Tạ Sinh Tài bị Uông thị là tức giận đến run người, hung hăng ném tẩu thuốc trong tay lên bàn, “bốp” một tiếng, tẩu thuốc bị gãy thành hai đoạn.
Uông thị bị dọa co cổ lại, biết rõ mình đã chọc giậnlão đầu tử trung thực này rồi, lẩm bẩm nói: “Trả tiền thì trả tiền, không có việc gì cũng ném đồ, cái tẩu thuốc này cũng là tiền đó.”
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ cha vẫn là hướng về bọn họ, chỉ có điều hắn cũng nghĩ cho Như Ý, có thế nào bọn họ cũng không thể khiến hắn được như nguyện rồi, cho dù Cao gia kia có ra vạn lượng hoàng kim thì bọn họ cũng sẽ không giao công thức cho Cao gia.
Phương thị ở một bên khích lệ cha mẹ chồng, nói: “Cha, nương, hai người đừng giận nữa, Cao gia gia đại nghiệp đại, bọn họ lại không thiếu tiền, huống chi chúng ta còn là thân gia của bọn họ, nếu chúng ra giúp được bọn họ, đến lúc đó bọn họ sẽ không thể để chúng ta thua thiệt đâu, nhất định sẽ dùng nhiều tiền để mua bí phương đó. Tứ đệ, Tứ đệ muội, các ngươi nhanh nói trong tay các ngươi còn có bí phương bí mật nào có thể kiếm nhiều tiền hay không? Tốt nhất là phải kiếm được nhiều tiền hơn cả loại tương kia.”
Tạ Hữu Thuận nói: “Chúng ta có cũng sẽ không đưa cho Cao gia.”
Tiêu Lê Hoa cũng nói: “Cao gia kia có cừu oán với chúng ta, cho bọn họ chính là giúp đỡ kẻ thù của mình, ta sẽ không làm như vậy.”
Uông thị nhíu nhíu mày nói: “Hiện tại Như Ý cũng đã đến Cao gia kia rồi, đó chính là thân gia, cái gì mà kẻ thù với không kẻ thù chứ, về sao không được phép nhắc lại chuyện này!”
Lý thị cũng cười nói: “Tứ đệ muội cùng Cao gia có cừu oán, còn không phải do ngươi tự tìm hay sao, không có việc gì lại đi câu dẫn Cao thiếu gia, lại khiến người ta đánh đuổi ra ngoài, không đánh chết ngươi là đã cảm ơn trời đất rồi, còn có tâm mang thù hay sao? Có nhớ thù cũng phải là Cao gia nhớ trên đầu ngươi đấy, bỏ chuyện này qua một bên, chuyện ngươi cùng tẩu tử và muội muội ngươi cãi nhau với Tô thị chúng ta cũng biết, như vậy cũng đủ để Cao gia ghim các ngươi rồi, không biết về sau Như Ý còn phải chịu bao nhiêu ép buộc dưới tay Tô thị nữa. Hiện tại để các ngươi lấy bí phương ra, coi như là để nhân gia tha thứ cho các ngươi, đây chính là chuyện nhất cử lưỡng tiện, sao các ngươi lại không hiểu vậy?”
Tạ Hữu Khang và Tạ Hữu Hòa còn có Phương thị đều nhao nhao gật đầu, Uông thị còn dùng ánh mắt Tiêu Lê Hoa đã hại cả nhà bọn họ, hiện tại đợi nàng đến chuộc tội để trừng nàng, ngay cả Tạ Sinh Tài cũng cảm thấy như vậy.
Tiêu Lê Hoa bị tức đến nở nụ cười, liếc nhìn Tạ Hữu Thuận.
“Vợ của ta là bị Cao gia vu oan, làm hại nàng những năm này bị người khác xem thường, khiến tính tình đại biến, lại khiến cho người một nhà chúng ta cũng bị xem thường theo. Con không quản có phải mọi người thấy Như Ý đã tiến vào Cao gia liền xem bọn họ là thân gia hay không.Con cảm thấy chuyện này đã có thể dừng lại rồi, dù sao con cũng sẽ không bỏ qua, Lê Hoa là vợ của con, chuyện của nàng chính là chuyện của con, quan hệ của chúng con và Cao gia không có khả năng tốt lên được, càng đừng nói đến chuyện làm ăn kinh doanh với họ.”
Tạ Hữu Thuận kiên định nói, thanh danh của Tiêu Lê Hoa không tốt, hắn là nam nhân của Tiêu Lê Hoa, cũng cùng bị liên lụy theo, cho nên hắn không thích Cao gia cũng không kém gì Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Lê Hoa cảm thấy thỏa mãn với lời nói của Tạ Hữu Thuận, nàng mặc kệ thái độ của mấy người Tạ gia là gì, chỉ cần nam nhân cùng nàng trải qua cả đời này đứng cùng một chiến tuyến với nàng là có thể.
Lý thị nói: “Các ngươi nói oan uổng chính là oan uổng sao, những năm này cũng không nghe ngươi nói oan uổng mà, hiện tại mới nói thì ai mà tin chứ?”
Tiêu Lê Hoa liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: “Người tin thì tất nhiên sẽ tin, người không tin thì sao cũng được.”
Phương thị còn nói: “Vậy chuyện của Tô thị chính là do các ngươi sai có đúng không.”
Tiêu Lê Hoa nói: “Đó chính là do tự nàng ta không cẩn thận.”
Uông thị vỗ bàn một cái, nói: “Sao nói cái gì cũng là ngươi có lý vậy? Mặc kê ngươi tranh luận thế nào, những chuyện kia Cao gia đều trách đến trên đầu ngươi cả, hiện tại Như Ý gả vào Cao gia, bởi vì nàng là em gái chồng của ngươi, khẳng định sẽ bị liên lụy. Người làm tẩu tử như ngươi lúc đầu đã không ra sức với hôn sự của nàng rồi, làm hại nàng chỉ có thể làm thiếp cho người ta. Hiện tại ngươi có năng lực giúp đỡ một tay, cũng không phải là không đưa tiền cho các ngươi, liều chết so đo chuyện này làm gì chứ? Thật đúng là muốn cứng rắn lãnh tâm xem em gái chồng của ngươi chịu tội sao? Có người nào làm tẩu tử như ngươi sao?”
“Như Ý làm thiếp cho người ta là do nàng tự tìm, đừng có ép ta nói ra chuyện mất mặt mà nàng ta đã làm!”
Tiêu Lê Hoa có chút tức giận, người nhà chồng này thật đúng là, con dâu như nàng có thù oán với Cao gia, bởi vì Cao gia mà con trai của bọn họ không còn thể diện. Hiện tại chỉ vì Như Ý mà lại làm nhiều chuyện như vậy buộc bọn họ chủ động lấy lòng Cao gia, vậy là muốn ném mặt của hắn vào đâu chứ? Quả thực là ném xuống đất rồi giẫm lên mà!
Tiêu Lê Hoa lười phải nói chuyện với bọn họ nữa, trực tiếp nói lời hung ác.
Người Tạ gia nghe Tiêu Lê Hoa nói những lời này xong thì phản ứng không đồng nhất.
Sắc mặt của hai người Tạ Hữu Khang và Phương thị đều biến ảo, bọn họ biết rõ chuyện là Như Ý muốn làm lúc trước, Tạ Hữu Hòa và Lý thị thì hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa nói lời này không phải là đã nắm rõ chuyện gì của Như Ý rồi chứ? Hai người Tạ Hữu Hòa và Tử thị vẫn trầm mặc, bọn họ đã sớm biết được thái độ của Tứ đệ và Tứ đệ muội như vậy rồi, cũng sớm biết hai người họ có thể ứng phó được, trong nội tâm cũng không vội, bây giờ vừa vặn nghe thấy Tiêu Lê Hoa nói như vậy thì biết rõ là tiết mục áp tràng đã đến rồi.
Bờ môi của Tạ Sinh Tài run lên hai cái rồi nói: “Vợ nhà lão Tứ, con nói lời này là có chuyện gì xảy ra hả? Như Ý đã làm cái gì rồi sao?”
Uông thị trầm mặt nói: “Như Ý có thể làm cái gì chứ? Như Ý chính là bị người ta hại thôi, cũng không biết là yêu tinh hại người nào lại đi hãm hại Như Ý nhà ta như thế, nếu để ta biết được nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”
Sắc mặt củaTạ Hữu Khang và Phương thị lại biến đổi, Phương thị lén nhìn qua Tiêu Lê Hoa, thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa sẽ không thật sự biết được chuyện gì chứ? Tốt nhất là không biết chuyện này có quan hệ với mình, nếu không để mẹ chồng biết được thì không trách Như Ý, ngược lại sẽ đổ hết lên đầu mình.
“Vợ nhà lão Tứ, con hãy nói đi!” Tạ Sinh Tài thúc giục một câu, sau đó nhìn thoáng qua thấy mấy đứa con đều đang trừng to mắt chờ nghe Tiêu Lê Hoa nói chuyện, hắn vung tay lên nói: “Các con đều ra ngoài hết đi, đứng cách xa ra! Lão Tứ, con đứng ở cửa canh chừng, để cho bọn họ đứng cách xa phòng này chút!”
Phu thê Tạ Hữu Thái và Tử thị nhìn thấy Tiêu Lê Hoa không có chút bối rối nào, lại có Tạ Hữu Thuận ở bên cạnh, hai người cũng an tâm thoải mái đi ra ngoài, bọn họ cũng không có hứng thú với những chuyện mà Như Ý đã làm, hơn nữa bọn họ có muốn biết thì sẽ đi hỏi Tạ Hữu Thuận.
Tạ Hữu Khang và Phương Thị cùng với Tạ Hữu Hòa và Lý thị chậm rì rì đi ra ngoài.
Bạch Đại và Cát Tường đứng ở một bên trung thực không lên tiếng, tuy là bây giờ rất muốn nghe chuyện nhưng cũng không thể ở lại, trung thực theo sát ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người già và Tạ Hữu Thuận cùng Tiêu Lê Hoa, Tạ Hữu Thuận đứng ở cửa ra vào, Tiêu Lê Hoa quay mắt nhìn về phía hai người già, lúc này nàng cũng không giấu diếm nữa, một năm một mười nói ra toàn bộ những gì nàng biết.
Ban đầu thì Tiêu Lê Hoa cũng buồn phiền việc có nên vạch trần chuyện hai người Phương thị và Như Ý tính kế Triệu công tử hay không, vốn là có ý định nói chuyện này cho hai người Tạ Sinh Tài nhưng mà hai nàng kia lại đau khổ cầu xin, nói nếu nàng kể với cha nương thì sẽ đâm đầu ở ngay trong chùa, cuối cùng Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa cũng không nói gì, không muốn để cho cha nương biết được nữ nhi lại là nữ tử không biết xấu hổ như thế. Mà Tiêu Lê Hoa cũng có tính toán, nàng muốn nắm được nhược điểm của Như Ý, nếu như nàng tiến vào Cao gia mà có vấn đề gì thì sẽ dùng chuyện này kiềm chế nàng ta.
Không nghĩ đến nhanh như vậy đã phải nói ra sự thật này rồi.
Tiêu Lê Hoa nói: “Triệu công tử rất tức giận, nhưng niệm tình ta và Hữu Thuận đã từng giúp hắn, lúc này hắn mới không so đo, nếu không lấy năng lực của hắn muốn đối phó Như Ý, đối phó Tạ gia chúng ta cũng không phải việc khó. Triệu công tử là hảo hữu với Hoa công tử đang cùng làm ăn với chúng ta. Nếu như chúng ta bỏ qua Hoa công tử, vì Như Ý mà làm ăn với Cao gia, vậy thì Triệu công tử nhất định sẽ tức giận.”
Tạ Hữu Thuận ở một bên bổ sung nói: “Quan hệ của Hoa công tử với Tiêu gia, cha nương nhất định là biết rõ, đến lúc đó chúng ta chính là đắc tội với cả ba nhà.”
“Để cho chúng ta vì một Cao gia vốn đã có thù oán cũ đi đắc tội với ba nhà vừa có tiền có thế giống như Cao gia, cha, nương, chúng con không muốn đâu.”
Tiêu Lê Hoa vô cùng khẳng định mà nói.
Tạ Sinh Tài và Uông thị nghe đến đó thì trợn mắt há mồm, hai người không nghĩ đến trong đó còn có nhiều chuyện như vậy.
Tạ Sinh Tài nghĩ đến chuyện mà Như Ý đã làm, một tấm mặt mo đã tức đỏ đến phát tím rồi biến thành màu đen, xấu hổ thiếu chút nữa là thổ huyết, Uông thị cũng đỏ cả mặt.
“Các con đi đi, việc này coi như xong, còn có, việc này sau này các con đã giữ lại trong lòng đi.” Tạ Sinh Tài hữu khí vô lực phất phất tay với bọn họ, sau đó đứng dậy đi vào buồng trong, vốn là đã không vừ lòng với việc Như Ý làm thiếp cho người ta thì bây giờ trong lòng cũng đã rét lạnh rồi.
Uông thị đợi Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa vừa đi ra ngoài thì xông đến cửa lớn tiếng gọi Phương thị.
Toàn thân Phương thị run lên, thật không dám đi qua, chẳng qua là cũng không thể không đi, chậm rì rì bước đến, vừa vào cửa đã bị Uông thị hung hăng cho mấy bạt tai, trước mắt nàng bay đầy sao, trên mặt nóng rát đau đớn, nghe thấy Uông thị đang mẳng chửi mình, nàng vốn là rụt cổ lại nghe, sau đó liền nhịn không được nói lại mấy câu, nói là Như Ý cầu nàng, kết quả lại để Uông thị tức giận cho thêm mấy bạt tai nữa, nàng cũng không dám cãi lại, chẳng qua trong nội tâm đã vô cùng hận Uông thị rồi.
Chuyện của Tạ gia hai người Tạ Hữu Thuận cũng mặc kệ, đi vào phòng bên cạnh nhìn xem con trai thì mỗi người đều bị một đứa ôm lấy,… chậm rãi đi về nhà, tuy là thời tiết rất lạnh, đường đi hơi trơn không dễ đi chút nào, nhưng trong lòng hai người lại rất nhẹ nhàng, ngày hôm nay đã náo loạn một trận như vậy rồi, bọn họ không cần có liên lụy gì với Cao gia nữa.
Tuy Như Ý là thiếp, nhưng vào ngày thứ ba cũng về nhà lại mặt, ngồi một cỗ xe ngựa to, ăn mặc y phục bằng lụa mà tím thêu hoa lan màu xanh da trời, trên đầu gắn trâm cài, trên tai là khuyên tai bằng ngọc, trên cổ tay là vòng tay bằng ngọc, trên mặt còn điểm phấn, ngoài miệng cũng hồng hồng. Nàng vốn có nhan sắc không tệ, bởi vậy càng hiện ra vẻ đẹp đẽ quý giá, thời điểm được một tiểu nha hoàn thanh tú ở bên cạnh đỡ xuống xe ngựa thì khiến người khác ở gần đó nhìn xem đến con mắt đều nhìn chằm chằm.
Tất cả mọi người đều nghĩ Như Ý quả thực đã có những ngày tốt lành rồi, tuy là làm thiếp của người khác, nhưng mà việc này so với việc gả cho những phú hộ trên thị trấn làm chính đầu nương tử còn quý khí hơn a. Ngay cả cô nương Kim Phượng của nhà thôn trưởng khi trở về cũng không có phong quang như vậy, không ít người trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ đến việc sau này cũng để cho cô nương nhà mình đi làm thiếp cho người khác.
Như Ý vốn cho là mình trở về phong quang như vậy, người trong nhà vừa nghe còn không đi ra tiếp đón sao, ngay cả cha nương đều sẽ ra ngoài, nhưng kết quả là không có một người nào!
Như Ý buồn bực mà đi vào sân nhỏ, thấy trong sân không có một người, nàng nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy, theo lý thì hôm nay không nên không có ai trong nhà chứ?
Lý thị đi ra từ trong phòng, cười cười nói với nàng mấy câu, rồi nhỏ giọng thông báo: “Tứ tẩu của ngươi nói gì đó với cha nương, mặt của đại tẩu đều bị tát đến sưng lên, còn bị phạt ở trong phòng không cho phép ra ngoài gặp mặt ngươi. Người khác cũng bị yêu cầu không được đi ra, ta đây chính là mạo mạo hiểm hiểm đi ra nói với ngươi mấy câu, dù sao ta cũng không sợ bị mắng, lại nói chúng ta cũng có cảm tình tốt a.”
“Cảm ơn Tam tẩu.”
Như Ý cười nói, liếc mắt nhìn qua bên cạnh, phát hiện Cát Tường ở đứng ở một bên cửa nhìn nàng, nháy nháy mắt ra hiệu với nàng, còn có hai chất nữ cũng như thế, nàng đã biết rõ là chuyện gì xảy ra, nàng nói mấy câu với Lý thị rồi để nàng ta mang tiểu nha hoàn đi trò chuyện, nói nói về thói quen của nàng để về sau thuận tiện chiếu cố nàng.
Lý thị cười cười dẫn tiểu nha hoàn kia đi.
Lúc này Như Ý mới vào nhà, vừa vào nhà chỉ thấy cha nương đang trừng mắt nhìn mình.