Đủ để làm tất cả các bộ lạc chỉ nghe tin đã sợ mất mật, tinh binh dưới trướng Thiết Mộc Chân… xuất động rồi?
Không, phương hướng không đúng… Chỉ là binh mã bên trong, hợp với ba đội binh mã bên ngoài trở về, nói cách khác Thiết Mộc Chân cũng không phát binh tấn công Vương Hãn, như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên ngoài nhà bạt thường truyền đến tiếng bước chân, cùng tiếng ho nhẹ nhắc nhở ta, nơi ta đang ở thuộc khu vực trung tâm —— bao gồm hãn trướng, chủ trướng cùng với lều của Đà Lôi và ta, hai người con chưa thành thân của Thiết Mộc Chân —— đã bị nhóm thân binh của Thiết Mộc Chân đưa vào “giới nghiêm” rồi.
Bất luận cố ý hay là vô tình, trạng thái đề phòng như vậy cũng làm cho ta không thể chuồn ra ngoài tìm Đà Lôi hoặc người khác để tìm hiểu tình huống, chỉ có thể kiềm chế tâm tình bất ổn, im lặng ở chỗ này chờ … chờ sự tình sắp phát sinh…
Sau đó… trong tiếng vó ngựa phá tan màn đêm của bốn đội binh mã, ta bị triệu đến hãn trướng của Thiết Mộc Chân.
Cuối cùng, hít thật sâu một ngụm không khí trong lành bên ngoài, ta bước vào hãn trướng.
Tháng tám, thời tiết trên thảo nguyên vẫn oi bức vô cùng, chính giữa hãn trướng lại đặt một chậu than hồng lớn, trong trướng, người người mồ hôi đổ như mưa, Thiết Mộc Chân nằm trên tháp cao, mặt lại trắng bệch, nửa giọt máu cũng không thấy, thoạt nhìn quả thực giống như kẻ một thân bệnh hoạn.
Truật Xích quỳ gối trước tháp, trong tay cầm khăn, nhẹ nhàng chà lau trên mặt và người Thiết Mộc Chân, vẻ mặt vô cùng lo lắng, bên cạnh còn có một chậu nước trong, hơi nóng vẫn còn lượn lờ trên bề mặt. Các đại tướng tâm phúc phân ra ngồi hai bên trái phải, lại không nhìn thấy bóng dáng Đà Lôi.
Thiết Mộc Chân ngẩng đầu nhìn ta, làm như là cố hết sức vươn tay vẫy vẫy về phía ta. “Hoa Tranh… đến chỗ ta…”
Ta theo lời đi đến ngồi trước tháp, làm bộ không phát hiện ánh mắt lo lắng của Truật Xích, thuận tay nhận lấy khăn trong tay hắn, nhúng vào chậu nước bên cạnh, một màu đỏ sậm từ khăn lan ra chậu nước, là máu…
Ta cố trấn định vắt khăn, nhẹ nhàng lau bên gáy Thiết Mộc Chân, trên áo choàng bị xé mở còn dính đầy vết máu khiến người ta nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm.
Thiết Mộc Chân đột nhiên nâng tay sờ sờ tóc ta, thở dài: “Hảo hài tử, chỉ sợ là đã ủy khuất ngươi rồi…”
Ta ngẩn ra, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận xem y nói vậy là có ý gì, Xích Lão Ôn ngồi bên dưới đã cả giận nhảy dựng lên: “Đại hãn! Chim ưng bay cao trên thảo nguyên, sao có thể cúi đầu trước sài lang dưới đất…”
“Câm miệng!”
Thiết Mộc Chân đột nhiên quát lên một tiếng lớn, ngắt lời câu nói kế tiếp của Xích Lão Ôn. Xích Lão Ôn sắc mặt đỏ bừng, dường như còn muốn nói cái gì, lại bị Bác Nhĩ Hốt một phen ấn trở về chỗ ngồi.
Xích Lão Ôn là một trong “Tứ Kiệt” dưới trướng Thiết Mộc Chân, khi xưa đã từng cứu tính mạng Thiết Mộc Chân mấy lần. Tuy rằng tính nóng như lửa, đối với Thiết Mộc Chân lại trung tâm như một, bởi vậy tuy y nói năng lỗ mãng nhưng Thiết Mộc Chân vẫn rất khoan dung, lớn tiếng quát như thế này, là lần đầu tiên ta thấy.
(Tứ Kiệt dưới trướng Thiết Mộc Chân bao gồm Bác Nhĩ Truật, Bác Nhĩ Hốt, Xích Lão Ôn, Mộc Hoa Lê, cũng là bốn công thần khai quốc của Mông Cổ sau này.)
Thiết Mộc Chân không thèm liếc mắt nhìn Xích Lão Ôn nữa, gật gật đầu nhìn đội trưởng thân vệ bên người, người nọ hiểu ý đi ra ngoài.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta đầy bụng hồ nghi nhìn lướt qua các tướng lĩnh: Truật Xích có chút suy nghĩ ngồi nhìn mặt đất, Xích Lão Ôn hãy còn tức giận ngồi yên ở chỗ của mình, Bác Nhĩ Hốt thần thái tự nhiên… những người còn lại gương mặt đều trầm xuống.
Thân vệ đội trưởng trở về thật sự mau, ở bên ngoài hãn trướng bẩm báo một tiếng, liền xốc bạt lên. Sau đó hai người một trước một sau đi vào.
Đô Sử… hắn… hắn vì sao lại ở chỗ này?
Hắn ngẩng đầu, cho nên… Ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn lắm, chỉ thấy được quần áo bằng lông điêu da cừu dường như dính không ít bụi bẩn, hai tay bị trói ở sau người…
Người kiêu ngạo như vậy… Hiện tại tâm tình hắn sẽ thế nào a… Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác đau xót.
Ta rốt cục biết hiện tại là đoạn tình huống nào rồi:
Thiết Mộc Chân mang theo ba ngàn tinh binh đi bộ lạc Vương Hãn trao đổi hôn sự, trên đường bị Vương Hãn mai phục binh phục kích, do tướng sĩ liều chết phá vòng vây, Quách đại hiệp lại bắt được Đô Sử, cho nên mới trốn thoát.
Tuy rằng mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng…
Thiết Mộc Chân đột nhiên ho lên mãnh liệt, ta xoay người nhẹ nhàng vỗ lưng giúp y, sau một lúc lâu y mới hít sâu vào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Đô Sử, lại nhìn ta nói.
“Hoa Tranh… đi tới… cởi bỏ dây trói cho Đô Sử…”
Ta lên tiếng, cúi đầu đi đến phía sau Đô Sử.
Một sợi dây da trâu trói chặt cổ tay hắn, theo đó gắt gao trói lên cánh tay, người trói hắn hẳn là trong lòng phải vô cùng tức giận, chẳng những siết chặt, còn buộc nhiều nút, trên cánh tay đã rỉ ra vết máu. Ta thử vài lần, muốn cởi bỏ, chẳng những không có hiệu quả, ngược lại, lại càng thắt chặt.
Đô Sử ngay cả hừ cũng không hừ nửa tiếng, nhưng theo động tác của ta, cánh tay cùng cơ thể hắn thỉnh thoảng cũng cứng lên… Tuy rằng biết rõ song phương giao chiến, làm như vậy cũng là bình thường vô cùng, lại vẫn không nhịn được nhất thời tức giận.
Từ bên hông rút kim đao ra, cắt đứt từng khúc dây trói trên tay hắn. Vừa muốn cởi bỏ dây trên cánh tay hắn, hắn lại bỗng nhiên xoay tay, bắt được tay trái của ta.
Trong trướng đèn đuốc sáng ngời, ta cùng Đô Sử thân thể một trước một sau, cơ hồ chặn hết tầm mắt, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có người nào phát hiện ra sự khác thường. Ta một tay vừa tháo dây trói cho hắn, vừa cắn răng rút tay lại, hắn lại nắm thật chặt, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Ánh mắt nghi hoặc của Bác Nhĩ Hốt đã quét lại, ta bất chấp có đau hay không, sống chết kéo tay lại, Đô Sử lúc đó mới buông tay.
Bất an không yên trở lại bên cạnh tháp, Thiết Mộc Chân lại như chưa thấy gì, tay phải vỗ vỗ ngực, nén ho khan, một lát mới nói: “Đô Sử… ngươi cũng đến đây…”
Đô Sử im lặng đi lên, tới giữa trướng liền quy củ thi lễ với Thiết Mộc Chân.
Trên mặt Thiết Mộc Chân lộ ra vẻ tươi cười rất là hiền lành, chậm rãi nói: “Vương Hãn nghĩa phụ đối với ta ân trọng như núi, song phương không hề thù hận, ta đã chuẩn bị hai xe hoàng kim da điêu, một ngàn đầu dê béo, một trăm con ngựa tốt… Ngươi trở về thay ta thỉnh tội. Ta sẽ chọn lựa lễ vật quý trọng đưa đến cho nghĩa phụ, xin người không cần để ý…”
Nói xong rút tay phải từ trong ngực ra, đầy tay đều là máu tươi, khiến ta nhìn mà cả kinh.
“Ngươi trở về, liền chuẩn bị cùng nữ nhi của ta thành thân, tổ chức đại yến, làm náo nhiệt một phen. Ngươi là con rể của ta, cũng chính là con ta, sau này hai nhà phải thân như một nhà, không thể để người khác châm ngòi ly gián.”
Thiết Mộc Chân còn chưa dứt lời, Xích Lão Ôn đã nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu:
“Hôm nay chúng ta đi thương lượng hôn sự, bọn họ cũng dám nửa đường mai phục, nếu không phải Tĩnh Nhi đuổi tới báo tin, chúng ta đã sớm bị hắn giết sạch rồi. Đại hãn người tại sao vẫn phải gả Hoa Tranh cho tiểu súc sinh này!”
Thiết Mộc Chân giận tím mặt, quát: “Kéo xuống, giam lại… ba ngày sau…”
Y còn chưa kịp nói ra xử trí như thế nào, đã mãnh liệt ho lên. Bác Nhĩ Hốt mượn cơ hội đứng dậy, kéo Xích Lão Ôn ra khỏi hãn trướng, xa xa vẫn có thể nghe được thanh âm Xích Lão Ôn chửi bậy truyền tới.