Tiểu ngốc: Hoa Tranh, (suy nghĩ một chút) tên đầy đủ hẳn là Bột Nhi Chỉ Cân Hoa Tranh, (lại suy nghĩ một chút) nói đúng ra hẳn phải là Bột Nhi Chỉ Cân Hỏa Chân Biệt Cơ, nhưng lại có tư liệu lịch sử nói người này kỳ thật không tồn tại… (đằng sau tỉnh lược một ngàn từ bala bala)
Tác giả: Ta đột nhiên dự cảm thấy có điềm xấu … Quá trình thực hiện một trăm câu hỏi này tựa hồ sẽ phi thường gian nan, có thể không làm nữa được không?
(bị một đống cà chua trứng thối đáp vào mặt)
2. Giới tính?
Tiểu ngốc (lật bàn): Cho dù 150 trước sau đều phẳng ta cũng là nữ nhân a a a a a!
Tác giả (hắc tuyến): Ngươi có thể không cần quá nhạy cảm về vấn đề dáng người như vậy được không? Ta chỉ hỏi giới tính thôi mà…
Thiếu chủ: Cũng không phẳng đến thế… Này ta có thể làm chứng…
3. Tính cách của bạn là?
Thiếu chủ: Ôn nhu săn sóc.
Tiểu ngốc: Thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
4. Cảm thấy tính cách của đối phương là?
Thiếu chủ: Thích giả ngu.
Tiểu ngốc: Đại vĩ ba lang.
Tác giả: Hai người các ngươi thật sự có cái gọi là ăn ý gì đó sao?
5. Lần đầu tiên hai người gặp mặt là khi nào? Ở đâu?
Thiếu chủ: Trên đại mạc, trước ngày hội Naadam.
Tiểu ngốc: trên đại mạc, trước ngày hội Naadam.
Tác giả: … Được rồi ta thừa nhận các ngươi có ăn ý được chưa?
6. Vậy làm thế nào mà biết nhau?
Thiếu chủ: Nga nha, chuyện này nói lại cũng dài… Lúc ấy nàng đang tránh dưới sườn cỏ rình coi người khác…
Tiểu ngốc (lật bàn): Muội rình coi lúc nào, rõ ràng là muội tới trước nhé! Nói lại lúc ấy muội vốn đã định rời đi!
Thiếu chủ (mỉm cười): Thì ra ngay từ lúc đó chúng ta đã tâm hữu linh tê rồi!
(Tâm hữu linh tê: trích từ câu ‘tâm hữu linh tê nhất điểm thông’ trong bài thơ Vô đề nhị thủ (I) kỳ 1 – Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong, ý chỉ sự thấu hiểu sâu sắc giữa hai người yêu nhau.)
Tiểu ngốc (nói thầm): Ai muốn tâm hữu linh tê với huynh a!
Tác giả (tiếng lòng): Nếu vậy… tiểu ngốc, ngươi còn đang cười sáng lạn làm gì chứ?
7. Ấn tượng đầu tiên đối với đối phương là?
Thiếu chủ: Tiểu cô nương thú vị.
Tiểu ngốc: NPC …
Thiếu chủ: Đó là cái gì?
Tiểu ngốc: Non – Player – Controlled Character, khác với “Nhân vật do người chơi khống chế” (Player Character), đơn giản mà nói là “Không phải nhân vật do người chơi khống chế” (đằng sau tỉnh lược 1000 từ bala bala)
Thiếu chủ: …
Tác giả (nhỏ giọng): Tiểu ngốc, thiếu chủ nhà ngươi dù có anh minh thần võ hơn nữa, hẳn là cũng chưa được học qua tiếng Anh hay chơi trò chơi điện tử đi?
Tiểu ngốc: À (chuyển hướng thiếu chủ) Chính là giống như người qua đường Giáp, tống binh Ất, long bộ Bính vậy…
Thiếu chủ (gân xanh trên trán nhảy dựng): Long bộ?
Tiểu ngốc (mồ hôi lạnh): Tác giả… Câu tiếp theo!
8. Thích nhất đối phương ở điểm nào?
Tiểu ngốc: Không thể nói rõ được … (cố gắng suy tư) Tựa như một miếng thịt nướng, luôn cần vừa lửa, gia vị cùng chất thịt đều vừa đúng ăn mới ngon… Nhưng không thể nói rõ đơn thuần là thích do độ lửa, hay thích do gia vị a…
Tác giả: Ý ngươi là thiếu chủ đại nhân = thịt nướng?
Thiếu chủ (biểu tình thực bình tĩnh): Nàng thích nói thế nào cũng đều được, nhưng mà… (tư thế thực tao nhã bắn ngón tay về phía tác giả)
Tác giả trúng độc tại chỗ miệng phun máu tươi, ngũ tạng thiêu đốt, đỉnh đầu mọc u, bàn chân chảy mủ… Gian nan chui từ mộ phần ra cầu xin quần chúng nhân dân: Mới câu hỏi thứ tám ta đã sắp toi mạng, có thể bỏ qua những câu phía sau không?
(bị vô số gạch ngói đáp trúng nước mắt đầy mặt)
9. Chán ghét đối phương điểm nào nhất?
Tiểu ngốc: …
Thiếu chủ: …
Tiểu ngốc: …
Thiếu chủ: …
Tác giả (lật bàn): Hai người các ngươi đang làm cái gì vậy hả!
Tiểu ngốc: Ta đang cố gắng nghĩ a.
Thiếu chủ (liếc mắt nhìn tác giả): Cha đang bảo ta tìm người thử độc cho ông ấy, nếu nàng nghĩ ra đáp án rồi…
Tác giả: Tiểu ngốc ngươi nhanh trả lời câu hỏi tiếp theo cho ta! Tốc độ!
10. Cảm thấy hai người hợp sao?
Tiểu ngốc: Ừm.
Thiếu chủ: Đó là đương nhiên.
11. Xưng hô đối phương như thế nào?
Tiểu ngốc (vò đầu): Uy!
Tác giả (đợi nửa ngày sau, mồ hôi như thác Lư Sơn): Ngươi… bình thường không phải đều “Uy” tới “Uy” lui với thiếu chủ đại nhân đấy chứ?
Tiểu ngốc: Ách, lúc tức giận cũng sẽ trực tiếp kêu “Âu Dương Khắc”.
Thiếu chủ (nhíu mày, mỉm cười bổ sung): Còn có “người xấu”, ừm, ngày nào cũng đều… (câu nói kế tiếp bị tiểu ngốc bịt miệng chặn lại)
Tác giả: Tiểu ngốc đồng hài, mặt của ngươi thập phần hồng, hơn nữa còn hồng đến thập phần khả nghi…
Tiểu ngốc (thẹn quá thành giận): Câu tiếp theo!
12. Hy vọng được đối phương gọi là gì?
Tiểu ngốc: Không cần quá buồn nôn là tốt rồi.
Thiếu chủ (phe phẩy quạt mỉm cười): Nương tử, nàng nói như vậy… thật sự là làm cho vi phu xấu hổ vô cùng a …
Tiểu ngốc (nước mắt đầy mặt chuyển hướng tác giả): Ngươi thấy rồi đấy …
13. Ví dụ muốn so sánh đối phương với một loài động vật, thì sẽ là loài nào?
Tiểu ngốc: Hồ ly.
Thiếu chủ: Rùa.
Tiểu ngốc (nhìn thiếu chủ): Tại sao lại là rùa?
Tác giả (tiếng lòng): Đó là do thiếu chủ đại nhân còn chưa nhìn thấy đà điểu trông như thế nào…
Tiểu ngốc: Bộ dạng muội có chỗ nào giống rùa a a a! Rõ ràng huynh mới giống ấy!
Thiếu chủ (thấp giọng): Ta thì không ngại, nhưng nàng xác định thực sự muốn thảo luận loại vấn đề này ở đây sao (cười đến vô cùng dạt dào xuân sắc)?
Tiểu ngốc mặt đỏ.
14. Nếu muốn tặng đối phương lễ vật, sẽ tặng cái gì?
Thiếu chủ: Lần trước là châu hoa, như vậy lần sau liền chọn nguyên bộ tặng nàng đi.
Tiểu ngốc: Nói đến, dường như còn chưa từng tặng lễ vật gì cho huynh ấy cả.
Thiếu chủ (mỉm cười): Nàng đã sớm tặng rồi…
Tiểu ngốc: A? Là cái gì? Sao muội lại không nhớ rõ?
Thiếu chủ (đột nhiên cúi người hôn nhẹ trán tiểu ngốc): Là lễ vật quan trọng nhất…
15. Muốn nhận được lễ vật gì từ đối phương?
Tiểu ngốc (mặt đỏ): Nhẫn, nhẫn.
Tác giả: Nhẫn kết hôn?
Tiểu ngốc: Đúng đúng đúng!
Tác giả (vuốt cằm giả bộ lão thành): Quả nhiên vẫn là thứ mà người hiện đại hướng tới a.
Tiểu ngốc: Phải a, nhưng mà những thứ như nhẫn kết hôn này, nếu mang một mình thì không khỏi có điểm rất ngốc nghếch rồi, (có chút chán nản suy sụp hạ bả vai) nhưng nếu muốn huynh ấy mang thì đại khái sẽ có chỗ khó xử — thời đại này nam nhân mang những thứ đó có hơi… Cho nên… ách, muội cũng chỉ là nghĩ như thế mà thôi… Huynh không cần phải nhớ kỹ a!
Tác giả (tiếng lòng): Tiểu ngốc, ngươi thật sự nghĩ rằng thiếu chủ đại nhân nhà ngươi không nhớ kỹ sao?
16. Phương thức biểu hiện tình yêu của bạn là gì?
Tiểu ngốc: Ở bên huynh ấy.
Thiếu chủ: Ở bên nàng (ngừng lại một chút, mỉm cười)… cả đời.
17. Sở thích của bạn?
Tiểu ngốc: Ăn! Ngủ! Chơi!
Tác giả (tiếng lòng): Ngươi có thể sống mà không truy cầu một chút được không?
Thiếu chủ (phe phẩy quạt): Vấn đề sở thích này sao có thể tùy tùy tiện tiện nói ra được chứ?
18. Sở thích của đối phương là gì?
Tiểu ngốc (mặt đỏ): H… H có tính là sở thích không?
Tác giả: (⊙o⊙)?
Thiếu chủ (mỉm cười phóng điện ing): Cùng nàng một chỗ đương nhiên khó có thể kìm nén …
19. Thích đối phương không?
Tiểu ngốc: Thích.
Thiếu chủ: Thích.
20. Như vậy, thích đến mức nào?
Tiểu ngốc: …(còn đang suy nghĩ)
Thiếu chủ (chém đinh chặt sắt): Không thể thiếu được.
Tiểu ngốc (mặt đỏ): Ta… ta cũng vậy.
21. Cảm thấy mức độ ấy có thể coi là tình yêu chưa?
Thiếu chủ (không chút do dự): Đương nhiên.
Tiểu ngốc (cười vô cùng vui vẻ): Ừm.
22. Quan hệ giữa hai người lúc này là gì?
Tiểu ngốc & Thiếu chủ: Vợ chồng.
23. Hai người đã tiến triển đến mức độ nào rồi?
Tiểu ngốc: Mức độ vợ chồng … Ngươi nói gì vô nghĩa vậy?
Thiếu chủ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tác giả (cảm thấy mất mặt cho nên già mồm át lẽ phải): Vậy cũng không đúng a, vạn nhất hai người các ngươi trước khi thành thân đã OOXX, hay là sau khi thành thân lại chậm chạp không viên phòng…
Tiểu ngốc: A? Làm sao ngươi biết hai tháng đầu chúng ta còn chưa viên phòng… (câu nói kế tiếp bị thiếu chủ bịt miệng chặn mất)
Thiếu chủ: Câu tiếp theo!
24. Đã công khai với mọi người xung quanh quan hệ của hai người rồi?
Tiểu ngốc & Thiếu chủ: Đúng vậy.
25. Lúc ấy mọi người phản ứng thế nào?
Tiểu ngốc (nhớ lại): Đà Lôi có vẻ như muốn băm huynh ấy ra.
Thiếu chủ: Hắn quả thực là muốn như vậy…
Tiểu ngốc (tiếp tục nhớ lại): Những người khác đều tỏ vẻ “Đã sớm biết rồi”, thật là kỳ quái…
Thiếu chủ (mỉm cười): Đó là bởi vì mọi người đều cảm thấy chúng ta rất thích hợp cùng một chỗ.
Tiểu ngốc: Thật vậy sao?
Tác giả (đầu đầy hắc tuyến nói ra tiếng lòng): …Này chẳng lẽ không phải là nhờ phúc thiếu chủ đại nhân ngươi từ trước tới giờ đều cố gắng dán mác sở hữu tiểu ngốc sao?
26. Cảm thấy mình có những tình địch nào?
Tiểu ngốc: Không biết. Ta cảm thấy hẳn là phải có rất nhiều đi, nhưng mà đến nay ngay cả một người cũng chưa từng thấy —— không tính Thanh Dung cùng Khách Ti Lệ, (vò đầu) ngươi nói như vậy ta mới cảm thấy có điểm kỳ quái a.
Thiếu chủ (ho nhẹ hai tiếng): Không tồn tại kẻ nào còn sống mà có thể xưng là tình địch cả…
Tiểu ngốc (có điểm không phục): Sao huynh lại khẳng định như vậy?
Thiếu chủ (mỉm cười): Bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là bỏ qua suy nghĩ muốn biến ý tưởng đó thành hành động; hai là vĩnh viễn không có cơ hội hành động nữa.
Tác giả (tiếng lòng): Thì ra nguyên nhân chính khiến tiểu ngốc ngươi vạn dặm đi từ bắc tới nam, ngay cả một đóa hoa đào nát cũng không kiếm được là như vậy sao… Thiếu chủ đại nhân quả nhiên đủ ngoan đủ lạt!
27. Sinh nhật đối phương sẽ làm gì?
Tiểu ngốc: Còn chưa cùng huynh ấy trải qua sinh nhật nào cả… Bất quá cũng sắp đến rồi, ta nghĩ sẽ thử tự tay làm cái gì đó.
Thiếu chủ (mỉm cười phóng điện): Có nàng ở bên cạnh là được rồi.
28. Là ai tỏ tình trước?
Tiểu ngốc: Hẳn là xem như… huynh ấy đi?
Thiếu chủ: Là ta.
29. Đối phương nói gì sẽ cảm thấy không thể từ chối?
Tiểu ngốc: Những lời tri kỷ.
Thiếu chủ (xoa trán): Nàng nói cái gì ta cũng không từ chối được a…
30. Có chỗ nào bất mãn đối với đối phương không?
Tiểu ngốc: Có! Hoàn toàn không chú ý thân thể, ỷ vào mình có võ công nên chuyên làm xằng bậy, cũng không chịu ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ…
Thiếu chủ (mỉm cười): Ta không có gì bất mãn.
31. Sợ nhất bị đối phương nói gì?
Tiểu ngốc (quay mặt): Phẳng.
Thiếu chủ (cười đến thực vui mừng): Không phẳng, không phẳng, rất vừa tay ta…
Tiểu ngốc (giận): Âu Dương Khắc!
Thiếu chủ (buông tay): Chính là câu này rồi.
32. Hoài nghi đối phương dường như có người khác bên ngoài sẽ làm gì?
Tiểu ngốc: Trực tiếp chạy lấy người.
Thiếu chủ (cười khổ): Với tính cách của nàng mà phải làm như vậy, nhất định là do ta sai…
33. Có thể tha thứ chuyện đối phương có người khác ở bên ngoài không?
Tiểu ngốc: Tuyệt đối không thể!
Thiếu chủ: Ta sẽ cố gắng dùng toàn lực vãn hồi, chỉ là… Nếu là ta sai trước, chỉ sợ nàng căn bản sẽ không cho ta cơ hội… (trầm ngâm một lát, kiên quyết nói) cho nên sẽ không thể để xảy ra những chuyện như vậy.
Tiểu ngốc thực cảm động ôm lấy người nào đó.
Tác giả (oán thầm): #@#%^ Bảo ngươi trả lời câu hỏi chứ không phải bảo ngươi tìm cơ hội thổ lộ a…
34. Nếu đối phương trễ hẹn một tiếng, sẽ như thế nào?
Tiểu ngốc: Lo lắng.
Tác giả: Không phải tức giận?
Tiểu ngốc (thực khẳng định): Huynh ấy tuyệt đối sẽ không vô cớ tới muộn. Nếu muộn nhất định là có việc, không biết là chuyện gì thì sao có thể không lo lắng chứ.
Thiếu chủ (có chút giật mình dường như ngoài ý muốn): … Là như vậy a. (vòng tay ôm lấy tiểu ngốc, thấp giọng nói gì đó bên tai nàng)
Tác giả: Uy uy uy! Rốt cuộc đang nói gì thế, mọi người đều muốn nghe a!
Thiếu chủ (quay đầu mỉm cười): Cho dù phải chết cũng muốn được nghe sao?
Tác giả: … Vẫn là bỏ qua đi, câu tiếp theo!
35. Thích nhất chỗ nào trên người đối phương?
Tiểu ngốc: Tay, thực ấm áp.
Thiếu chủ: Ánh mắt.
36. Đối phương là loại gợi cảm như thế nào?
Tiểu ngốc: Không biết nói như thế nào… Tóm lại chính là cái loại khiến cho người ta phải phun máu mũi.
Thiếu chủ: Bất tri Tử Đô chi giảo giả, vô mục giả dã.
(Người không biết Tử Đô đẹp là người không có mắt nhìn.)
Tác giả (nước mắt đầy mặt ): Thiếu chủ đại nhân, ngài có thể không văn vẻ như vậy được không?
Thiếu chủ (cư nhiên không chỉnh tác giả): Khuê phòng chi nhạc hữu thắng vu họa mi giả…
(Đại ý là ‘vẽ mi cũng là lạc thú nơi khuê phòng’. Bắt nguồn từ điển cố ‘Trương Sưởng họa mi’. Trương Sưởng là người thời Hán, làm quan tới chức Kinh Triệu Doãn dưới thời Hán Tuyên Đế, rất yêu thương vợ, ngày ngày đều vẽ mi cho vợ xong mới lên triều.
Tác giả: Câu tiếp theo!
37. Khi nào thì tim đập không thôi?
Tiểu ngốc: Khi huynh ấy thực ôn nhu nhìn ta.
Thiếu chủ: Rất nhiều lúc.
Tiểu ngốc: A? Muội cứ nghĩ huynh sẽ không…
Thiếu chủ (mỉm cười): Làm sao có thể chứ?
38. Loài hoa thích hợp để hình dung đối phương là gì?
Tiểu ngốc: Nam nhân vì sao lại so sánh với hoa a! Cho dù ngọc thụ lâm phong thì cũng là ‘cây’ a!
Tác giả (buồn đầu đánh chữ): Đáp án của nhà gái là ‘ngọc thụ’.
Tiểu ngốc: …
Thiếu chủ: Hoa mai trắng.
39. Lúc nào thì sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc?
Tiểu ngốc: Lúc hai người ở cùng một chỗ, làm gì cũng đều cảm thấy hạnh phúc đi… (có điểm không xác định quay đầu nhìn thiếu chủ)
Thiếu chủ (mỉm cười nắm tay tiểu ngốc): Giống như nàng nói.
40. Có từng cãi nhau không?
41. Là cãi nhau như thế nào?
42. Làm hòa như thế nào?
Tiểu ngốc & thiếu chủ: Các ngươi không xem chính văn sao?
Tác giả (lau mồ hôi): Ngượng ngùng, còn chưa viết tới đó…
43. Cho dù là kiếp sau, cũng muốn làm người yêu sao?
Tiểu ngốc: Nếu có thể…
Thiếu chủ: Đương nhiên.
44. Cảm thấy nơi nào trên người đối phương là gợi cảm nhất?
Tiểu ngốc: Xương… xương quai xanh.
Thiếu chủ: Ánh mắt…
Tiểu ngốc: A?
Thiếu chủ: Mỗi lần nàng dùng ánh mắt này nhìn ta, sẽ rất khó kìm nén được.
Tác giả: thiếu chủ đại nhân, còn chưa tới năm mươi câu hỏi phía sau, thỉnh khắc chế…
45. Khi nào thì cảm thấy mình đã yêu?
Tiểu ngốc: Khi huynh ấy trở về.
Thiếu chủ: Khi nàng khóc trong lòng ta.
46. Khi nào thì cảm thấy thực hạnh phúc?
Tiểu ngốc: Mỗi ngày tỉnh lại huynh ấy đều ở bên cạnh…
Thiếu chủ: Lúc nàng ngủ, theo bản năng sẽ rúc vào lòng ta.
47. Có cảm thấy tình yêu của hai người là vĩnh hằng?
Tiểu ngốc: Ta chỉ có thể phụ trách một nửa…
Thiếu chủ: Một nửa còn lại liền giao cho ta đi.
48. Giữa hai người có từng giấu giếm nhau chuyện gì không?
Tiểu ngốc (cúi đầu nhỏ giọng nói): Có…
Thiếu chủ (xoa xoa đầu tiểu ngốc): Ta biết nàng có…
49. Từng có lúc nào cảm thấy không tự tin trong tình cảm không?
Tiểu ngốc: Có…
Thiếu chủ: Có…
Tác giả: Vốn đã nghĩ rằng thiếu chủ đại nhân sẽ nói “Không có chuyện đó chứ”…
50. Sự thiếu tự tin đó đến từ đâu?
Thiếu chủ (nghiêm túc nói): Tổng cảm thấy không biết khi nào thì nàng sẽ vô thanh vô tức biến mất khỏi bên cạnh ta.
Tiểu ngốc (suy nghĩ thật lâu, mới phi thường nhỏ giọng ghé sát bên tai tác giả nói): Quá khứ của huynh ấy… Ách, không phải ta nghĩ tới những chuyện không thực tế như là “Tốt nhất chưa từng xảy ra chuyện gì”, chỉ là có đôi khi cảm thấy… Ách, một người đã quen ăn ‘mãn hán toàn tịch’ rồi, thật sự có thể thỏa mãn với cuộc sống chỉ có rau cháo thôi sao…
(Mãn Hán Toàn Tịch: tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất trong lịch sử Trung Quốc, kéo dài ba ngày với sáu bữa tiệc, bao gồm 108 món ăn độc đáo cửa người Mãn và người Hán.)
Tác giả (thực đau lòng ôm ôm tiểu ngốc, quay đầu trừng mắt nhìn thiếu chủ): Sắc phôi! Cầm thú!
Thiếu chủ (một tay chống đầu, thoạt nhìn có vẻ thực buồn rầu): Quá khứ như vậy, ta không có chút nào lấy làm vinh, ta cũng hy vọng có thể sạch sẽ gặp được nàng… (thanh âm dần dần thấp xuống) ít nhất cũng sẽ không làm cho nàng cảm thấy bất an giống như bây giờ…