Lúc chúng ta tới đó, Thiết Mộc Chân đã sớm đến rồi.
Trên bầu trời hai bạch điêu đang triền đấu cùng mười bốn, mười lăm con hắc điêu, giương trảo, dùng mỏ, lông chim bay loạn đầy trời. Hắc điêu hình thể tuy nhỏ, lại ỷ vào số lượng đông, dần dần đã chiếm thượng phong.
Mắt thấy hai bạch điêu càng ngày càng cách xa, nếu không ra tay ngay sẽ không thể cứu được nữa.
Thiết Mộc Chân lại còn cùng thuộc cấp chỉ trỏ lên trời, nghiên cứu binh pháp của hắc điêu.
Ta quýnh lên, thốt lên: “Không phải là ‘Dương Đông Kích Tây’ sao! ‘Ba Mươi Sáu Kế’ của người Hán đã sớm viết rồi, phụ hãn còn không mau bắn hắc điêu!”
—— Sau đó hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình. Cái này… Lại nói cho Thiết Mộc Chân biết về “Ba Mươi Sáu Kế” rồi…
Quả nhiên Thiết Mộc Chân thực có thâm ý quét mắt liếc nhìn ta một cái, quay đầu nhìn mọi người cười to nói: “Được! Hoa Tranh nói muốn bắn hắc điêu, chúng ta liền bắn hắc điêu! Lấy cung tiễn của ta đến!”
Những năm gần đây, trước mặt người khác, Thiết Mộc Chân luôn làm ra vẻ cực kỳ sủng ái nữ nhi Hoa Tranh, cơ hồ là nói gì nghe nấy. Cho tới bây giờ, ta cũng rất phối hợp, luôn đề ra một ít yêu cầu lông gà vỏ tỏi, tỷ như “Không cho phép đem Tháp Na giết ăn” hoặc là “Ta không cần học thêu” linh tinh…
Cho dù Thiết Mộc Chân làm như vậy là có dụng ý gì, tóm lại ta hoàn toàn không muốn đoán ý nghĩ của một kẻ như Thành Cát Tư Hãn… Cũng không thể đoán được…
Thiết Mộc Chân quân kỷ thực nghiêm minh, y chưa phát lệnh, ngay cả Đà Lôi cũng không dám động. Nay vừa mở miệng, mọi người đều giương cung cài tên, bắn về phía hắc điêu.
Chỉ trong khoảng khắc, đã có một đám hắc điêu bị bắn trúng, rơi xuống mặt đất. Những con hắc điêu còn lại đều bay lên chỗ cao mà trốn, đợt tên bắn thứ hai của chư tướng còn chưa chạm tới thân hắc điêu đã hết đà rơi xuống.
Thiết Mộc Chân quay đầu nhìn về phía mọi người, cười nói: “Ai còn có thể bắn trúng, ta sẽ thưởng lớn!”
Bắn điêu cũng phải có kỹ thuật.
Phải biết rằng ở thời đại này không hề có công cụ gì giúp nhắm chuẩn mục tiêu. Hơn nữa ở thảo nguyên hàng năm mưa to gió lớn mặt trời chói chang, điều kiện khí hậu khắc nghiệt, kỹ thuật bắn tên không tốt là không xứng ra chiến trường.
Dạy Đà Lôi cùng Quách Tĩnh kỹ thuật bắn tên, chính là Triết Biệt, người được mấy vạn binh cường tướng mạnh dưới trướng Thiết Mộc Chân công nhận là người có tiễn pháp cao minh nhất.
Quách Tĩnh theo Giang Nam Thất Quái học võ mười mấy năm, tuy rằng trước mắt mà nói, võ công thực không ra gì, nhưng lực cánh tay cùng nhãn lực so với người thường đều đã cao hơn rất nhiều. Cho nên dưới tình huống mũi tên thứ hai của Đà Lôi đã thất bại, hắn vẫn có thể nhất tiễn hạ song điêu.
Đà Lôi lúc này hoan hô nói, “Phụ hãn, người nói bắn trúng có thưởng có phải không? Quách an đáp bắn trúng rồi, người phải thưởng hắn!”
Không thể không nói là… Đà Lôi ngươi thật đúng là kế thừa khí độ rộng rãi của Thiết Mộc Chân…
Thiết Mộc Chân có lẽ cũng có chút tán thưởng biểu hiện đó của Đà Lôi, cười nói: “Thưởng cái gì cũng được!” Quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh, “Ngươi muốn cái gì?”
Quách Tĩnh hơi hơi sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện, Đà Lôi đã giành trước hỏi: “Thật sự thưởng cái gì cũng đều được?”
Ách… Người Thiết Mộc Chân muốn thưởng là Quách Tĩnh… Đà Lôi kích động như vậy làm gì?
Thiết Mộc Chân gật gật đầu, “Ta lại có thể lừa đứa nhỏ sao?”
Đà Lôi như là vừa buông được tâm sự gì, thở phào một hơi, túm lấy Quách Tĩnh cùng nhau nhảy xuống ngựa, chạy vội tới trước ngựa Thiết Mộc Chân, quỳ xuống.
“Phụ hãn, tâm tư an đáp con rất rõ ràng, con thay hắn cầu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Cầu phụ hãn đừng đem Hoa Tranh gả cho Đô Sử, tiểu tử kia tính tình xấu, Hoa Tranh gả cho y tất sẽ phải chịu khổ…”
Vì cái gì lại là… Đà Lôi đưa ra thỉnh cầu này? Tình tiết chuyện xưa lại cải biến sao… Là vì ta cứu cả đôi bạch điêu?
Thiết Mộc Chân ngẩn ra, cười nói: “Thật sự là lời nói của đứa nhỏ, làm sao được.” Hơi trầm ngâm, đưa tay cởi bảo đao bên hông, “Như vậy đi, ta thưởng an đáp ngươi một bảo vật…”
Hơn trăm ngàn lời kịch nổi lên trong đầu ta, giờ này khắc này rốt cục cũng có đất dụng võ rồi.
“Phụ hãn, Quách Tĩnh là xin thay cho con, người nếu không đồng ý, sửa thành ban cho Kim đao thì cũng phải là ban cho con mới đúng!”
Đánh chết ta cũng không muốn “Kim đao Phò mã” xuất hiện, cho nên… Trước tiên xuống tay với Kim đao…
Thừa dịp Thiết Mộc Chân còn chưa mở miệng cự tuyệt, ta âm trầm quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh.
“Quách Tĩnh khẳng định đồng ý, đúng không?”
Quách Tĩnh lui về phía sau nửa bước, mới đáp: “Phải, đại hãn người đem bảo vật cho Hoa Tranh đi, con từ bỏ.”
Thiết Mộc Chân phá lên cười, lấy roi ngựa chỉ chúng ta. “Tĩnh Nhi, ngươi hôm nay nhất tiễn hạ song điêu, ban thưởng lại bị Đà Lôi cùng Hoa Tranh lấy mất, bình thường bọn họ cũng khi dễ ngươi như vậy?”
Quách Tĩnh lắp bắp nói: “Đà Lôi tốt lắm, Hoa Tranh cũng tốt lắm… Không có khi dễ con…”
Thiết Mộc Chân cười nói: “Ta nói cho ngươi, thì là cho ngươi.”
Nói xong liền đưa kim đao cho Quách Tĩnh, Quách Tĩnh hai tay tiếp nhận, ngập ngừng nói: “Đại hãn, con…con có thể cho Hoa Tranh không?”
Thiết Mộc Chân cười, “Là kim đao của ta, ta muốn cho ai thì cho; là kim đao của ngươi, ngươi muốn cho ai thì cho người đó.”
Tốt lắm, kim đao vào tay!
Tuy rằng so ra kém chủy thủ của Quách Tĩnh, nhưng nó cũng được cho là bảo đao chém sắt như chém bùn rồi, cũng là lợi khí phòng thân. Huống chi vỏ đao cùng chuôi đao đều là khảm nạm vàng ngọc, vạn nhất tương lai lúc nào thiếu tiền, còn có thể lấy ra đem đổi… (= = tỷ thật là thực dụng )
Thiết Mộc Chân mang theo thuộc cấp trở về doanh địa, lại cho phép Đà Lôi ở lại.
“Huynh muội các ngươi đã thật lâu không gặp rồi, ở lại chơi cùng Hoa Tranh đi.”
Người bên cạnh nhìn vào, chỉ thấy đây tự nhiên lại là biểu hiện sủng ái nữ nhi của Thiết Mộc Chân… Kỳ thật, ta cũng hiểu được dụng ý của y… Không phải để ta ngăn cản ý niệm trong đầu Đà Lôi sao…
Quả nhiên, nhìn mọi người đã đi xa, Đà Lôi phẫn nộ nói: “Ta thật không rõ, phụ hãn thương muội như vậy, vì cái gì lại nhất định phải gả muội cho Đô Sử!” Nói xong ngẩng đầu trừng mắt nhìn ta một cái, lại nói: “Muội cũng thật là! Phụ hãn chiều ý muội như vậy, vì cái gì không nói muội không muốn gả cho Đô Sử? Muội cùng an đáp…”
Thiết Mộc Chân cứng rắn như thép, làm sao có thể thật sự chiều ý ai… Biết vậy nhưng không thể nói rõ cho Đà Lôi, cho nên… Ta chuẩn bị lựa lời mà nói.
“Đà Lôi, việc hôn nhân này định cũng đã định mười một năm rồi. Người Mông Cổ chúng ta đều thủ tín nghĩa, có phải thế không?”
Nhìn Đà Lôi gật gật đầu, ta mới nói tiếp:
“Nếu phụ hãn từ hôn, chính là chủ động bội ước, chính là làm trái với tín nghĩa. Tương lai các bộ thủ lĩnh không phục…” Câu nói kế tiếp nghẹn lại trong cổ họng ta.
Đột nhiên trong đầu giống như xẹt qua một đạo sét sáng lòa, những chuyện trước đây ta không suy nghĩ cẩn thận, bây giờ được chiếu sáng trưng:
Vương Hãn là chướng ngại vật cuối cùng, cũng là lớn nhất trong việc thống lĩnh thảo nguyên của Thiết Mộc Chân.
Nếu năm đó Thiết Mộc Chân đem Hoa Tranh gả cho Đô Sử là vì muốn mượn sức Vương Hãn, như vậy với cục diện hiện tại, y vẫn đang kiên trì thực hiện việc hôn nhân này… hẳn là lại có tính toán khác. Hơn phân nửa là đang ngầm động tay động chân gì đó, làm cho Vương Hãn bên kia không thể không bội ước đi… Tỷ như để Hoàn Nhan Hồng Liệt ra mặt xúi giục… Sau đó y hẳn là có thể quang minh chính đại xuất binh tấn công Vương Hãn rồi…
Một trận lạnh gió thổi qua, ta không nhịn được rùng mình.
“Hoa Tranh, Hoa Tranh!”
Ta nghĩ… Sắc mặt của ta hơn phân nửa có chút khó coi, bởi vì Đà Lôi chính đang lo lắng nhìn ta.
“Hoa Tranh, muội làm sao vậy?”
“Không có gì…” Ta miễn cưỡng cười cười, “Đà Lôi huynh không cần lo lắng như vậy a, dù sao… Còn rất sớm…”
Chuyện đính hôn kia…nói gì thì Hoa Tranh cũng mới có mười lăm tuổi thôi… Ít nhất cũng phải chờ tới khi trưởng thành đi…