Cho dù có không tình nguyện như thế nào đi chăng nữa, ta vẫn bị túm đi tham gia bữa tiệc tối kì quái khó hiểu đó.
Ách, có lẽ không nên dùng từ ‘túm’ này, bởi vì Âu Dương thiếu chủ cũng không thật sự động thủ. Hắn chỉ là trước khi ta kịp nói lời từ chối, cười đến phi thường ôn hòa nói với ta:
“Một vị khách quý nếu phải đợi Vương gia tự mình đến mời mới bằng lòng quang lâm, nói vậy… trong bữa tiệc nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng bị người ta coi như thú quý hiếm vây quanh mà xem, ta đã không nhịn được rùng mình, huống chi người nào đó còn ở một bên không nhanh không chậm bổ sung:
“Loại đồn đại ‘vương gia kim ốc tàng kiều’ này, có lẽ còn thú vị hơn cả ‘tiểu vương gia cường thưởng dân nữ’ a.”
Vì thế… Ta bị hắn đánh bại rồi.
Triệu vương phủ cái gì cũng đều có, bao gồm hoa phục cùng trang sức đủ kiểu loại, nếu nói nhìn những thứ xinh đẹp tinh xảo đó mà không có chút động tâm thì tuyệt đối là nói dối.
Nhưng mà… Ta cân nhắc một chút câu cổ ngữ “Yến vô hảo yến, hội vô hảo hội”, vẫn là nhịn đau đem bọn nó cùng cả đám thị nữ đang cầm bọn nó đẩy hết ra ngoài cửa.
(yến vô hảo yến, hội vô hảo hội: không có yến hội nào là tốt cả)
Sau đó chỉ tốn mười phút là tự chuẩn bị xong cho mình rồi.
Một thân trang phục sạch sẽ đơn giản, trên có thể trèo tường, dưới có thể chui lỗ chó. Trên lưng là túi da cứu mạng mà nhị sư phụ đưa cho, trong lòng là hạt châu tị độc mà Ích Tây Gia Thố đưa… Vạn nhất tối nay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta cũng có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào. = =
Về phần vấn đề tạo hình, chỉ có thể nói là hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của ta. Váy dài phiêu phiêu sẽ vướng chân, vòng xuyến khăn quàng sẽ dễ bị mắc vào cành cây, ngọc bội đinh hương sẽ làm lộ vị trí…
So với tính mệnh, đẹp tính cái P!
Ôm ấp tư tưởng lớn ‘an toàn đệ nhất’, ta bước ra khỏi phòng, sau đó thấy được vẻ mặt Âu Dương thiếu chủ…dại ra hiếm thấy.
Hắn đánh giá ta một lúc lâu, mới cười khổ nói: “Cô…cô định như thế này đi dự tiệc của Vương gia?”
“Đúng vậy.”
Bộ dạng này hiển nhiên không hợp mắt Âu Dương thiếu chủ, nhưng mà nếu hắn muốn ta đổi lại trang phục, nói không chừng ta có thể mượn cơ hội này để không đi…
Đáng tiếc Âu Dương thiếu chủ hoàn toàn không cho ta nửa điểm cơ hội đổi ý, liền quyết đoán nói: “Nếu đã thế, vậy liền đi đi.”
—— theo một khía cạnh nào đó mà nói, người này thật đúng là sâu sắc đáng sợ a.
Mùa này, ban ngày ngắn, ban đêm dài, lúc rời khỏi Mai Viên, sắc trời đã hơi hơi tối, Âu Dương thiếu chủ thoạt nhìn tựa hồ lại không chút nóng nảy, dẫn ta không nhanh không chậm lắc lư quẹo trái quẹo phải trong Triệu vương phủ.
Nếu cảm giác về phương hướng của ta không tốt, xu thế này hiển nhiên đang là ‘làm nhiễu đường đi’ a!
Hơn nữa hắn còn câu được câu không nói chuyện phiếm—— như là “Sau Trúc Viên là phòng dành cho hạ nhân”, “Cửa hông đang sửa chữa đã nhiều ngày, thường xuyên có người ra vào” linh tinh —— sau một vòng như vậy, ta đại khái đã có thể thăm dò được đường đi rồi.
Nói vậy hành động này của Âu Dương thiếu chủ cơ hồ có thể xưng là… “chỉ đường” đi?
Ta vốn định trong bữa tiệc này sẽ lén lút chuồn ra tìm hiểu đường đi, không nghĩ tới hắn cư nhiên hỗ trợ như vậy, hơn nữa thái độ vô cùng bình thản, hoàn toàn không có “hiệp ân báo đáp” hoặc là có ý gì khác.
So sánh lại, ta bình thường luôn cẩn thận đề phòng hắn… hình như có vẻ tiểu nhân a…
Đang suy nghĩ lung tung, Âu Dương thiếu chủ đi phía trước đột nhiên dừng lại không hề báo trước, ta thiếu chút nữa đụng đầu vào lưng hắn, hắn thực đúng lúc đưa tay ra đỡ ta một phen.
Chỉ là còn chưa đứng vững, trên đỉnh đầu đã truyền đến thanh âm người nào đó tràn đầy ý cười.
“Nơi này người đến người đi, thực rất không tiện, không bằng đợi tới buổi tối trở về phòng…” Hắn ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Tiếp tục hành động yêu thương nhung nhớ này cũng không muộn a.”
Thật sự là miệng chó không thể phun ra ngà voi mà! Chút hổ thẹn ban nãy trong lòng ta nháy mắt tan thành mây khói, Âu Dương thiếu chủ lại cười đến càng ái muội.
“Đến lúc đó… Ta tuyệt không trốn tránh, để cô muốn làm gì thì làm, được không?”
“Đánh ngươi cũng được?” Ta thật sự rất muốn cho người trước mặt này vài cái tát.
“Nếu cô thích… Vậy… đương nhiên là được. Chỉ là…” Hắn hơi nở nụ cười, “Không nghĩ tới cô cư nhiên… lại thích như vậy a…”
Từng bị vô số tranh ảnh sống động cùng với các ‘chân nhân dạy dỗ’ hun đúc qua, ta đương nhiên biết ‘đánh’ này khác với ‘đánh’, vấn đề ở chỗ —— cho dù có tri thức lý luận cường đại làm hậu thuẫn, cũng không có nghĩa là ta có thể thản nhiên thảo luận vấn đề SM với một kẻ khác phái a!
(SM: Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.)
Huống chi luận về vấn đề mặt dày, ta thật sự là còn lâu mới theo kịp vị nhân huynh trước mắt a.
Vì thế lại hoàn toàn bại.
Hôm nay trên hoàng lịch nhất định viết “Không nên xuất hành”, “Phạm tiểu nhân” mấy chuyện kiêng kị như vậy đi… Về sau trước khi ra khỏi cửa nhất định phải xem lịch…
(Hoàng lịch: là loại lịch về ngày giờ tốt xấu, tương truyền do Hoàng Đế tạo ra, cho nên mới gọi là Hoàng Lịch, đại khái giống như lịch vạn sự của mình vậy.)
“… Suy nghĩ cái gì?”
Thanh âm Âu Dương thiếu chủ thản nhiên, không nghe ra mừng giận. Ta hàm hồ ‘à’ hai tiếng, định qua loa cho xong chuyện, giáp mặt thầm oán người khác, loại chuyện này dù sao cũng không phải là tốt.
Hắn cũng không buông tha ta, lại lập lại một lần.
“Suy nghĩ cái gì?”
Ta nghẹn một hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra hai từ: “… Hoàng lịch.”
“Sao?” Hắn nhíu mày, ỷ vào ưu thế chiều cao nhìn xuống ta, “Thật sự?”
Ta vừa gật đầu như băm tỏi, vừa oán thầm Âu Dương thiếu chủ này thực hiếu kì.
“Ha ha…”
Hoàng hôn buông xuống, ngoài ban công xa xa, đèn đuốc lần lượt sáng lên.
Bạch y nam tử trước mắt, gương mặt tuấn nhã, dáng vẻ tiêu sái, mặt mày anh khí bức người, trong mắt dường như lại ẩn ẩn có nhu tình.
Trước khi ta kịp phản ứng lại, hắn đã lấy tay giữ ta, một tay kia lại khẽ vuốt lọn tóc rơi bên tai ta, mỉm cười, cúi người xuống, hơi thở ấm áp cơ hồ kề sát tai, chậm rãi di chuyển xuống, tiếng hô hấp có thể nghe được rõ ràng.
Thân thể không hề trực tiếp tiếp xúc, lại chỉ cách xa nhau một chút xíu mà thôi, cho dù xoay hướng nào, chỉ cần vừa động một chút là có thể chạm phải.
Nói thật, cả hai đời ta, đây là cảnh tượng ái muội nhất mà ta từng gặp rồi.
Nhưng mà… Không có mặt đỏ tai hồng, không có sự khó thở, thậm chí ngay cả tim đập cũng đều không lỗi nửa nhịp.
Việc duy nhất mà ta làm chính là nhắm mắt lại, gắt gao bóp chặt cổ tay mình, muốn làm như vậy để tập trung sức chú ý của đầu óc, khống chế thân thể không tự chủ được mà run run.
Chưa từng cảm nhận được rõ ràng nỗi bi ai của tiểu nhân vật như vậy…
Âu Dương thiếu chủ là phong lưu đại thiếu, nhưng không đến mức chẳng phân biệt được thời gian địa điểm mà biến thân thành đại sắc lang.
Cho nên… Việc này không liên quan tới phong nguyệt, chỉ là con mèo đùa con chuột mà thôi.
Trước khi ăn thịt con chuột, con mèo sẽ rất kiên nhẫn liên tục bắt lấy, lại buông ra, lại bắt lấy… cứ như vậy lặp lại một quá trình chơi đùa.
Về phần cuối cùng, là buông tha, hay là bắt lấy, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm tình của nó lúc đó.
Lại nói tiếp, con mèo cũng không phải cố ý triển lãm sức mạnh của mình trước mặt con chuột, chỉ là nó cảm thấy thú vị, nhưng nếu đã có thực lực áp đảo như vậy, chỉ một lý do ‘thú vị’ này cũng đã đủ rồi đi.
Về phần con chuột nghĩ như thế nào… Ai để ý?
Ta tự giễu nhếch nhếch khóe miệng.
Khuỷu tay bên phải đột nhiên tê cứng, cánh tay rốt cuộc không giữ nổi, bàn tay cũng không tự chủ được lỏng ra, tựa hồ lại bị cái gì đỡ được, không rơi xuống.
Theo bản năng mở mắt ra, lại nhìn thấy Âu Dương thiếu chủ đang nâng tay của ta, chuyên chú nhìn gì đó.
Thử giật cánh tay, tựa hồ đã có thể hoạt động được, nếu như thế mà còn để người khác nâng tay, không khỏi quá mức làm kiêu, cho nên ta thực tự nhiên rút tay về.
“Cô…” Âu Dương thiếu chủ nhìn ta muốn nói lại thôi.
Ta dùng sức lắc lắc cánh tay phải, chỉ vài giây, cảm giác tê trên tay đã chậm rãi biến mất, đại khái lúc trước là bị chuột rút chút đi.
“Không có việc gì rồi.”
“Ta là nói tay trái…”
Ta cúi đầu liếc liếc mắt nhìn một cái, ban nãy hạ thủ không nặng không nhẹ, hằn vài dấu móng tay mà thôi, nhiều nhất cũng một hai ngày là tan rồi… giơ giơ tay về phía hắn.
“Cũng không có việc gì.”
Yên lặng hồi lâu, Âu Dương thiếu chủ mới lại lần nữa mở miệng, trong bóng đêm dày đặc, thanh âm trong trẻo ngày thường tựa hồ cũng bị vài phần trầm thấp.
“Mới vừa rồi, ta không phải là… cố ý khinh bạc cô.”
“Ta biết.”
Nhiều nhất cũng chỉ là “Vô tình khinh thị” mà thôi, cùng “Cố ý khinh bạc” còn cách xa một vạn dặm.
Đại khái ta trả lời quá mức sạch sẽ lưu loát, hắn ngược lại ngây ra một lúc, mới chần chờ nói:
“Ta nhưng là… dọa cô sợ rồi?”
Không biết vì sao, nghe Âu Dương thiếu chủ lấy loại ngữ khí thật cẩn thận này để hỏi có điểm… não tàn, lại sinh ra một loại cảm giác khó hiểu khó nói nào đó, làm cho ta đột nhiên rất muốn cười to.
May mắn là, trước khi ta cười, lại có người xuất hiện rồi.
Một người cầm đèn lồng, đi từ góc hành lang cách đó không xa tới, vừa nhẹ giọng kêu “Âu Dương công tử”, vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
Ta cố ý không nhìn tới vẻ mặt của Âu Dương Khắc, giương giọng kêu: “Ở trong này rồi.”
Người nọ vừa nghe xong, lập tức chạy vội tới bên này, vừa chạy miệng còn vừa cằn nhằn.
“Hoa cô nương đã tới, vậy là tốt rồi, Vương gia đang ở Hương Tuyết sảnh. Nhìn sắc trời hôm nay, tiểu nhân nghĩ hai người hơn phân nửa là không mang vật chiếu sáng, trong lúc nhất thời đi nhầm vài ba đường cũng là bình thường, liền mang đèn lồng ra tìm, không nghĩ tới quả thực gặp gỡ rồi!”
…
“Từ lúc Âu Dương công tử đi đón cô, Vương gia đã hỏi tới mười bảy, mười tám lần. Hoa cô nương, ngài chớ trách tiểu nhân lắm miệng, tiểu nhân hầu hạ Vương gia đã nhiều năm như vậy, này vẫn là lần đầu thấy Vương gia để ý tới khách nhân như vậy… Nghe nói Vương gia vì bữa tiệc tối nay, ngay cả chuyện trong cung cũng dời lại.”
…
“Bla bla bla…”
…
Đi cùng người này, kết quả là, dọc theo đường đi, trừ bỏ mỉm cười gật đầu ra, ta không có cơ hội chen được nửa câu, đương nhiên Âu Dương thiếu chủ cũng giống vậy.
“Hoa cô nương người xem, phía trước chính là Hương Tuyết sảnh rồi… Vườn kia… sảnh kia…”
Hàn mai vạn thụ, hoa mai phiêu tán… Này… này không phải chỗ tối qua ta trèo tường tới sao? Tuyệt đối đúng vậy, cái hố mà vị đầu bóng lưỡng Sa Thông Thiên đánh nứt trên mặt đất kia còn chưa lấp đâu…
Nhìn cái hố kia, ta không nhịn được thở dài thật sâu. Cho dù nói như thế nào Âu Dương thiếu chủ… quả thật là đã cứu ta một mạng a…
Cho nên… Có một số việc… có vài thứ… coi như nó không tồn tại đi…