Buổi tối nhà nông thường ngủ rất sớm, một là vì đốt đèn dầu, hai là vì mệt mỏi sau một ngày làm việc nên cũng muốn nghỉ ngơi sớm, hơn nữa sáng ngày hôm sau còn phải thức dậy sớm.
Người nhà nông chính là như vậy, mặc kệ ngày hôm sau có việc hay không, đều là trời vừa sáng đã dậy rồi, ngoài đồng có việc thì ra đồng, nếu không có việc thì sẽ dọn dẹp trong nhà sạch sẽ, dậy trễ sẽ bị mọi người nói thành người lười, nói thành không biết sống sẽ bị người ta thấy chướng mắt, nếu nam nữ kia còn chưa có thành thân, nữ sẽ khó tìm được nhà chồng, nam sẽ không cưới được vợ tốt.
Thạch Đầu Mộc Đầu rất nhanh liền mệt nhọc, ngồi ở bên cạnh cha mẹ ngáp liên tục, mắt díp lại nhưng lại không chịu đi ngủ.
Tiêu Lê Hoa trải chăn cho bọn chúng xong rồi, lại để cho bọn chúng đi ngủ.
Thạch Đầu nói: “Mẹ, con muốn nghe mẹ kể chuyện Tề Thiên đại thánh.”
Mộc Đầu cũng nháy mắt nhìn xem, vừa nghe đến kể chuyện xưa lại nhao lên.
Tiêu Lê Hoa để cho hai đứa nằm xuống, cười nói: “Được, các con nằm xong, mẹ sẽ kể chuyện xưa cho các con. Các con chờ mẹ đem đệm giường trải xong đã, chúng ta cùng nằm chung nhé!”
Lúc này Tạ Hữu Thuận đã trải đệm giường xong, thấy Tiêu Lê Hoa đem áo ngoài cởi ra, nằm ở giữa hai hài tử, dùng một cái chăn mỏng đắp lên mình, sau đó kể chuyện xưa cho bọn nhỏ.
Tạ Hữu Thuận cũng cởi quần áo ra, tắt đèn, nằm ở trên giường gạch trợn tròn mắt nghe tiếng nói của Tiêu Lê Hoa vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng kể câu chuyện hắn chưa từng nghe qua, giọng nói của nàng thật hay, so với giọng nói của tất cả nữ nhân hắn từng nghe qua đều êm tai hơn, hóa ra thời điểm nàng không náo giọng nói là như thế này đấy. Hơn nữa nàng kể chuyện xưa giảng dạy cũng hay, câu chuyện sinh động như vậy lại từ trong miệng nàng lưu loát nói ra, nay cả nói lắp cũng không có, so với chuyện hắn nghe được từ thuyết thư tiên sinh kể hay hơn nhiều. Nghe âm thanh như vậy, hắn cảm thấy trong lòng tựa như có cái gì cào nhẹ lấy, cảm giác rất thoải mái.
Tiêu Lê Hoa mới kể được một nửa, đã nghe tiếng hít thở đều của hai hài tử biết rõ bọn chúng đều đã ngủ rồi, đắp kín chăn mền trên người bọn chúng, sau đó nàng đem thân thể đang nằm nghiêng một chỗ quay lại, kết quả là nằm thời gian dài bị tê, trong miệng phát ra một tiếng than nhẹ.
“Làm sao vậy?”
Tạ Hữu Thuận còn chưa ngủ, nghe thấy âm thanh không đúng liền hỏi, vươn tay ra bắt lấy tay Tiêu Lê Hoa, cảm giác tim như bị cái gì nắm lấy vững vàng không có buông tay ra.
Tiêu Lê Hoa cười nói: “Không có việc gì, chỉ là nằm nghiêng lâu có chút tê cứng, nằm một chút là tốt rồi.”
Sau đó hai người đều không nói, Tiêu Lê Hoa muốn rút tay ra, nhưng không có thành công, nàng cũng không có động, nghe tiếng Tạ Hữu Thuận hít thở, tim đập như trống trong lòng ngực, nàng cũng định làm Tiêu Lê Hoa rồi, cũng biết Tiêu Lê Hoa là phụ nữ có chồng, đều có hai hài tử rồi, nhất định sẽ làm cái chuyện kia, lại nói thời điểm nàng làm Tiêu Lê cũng không phải là không có trải qua chuyện này, nên đối với việc này cũng không sợ hãi. Tạ Hữu Thuận là nam nhân không tệ, theo lý là có thể tiếp nhận, nàng nghĩ đến Tạ Hữu Thuận nếu thật sự muốn, nàng cũng sẽ không cự tuyệt, chỉ là có đôi khi nghĩ thì dễ dàng, thật sự gặp phải vẫn có chút khẩn trương.
Tạ Hữu Thuận cảm giác được Tiêu Lê Hoa muốn rút tay về, trong lòng có chút phức tạp, lúc trước hắn lấy Tiêu Lê Hoa, Tiêu Lê Hoa cũng không muốn gần gũi hắn. Hắn cũng không thích Tiêu Lê Hoa, nhưng đó là vợ hắn, Tiêu Lê Hoa giày vò như vậy, hắn không đánh nàng cũng không mắng nàng, nhưng đôi khi trong lòng có đôi chút ức khí, cũng có thể xuống tay, ngẫm lại cưới vợ không tốt, dù sao cũng phải sanh con, hài tử chính là chỗ dựa của hắn, cứ đần độn, u mê như vậy mà có hai đứa bé.
Hiện tại Tiêu Lê Hoa không giống như trước rồi, Tạ Hữu Thuận phát hiện mình thực yêu thích người vợ hiện tại, bởi vì trong lòng để ý, dù là trong nội tâm còn muốn, thấy nàng không muốn nên cũng không hạ thủ, cho nên hắn chỉ nắm chặt tay của nàng.
Tiêu Lê Hoa đợi cả buổi không thấy Tạ Hữu Thuận có động tác gì, nhẹ giọng hỏi: “Chàng ngủ rồi?”
“Không có, ta đang nghĩ có phải muội còn không muốn cùng ta làm chuyện kia.”
“Chàng nói cái gì đấy…” Tiêu Lê Hoa có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tạ Hữu Thuận lại nói thẳng ra lời này, mặt nàng có chút nóng lên, lại muốn rút tay lại nhưng vẫn không có thành công.
“Ta chỉ là trên đầu bị thương chưa khỏe… Đương nhiên, ta và chàng tuy đã sống chung những năm qua, nhưng mà những năm này vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ, thoáng cái thân mật… trong lòng có chút không được tự nhiên. Ta có chút khẩn trương, nhưng nếu chàng cho ta một chút thời gian, qua một thời gian ngắn là tốt rồi, chúng ta ở chung nhiều hơn một chút, ta nhất định có thể tự nhiên mà tiếp nhận chàng. Kỳ thật ta không ghét chàng, chàng rất tốt.”
Tiêu Lê Hoa nói một hơi xong, không biết Tạ Hữu Thuận có đáp ứng cho nàng thời gian không, nàng nghĩ không phải có câu kết hôn trước yêu đương sau sao? Bọn họ cũng nên nói chuyện yêu đương. Nếu Tạ Hữu Thuận không có để ý cảm giác của nàng, nàng cũng sẽ không cự tuyệt hắn, nhưng bây giờ hắn hỏi nàng, nàng cũng muốn tranh thủ một ít thời gian cho bản thân. Cho dù đời trước bị chồng trước tổn thương nên đối với tình yêu không quá nóng bỏng rồi, nàng cũng muốn cùng với trượng phu này quen thuộc thân thiết rồi mới quan hệ thân mật.
Tạ Hữu Thuận nghe Tiêu Lê Hoa nói ban đầu còn có chút sa sút, đợi nghe đến câu cuối cùng kia, hắn liền cao hứng trở lại, vợ nói không ghét hắn, còn nói mình rất tốt.
“Vậy chúng ta cứ từ từ ở chung một thời gian ngắn.”
Tạ Hữu Thuận nghĩ trong khoảng thời gian này mình đối với vợ tốt hơn một chút, đem tình cảm bồi dưỡng tốt rồi, sau đó làm tiếp chuyện cuối cùng kia, nghĩ đến chuyện kia, phía dưới Tạ Hữu Thuận đã xìu xuống rồi lại có phản ứng đi lên. Hắn cố gắng điều hòa khí tức, thật đúng là chịu tội, trước kia cũng không có như vậy, xem ra vì vợ thay đổi tốt hơn hắn mới có hào hứng, chỉ tiếc vợ thay đổi tốt hơn, hắn cũng không thể đối với nàng như trước rồi.
Tiêu Lê Hoa nghe được Tạ Hữu Thuận đồng ý, tâm treo cao rốt cục cũng buông xuống.
“Ngủ đi.” Tạ Hữu Thuận nằm cạnh, duỗi tay ra ôm lấy Tiêu Lê Hoa, nắm thật chặt sau đó không buông ra.
Tiêu Lê Hoa cũng không có cự tuyệt hắn thân cận, hai mắt nhắm lại, lập tức ngủ rồi.
Một đêm này Tiêu Lê Hoa ngủ đặc biệt ngon, thế nên sáng sớm tỉnh lại phát hiện ngoài trời đã sáng rỡ, nàng đứng lên xem xét, chẳng những Tạ Hữu Thuận đã dậy, mà ngay cả hai đứa con trai đều không thấy bóng dáng, ngẫm lại mình chắc là ngủ say như chết rồi. Đoán chừng lúc trước luôn lo lắng Tạ Hữu Thuận làm cái gì với nàng cho nên ngủ nông,vừa nghe hắn cam đoan đã để tâm xuống mà ngủ như chết rồi.
Tiêu Lê Hoa bắt đầu mặc quần áo tử tế, gấp chăn mền xong, sau đó đi giày xuống đất, trước tiên ở tiền viện tìm hai hài tử,thấy cửa lớn vẫn đóng, biết rõ bọn chúng không có đi ra ngoài, lại về phía hậu viện tìm, quả nhiên thấy hai cái bóng nhỏ ngồi xổm trước chuồng gà, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bốn con gà, bốn con gà dưới cái nhìn chăm chăm kia đặc biệt yên tĩnh, một bộ như lâm đại địch, làm Tiêu Lê Hoa cười thật to.
“Thạch Đầu, Mộc Đầu, đừng có nhìn chằm chằm mấy con gà kia, cứ nhìn chằm chằm, chúng lại sợ không dám đẻ trứng đấy.”
“Mẹ, mẹ dậy rồi!”
“Me, chờ nhặt trứng!”
Hai hài tử toàn bộ đều chạy đến bên cạnh Tiêu Lê Hoa, hài tử chính là như vậy, lúc trước nếu cha mẹ không tốt, chỉ cần đối tốt với bọn chúng, bọn chúng lập tức thân cận. Hiện tại bọn chúng đối với Tiêu Lê Hoa rất dễ thân cận, một đứa lôi kéo y phục của nàng, một đứa trực tiếp nhào vào trên người nàng, ôm nàng.
Tiêu Lê Hoa cúi đầu xuống hôn mỗi đứa một cái nói:” Đợi khi nào nghe thấy chúng kêu cục tác cục tác thì các con lại đi xem, đẻ xong trứng gà cũng giống như đánh thắng trận vậy. Các con cứ nhìn chằm chằm vào chúng, chúng nó làm gì có tâm tư chiến đấu, toàn bộ coi các con là địch nhân rồi. Dù là nhìn chằm chằm cũng phải ẩn núp đi a.”
Hai đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, một bộ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Tiêu Lê Hoa lại hôn hai nhóc mấy cái. Nghe nói hai nhóc đói bụng, nàng đi đến phòng bếp nhìn thấy còn không ít sủi cảo, liền hâm nóng lên một chút, giữ lại một nửa, một nửa khác làm thành súp sủi cảo, đem sủi cảo cho hai hài tử, nàng uống một ít súp, đem phần còn lại đổ vào trong chén, bỏ vào trong giỏ xách, chuẩn bị đi ra đồng.
Ngày hôm qua nói muốn đi theo ra đồng một lúc, kết quả đã dậy muộn, hiện tại thuận tiện đưa cơm cho Tạ Hữu Thuận, lại giúp đỡ một chút. Hai hài tử tất nhiên cũng đi theo cùng. Mẫu tử ba người khóa cửa liền đi ra ngoài.
Tạ gia nhà cũ bây giờ ở phía tây của thôn, bọn họ lại ở phía đông thôn, phải đi qua toàn bộ thôn, dọc theo đường này Tiêu Lê Hoa nhìn thấy người liền cười cười, trong trí nhớ nếu có quen biết, cảm thấy không sai sẽ kêu lên một tiếng, nhân phẩm tốt thì không cần nói. Người trong thôn thấy nàng đều nghĩ, đứa con dâu thứ tư của Tạ gia này thật sự đại nạn không chết còn thay đổi tính tình, khó trách mọi người đều nói nàng bị quỷ nhập vào người. Có điều bây giờ nhìn nàng thấy người thì chào hỏi, nhận ra không ít người, cái này không phải quỷ nhập vào người, là quỷ sao có thể rõ ràng minh bạch như vậy. Có người tốt tính nhìn trên mặt nàng tươi cười, gọi người cũng ngọt liền nói chuyện cùng nàng.
Tiêu Lê Hoa nói chuyện rất thân thiện, lại hết sức làm cho chính mình dung nhập vào một ít tính cách của Tiểu Lê Hoa, để cho người ta cho rằng Tiêu Lê Hoa thay đổi tính tình.
Có người lanh mồm lanh miệng sẽ đem chuyện nàng bị quỷ nhập vào người nói ra.
Tiêu Lê Hoa cười nói: “Ta không phải quỷ nhập vào người. Chỉ là vừa từ cõi chết bái kiến Diêm Vương trở về, sợ quá rồi nên muốn sống thật tốt. Kết quả này liền có người nói xấu rồi. Ta cũng biết là ai nói, ta chỉ vì nhìn mặt mũi Lý gia mới không muốn đi gây chuyện thôi, nếu không chỉ việc làm đầu ta bị thương này ta sẽ không để yên cho nàng ta. Thật sự là không muốn cho người khác tốt mà, ra tay ác như vậy, đây là trách ta không chết đi, nên muốn để cho người khác hạ thủ hại ta lần nữa. Loại người này về sau các ngươi hãy cách xa một chút, nếu không cẩn thận cũng bị nàng lấy dao đâm sau lưng.”
Tiêu Lê Hoa biết là Dương Thủy Đào truyền những lời đồn đãi này cho nàng rồi, trong lòng nghĩ nữ nhân này thật sự là làm cho người ta khó chịu.
Nhìn Tiêu Lê Hoa rời đi, những nữ nhân kia nói, Tiêu Lê Hoa quả nhiên chính là Tiêu Lê Hoa, vẫn rất llợi hại, hơn nữa từ trong lời nàng nói biết rõ nàng đoán được là con dâu thứ hai của thôn trưởng nói xấu sau lưng nàng. Nghĩ lại Dương Thủy Đào cũng quá đáng, suýt nữa đã hại chết người ta, giờ lại nói người ta bị quỷ nhập vào người, quả thực là không muốn người ta sống tốt a.
Có người nói có lẽ không phải Dương Thủy Đào truyền lời…, sau đó đã có người nói là nghe được Dương Thủy Đào giặt quần áo ở bờ sông đã từng nói qua Tiêu Lê Hoa bị quỷ nhập vào người. Mà người nói lời này trước hết lại là Chu đại tẩu, đó là người có quan hệ tốt với Dương Thủy Đào, cho nên việc này xem ra có liên quan tới Dương Thủy Đào thật rồi.
Rất nhanh trong thôn lại truyền ra, nói Tiêu Lê Hoa biết là Dương Thủy Đào nói xấu nàng, chỉ là không thèm so đo với nàng ta thôi..
Sau khi Dương Thủy Đào nghe nói vậy, tức giận đến mặt thoạt đỏ thoạt trắng, còn bị đại tẩu Dương thị nói cho cha chồng biết, khiến cha chồng quở trách nàng một trận. Nàng càng chán ghét Tiêu Lê Hoa rồi.
Tiêu Lê hoa ra đồng, nhìn một mảng lớn lúa mạch trên đồng, rất xa đã nhìn thấy thân ảnh của Tạ Hữu Thuận, Thạch Đầu cùng Mộc Đầu lớn tiếng gọi cha, chẳng những Tạ Hữu Thuận xoay người lại mà có không ít mọi người cũng xoay người lại.