Vào Vị Hương Lâu, hai người nói với chưởng quầy muốn gặp Hoa Hằng. Bọn họ biết Hoa Hằng ở hậu viện phía sau tửu lâu này.
Chưởng quỹ cũng biết bọn họ, lập tức cho thông báo Hoa Hằng, không đầy một lát đã trở lại rồi đưa bọn họ đến phía sau, mời bọn họ vào một căn phòng yên tĩnh.
Hoa Hằng đã ngồi ở trong nhà, thấy bọn họ đi vào liền hỏi bọn hắn có chuyện gì.
Tiêu Lê Hoa nói mục đích tới, Hoa Hằng tất nhiên có hứng thú. Từ khi Tiêu Lê Hoa làm giày cao gót và trứng gà muối thì hắn biết cô gái này không đơn giản. Hắn đã nói với nàng nếu như có đồ gì mới mẻ nữa hãy tới tìm hắn, hắn nguyện ý cho giá tiền hợp lý nhất. Hiện tại quả nhiên nàng đã tới, hơn nữa còn dám nói ra đề nghị hợp tác cùng làm ăn. Hoa Hằng nghĩ nàng nắm chắc rất lớn, cũng thật muốn xem một chút lần này nàng ta suy nghĩ ra thứ mới lạ gì.
Mấy ngày nay trứng trà và trứng gà muối đã trở thành món ăn chiêu bài của tửu lâu, không chỉ có Vị Hương Lâu làm ăn náo nhiệt, ngay cả tửu lâu khác hắn mở cũng giống như thế. Hắn còn đặc biệt sai người đi các nơi chi nhánh bán trứng trà và trứng gà muối, thực sự có thể nói là tài nguyên cuồn cuộn. Dù sau này có người cũng suy nghĩ ra phương pháp làm trứng gà đó, hắn cũng đã lợi nhuận đầy bồn đầy bát.
Hoa Hằng càng muốn có được phương pháp kiếm tiền tốt hơn, con đường kiếm tiền vĩnh viễn sẽ không bị người đoạt đi. Rất rõ ràng, hai vợ chồng trước mặt có con đường đó.
Tạ Hữu Thuận lấy cái bình tương ở trong sọt ra để lên trên bàn rồi mở nắp ra. Hoa Hằng nhìn đồ bên trong, hắn quả thực không nhận ra thứ này, cảm thấy nhìn qua khó coi nhưng ngửi mùi vị cũng không tệ.
“Thứ này tên gì? Làm sao ăn?”
“Ta gọi nó là tương.”
Tiêu Lê Hoa nói, sau đó nói cho Hoa Hằng tương phải ăn như thế nào. Nàng giảng giải vô cùng cặn kẽ, Tạ Hữu Thuận nghe nàng nói ăn tương như thế nào, nghĩ đến nàng làm mì xào tương và mấy món ăn kia lại cảm thấy rất đói bụng. Không chỉ có hắn, Hoa Hằng nghe tới ánh mắt tỏa sáng, tưởng tượng ra những cách ăn kia thôi cũng rất muốn ăn rồi. Hắn nói với Tiêu Lê Hoa tai nghe là giả, để cho Tiêu Lê Hoa làm ra những đồ ăn nàng vừa nói, chờ hắn ăn rồi mới có thể quyết định có muốn hợp tác hay không.
Tiêu Lê Hoa đồng ý, nói có thể làm mấy món ăn và mì xào tương. Lúc này còn chưa tới buổi trưa nên không có khách, phòng bếp đang nhàn rỗi. Hai người Tiêu Lê Hoa và Tạ Hữu Thuận đều đi phòng bếp, Hoa Hằng suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.
Tiêu Lê Hoa làm cho người ta chuẩn bị xong mì và rau, sau đó lại bắt đầu làm đồ ăn. Nàng cũng không làm nhiều, làm một món gà xé phay xào tương, tương xào cà, tương xào khoai tây, tương xào thịt băm, thịt băm còn lại lấy vỏ đậu hũ bọc lại rồi ăn. Thật ra thì nàng thích ăn nhất tương xào thịt băm, chỉ tiếc không phải tương ngọt nhưng mùi vị cũng không kém. Sau đó cuối cùng làm một đĩa trứng gà xào tương, đặt mì sợi lên trên, lại phối với dưa leo thái sợi xanh biếc. Dù mọi người đang ở trong phòng bếp nóng bức, nhìn thôi cũng cảm thấy mát mẻ, mọi người nhìn tất cả các món ăn cảm thấy muốn ăn một bữa thật no.
“Tốt lắm, có thể ăn, chỉ có điều không phải chúng ta nên bưng những món ăn này đến nơi khác ăn nha?”Tiêu Lê Hoa dùng khăn lau lau tay, nhìn những thức ăn này và mì, nàng cũng có chút đói bụng.
Hoa Hằng lập tức cho người bưng tất cả món ăn và mì đã làm tốt đến phòng lúc trước.
Tạ Hữu Thuận lấy bình tương đi, chưởng quỹ và đầu bếp nhìn cái bình lưu luyến không rời. Bọn họ cũng biết vật kia có thể làm ra món ăn ngon. Nếu như có thứ này, tửu lâu bọn họ lại có thể càng kiếm nhiều bạc, như vậy họ cũng có thể kiếm tiền nhiều hơn.
Tiêu Lê Hoa làm hai chén mì xào tương, đẩy một chén trong đó tới trước mặt Tạ Hữu Thuận.”Ăn đi, ta nghĩ Hoa công tử cũng sẽ không thích hai người chúng ta nhìn một mình hắn ăn những đồ này.”
Tiêu Lê Hoa nhìn thoáng qua Hoa Hằng, Hoa Hằng chỉ có thể gật đầu, mờiTạ Hữu Thuận cùng ăn. Hắn nhìn Tiêu Lê Hoa cầm lấy chiếc đũa giúp Tạ Hữu Thuận trộn mì, trong lòng nghĩ hai vợ chồng tình cảm thật sự rất tốt, xem ra Tiêu Lê Hoa thật sự không có tâm tư với người Cao gia rồi, cũng có thể yên tâm một chút.
Tạ Hữu Thuận nhìn Tiêu Lê Hoa, nghĩ thầm vợ thật là tốt.
Hoa Hằng mỗi món đều ăn không ít, ngay cả hành lá trộn tương ăn với bánh nướng đều ăn một chút, cảm thấy cách ăn không tệ. Chén mì xào tương kia hắn cũng ăn hết sạch rồi, ăn tới bụng đều căng tròn, đây là lần đầu tiên hắn ăn no nhất trong cuộc đời. Hắn vô cùng có lòng tin với tương mà Tiêu Lê Hoa làm này.
Ăn cơm no, hai bên bắt đầu nói chuyện kết phường cùng buôn bán. Hoa Hằng nghe Tiêu Lê Hoa nói chuyện muốn sửa cầu, lại càng kính trọng nàngthêm vài phần.
Tiêu Lê Hoa nói với Hoa Hằng sợ trong tay hai vợ chồng có một khoản tiền lớn sẽ có người ghen tỵ nên sẽ nói với người ta bọn họ đã bán bí phương cho Hoa Hằng, cũng sẽ không nói với mọi người bọn họ kết phường với Hoa Hằng, hi vọng đến lúc đó Hoa Hằng giúp đỡ giấu diếm.
Hoa Hằng tất nhiên đồng ý.
Cuối cùng chuyện này hai bên thương lượng xong đều rất hài lòng, Hoa Hằng cho Tạ Hữu Thuận năm trăm lượng bạc, Tạ Hữu Thuận chiếm năm thành tiền lãi. Nhìn hình như Hoa Hằng chịu thiệt nhưng thật ra thì hắn chiếm lợi rồi. Bởi vì bản thân hắn còn mở không ít tửu lâu, đến lúc đó dùng tương làm món ăn cũng có thể kiếm không ít tiền. Hợp đồng viết xong rất nhanh, hai bên đều ký tên, ấn vân tay, Hoa Hằng còn đóng dấu.
Tiêu Lê Hoa viết biện pháp làm tương, đồng thời còn viết ra làm thế nào để thay đổi mùi vị của tương, tương mặn, tương ngọt, tương ớt tất cả đều có thể làm. Đợi sau khi làm xong tất cả, Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa đứng dậy cáo từ.
Hoa Hằng đứng dậy tiễn họ, lúc này hắn đã coi bọn họ làm thành đối tác, đó chính là quan hệ ngang hàng. Thậm chí bởi vì Tiêu Lê Hoa còn có thể lấy ra thêm bí phương khác, hắn đã có chút khách khí đối với bọn họ. Ra cửa, mắt thấy sắp đến phía trước tửu lâu, Hoa Hằng muốn nói vài lời riêng với Tiêu Lê Hoa.
Tạ Hữu Thuận suy nghĩ một chút rồi đi lên phía trước một chút, chỉ cách một đoạn rồi dừng lại, nhìn bọn họ.
“Hi vọng sau này chúng ta còn có cơ hội kết phường khác.” Hoa Hằng nói, trầm ngâm nhìn Tiêu Lê Hoa chốc lát mới nói: “Có thể người Cao gia sẽ tìm các ngươi, trứng luộc nước trà và trứng gà muối bán rất tốt, Cao gia đang tra. Lần này lại có tương bán ra, nói không chừng bọn họ sẽ tìm tới các ngươi. Ta hi vọng các ngươi không nên có qua lại gì với bọn họ, nhà họ cũng không phải người tốt lành gì.”Hoa Hằng vì ngăn cản Tiêu Lê Hoa với kết phường Cao gia nên nói ra chuyện năm đó.
“Đa tạ ngươi đã nói cho ta biết những thứ này.”
Tiêu Lê Hoa nói, kỳ thật cho dù Cao gia và nàng không có bất kỳ liên quan nào thì nàng cũng sẽ không muốn kết phường với Cao gia. Kết phường làm ăn tất nhiên muốn tìm người có nhân phẩm tốt, như vậy mới có thể yên lòng ngồi ở nhà kiếm tiền. Cao gia thật sự không phải loại người có thể làm cho người ta yên tâm.
Vợ chồng hai người rời Vị Hương Lâu, ngồi ở trên xe bò, Tạ Hữu Thuận cũng không hỏi Tiêu Lê Hoa mới vừa rồi bọn họ nói gì. Chỉ có điều từ việc hắn nhìn Tiêu Lê Hoa mấy lần lại có thể nhìn ra hắn muốn biết. Tiêu Lê Hoa mím môi cười, đây cũng không phải chuyện gì không thể nói nên đã nói cho hắn biết. Nàng tất nhiên sửa lại chút, nói Tiêu Lê Hoa vô tội một chút, nói Cao gia xấu xa một chút. Tạ Hữu Thuận nghe xong rất tức giận Cao gia lợi dụng Tiêu Lê Hoa.
“Nương tử, nàng chịu ủy khuất.”
“Không có chuyện gì, hiện tại ta trôi qua rất tốt. Dù sao ta sẽ không để cho Cao gia từ trong tay ta nhận được biện pháp kiếm tiền nào. Để buôn bán của họ bị Vị Hương Lâu đoạt hết, vậy khác gì bọn hắn gặp báo ứng.”
Hai người vừa nói chuyện đã đến cửa hàng bán vải với đồ thêu, trong nhà lại có thêm tiền, Tiêu Lê Hoa muốn làm chút quần áo mới cho người trong nhà, còn có làm thêm ít chăn mới, tất cả chăn cũ trong nhà đều mỏng rồi, lần này cần làm dày hơn, đến lúc đó làm chăn đệm thu đông luôn. Kết quả mua không ít vải, còn mua bông.
“Nương tử, nàng ở đây chọn nhé, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa nói chuyện Hồng Nương Tử nên nói với nàng một câu rồi đi ra ngoài. Tiêu Lê Hoa cũng không để ý, thầm nghĩ hắn một người nam nhân không muốn ở chỗ này cũng bình thường.
Khi Tiêu Lê Hoa mua vải, có một bà tử tới, người đó là người Cao gia.Tiêu Lê Hoa nghe lời bà tử kia nói mới biết được Cao gia muốn làm chuyện vui rồi, nghe nói Cao thiếu gia muốn thành hôn, nhà gái chính là Tô Nguyên Xuân. Nàng nhíu mi, nghĩ đến trò khôi hài xảy ra ở đây lần trước, nhớ lại tình hình lần đó của Tô Nguyên Xuân rõ ràng động thai khí, càng giống như muốn sảy thai. Bây giờ họ sắp thành thân rồi, xem ra lần đó Tô Nguyên Xuân động thai khí thật, mà đứa bé kia chính là của biểu ca nàng ta.
Chờ người nọ đi, Hồng Nương Tử nói với Tiêu Lê Hoa, quả thực Cao thiếu gia muốn kết hôn Tô Nguyên Xuân.
“Ngược lại trời sanh một đôi.”
Hồng Nương Tử cười nói, rõ ràng có chút cười nhạo. Sau đó nàng mới nghĩ đến Tiêu Lê Hoa giống như có chút thù oán dây dưa với Cao gia kia, chỉ có điều nhìn thấy Tiêu Lê Hoa khẽ cười, đã không thèm để ý rồi.
Tiêu Lê Hoa cũng cười, cười họ Cao kia cưới Tô Nguyên Xuân, sau này gia đình sẽ không yên, hơn nữa danh tiếng cũng thúi. Chỉ có điều nàng không quá để ý chuyện này, mua xong đồ đạc rồi đi luôn.Vợ chồng hai người lại đi mua đồ ăn và đồ dùng, sau đó mới đi về nhà.
Đến bên ngoài trấn, Tạ Hữu Thuận lấy ra một vật từ trong ngực giao cho Tiêu Lê Hoa. Tiêu Lê Hoa thấy là một bao vải dài mảnh, nghĩ thầm đây là cái gì ah, đợi nàng vừa mở ra nhìn, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Đó là hai cái trâm cài tóc, một cái trâm cài hoa rực rỡ, phía trên trâm cài là hai con bướm làm bằng vàng, bên trên còn khảm ngọc màu hồng phấn. Một cái khác là trâm bạc, phía trên là mấy đóa hoa tơ vàng quấn quanh, giữa hoa có trân châu trắng, nhìn qua hết sức lịch sự tao nhã.
“Trước kia ta nghĩ tới nếu ở riêng rồi, phải mua cho nàng đồ trang sức nàng muốn, chỉ có điều khi ra ở riêng chúng ta ngay cả phòng ở cũng là vay tiền mua nên ta nghĩ đợi sau này. Hiện tại cuộc sống chúng ta khá giả rồi, trong tay lại có bạc. Nàng có thể mua những thứ mình muốn. Chỉ có điều ta chỉ mua được cái trâm bạc này.”
Mặt Tạ Hữu Thuận hơi đỏ, nhớ lại tất cả bạc trong nhà đều do nương tử tìm cách kiếm ra được, bản thân mình thật có chút vô dụng, chỉ có thể mua cho nàng trâm bạc.
Trong lòng Tiêu Lê Hoa có chút cảm động, đeo trâm bạc kia trên đầu, hỏi hắn: “Nhìn đẹp không?”
“Đẹp mắt.”
Tạ Hữu Thuận gật đầu, Tiêu Lê Hoa lớn lên cũng không khó coi, chỉ cần không hếch mũi trợn mắt cũng coi như dịu dàng thanh tú, như bây giờ nhẹ nhàng cười nhìn về phía hắn, hắn cảm thấy nhìn nàng rất xinh.
Tiêu Lê Hoa nói: “Ta thích trâm bạc này hơn.” Đây là tâm ý của Tạ Hữu Thuận, người nam nhân này không hề vô dụng, hắn rất có khả năng, lại có phần tâm ý này, nàng rất thõa mãn, thử nghĩ sống cùng nam nhân như thế sẽ rất hạnh phúc.
Tạ Hữu Thuận nghe vậy trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Sau này ta nhất định sẽ cố gắng cho các ngươi trôi qua ngày thật tốt. Mua cho nàng càng nhiều đồ trang sức hơn nữa.”
Tiêu Lê Hoa gật đầu, nàng nghĩ cho dù mình không kiếm được tiền bạc, Tạ Hữu Thuận cũng sẽ mua cho nàng càng nhiều đồ trang sức nữa. Phong cảnh ven đường rất tốt, có không ít hoa dại, trong không khí thoang thoảng mùi hoa, Tiêu Lê Hoa nhìn Tạ Hữu Thuận đang ngây ngô cười khúc khích, nghiêng người lại gần hôn má hắn một cái.
Mặt Tạ Hữu Thuận thoáng cái đỏ lên, thành thân những năm này, Tiêu Lê Hoa còn chưa từng thân cận với hắn như vậy. Hắn nghĩ đến kể từ sau khi nương tử té đập đầu lại nói muốn ở chung với hắn, vậy có lẽ lần này nàng hôn hắn là có ý nàng đã tiếp nhận hắn, nguyện ý làm vợ của hắn rồi hả?
Tiêu Lê Hoa thấy ánh mắt của Tạ Hữu Thuận nhìn nàng sáng ngời, hỏi nàng có phải có thể hay không, nàng cảm thấy khó xử, chỉ có điều vẫn gật đầu. Nếu đây là một người nam nhân tốt, bọn họ lại có hai đứa con trai, vậy cứ như thế đi.
Tạ Hữu Thuận cao hứng vung roi đuổi xe trâu đi nhanh hơn, xe trâu cứ thế chạy một đường đầy bụi, Tiêu Lê Hoa nhìn bộ dáng cao hứng nhiệt tình kia của hắn cũng cười.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nam chính không dễ viết lắm, hi vọng đừng cho rằng hắn vô dụng. Nam chính chỉ cần trung thực là tốt rồi. Sau đó khi nữ chính muốn làm gì chuyện thì toàn lực ủng hộ, lúc nữ chính gặp phải phiền toái che chở nàng ở phía sau là tốt rồi. Chúng ta vẫnnên giao việc kiếm tiền cho nữ chính nha, nàng là cô gái xuyên qua, tiền dễ kiếm ~~~