Buổi sáng ngày hôm sau, ta tha theo một đống suy nghĩ linh tinh, chạy tới tiểu viện nơi bọn họ ở, lại bị báo cho biết đại thúc đang tĩnh tọa luyện công trong phòng, không thể bị quấy rầy.
“Luyện công? Luyện công gì?”
Hơn nữa cư nhiên không thể bị quấy rầy?
Ta nhớ rõ trước kia Ích Tây Gia Thố từng nói rằng, võ công của bọn họ có thể luyện bất cứ lúc nào, có lúc đại thúc luyện công ta cũng từng xông vào, cũng không thấy y có gì khác thường mà.
Thiếu niên trả lời vòng vo chuyển mắt, thái độ uyển chuyển mà khách khí tỏ vẻ: pháp vương bị người ta ám toán, trúng độc dược cực kì lợi hại, mỗi ngày phải vận công dựa theo thủ pháp đặc thù mà lão chủ nhân truyền dạy, lại phải ngâm mình trong thùng nước thuốc, ba tháng sau mới có khả năng loại bỏ hết dư độc trong cơ thể.
…
Được rồi, làm một nữ thanh niên chính trực, hoàn toàn không có loại ham mê bất lương rình coi đại thúc tắm rửa, theo lý thuyết ta hẳn là nên vẻ mặt chính nghĩa, xoay người cáo từ.
Nhưng mà… ta vẫn đứng nghiêm gót chân, mặt dày mày dạn hỏi: “Như vậy đệ tử pháp vương… Người khác đâu?”
Nếu hắn cũng đang tắm rửa, ta đây sẽ hỏi rõ ràng khi nào hai thầy trò bọn họ xong; nếu hai người bọn họ mãi vẫn chưa xong, ta thực hoài nghi không biết có phải có chuyện gì khác rồi hay không.
May mà thiếu niên kia chỉ hơi sửng sốt một chút, liền đáp: “Ban nãy ta còn thấy hắn đi về phía rừng tùng sau núi, không biết giờ có còn ở đó hay không.”
Hỏi rõ phương hướng, ta liền đi bộ ra cửa biệt viện.
Không có người hỏi cũng không có người ngăn đón.
Kỳ thật chỉ cần suy nghĩ cẩn thận cũng có thể biết, nếu phương diện này thực sự có gì đó không bình thường, ngày hôm qua Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung căn bản sẽ không cần kêu đại thúc bọn họ ra gặp ta.
Quả nhiên loại người chỉ số thông minh như ta không thích hợp để suy nghĩ những chuyện khó khăn a… Tự cho mình thông minh là không đúng… Sám hối ba giây trước…
Nhưng mà thật ra, ta cũng hiểu được chút chút vì sao đại thúc bọn họ lại ở biệt viện này chờ được hầu hạ rồi.
Hơn phân nửa là sau khi phát hiện ngọn nguồn mọi chuyện, Bạch Đà sơn liền đơn giản đưa người tới nhà mình an dưỡng, thứ nhất là đảm bảo an toàn, thứ hai là kiếm chút ân tình, sau này còn giao hảo với Hồng giáo.
Hai kẻ họ Âu Dương kia thật sự là phúc hắc a…
Rừng tùng kia cách cửa biệt viện không xa, cứ miên man suy nghĩ như vậy, cũng đã tới nơi.
Sau đó… Liếc mắt một cái liền thấy Ích Tây Gia Thố.
Hắn chính đang ngồi dưới một gốc cổ tùng cao lớn, đầu hơi hơi tựa vào thân tùng loang lổ màu nâu đen, hai mắt nhắm hờ, vẻ mặt an tường mà yên tĩnh.
Gió thổi qua hắn ôn nhu vô cùng, nhẹ nhàng thổi bay một góc áo, trong rừng tùng yên tĩnh, mơ hồ chỉ có tiếng gió.
…
Tiếng gió, ánh mặt trời, cây cối, mặt đất, hắn tựa hồ hòa hợp với tất cả tự nhiên thành một thể, cảm giác vô cùng hài hòa, nếu quấy rầy hắn, có thể bị trời phạt hay không a?
… Ta vẫn nên quay lại đường cũ đi.
Vừa quay người lại, thanh âm Ích Tây Gia Thố đã vang lên phía sau.
“Hoa Tranh…”
Không biết tại sao trong lòng đột nhiên có loại cảm giác ‘có tật giật mình’, tuy rằng kỳ thật ta không hề làm gì… đành phải ngượng ngùng quay đầu đi qua chỗ hắn, tìm đề tài mà nói:
“Hôm nay thời tiết thật tốt a…”
Hắn lại nhẹ nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: “Thật là thời tiết tốt…”
Không biết vì sao, tổng cảm thấy hắn dường như có chỗ nào khác lạ, toàn thân từ trong ra ngoài đều giống như toát ra ánh sáng ôn nhu hoa lệ.
… Ta thở dài thật sâu trong lòng.
Làm một người bình thường, bề ngoài thập phần bình thường, nội tâm vô cùng đáng khinh, ở cạnh Ích Tây Gia Thố luôn luôn tràn ngập cảm giác thanh khiết tinh thuần, ta thật sự rất áp lực!
Không thể không nói đại thúc có thể ở cùng hắn hàng ngày mà vẫn bảo trì được bản sắc vốn có, quả thật đã là rất mạnh mẽ a.
Trước kia có đại thúc ở cạnh cùng ta, cảm giác còn không rõ ràng như vậy, lúc này đại thúc không ở đây, cả thể xác và tinh thần ta hoàn toàn, hoàn toàn có thể tự lĩnh ngộ được thế nào gọi là ‘tự biết xấu hổ’ …
Ta thực sợ sẽ có lúc mình không chịu nổi cảm giác thanh khiết như vậy, phịch một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng, sám hối những tội nghiệt mà đời trước + đời này đã làm với hắn:
Tỷ như hồi ba tuổi thường giật kẹo que của thằng nhóc nhà cách vách; tỷ như hồi năm tuổi dựa vào một cây gậy mà đánh khắp ngõ nhỏ không có đối thủ, tỷ như đi đường nhặt được mười đồng tiền lại không đưa cho thầy giáo để trả lại, mà mua kẹo đường ăn…
Sau đó Ích Tây Gia Thố đại khái sẽ vẻ mặt từ bi nói với ta: “Phật yêu thế nhân, phổ độ chúng sinh” ?
…
…
…
Nghĩ tới loại tình huống đáng sợ đó, ta không khỏi rùng mình, sau đó quyết đoán quyết định kiếm cớ mà chuồn.
Chỉ tiếc ta vừa mới tìm được một nửa cái cớ, Ích Tây Gia Thố đã thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn trời, mỉm cười nhìn về phía ta nói:
“Cô tới tìm ta?”
Ta kiên trì gật gật đầu, đáy lòng gào thét không thôi.
Hắn nở nụ cười, chỉ chỉ tảng đá bên cạnh, “Vậy… lại đây ngồi đi.”
Ta run run chịu đựng đi qua ngồi vào chỗ của mình, hắn liếc nhìn ta một cái, đột nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta đã… mất hết võ công rồi.”
Câu nói đầu tiên khiến ta cả kinh cơ hồ nhảy dựng lên. “Sao… sao lại thế?”
Đại thúc từng nói rằng tu vi võ học của Ích Tây Gia Thố còn cao hơn Âu Dương Khắc nhiều, mất hết võ công chẳng phải là còn khó chịu hơn cả chết sao?
“Cái kia…”
Ta đang do dự không biết phải mở miệng thế nào mới không chọc tới vết sẹo của người ta, Ích Tây Gia Thố ngược lại, lại nở nụ cười.
“Cô muốn hỏi vì sao ta lại mất hết võ công?”
“Ách…”
“Ta trúng ‘Bi tô thanh phong’, mười ngày sau mới được Âu Dương tiên sinh tặng giải dược, độc tính tuy rằng được giải, nhưng kinh mạch cũng coi như đã bị phế.” Hắn nói vân đạm phong khinh, giống như chuyện đó chẳng có chút gì liên quan tới mình vậy.
Bi tô thanh phong?
Trong lòng ta đột nhiên nhảy dựng, không rảnh nghĩ nhiều, lấy từ trong người ra hạt châu mà hắn đưa cho ta.
“Là vì… đưa nó cho ta, cho nên ngươi mới có thể bị trúng độc?”
Hắn nhìn hạt châu trong tay ta, vẻ mặt khó tả… Nhưng ta biết mình nói đúng rồi!
Nếu Ích Tây Gia Thố không tặng hạt châu cho ta, nói vậy hắn sẽ không trúng kịch độc bi tô thanh phong kia, cũng sẽ không mất hết võ công.
Hiện tại… Ta nên làm gì bây giờ…
Ích Tây Gia Thố đột nhiên mở miệng nói:
“Ta… thân là đệ tử pháp vương, lấy hộ giáo hoằng pháp là thiên chức, không nhất thiết phải tu luyện võ học. Nay tuy rằng không có võ công, nhưng ngược lại có thể một lòng tu phật, cho nên cô không cần… không cần tự trách…”
(hoằng pháp: từ ngữ của nhà Phật, nghĩa là mang ánh sáng giác ngộ phật pháp đến với tất cả chúng sinh.)
“Ta đây có phải nên chúc mừng ngươi từ nay về sau có thể không hỏi thế tục nhân gian, sớm ngày thành Phật đạp đất phi thăng hay không a!”
Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền hận không thể cắn đứt lưỡi kẻ vô ơn.
Cho dù có là người hàm dưỡng cao thế nào đi chăng nữa, nghe được hẳn cũng sẽ tức giận đi, ta thực chột dạ ngẩng đầu đang muốn giải thích vài câu, lại nhìn thấy vẻ mặt Ích Tây Gia Thố… cơ hồ có thể nói là “kinh hỉ” đi…
Hắn…hắn có phải đã phát điên rồi không a…?
Ta theo bản năng rụt cổ. “Ách, xin lỗi, vừa rồi những lời đó đều là vô tâm… Ta cũng không biết vì sao… mình lại nói như vậy…”
Ta thật sự không biết vì sao đột nhiên mình lại nói ra những lời khó nghe tới cực điểm như vậy, không phải trốn tránh trách nhiệm a.
Trong mắt Ích Tây Gia Thố xẹt qua một tia ảm đạm, “Không, là ta thất thố rồi. Mới vừa rồi, ta…ta nghĩ cô… cô…”
Ta… làm sao? Ta vểnh tai chờ nghe câu dưới, hắn lại không nói thêm gì nữa, chỉ miễn cưỡng cười cười, nhân tiện nói: “Tóm lại… cô không cần để trong lòng là được.”
Ta nghĩ nghĩ, đặt hạt châu vào tay hắn.
“Ban đầu ta không biết, hiện tại nếu đã biết nó là bảo vật trân quý như vậy, ta tuyệt đối không thể nhận. Nó đã cứu ta hai lần, cho nên ta thiếu ngươi hai cái mạng. Tuy rằng có lẽ ta không được việc gì, nhưng nếu có chỗ nào ta có thể giúp được, xin cứ nói cho ta biết…”
Hắn càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, ta tự giác ngậm miệng, ngầm ngẫm lại rốt cuộc là lỡ lời ở chỗ nào, lần này rõ ràng là ta đã suy nghĩ rồi mới nói a.
Sau một lúc lâu, Ích Tây Gia Thố mới nở nụ cười khổ. “Là ta quá mức chấp niệm.”
“A?” Ta mờ mịt nhìn hắn.
Hắn để hạt châu lại bên cạnh ta, đứng dậy, đi về phía trước vài bước, từ phía ta chỉ còn nhìn thấy lưng hắn.
“Nhất ẩm nhất trác, giai do tiền định. Nó nguyên bản… là của cô…” Lời nói của hắn có chút tối nghĩa, khiến những lời ta muốn nói đều nghẹn lại trong cổ.
(nhất ẩm nhất trác, giai do tiền định: một miếng uống, một miếng ăn cũng đều đã được định sẵn từ trước.)
“Vậy còn ngươi?” Ta không tự chủ được hỏi.
Hắn ngừng lại một chút, mới nói: “Từ ta phải chi, từ ta thất chi. Kiếp trước nhân, kiếp này quả, nên là như thế, nên là như thế.”
Ta kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hắn nhẹ nhàng đi xa dần.
Ích Tây Gia Thố… Ta biết ngươi học vấn rất cao, nhưng mà… kính nhờ… đừng niệm mấy thứ ta nghe không hiểu đó a… (ta cũng hổng hiểu luôn _”_!!)
Buổi chiều ngày đó, đại thúc mang theo Ích Tây Gia Thố quang lâm tiểu viện của ta.
Đại thúc trung khí mười phần, oán hận nói với ta về ‘thứ dược hôi thối không chịu nổi’ khiến y ‘ngay đến da cũng phải nhăn lại’, mà Ích Tây Gia Thố trước sau như một, vẫn chỉ cười yếu ớt ngồi nghe chúng ta nói chuyện… Tựa như khi ở Duyệt Lai khách sạn, giống như tất cả mọi chuyện đều chưa từng phát sinh vậy.
Cho nên, ta cảm thấy lúc trước nhất định là ta bị viễn thị rồi.
Cái gọi là “Ái biệt ly, oán tắng hội, cầu bất đắc, sinh tử khổ” đều là những loại cảm tình mà tục nhân chúng ta mới có, loại người siêu phàm thoát tục như Ích Tây Gia Thố, sao có thể… toát ra cái loại thần sắc ảm đạm bi thương này chứ?
(Ái biệt ly, oán tắng hội, cầu bất đắc, sinh tử khổ: 5 trong 8 nỗi khổ trong Phật giáo: bao gồm sanh khổ (nỗi khổ do sự sinh đẻ), lão khổ (khổ do tuổi già), bệnh khổ (khổ khi mắc bệnh), tử khổ (khổ vì đau đớn khi chết), ái biệt ly khổ (khổ vì thương yêu phải chia lìa), oán tắng hội khổ (khổ vì oán thù gặp gỡ), cầu bất đắc khổ (khổ vì mong cầu không được), ngũ ấm xí thạnh khổ (khổ vì ngũ uẩn nung nấu)
Suốt đêm hôm đó ta nằm mộng.
Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã sáng lạn vô cùng.
Ta xoay người xuống giường, vừa rửa mặt vừa tính toán thời gian, nếu ta nhớ không lầm, hiện tại nhị sư phụ bọn họ hẳn là đã tới Trung Nguyên rồi, cho nên… hiện tại ta cũng nên nhích người rồi.
Về phần kim đao, so với ngồi chờ Âu Dương thiếu chủ không biết khi nào mới quay lại, không bằng ta trực tiếp đi tìm hắn.
Dựa theo nguyên tác mà nói, những nơi hắn thường lui tới cũng chỉ đơn giản có vài chỗ…
Cho dù những nơi khác ta không dám đi, nhưng chẳng lẽ ta lại không dám tới Ngưu Gia thôn, quê cũ của Quách đại hiệp ôm cây đợi thỏ sao?