Trong hoàn cảnh số lượng còn chưa đạt tới ‘thiên quân vạn mã’, tồn tại của “quan binh” là không có khả năng sinh ra uy hiếp gì đối với võ lâm cao thủ.
Vấn đề là ở chỗ… Ta không phải võ lâm cao thủ.
Bởi vậy nhìn chung quanh một vòng quan binh giương cung cài tên sáng loáng kia, sắc mặt khó tránh khỏi có điểm trắng bệch, trong lòng khó tránh khỏi có điểm bất ổn.
Sở dĩ còn có thể cứng rắn đứng tại chỗ giả bộ trấn định, hoàn toàn là xuất phát từ sự tin tưởng vào định luật “Ánh sáng của nhân vật chính phủ khắp mặt đất”.
Còn có… Ách… Cái kia… Cùng Âu Dương thiếu chủ cũng có một chút quan hệ là được.
Được rồi… Đại khái không chỉ là một chút quan hệ…
Mặc kệ nói thế nào, trong thời điểm này, được người ta che trước người… Cũng vẫn là… cũng vẫn là có điểm…
“Cô đứng sau lưng ta là được, bọn họ sẽ không gây tổn thương cô.”
Thanh âm khá là bình tĩnh, nhưng ta lại cảm thấy… Lời này dường như đã nghe qua ở nơi nào rồi…
(*lật bàn* nghe rồi, đương nhiên nghe rồi, chẳng qua tỷ đầu gỗ ko nhớ thôi)
Mới chỉ ngẩn ra một chút như vậy, đối phương đã bắt đầu bắn tên rồi.
Một giây sau, ta liền bay lên không trung.
Sau đó ở tại một nơi tầm nhìn rộng rãi, không khí tươi mát đầy hơi thở thiên nhiên… trợn mắt há hốc mồm mà nhìn phía dưới chém giết khí thế ngất trời.
Nói thực ra, đây là lần đầu tiên ta rõ ràng mà khắc sâu cảm nhận được… thực lực giữa người tập võ cùng người thường chênh lệch nhau tới mức nào.
Nếu ta nhớ không lầm, lúc này võ công của hai người Tĩnh, Dung nhiều lắm cũng chỉ thuộc hạng ba hạng bốn, nhưng đối phó với đám quan binh này, quả thực là giống như bẻ gãy nghiền nát, không cần tốn nhiều sức a.
Tên bay đầy trời, đối với ta thực là rợn tóc gáy… nhưng lại không đụng được tới một sợi tóc của bọn họ.
Quách đại hiệp tay đấm chân đá, đảo mắt liền đoạt được binh khí của cả chục người;
Những kẻ gặp được Hoàng cô nương có không hay ho hơn một chút, không phải gãy xương chính là hộc máu, còn có những kẻ cá biệt có lẽ là mắng chửi thô tục, trực tiếp bị đánh tới mặt mũi bầm dập không thành hình người.
…
Có một chút giống nhau, chính là đối thủ của bọn họ đều nhanh chóng mất đi sức chiến đấu và ý chí chiến đấu.
Duy nhất buồn bực là, cơ hội biểu hiện tốt như vậy, người nào đó cư nhiên lại không nắm chắc lấy.
(= = hết nói nổi rồi, tỷ quả nhiên vẫn còn có thể đầu gỗ hơn được nữa)
“Uy, sao ngươi không đi hỗ trợ?” Ta liếc mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ đang nhàn nhã.
“Một mình Quách huynh đủ ứng phó rồi.” Hắn vẻ mặt vui mừng phe phẩy chiết phiến trong tay, “Nhưng cô… Thật sự không muốn tới đây sao? Chỗ này nhìn có vẻ rõ hơn a…”
“…”
Đánh chết ta cũng không qua!
Cho dù tầm nhìn bên phía hắn quả thật có vẻ tốt hơn, cho dù ta không có chứng sợ độ cao, cũng không có nghĩa là ta có gan giống như hắn… đạp trên một nhánh cây vừa nhỏ vừa mềm ở giữa không trung mà chuyện trò vui vẻ…
Lại nhìn thoáng qua khoảng cách với mặt đất, ta run lên, gắt gao ôm lấy thân cây bên người, tiếp tục cos gấu túi Koala.
Ừ, là thân cây, đúng vậy.
Bởi vì ban nãy khi vừa bắt đầu đấu võ, Âu Dương thiếu chủ liền đưa ta lên cây đại thụ ‘tầm nhìn rộng rãi, không khí tươi mát tràn đầy hơi thở thiên nhiên’ này…
“Nga nha.”
Âu Dương thiếu chủ đột nhiên khép chiết phiến lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về nơi nào đó trong chiến trường, sau đó nhíu mày nói nhỏ: “Người này… sao lại…”
Đến, rốt cuộc là loại người nào xuất hiện rồi? Từ góc của ta, cho dù có vươn cổ dài tới mức nào đi chăng nữa cũng không thể nhìn được khung cảnh bên phía hắn, ta gấp đến độ vô cùng khó chịu a…
Thói quen chỉ nói một nửa đáng giận này của hắn, rốt cuộc tới khi nào mới có thể bỏ được a a a!
“Cô…có muốn tới nhìn xem?” Âu Dương thiếu chủ hiểu ý quay đầu hỏi ta một câu.
Ta đại lực gật đầu.
“Cô… tự mình có thể đi tới?”
Ta mãnh liệt lắc đầu.
Nói giỡn gì a, ta cũng chưa từng luyện tuyệt kĩ đi trên dây của đoàn xiếc…
“Nếu là như thế…”
Âu Dương thiếu chủ nhàn nhã thong thả đến bên cạnh ta, cười nói: “Vậy tại hạ đành phải giúp cô một tay rồi.”
Người này cười đến có điểm không có hảo ý a…
Suy nghĩ trong đầu còn chưa chuyển xong, ta đã bị hắn kéo từ trên thân cây xuống rồi.
Sau đó…
“A a a a a!”
Chim chóc bị tiếng kêu thảm thiết của ta làm giật mình, ào ào đập cánh bay lên, nháy mắt che kín cả một khoảng trời.
Này… này không thể trách ta a, ở trên độ cao cách mặt đất hơn mười thước, đột nhiên bị mất đi chỗ bám, dù là ai cũng sẽ phải kêu lên thảm thiết thôi…
Ta ngay cả mắt cũng không dám mở, sống chết ôm lấy bất cứ thứ gì bên cạnh có thể bám được.
“Nga nha, này thật đúng là làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh a.”
(=)) Khắc ca gian xảo a~)
Thanh âm mang theo ý cười rõ ràng vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Nếu như thích, cho dù là ôm cả đời cũng tùy vào cô thôi, chỉ là…” Hắn cười khẽ một tiếng, mới nói tiếp: “… Tay cô không bị tê sao?”
Hắn vừa nói như vậy… Cánh tay hình như thật sự có hơi tê a…
Khoan khoan, này hình như không phải mấu chốt!
Mấu chốt là…
Ta trợn mắt phát hiện bản thân chính đang lấy một loại tư thế ái muội nhìn thế nào cũng thấy giống như là yêu thương nhung nhớ… chân tay cùng sử dụng gắt gao ôm chặt lấy người nào đó…
Phản ứng thứ nhất chính là vội vàng buông tay. =)))
Kết quả đã quên hiện tại mình đang ở trong không trung cách mặt đất hơn mười thước… Trong nháy mắt vừa buông tay, thân thể đột nhiên rơi xuống.
Còn chưa kịp kêu thảm thiết tiếp, Âu Dương thiếu chủ đã tay mắt lanh lẹ túm ta lại được.
…
Ô ô ô… Lúc này ta chết cũng không dám buông tay nữa rồi…
“Cứ như vậy tiếp, có khả năng không chịu được a…”
Không biết vì sao, thanh âm truyền đến nghe có vẻ khác thường.
“Ách?”
Ta ngửa đầu nhìn hắn, hắn nhíu mày, đột nhiên nhìn ta cười.
“Vẫn là để cho ta tới đi… Có lẽ có thể kéo dài…”
“…”
Người này rốt cuộc đang nói cái gì a, tổng cảm thấy không phải là chuyện gì hay ho…
Tầm nhìn từ rừng cây đột nhiên chuyển thành trời xanh.
Sau vài giây trừng mắt nhìn mây trắng trên trời thản nhiên bay qua, bị vây trong một đống suy nghĩ “kẹo bông đường thực lớn” linh tinh đột nhiên hiện lên trong đầu, ta mới phát hiện… Hiện tại… Có lẽ… khả năng… đại khái… hẳn là…
Này… này chẳng lẽ chính là “ôm công chúa” trong truyền thuyết ? !
@#$%^…
Khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương thiếu chủ cười đến xuân về hoa nở.
“Như thế… không cần lo lắng sẽ ngã xuống rồi, tại hạ… sẽ không tùy tùy tiện tiện buông tay a.” (nga ha ha~ ca lần này ăn đậu hũ no a~)
Cho…cho dù chỉ là để tiện nói chuyện… người này ghé sát vậy.. không khỏi có điểm quá thân mật đi.
“Cái kia…”
Ta có hơi mất tự nhiên quay đầu, bên tai đột nhiên nóng lên.
“Ta… sẽ không buông tay…”
Hơi thở ấm áp tràn ngập bên tai, thanh âm kề sát bên tai có thể nghe được rõ ràng… Cơ hồ không thể lảng tránh…
“Âu Dương công tử, đưa Hoa tỷ tỷ xuống đây đi, nơi này không có việc gì rồi!”
Thanh âm thanh thúy của Hoàng Dung từ dưới tàng cây vang lên, giống như đống củi cháy bị nước hắt vào, không khí nguy hiểm khi nãy… Liền như vậy biến mất…
Thật sự là… Cám ơn trời đất…
Ta ngầm thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Rốt cục sau khi bàn chân mình một lần nữa đặt lên mặt đất kiên cố, ta thiếu chút nữa khóc vì vui sướng quá độ.
Hơn nữa hạ quyết tâm sau này cho dù thế nào cũng sẽ không trèo lên cây nữa —— ta cũng không phải khỉ! (vâng, tỷ là koala = =)
Bất quá… mặt đất?
Ta nhớ rõ ràng trong rừng là mặt cỏ a.
Ách… Quách đại hiệp đang quấn lại nhuyễn tiên quanh hông… Được rồi, loại tiên pháp không còn một ngọn cỏ nào này quả nhiên là phong cách của hắn…
Chậc chậc, không chỉ cỏ trên mặt đất gặp chuyện không hay ho, ngay cả thân cây cũng hằn lên từng đạo, từng đạo dấu roi.
Đưa tay sờ sờ vết roi kia, ta không khỏi đồng tình nhớ tới đám thương binh lúc này đã không còn thấy bóng dáng.
Nói đến quan binh, lại nhắc ta nhớ tới một chuyện…
“Quách Tĩnh, vừa rồi có người nào kì quái xuất hiện sao?”
Quách đại hiệp nghĩ nghĩ, mới chậm rãi đáp:
“Không có.”
“Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem.”
Người qua đường giáp ất bính đinh thì chẳng sao cả, ta lo lắng là bỏ qua Hồng Thất Công.
Bấm ngón tay tính tính, thời gian không sai biệt lắm, lúc này, Quách đại hiệp cũng nên gặp được Hồng Thất Công rồi chứ.
Hồng Thất Công có thể nói là người có ảnh hưởng quan trọng nhất trong cuộc đời Quách đại hiệp. Nếu không bái ông ta làm sư phụ, học được Hàng Long Thập Bát Chưởng, Quách đại hiệp đại khái cả đời sẽ chỉ là một nhân vật hạng ba hạng bốn, “Có học thêm mười năm nữa cũng chỉ học được một nửa bản lĩnh của Giang Nam Thất Quái”, sau này cho dù làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể trở thành Bắc Hiệp được vạn người kính ngưỡng —— tuy rằng ta cảm thấy người như vậy cũng chưa chắc đã là không hạnh phúc.
Nhưng mà… Nhìn vẻ mặt chính khí của hắn… Người như vậy vẫn có vẻ thích hợp làm đại hiệp đi…
“Thật sự không có.” Quách đại hiệp gãi đầu, theo thói quen nhìn về phía Hoàng cô nương, “Dung nhi, muội có nhìn thấy ai không?”
Hoàng Dung nghiêng đầu suy tư một lát, mới nhìn ta chậm rãi lắc lắc đầu.
“Hoa tỷ tỷ, quả thật không thấy, ngươi ở trên cây nhìn thấy chuyện gì khác thường sao? Không ngại nói cho chúng ta nghe một chút.”
“Ách…” Ta có thể thấy cái khỉ gì! Ta chỉ thấy tên Âu Dương Khắc này…
“Hoa tỷ tỷ?”
Ta giơ tay chỉ vào Âu Dương thiếu chủ, nhanh chóng giao vấn đề cho hắn:
“Là hắn nhìn thấy!”
Âu Dương thiếu chủ vẻ mặt bình tĩnh vô tội.
“Tại hạ không thấy gì khác thường a…”
Ta trừng mắt nhìn hắn, trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm khiến người ta khó chịu…
Quả nhiên, hắn đột nhiên gõ nhẹ chiết phiến vào lòng bàn tay, tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Hóa ra là cô nói tới người kia a… Lúc đấy ta nghĩ… người này… sao lại… có một cái bớt lớn như vậy trên mặt, liền gọi cô nhìn thử.” =))))
…
…
…
Âu Dương Khắc ngươi là đồ đại hỗn đản…
Ta lười để ý đến hắn, quay đầu bước đi.
Vừa mới đi được hai bước, đột nhiên tim đập nhanh khó hiểu, giống như là có một bàn tay vô hình đang bóp chặt trái tim trong lồng ngực
Màng tai tựa hồ cũng không ngừng bành trướng ra ngoài theo nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, trong tai bắt đầu vang lên những tiếng ong ong ong ong liên tục không dứt.
Sau đó… Bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Không phải ta không có kinh nghiệm bị dọa tới mức một thân mồ hôi lạnh, nhưng mà lần này… hoàn toàn không giống như vậy…
Mỗi một lỗ chân lông trên người tựa hồ đều bị cái gì bức ép, toát ra hơi nước mà mắt thường không nhìn thấy được, sau khi ngưng tụ thành mồ hôi, một giọt lại một giọt nặng nề rơi xuống.
Đó là… cảm giác không thể khống chế được cơ thể mình…
Ta cũng không biết… vì sao bản thân mình lại cắn răng, dám bước về phía trước.
Bất quá cũng chỉ có thể bước một bước như vậy mà thôi…
Sau đó…đầu gối mềm nhũn không thể khống chế được, lập tức ngã nhào xuống đất.
Lấy sức nặng bản thân cùng góc độ va chạm kia mà nói, nếu không phải có người ở phía sau kịp thời đỡ lấy ta, có lẽ lần này ta đã phải nói lời vĩnh biệt với hai cái răng cửa rồi.
…
Nể mặt hai cái răng cửa, quên đi… Không so đo chuyện ban nãy với hắn nữa… = =
“Chúng tại hạ vô tình đi ngang qua, tuyệt không có ý mạo phạm, nếu có chỗ nào đắc tội, thỉnh tiền bối hiện thân minh xét.”
Âu Dương thiếu chủ dường như không có sự trấn định như bình thường a.
Ta không thể ngẩng được đầu lên, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng mà… Ở trong tầm mắt, có thể nhìn thấy Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương đều đã rút kiếm ra khỏi vỏ, vẻ mặt đề phòng nhìn chăm chú vào nơi nào đó phía trước.
Tình thế… Tựa hồ thực nghiêm trọng…
Trong rừng một mảnh yên tĩnh.
Ngừng lại một lát, Âu Dương Khắc lại đề khí lặp lại những lời ban nãy một lần nữa, vẫn không có nửa điểm đáp lại, hơn nữa… Lần này ngay cả tiếng chim hót dần dần cũng im bặt lại.
“Tiền bối nếu đã không chịu ra gặp, cần gì phải lấy khí thế bức người? Nếu đã như vậy, đừng trách ta vô lễ.”
Thanh âm Âu Dương thiếu chủ đã mang vài phần tức giận.
Bà nó chứ!
Ta còn tưởng rằng mình tự nhiên phát bệnh tim cấp tính, hóa ra là bị ‘khí thế’ áp bách.
Ta còn đang oán thầm ‘cao nhân’ ăn no rửng mỡ phóng khí loạn, Âu Dương Khắc đã phất tay, ngân quang từ tay áo bắn nhanh về phía mà hai người Tĩnh, Dung đang chăm chú nhìn.
Đó là một gốc cây đại thụ cành lá cực kỳ sum xuê, chỉ nghe “Phốc phốc” mấy tiếng vang nhỏ, ám khí tựa hồ là đánh vào cành cây, tán lá cây nhẹ lay động hai cái, tựa như trâu đất xuống biển, không còn chút phản ứng nào nữa.
(trâu đất xuống biển: nê ngưu nhập hải, ý chỉ những thứ một đi không trở lại)
Không đúng, chỗ đó không đúng… Trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Nếu nói tình trạng hiện tại của ta là do vị cao nhân kia ‘ban tặng’, vậy thì… Ta nhắm mắt, cố gắng cảm giác sự khác biệt trên cơ thể.
Tuy rằng đều khó chịu, nhưng quả thực có một sự sai lệch nhỏ nào đó… Nhất định có một chỗ nào đó cực kì khó chịu, tỷ như… tay trái của ta…
Đúng vậy, chính là tay trái.
Vấn đề là… Phải làm thế nào để nói cho hắn biết…
Hiện tại tay chân ta hoàn toàn không thể cử động được, cho dù tựa vào người hắn, vẫn không có nửa điểm sức lực … Ngay cả yết hầu cũng giống như bị cái gì ngăn chặn, không phát ra tiếng.
Thật vất vả mới nâng được ngón tay chọc chọc hắn.
Hắn tựa hồ ngẩn ra, mới cúi người tiến đến bên tai ta, thấp giọng hỏi: “Khó chịu lắm không, tạm thời cố gắng một chút…”
Cố gắng điều khiển cổ họng, thốt ra bốn chữ.
“Ở… trái… trong tay…”
Ta đã cố hết sức rồi… Cũng không biết mấy thanh âm mơ hồ này, rốt cuộc hắn có nghe được rõ hay không.
Đang nghĩ như vậy, trước mắt, bạch quang chợt lóe, liền có cái gì đó phóng thẳng về phía bên trái.
“Ha ha ha ha!” Trong rừng đột nhiên vang lên một tràng cười dài.
Cơ hồ cùng thời khắc đó, cơ thể ta đột nhiên nhẹ nhàng, áp lực vô hình vừa rồi còn bao phủ quanh người, đột nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Ngay sau đó, một đạo thân ảnh từ trên cây đại thụ bên trái bay xuống, hành động mau lẹ vô cùng, lúc hạ xuống đất lại nhẹ nhàng, không phát ra nửa tiếng động nào.