dự một chút, vẫn là hỏi ra miệng, “Vậy ngươi ngủ ở đâu? “
Tuy ta không tin chuyện đường đường Bạch Đà sơn thiếu chủ lại không tìm được chỗ ngủ, nhưng cũng nên xác định lại một chút mới có thể yên tâm thoải mái, coi như ta là gà mẹ cũng được.
“Này…” Hắn hơi cau mày, lập tức lại giãn ra nở nụ cười, “… Thư phòng cũng có giường nhỏ, ta tới đó ngủ một lát cũng được. Dù sao đã nhiều ngày đều phải ở đó kiểm tra sổ sách, cho dù ban đêm không ngủ được cũng có việc để làm, cũng tiện.”
Giường nhỏ?
Nhìn chiều cao ít nhất cũng phải hơn ta ba mươi cm của hắn mà nói, dùng ngón chân út mà suy nghĩ cũng biết là không thể ngủ được thoải mái, cho nên mới có cái gọi là “cho dù ban đêm không ngủ được” đi… Tiện, tiện cái P a!
Ở tại sản nghiệp nhà người ta, ăn, ngủ, nghỉ thoải mái, lại bắt thiếu chủ nhà người ta ngủ ở thư phòng… Hơn nữa nhìn thương thế của Quách đại hiệp, tình trạng này sẽ còn kéo dài ít nhất mười ngày nữa… Nghĩ thế nào cũng thấy việc này là hơi quá phận rồi…
Có phải ta rất ích kỷ rồi không?
Ta nhảy xuống giường, vỗ vỗ mép giường.
“Quên đi, đừng đi thư phòng, ngủ ở đây đi.”
Sau đó đi tới tủ, ôm chăn ra chuẩn bị trải xuống đất nằm. Vừa rồi đầu óc ta nhất định là bị choáng váng, cư nhiên không nghĩ tới biện pháp giải quyết tốt nhất này.
Vừa ôm được một cái ra, đang chuẩn bị ôm cái thứ hai, tay bỗng nhiên bị người ta đè lại.
“Cô… đang làm cái gì?”
Hắn biết rồi còn cố hỏi sao?
“Đương nhiên là trải xuống đất nằm. Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất…” Ngẩng đầu nhìn hắn, có vẻ sắc mặt Âu Dương thiếu chủ không được tốt, ta vội vàng bổ sung, “Chờ ta chuẩn bị xong sẽ đổi chăn đệm trên giường cho ngươi!”
Nếu ta nhớ không lầm, hình như hắn mắc bệnh sạch sẽ, nhất định là không muốn dùng chăn đệm người khác đã dùng qua, hơn nữa thiếu chủ đại nhân cho dù có vạn năng tới mức nào đi nữa, chắc hẳn cũng chưa từng học cách đổi chăn đệm trên giường.
“Cô…” Không biết vì sao, thanh âm hắn lại có điểm nghiến răng nghiến lợi, “Ta… sao có thể để cô ngủ dưới đất…”
Ta tròn mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ.
“Uy… buổi tối hôm ở Triệu vương phủ, chúng ta cũng ngủ như vậy a…”
Hắn thật đúng là dễ quên a.
Không biết vì cái gì, gương mặt Âu Dương thiếu chủ lại lộ ra vẻ dở khóc dở cười.