Hồng Thất Công, là một vị có ảnh hưởng vô cùng sâu xa tới nhân sinh quan, thế giới quan của ta.
Hay nói một cách chính xác hơn, sự tồn tại của y hoàn toàn làm đảo điên tất cả những hiểu biết của ta về thế giới này.
Nếu nói cái tên động kinh giống như Chu Bá Thông này lại là Hồng Thất Công, vậy thì thế giới này còn có chuyện gì là không có khả năng xảy ra nữa?
Sau này cho dù có nhìn thấy một con heo bay trên trời, ta nghĩ ta cũng có thể nhìn mà mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp.
Ờ… Không phải lỗi chính tả, vị Hồng Thất Công này chính là Cửu “Chỉ” Thần Cái…
Nghe nói y chỉ cần nhìn thấy hoặc là ngửi được kỳ trân dị vị, ngón trỏ tay phải sẽ máy động không ngừng —— nhân tiện nói một câu, điểm này trong bữa cơm chiều, ta cùng Hoàng cô nương đã cùng nghiệm chứng.
Sự thật chứng minh, cái ngón tay kia cho dù bị trói lại như bánh trưng, lúc món gà nướng ra lò, cũng vẫn máy động không ngừng… Thật đúng là một thứ quỷ dị a…
Được rồi, trở lại chính đề đi.
Tóm lại là khi Hồng Thất Công còn là Hồng Thất, từng bởi vì tham ăn mà làm hỏng một chuyện lớn, trong lòng cực kỳ hối hận. Vì biểu đạt thành ý ăn năn, cùng với cảnh giới chính mình về sau không được tái phạm sai lầm như vậy nữa, vì thế dứt khoát chặt một ngón chân mình…
“Không phải là ngón trỏ của ông động loạn sao, vì cái gì cuối cùng lại chặt ngón chân?” Vấn đề này ta nghi hoặc thật lâu rồi.
Trên gương mặt không dễ nhìn ra tướng mạo sẵn có của Hồng Thất Công, đột nhiên lộ ra một chút sắc đỏ.
“Vốn là ta định chặt ngón trỏ… Nhưng mà khi đó tửu lâu cách vách vừa bưng món ‘Thịt đông pha’ lên… Cái ngón trỏ này không chịu thua kém máy động loạn lên, một đao kia liền chém trượt…”
Vì thế…
Từ đó về sau y thiếu đi một ngón chân, trên giang hồ liền nhiều ra một ‘Cửu Chỉ Thần Cái’ tiếng tăm lừng lẫy … (=)) ta chết mất, hóa ra là chém trượt trúng phải chân =)))))
Ta thực không cho y mặt mũi, ôm bụng lăn ra cười tại chỗ.
Cửu “Chỉ” Thần Cái Hồng Thất Công Hồng lão tiền bối vẻ mặt ai oán nhìn ta lăn lộn dưới đất… Trừ lần đó ra, y cũng không làm gì ta được nữa.
Ai bảo thân phận y đã được làm sáng tỏ rồi, ai bảo y là cao nhân tiền bối hành hiệp trượng nghĩa làm gì!
Cho dù đủ loại hành vi khiến người ta giận sôi gan lúc trước y làm, có thể miễn cưỡng giải thích thành “mai danh ẩn tích để khảo sát tâm tính vãn bối “, nhưng hiện tại trong tình huống ta giáp mặt cong lên hai móng vuốt, y cũng chỉ có thể “tự trọng thân phận” không thể ra tay, nếu không chính là “ỷ mạnh hiếp yếu” khi dễ vãn bối.
Theo góc độ này mà nói, kỳ thật làm đại hiệp thực không có ích gì. Còn không ung dung tự tại bằng Âu Dương Phong đại thúc bỏ qua tự tôn mà làm người xấu…
Nói đến Âu Dương Phong đại thúc… Ách…
Ta hơi xê dịch thân mình, nhanh chóng liếc trộm Âu Dương thiếu chủ một cái, hắn chính đang nghiêng đầu thấp giọng nói cái gì đó với Hoàng Dung, vẻ mặt sung sướng mà thoải mái.
Kỳ thật ta hẳn là phải nói xin lỗi… cùng nói lời cảm ơn, chỉ là ta còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào… cùng với nói khi nào… Ách… Hiện tại đương nhiên không thích hợp…
Cho nên, vẫn là ngày mai rồi nói sau…
Ta thở ra một hơi thật dài.
Lúc này đã là ban đêm, đống củi trước mặt cháy cực vượng, theo tiếng vang nhỏ lép bép, thỉnh thoảng có ánh lửa đỏ bắn ra, bị nhiệt khí bốn phía thổi mà chậm rãi di động, chớp tắt.
“… Ta nghe phụ thân nói, Hồng lão tiền bối có một bộ võ công, quả nhiên là thiên hạ vô song, cổ kim độc bộ, thậm chí Toàn Chân giáo Vương Trùng Dương cũng phải kiêng kị ba phần, tên là… tên là… ừm, sao ta lại không nhớ ra nhỉ…”
Hoàng Dung nghiêng đầu nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, thoạt nhìn rất thật.
Hồng Thất Công vò đầu bứt tai đợi một lúc lâu, rốt cục không nhịn được tự báo gia môn: “Tên là ‘Hàng Long Thập Bát Chưởng’ !”
Hoàng Dung lập tức đánh xà tùy côn vuốt mông ngựa, “Đúng đúng đúng, phụ thân thường thường nhắc tới, nói võ công người bình sinh bội phục nhất chính là ‘Hàng Long Thập Bát Chưởng’ rồi!”
(Đánh xà tùy côn: giản lược của câu “Mộc côn đánh xà, xà tùy côn thượng”. Ngụ ý tranh thủ cơ hội, thuận thế làm để đạt được lợi ích.)
Ta suy nghĩ… nếu ngày nào đó Hoàng đảo chủ nghe được lời đánh giá mà y chưa từng nói này… Không biết có thể bị tức hộc máu hay không…
Tâm tính cao nhân kì thật cũng không khác biệt nhiều lắm so với những kẻ tai to mặt lớn.
Nếu người qua đường giáp ất bính đinh khen y võ công lợi hại, cảm giác cũng chỉ là bình thường bình thường;
Nhưng chỉ cần người có thân phận tương đương khen y hai câu, cho dù có khiêm tốn tới mức nào, trong lòng cũng không khỏi đắc ý một phen.
Huống chi vị Hồng Thất Công này lại không phải là một kẻ rụt rè.
Chỉ thấy y dũng mãnh vỗ đùi, vẻ mặt tỏa sáng nói: “Hóa ra cha ngươi nói như vậy a!”
Vừa nói lại vừa liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ, rất có ý tứ hàm xúc “Thúc phụ ngươi lại không nhìn ra được, kiến thức không bằng người”…
…
…
…
Vì không phá hư đại kế Hoàng cô nương thay Quách đại hiệp lừa Hồng Thất Công, ta nhịn cười đến mức ruột cũng sắp co rút rồi… Thật sự không ổn, ta cảm thấy hẳn là ta nên kiếm chỗ nào cười một trận thì tốt hơn…
Còn chưa kịp hành động, Hồng Thất Công lại mở miệng rồi, trong giọng nói dường như là có thêm vô hạn cảm khái.
“Bất quá cha ngươi kỳ tài ngút trời, võ công chiêu thức tự thành một phái, điểm này lão khiếu hóa thực là không bằng rồi.”
Y dừng một chút, mới tiếp tục nói:
“‘Hàng Long thập bát chưởng’ là tuyệt học Cái Bang, vốn có hai mươi tám chiêu. Vào thời Bắc Tống, bang chủ đời thứ mười lăm của bản bang là Kiều Phong võ công cái thế, tinh giản chưởng pháp vốn có, lại sửa sang, cải biến, cuối cùng định ra mười tám chiêu, được nghĩa đệ Hư Trúc của Linh Thứu cung đại truyền. Từ đó truyền qua nhiều thế hệ, đã hơn trăm năm.”
Hư Trúc đại truyền Hàng Long thập bát chưởng… chuyện này… vẫn là lần đầu ta nghe nói tới…
Ta đoán đại khái là vì có chuyện truyền công trăm năm trước đó, cho nên Cái Bang cùng Linh Thứu cung bắt đầu có qua lại, hơn phân nửa cũng sẽ luận bàn võ học một chút, cho dù sau này mất đi liên hệ, trong bang cũng nhất định có ghi chép lưu truyền lại tới nay.
Khó trách Hồng Thất Công liếc mắt một cái liền nhìn ra nội công của ta là thuộc phái Tiêu Dao…
Hoàng Dung đột nhiên “Y” một tiếng, “Nếu là tuyệt học Cái Bang, vì cái gì vị Kiều bang chủ kia không tự mình truyền, mà muốn cho nghĩa đệ truyền thay chứ?”
Không hổ là Hoàng cô nương… Lập tức liền bắt được vấn đề trọng điểm…
Ta vểnh tai chờ nghe Hồng Thất Công giải thích.
Nội dung thật ra cũng không có gì khác so với Thiên Long Bát Bộ, đơn giản chính là thân thế Kiều Phong bị phát hiện, bị trục xuất khỏi Cái Bang, khôi phục họ Tiêu, đến Khiết Đan làm Nam Viện đại vương, cuối cùng vì ngăn cản đại quân Khiết Đan đã tự sát ở Nhạn Môn Quan, vân vân.
Nhưng mà, nhưng mà…
Ta nhịn lại nhịn, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi:
“A Châu đâu?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc của Hồng Thất Công, ta đã biết mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
Cho dù là chính sử giấy trắng mực đen ghi lại, hay là chuyện xưa truyền kì, tiêu điểm chú ý của mọi người cho tới bây giờ vẫn đều là ở chỗ nhóm anh hùng hảo hán hào hùng vạn trượng như thế nào, vào sinh ra tử như thế nào…
Về phần những chuyện râu ria của họ… Hơn phân nửa là chẳng có người nào nhớ tới rồi…
Âu Dương thiếu chủ nhíu mày, hỏi một câu.
“A Châu… Là ai?”
“Ách…”
Ta gãi gãi đầu, nhìn quanh bốn phía, phát hiện còn có ba người vẻ mặt chờ mong nhìn ta… Đành phải nhận mệnh bắt đầu kể chuyện xưa, hơn nữa thuận tay quy kết tất cả cho ‘một quyển sách cổ trong lúc vô ý đã đọc được’ (=.=).
“Thì ra là thế… Cái chết của A Châu cô nương kia xem như cũng có ý nghĩa rồi, Kiều bang chủ anh hùng cái thế, lấy bản thân ngăn cơn sóng dữ, nàng ở suối vàng có biết hẳn là cũng vui mừng.”
Quách đại hiệp đại lực gật đầu, hiển nhiên là tương đương đồng ý với thuyết pháp này.
Hắn đồng ý, Hoàng cô nương tự nhiên cũng không có dị nghị gì.
Đại nhân đại nghĩa, vì nước vì dân, đương nhiên là đáng kính nể, chỉ là… Bọn họ vì không làm thất vọng mọi người, hơn phân nửa sẽ phụ bạc một người…
Ta bĩu môi, không bình luận.
Vừa nhấc đầu… Lại thấy vẻ mặt Âu Dương thiếu chủ có chút suy nghĩ…
Có Hoàng cô nương ở đây, tự nhiên là không thiếu được mĩ thực, Hồng Thất Công tự nhiên cũng không chạy thoát đi đâu được.
Y vốn định bỏ đi, ngửi thấy hương vị gà nướng, làm thế nào cũng không bước được chân.
Cho nên kỳ thật không cần ta làm bất cứ chuyện gì, tình tiết sau đó liền tự động phát triển theo nguyên tác rồi.
Tục ngữ nói “Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn”, huống chi ban ngày còn xảy ra chuyện náo loạn gà bay chó sủa như vậy, phàm là người có chút đạo đức đều biết nên làm gì đó để gọi là ‘đền bù’ đi, càng không cần phải nói vị này là Hồng Thất Công nhiều năm hành hiệp trượng nghĩa.
Cho nên sau khi một mình xơi hết một con gà nướng, y rốt cục có chút mồm mép lém lỉnh nói:
“Lão khiếu hóa xưa nay không nhận ân huệ của người khác, ăn đồ ăn ngon như vậy, không dạy các ngươi mấy chiêu không được.”
Y liếc liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ cùng Hoàng cô nương, “Hai người các ngươi tự nhiên là không cần ta dạy… Con nhóc này lão khiếu hóa lại không dạy được, chỉ còn tiểu tử ngốc này…”
“Vì sao ông lại không dạy được ta?”
Tuy rằng ta cũng không muốn học, nhưng mà cứ nghĩ tới lúc trước y nói ta “tư chất rất tốt” là vì bị sát khí của y dọa cho sợ chết khiếp… Chuyện này… liền không nhịn được muốn gây chút phiền toái cho y.
“Lộ tuyến võ học của Tiêu Dao phái không tầm thường, lão khiếu hóa tuy rằng biết, lại không biết tập luyện như thế nào. Nếu chiếu theo võ công bình thường mà dạy ngươi, chỉ sợ rất dễ tẩu hỏa nhập ma.”
Vừa nghĩ tới Mai tỷ tỷ tẩu hỏa nhập ma cơ hồ hai chân tàn phế, ta liền không nhịn được run lên, run lên.
Nàng tốt xấu gì cũng còn có thể bắt người làm ngựa cưỡi, nếu đổi thành ta thì chỉ có thể bò… Loại viễn cảnh ảm đạm này, ta một chút cũng không chờ mong.
Hồng Thất Công đột nhiên chỉ Âu Dương thiếu chủ.
“Con nhóc nếu muốn tập võ, không ngại hỏi tiểu tử này một chút, võ công Bạch Đà sơn bọn họ và Tiêu Dao phái cùng một đường…”
“Việc này không dám phiền Hồng lão tiền bối ngài lo lắng rồi.” Âu Dương thiếu chủ ngắt lời y, nhẹ phe phẩy chiết phiến, cười đến cực kỳ chân thành tha thiết đưa ra một đề nghị khác:
“… Không bằng lo lắng một chút chuyện của Quách huynh, như thế nào?”
Kết quả của việc lo lắng là Quách đại hiệp lập tức bị Hồng Thất Công túm áo lôi đi, Hoàng cô nương cũng theo sát phía sau.
Trong toàn bộ chuyện này, ta chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là nước mắt lưng tròng, chỉ trời mà cam đoan với Quách đại hiệp: Giang Nam thất quái tuyệt đối sẽ không vì việc này mà trục xuất hắn ra khỏi sư môn…
Ba người nhao nhao ồn ào nhanh chóng biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.
Bốn phía nhất thời im lặng.
Không biết vì cái gì, loại yên tĩnh thình lình xảy ra này, ngược lại, lại làm cho người ta cảm thấy rất áp lực… Đương nhiên, hẳn là cũng có liên quan tới vị Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi bên cạnh kia…
Theo những lý do thoái thác mà Hồng Thất Công vừa nói, thể chất của ta đại khái là thuộc loại… có cảm ứng siêu linh mẫn đối với nguy hiểm đồng thời cũng vô cùng dễ dàng cảm nhận được áp lực ‘khí’, bởi vậy lúc trước mới có thể bị sát khí y phát ra làm cho giống như bệnh tim tái phát.
Lúc này không lẽ Âu Dương thiếu chủ cũng đang tỏa sát khí chơi?
Nếu không sao ta lại cảm thấy từ phía hắn cũng truyền đến một loại ‘khí’ cường đại áp bức? Hơn nữa càng ngày càng mạnh, càng ngày càng gần…
“Cô… lại suy nghĩ cái gì rồi?”
Giọng nói thình lình vang lên bên tai khiến ta sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Này… này… người này tới gần như vậy từ khi nào! Ta oán hận ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Bất quá, loại ‘sát khí’ này của ta hiển nhiên không có chút ảnh hưởng nào đối với Âu Dương thiếu chủ, cho nên người ta vẫn như trước, cười đến xuân về hoa nở phe phẩy chiết phiến, còn có tâm tình trêu chọc ta.
“Sao lại trở nên nhát gan như vậy rồi? Ta thấy khi cô nói chuyện cùng Hồng lão tiền bối, cũng không giống thế này a…”
Vị kia cho dù võ công cao tới đâu, cũng chỉ là một kẻ đơn thuần… Âu Dương thiếu chủ ngài lại không đơn giản như vậy…
Ta nhe răng với hắn, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Như thế xem ra… Nhưng thật ra ta đã đoán sai.” không biết hắn nghĩ tới cái gì, ngừng lại một chút, mới cười tiếp tục nói, “Vốn tưởng rằng cô có việc muốn hỏi, mới muốn ba người kia rời đi…”
Ta ngẩn ra.
Kỳ thật… Ta thật sự có nhiều chuyện muốn hỏi hắn cho rõ ràng.
Tỷ như vì cái gì hắn lại biết ta có nội lực, tỷ như vì cái gì hắn cố ý ngắt lời Hồng Thất Công…
Còn có… vì cái gì hắn nhất định phải theo chúng ta đi Giang Nam? Lúc đầu ta vốn nghĩ là hắn truy Hoàng Dung, nhưng mà hiện tại xem ra… tựa hồ lại không hoàn toàn là như vậy…
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy không có gì để hỏi cả.
Đáp án hắn nói với ta, nhất định sẽ không thể nhận ra là thật hay giả… Cho dù có biết cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên…
Ta lắc lắc đầu, tùy tay nhặt một nhánh cây, nghịch nghịch đống lửa trước mặt.
Yên lặng một lúc lâu, thanh âm Âu Dương thiếu chủ mới lại lần nữa vang lên.
“Tiêu Dao phái cùng Bạch Đà sơn quả thật có quan hệ sâu xa… Chỉ là thúc phụ luôn luôn giữ kín như bưng chuyện này, không hề đề cập tới, bởi vậy đúng là ngay cả ta cũng không biết nội tình. Hồng lão tiền bối kiến thức rộng rãi, nhưng điều mà y biết cũng chưa chắc đã là chân tướng sự thật.”
Hắn mỉm cười.
“Mới vừa rồi nếu để mặc y nói lung tung tiếp, hơn phân nửa cô sẽ tin là thật. Ngày sau cho dù ta có nói gì đi chăng nữa, tất nhiên cô cũng sẽ tin y không tin ta… Ta nói đúng không?”
“Ách…”
Ta không nhịn được có điểm chột dạ liếc nhìn hắn một cái, cũng may thoạt nhìn hắn không giống như có vẻ tức giận.
Người này nói chuyện, độ tin cậy không thể bằng Hồng Thất Công rồi, đây là sự thật a, phải chột dạ cũng nên là hắn chứ… Vì sao cư nhiên lại là ta…
Âu Dương thiếu chủ liếc mắt nhìn ta một cái, bỗng nhiên nói: “Khối ngọc bội trên người cô…”
“A?” Ta theo bản năng cách quần áo sờ sờ ngọc bội đeo trên cổ.
Hắn dừng một chút, mới nói: “… Tạm thời cho ta mượn xem, được không?”
Nghe qua cũng ôn hòa giống như khẩu khí nửa thật nửa giả của hắn bình thường, nhưng mà không biết vì cái gì, ta lại cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo một tia khẩn trương không dễ nhận thấy… như thế này vẫn là lần đầu tiên…
Đại khái là thứ này đối với hắn có ích lợi gì đi?
Ta vừa nghĩ như vậy, vừa cúi đầu tháo ngọc bội xuống đưa cho hắn.
Âu Dương thiếu chủ cư nhiên sửng sốt sửng sốt, mới đưa tay đón lấy.
Khiến ta nhìn mà trong lòng mắng thầm.
Rõ ràng là hắn muốn mượn ta, vì cái gì trên mặt cư nhiên lại tỏ vẻ bất ngờ không tưởng tượng được như vậy? Người này rốt cuộc cho rằng ta keo kẹt tới mức nào a…
Âu Dương thiếu chủ cầm ngọc bội nhìn nhìn, liền ngẩng đầu hỏi ta:
“Có thể để ta tách ra xem không?”
Ách… Người này nhãn lực thật tốt, cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra ngọc bội này là từ hai khối hợp lại thành…
Ta gật gật đầu, sau đó…
Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn lấy từ chỗ giữa hai mảnh ngọc bội ra một tờ giấy mỏng như cánh ve.
Không phải chứ…
Khối ngọc bội này ta đã đeo mười năm rồi, khi vừa lấy được, nó vẫn còn rất mới, không có việc gì thỉnh thoảng vẫn mở ra chơi. Ta dám nói tất cả các góc của nó đều đã bị ta sờ lần hết rồi, tại sao cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng phát hiện bên trong đó còn giấu thứ gì?
“Thì ra là thế a…” Hắn xoay tay lại đưa tờ giấy mỏng kia cho ta, cười nói: “Cô cũng nhìn xem.”
Ta do dự một chút, trong đầu nhanh chóng hiện lên những suy nghĩ như ‘không biết liệu có thể bị diệt khẩu hay không’… nhưng vẫn bị lửa bát quái hừng hực thiêu đốt đánh bại, đưa tay nhận lấy.
Vốn nghĩ đến sẽ là tàng bảo đồ linh tinh gì đó, vừa thấy… Thật sự là có điểm thất vọng…
Tờ giấy kia vừa mỏng vừa nhỏ —— nếu không cũng không thể nhét vào trong ngọc bội được —— mặt trên cũng chỉ viết tổng cộng hai chữ, một chữ là “Tam”, một chữ khác là “Thất”.
Ta cũng biết có loại dược liệu gọi là “Tam thất”, nhưng mà hẳn không phải là ý này đi.
Lại nhìn thêm vài lần… Nét chữ kia tú lệ, giống như bút tích của phụ nữ, hơn nữa… Thoạt nhìn còn có điểm quen mắt…
Âu Dương thiếu chủ cười yếu ớt phe phẩy chiết phiến trong tay, khí định thần nhàn nói:
“Cô có nhận ra nét chữ này là do ai viết không?”
Ta không dám khẳng định, nhưng hình như là…là…
“Những chữ này là Lý tiền bối tự tay viết, tờ giấy này cũng là bà ấy tự tay đặt vào ngọc bội của cô. Ngay cả việc này… cũng là bà ấy tự nói với ta…”
Đáp án của hắn khiến ta lâm vào trạng thái hỗn loạn chưa từng có.
Vô số nghi vấn giãy giụa giống như bọt khí trước sau ào ào thoát ra, ta cố gắng nhớ lại từng chuyện, từng chuyện khi ở chung với Lý Lưu Phong, muốn tìm ra lý do, lại phát hiện tất cả mọi việc đều đan xen quấn lấy nhau, biến thành một đống hỗn loạn.
…
Trên đầu bỗng nhiên bị thứ gì đó gõ nhẹ một cái.
Theo bản năng vừa nhấc đầu, Âu Dương thiếu chủ chính đang nhíu mày nhìn ta.
“Cô lại đang miên man suy nghĩ cái gì rồi? Việc này vốn có chút phức tạp, liên lụy lại nhiều, nếu không biết nội tình, đổi lại là ta, cũng không thể nghĩ thông được mọi chuyện.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Hiện nay ta đã hiểu được rồi, chẳng lẽ còn không nói cho cô sao…”