Chuyện tìm Kim lão gia tử mà trách cứ, hiển nhiên là nước xa không cứu được lửa gần.
Mà chuyện ngâm thơ, làm vế đối, trong tình hình này lại có vẻ rất hợp thời, cho nên Hoàn Nhan Hồng Liệt chẳng những không tỏ vẻ phản đối, còn rất có hứng thú tới nghe.
… Ta cứ như vậy bị bức lên Lương Sơn rồi.
Nói lại, này không phải chuyện mà những nữ chủ xuyên qua luôn gặp được sao? Bình thường các nàng chỉ cần tùy tùy tiện tiện niệm mấy câu thơ của Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị… Sau đó có thể thu hoạch được vô số ánh mắt như sao của những kẻ dễ nhìn, từ đó về sau khăng khăng đi theo làm tùy tùng…
Bắt đầu từ khi nào, này cũng biến thành khảo nghiệm dành cho vật hy sinh rồi? (từ khi tỷ trở thành nữ chủ a~)
Hơn nữa, phóng mắt nhìn lại, trong cả đại sảnh này, ngoại trừ hai cha con nhà Hoàn Nhan, ngay cả mấy con muỗi xiêu xiêu vẹo vẹo bay giữa không trung kia, cũng đều là giống cái a…
Cho dù ta có vô sỉ ỷ vào trí tuệ tập thể của ba đại thi nhân kia mà được toàn thắng, cũng không thể thu hoạch được kẻ dễ nhìn kiêm đẹp mắt nào a.
Dưới điều kiện tiên quyết là không muốn ‘bách hợp’, này thật sự là một chuyện chỉ có đầu vào mà không có đầu ra, không thu được lợi nhuận a.
Huống chi… Tình huống này hiển nhiên là muốn làm khó ta mà thôi.
Cho dù ta có niệm được hết thơ ca của Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, tài hoa hơn người nháy mắt bao phủ toàn thế giới… Chẳng lẽ bọn họ lại không nghĩ ra cách khác sao?
So văn xong có thể luận võ, so võ rồi còn có thể so nữ công. Trăm nghề, thiên văn địa lý, y bốc tử vi… luôn luôn có thể kiếm được thứ thích hợp làm khó chết ngươi!
Cho dù là nữ chủ vạn năng, chỉ sợ là cũng phải dựa vào ‘mẹ ruột’ ưu ái mới có thể qua ải, huống chi ta chỉ là kẻ chạy cờ chờ hy sinh.
… Xin thứ cho ta không phụng bồi rồi.
Cho nên…
Tiểu vương gia ngâm thơ, chúng mĩ nữ tán thưởng, ta mỉm cười;
Mĩ nữ Giáp ngâm thơ, tiểu vương gia + chúng mĩ nữ tán thưởng, ta tiếp tục mỉm cười;
Mĩ nữ Ất ngâm thơ, tiểu vương gia + chúng mĩ nữ tán thưởng, ta liên tục mỉm cười;
Mĩ nữ Bính ngâm thơ, tiểu vương gia + chúng mĩ nữ tán thưởng, ta vẫn còn mỉm cười;
…
…
…
Bảo trì trạng thái này đến hết đêm, đối với ta là tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ là… Người khác chịu không nổi rồi.
“Hoa cô nương vẫn không mở kim khẩu, không biết có cao kiến gì a?”
Nói chuyện là vị lúc trước bị tiểu vương gia phun trà trúng, sau khi thay đổi quần áo xong, có lẽ là không thể trách cứ người trong lòng, liền đem món nợ này toàn bộ tính lên đầu ta.
Thật đúng là tai bay vạ gió a…
Ta chớp chớp mắt, lấy vẻ mặt vô cùng vô tội nhìn nàng ta.
“Mọi người nói chuyện đều thực dễ nghe a, giống như ca hát vậy, nhưng mà… Ta lại không hiểu mọi người nói gì a…”
Nói dối không chớp mắt, kết quả là trước mặt ta xuất hiện mười một khuôn mặt nghệt ra, không, tính cả Hoàn Nhan Hồng Liệt, hẳn là mười hai.
Ta âm thầm đắc ý, không ngừng cố gắng, dũng mãnh tiếp tục…
“Nãy giờ ta luôn nghĩ, người kinh thành thật sự rất có học vấn a…” Cố ý kéo dài âm cuối, ta vô cùng chân thành tha thiết cảm thán, “… Mọi người đều có thể nói được tiếng Ba Tư a!”
“Cái gì, cái gì?” Tiểu vương gia đầu đầy hắc tuyến căm tức nhìn ta.
“Ách, không phải tiếng Ba Tư sao? Kia… Chẳng lẽ là Xiêm La? Thiên Trúc? Giao Chỉ? Hay là Phù Tang? Cao Ly? Hay là…” Ta nhanh chóng liệt kê liên tiếp mấy nước lân cận.
“Đều…” Tiểu vương gia còn chưa kịp nói ra miệng, ta khoa trương hít một ngụm khí lạnh, hai tay ôm ngực, trừng mắt há hốc miệng.
“Đều phải? ! Trời ạ! Tiểu vương gia, mọi người thật là lợi hại, mọi người cư nhiên biết ngôn ngữ của nhiều nước như vậy! Ta thật sự là rất ~ sùng bái các ngươi! Các ngươi quả thực sặc sỡ lóa mắt tựa như thái dương trên trời cao, tao nhã bình tĩnh tựa như cầu vòng sau cơn mưa, tựa như…”
(đằng sau tỉnh lược một ngàn từ ngữ hoa lệ chau chuốt)
…
…
…
Cảnh tượng tập thể tuấn nam mĩ nữ phát điên… Kỳ thật đối với ta vẫn là cảnh đẹp ý vui…
Ta chuyển hướng Hoàn Nhan Hồng Liệt, trịnh trọng đưa ra thỉnh cầu:
“Vương gia, làm ơn giới thiệu sư phụ của tiểu vương gia cho tiểu nữ biết, tiểu nữ cũng muốn bắt chước!”
“Tranh Nhi…” Hoàn Nhan Hồng Liệt dừng một chút, dường như trong chớp mắt, ta thấy trên mặt y xẹt qua dấu vết một nụ cười khổ, “Khang Nhi bọn họ nói là tiếng Hán.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt nhất định là đã sớm nhìn thấu ta đang giở trò rồi, chỉ là không biết vì sao, trong lòng lại có cảm giác thực chắc chắn: y sẽ không vạch trần ta.
Cho nên ta phấn khởi tiếp tục ép buộc …
“Sao có thể như vậy?” ta lảo đảo lui lại hai bước, giả bộ chịu đả kích nặng nề.
“Ta sao có thể ngay cả tiếng Hán cũng không hiểu?” Một tay ôm ngực, bày ra dáng vẻ cực độ kinh hãi.
“Này nhất định không phải sự thật!” Đấm ngực, dậm chân, nhìn trời kêu khóc.
“Ta học tiếng Hán mười năm rồi, cư nhiên một câu cũng không hiểu!” Hai mắt đẫm lệ nhìn quanh bốn phía.
“Này thật sự là rất vô tình, rất tàn khốc, rất cố tình gây sự rồi, không thể có chuyện nào vô tình, tàn khốc, cố tình gây sự hơn chuyện này nữa! Thương thiên a, chẳng lẽ ta nói chuyện này vô tình, chuyện này tàn khốc, chuyện này cố tình gây sự, ngươi liền thật sự vô tình, tàn khốc, cố tình gây sự cho ta xem sao?” = =
Mọi người nhìn trời a nhìn trời, xem đất a xem đất, chính là không có lấy một kẻ nào nhìn ta, tốt lắm…
“A!” Ta hít một hơi thật sâu, sau đó giương hai tay bắt đầu gào tê tâm liệt phế.
“Vì cái gì? ! Vì cái gì? ! Đây là vì cái gì? !” ( = = cảm giác giống Ưu tỷ)
(chú: câu này thỉnh tuần hoàn lặp lại.)
…
…
…
Chắc chắn n phút sau… Tất cả mọi người đều hỏng mất rồi…
Ta nhìn thấy vẻ mặt tiểu vương gia tuyệt vọng như gặp trở ngại lớn;
Ta nhìn thấy nhóm mĩ nữ cả người run rẩy, thống khổ dựa vào lan can, ngồi gục xuống ghế;
Ta nhìn thấy ngay cả mấy con muỗi giữa không trung cũng đều hy sinh vì nghĩa, bi tráng ngã xuống đất…
Cảnh tượng này thật đúng là làm cho người ta cảm động không nói lên lời a.
Cảm tạ Quỳnh Dao nữ sĩ, cảm tạ Mã Cảnh Đào tiên sinh, hết thảy vinh dự đều quy về hai người bọn họ! Ta chỉ là một kẻ bát quái qua đường a…
Lần này… Thời gian hỗn loạn có vẻ dài.
Ta vốn là đã hạ quyết tâm làm loạn, nhưng bất quá cũng chỉ là định đi bước nào tính bước đó.
Cuối cùng lại có thể ép buộc tới mức chướng khí mù mịt như thế này, thật sự là bất ngờ.
Chuyện này nhìn thế nào cũng đều liên quan tới thái độ mặc kệ của Hoàn Nhan Hồng Liệt… Nói thật, ta không rõ vì sao.
Bất quá…
Nếu không có người nào có tinh lực cùng tâm tình đến ép buộc thi từ ca phú gì đó, tự nhiên cũng sẽ không có người nào muốn nhìn chăm chăm vào ta nữa rồi.
Cho nên, ta quan sát một chút, liền theo cửa hông chuồn ra khỏi sảnh Hương Tuyết.
Trước sảnh là hàn mai ngàn gốc, phía sau là thúy trúc vạn cây.
Hai bộ phận thoạt nhìn có vẻ không hòa hợp, nhưng dưới ánh trăng, nhìn toàn bộ cả sảnh Hương Tuyết lại có cảm giác dung hợp ngoài ý muốn…
Xinh đẹp cơ hồ làm cho người ta đui mù.
“Tranh Nhi cũng thích cảnh sắc nơi này?”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm Hoàn Nhan Hồng Liệt.
“A?”
Vốn còn có điểm có tật giật mình, ta sợ tới mức nhảy dựng về phía trước, kết quả đầu đụng phải thân cây, cái trán lập tức nổi lên một cục u, nhất thời đau đến mặt mũi đều nhăn lại thành một đoàn.
Vẻ mặt nhăn nhó, nâng tay vừa định xoa, đã bị Hoàn Nhan Hồng Liệt ngăn lại.
“Không thể nhu. Nếu nhu tan vết sưng, sẽ để lại vết bầm tím, không nhận ra người rồi.”
Trước mắt hiện lên hình ảnh mặt mũi bị đánh bầm dập thành đầu heo…
Ta lập tức ngượng ngùng buông tay.
Hoàn Nhan Hồng Liệt cười chỉ tay về một góc vườn.
“Ở kia có giếng nước, nhúng ướt khăn tay đắp lên trán, mau chút.”
Ta không chút do dự vội chạy về chỗ y chỉ.
Thứ nhất, ta không muốn biến thành đầu heo;
Thứ hai, ta vẫn không muốn biến thành đầu heo;
Thứ ba, ta vốn ở ngay tại địa bàn của y, muốn giết muốn chém gì cũng chỉ cần một câu, căn bản không cần phải thiết kế cạm bẫy gì.
Thứ tư, …
Còn chưa nghĩ xong lý do, ta đã chuẩn bị xong khăn, đắp lên trán rồi.
Từ vết thương truyền đến cảm giác lạnh lẽo, đau đớn nóng bỏng cũng giảm đi không ít.
Dường như…có tác dụng thật… Ta thở ra một hơi thật dài.
Hoàn Nhan Hồng Liệt thân là vương gia sống an nhàn sung sướng, theo lý thuyết hẳn là cơm đến há mồm, áo đến vươn tay, tứ chi không cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được… Sao lại biết được loại thường thức cuộc sống này?
Ta thật sự là có điểm tò mò, nhưng lại không muốn bị lòng hiếu kỳ độc chết… Đang rối rắm tột đỉnh hết sức, Hoàn Nhan Hồng Liệt lại chủ động mở miệng.
“Khang Nhi năm ấy bốn tuổi theo ta ra khỏi thành đi săn, cũng bị đụng đầu vào cây, trên trán nổi lên một cục u xanh tím như vậy.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt tùy tay vung lên, vòng trong không trung một phạm vi thật lớn, khiến ta nhìn mà oán thầm không thôi. Mặt tiểu vương gia lúc bốn tuổi so với ta bây giờ còn to hơn a… Cho dù muốn biểu hiện con của ngươi kiên cường cũng đừng quá mức như vậy chứ…
“Ta lúc ấy nóng vội, liền nhu cho nó.” Vẻ mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt như lâm vào hồi ức năm xưa, “Kết quả ban đêm hôm đó, cả khuôn mặt đều thũng lên, ta ôm nó suốt đêm trở lại kinh thành tìm ngự y… Một đường mệt chết ba con tuấn mã… Hắc, so với Khang Nhi, ba con ngựa đó tính là gì…”
Y nghiêng đầu nhìn ta, chậm rãi nói: “Mới vừa rồi ta coi ngươi như vậy, giống như là nhìn thấy Khang Nhi trước đây vậy…”
Tốt xấu ta cũng là một cô gái. Cho dù không có đường cong, vóc dáng nhỏ bé…
Nhưng mà phải không có mắt tới trình độ nào, mới có thể nhìn ta thành một thằng nhóc …mới có bốn tuổi a a a a a!
Ta nháy mắt cảm thấy, bị kêu là a di cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận nổi, ít nhất người ta cũng không hoài nghi giới tính của ngươi… đã là rất tốt rồi…
“Kỳ thật… Khang Nhi thiên tư rất cao, lại tranh cường háo thắng, cũng rất khổ công…” Hoàn Nhan Hồng Liệt quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, nở nụ cười.”Ngươi hẳn là nghĩ, ta khen con mình dù sao cũng không cần tiền vốn, cứ việc khoa trương.”
Hai câu sau đương nhiên là những gì mà ta vẫn thường lẩm bẩm, ta nghe được, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. May mắn y chỉ cười hai tiếng, lại tiếp tục nói.
“Từ lúc còn nhỏ tới giờ, nó muốn cái gì, chưa bao giờ không đạt được. Ta mặc dù sủng nó, nhưng cũng không thể vượt quá danh phận tôn thất…” Thanh âm Hoàn Nhan Hồng Liệt hơi thấp xuống, lại lập tức dương lên, “… Những thứ đó hơn phân nửa là chính nó cắn răng tranh đoạt được. Chỉ là… có nhiều điểm thủy chung nó vẫn không hiểu…”
Tuy rằng không hiểu vì sao Hoàn Nhan Hồng Liệt lại muốn ta nghe ‘hồi ức dạy con’ của y, nhưng nếu không vỗ mông ngựa một phen, nhất định sẽ đắc tội với người nào đó.
Vì thế ta lương tâm bị che lấp, thổi phồng bốn phía tiểu vương gia, tán dương hắn quả thực là trên trời dưới đất có một không hai… Dù sao vỗ mông ngựa cũng không cần tiền vốn.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nghe được liên tiếp gật đầu, mỉm cười nói với ta:
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta thực yên tâm rất nhiều…”
Yên tâm… Y yên tâm cái gì? Vì cái gì đột nhiên ta có một loại dự cảm điềm xấu…