“Tô Nguyên Xuân! Nữ nhân không có đầu óc giống như ngươi dù lớn lên có cao như đại thụ trăm mét thì thế nào? Ta sẽ không so đo với ngươi, so đo cùng với ngươi cũng lộ ra ta không có đầu óc, quá mất mặt. Ngọc Lan, chúng ta đi.”
Một giọng nói chậm rãi vang lên, sau đó thì nghe thấy một giọng nói thanh thúy kêu: “Nhường một chút, nhường một chút, tiểu thư của chúng ta muốn đi ra ngoài.”
Tạ Hữu Thuận chưa kịp tới và lôi Tiêu Lê Hoa đi, bởi vì đằng sau đã lách vào không ít người, mấy người bọn họ lại mang theo hài tử nên không dễ dàng chen ra, mà lúc này tiếng nói thanh thúy kia vừa vang lên, người xem náo nhiệt lại nhường ra một đường, đám người Tiêu Lê Hoa vừa vặn ở ngay bên cạnh con đường này, có thể thấy rõ ràng người bên trong đang đi tới.
Tiêu Lê Hoa thấy cô nương tên Tiêu Tử Y này xem ra rất có thân phận a, nếu không sao nha hoàn của nàng chỉ nói mấy câu có thể khiến cho những người này nhường đường chứ? Nghĩ kỹ ngữ điệu cùng với lời nàng nói kia, là cô nương có đầu óc, so với cô nương Tô Nguyên Xuân ở trên đường chanh chua cười nhạo người khác kia mạnh hơn nhiều lắm.
Lúc này thời điểm nhìn thấy hai cô nương đi tới, cô nương đi phía trước vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, trên đầu chỉ cắm một cái trâm kim ngọc đơn giản, trên người mặc bộ quần áo tử y thêu hoa lan, bên dưới là quần trắng, hiện lên vẻ thanh nhã trong sáng, lúc bước đi hiển hiện khí chất tiểu thư khuê các. Đằng sau rõ ràng là nha hoàn, trên mặt có chút tức giận, xem ra là tức giạn cho chủ tử, nàng vì bất bình mà tức giận.
Tiêu Lê Hoa dò xét Tiêu Tử Y, kỳ thật cô nương này cũng không phải quá thấp, hơn nữa bởi vì dáng người cân xứng lộ ra dáng vẻ lung linh hấp dẫn, không biết cô nương Tô Nguyên Xuân kia cao bao nhiêu mà lại lấy loại lý do này để cười nhạo một người. Ánh mắt của nàng không tự chủ được nhìn sang hướng bên kia, vừa vặn có thể thấy được cô nương bên trong.
Cô nương kia lớn lên quả thực cao gầy, dáng người vô cùng tốt, tướng mạo diễm lệ, châu hoàn thúy quấn, đeo khuyên lụa gấm, cơ hồ có thể làm lóa mắt người khác.
Tiêu Lê Hoa vui vẻ trong lòng, nếu so sánh hai cô nương này, cô nương Tiêu Tử Y chính là danh viện nhiều thế hệ, mà Tô Nguyên Xuân chính là nhà giàu mới nổi, hai người đứng chung một chỗ hoàn toàn không thể so sánh, Tiêu Tử Y toàn thắng ah, Tô Nguyên Xuân muốn cùng Tiêu Tử Y đoạt nam nhân, trừ phi nhà nàng gia thế tốt làm cho nam nhân động tâm, hoặc dùng thủ đoạn.
Hiện tại Tô Nguyên Xuân sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên mấy câu kia của Tiêu Tử Y làm cho nàng cảm thấy thật mất mặt, mặc dù nàng muốn lý luận, nhưng kết quả lại phát hiện đám người lúc nãy tụ tập bây giờ lại bắt đầu đem nàng và Tiêu Tử Y tách ra.
“Tránh ra!”
Tô Nguyên Xuân tức giận kêu to, nhìn những nụ cười trên mặt những người này thì cảm thấy như đang cười nhạo nàng, gương mặt kiều diễm cũng có chút vặn vẹo.
Mọi người bắt đầu bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận phản bác, cái gì đường này cũng không phải của nhà ngươi, ngươi muốn đi vào thì đi vào lách được thì đi qua ah, đại cô nương trên đường lại la to như vậy không thấy mất mặt à, dù sao tất cả đều lấy Tô Nguyên Xuân làm đích, lại để cho người xem biết rõ bọn hắn hoàn toàn đứng về phía Tiêu Tử Y.
Tô Nguyên Xuân tức giận mặt đỏ hơn, muốn mắng chửi người rồi lại sợ những người này động tới nàng, nếu như bị những nam nhân này đụng tới, một nữ nhân như nàng sẽ không sống nổi. Đang tức giậm chân, thì thấy Tiêu Lê Hoa, lông mày nhướng lên liền đem toàn bộ cơn giận trút lên người Tiêu Lê Hoa.
“Ngươi không phải nha đầu thô sử câu dẫn biểu ca ta xong, lại câu dẫn dượng ta sao? A! đã lập gia đình rồi à? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tiếp tục đi làm nha hoàn cho nhà người ta để kiếm tiền đồ chứ? Hóa ra là gả cho một thôn phu ah, ngươi cũng biết thân biết phận đấy. Cái dạng mặt hàng gì thì tìm được dạng nam nhân đấy, đừng cả ngày nghĩ đến chuyện muốn trèo lên cây cao biến thành phượng hoàng! Hiện tại ngươi ở nơi này vui cười cái gì? Đều đã làm mẹ người ta rồi, còn nghĩ đến lưng cõng trượng phu đi tìm dượng và biểu ca ta sao? Coi chừng lại bị đánh một trận đấy!”
Tô Nguyên Xuân hổn hển, vì nguôi giận mà nói chuyện cực kỳ chua ngoa, cái cằm dương lên, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Lê Hoa.
Người chung quanh nghe xong lời Tô Nguyên Xuân, lực chú ý lập tức toàn bộ chuyển qua trên người Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Lê Hoa cảm thấy tay Tạ Hữu Thuận cầm chặt hơn, nàng rốt cục hiểu được vì sao vừa rồi hắn muốn kéo nàng đi, cẩn thận nghĩ lại, nguyên lai Tiêu Lê Hoa đi làm nha hoàn cho Cao gia, Tô Nguyên Xuân này là họ hàng của Cao gia, nên nhận biết được mình. Xem ra những năm này Tiêu Lê Hoa thật đúng là không có thay đổi gì, nên người khác liếc một cái đã nhận ra rồi.
“Vị tiểu thư này, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta đã đi Cao gia làm nha hoàn, nhưng ta thề với trời, nếu như ta đã làm chuyện không biết xấu hổ như ngươi nói, thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống. Tuy ta là phụ nhân nông thôn nhưng cũng là nữ nhân biết liêm sỉ, ít nhất ta sẽ không giống như ngươi ở trên đường cái trái một câu phải một câu dẫn, mặt mũi nông dân cũng không phải để cho ngươi lấy ra bôi đen đâu! Nếu làm hại ta bị tướng công nhà ta hiểu lầm, ta sẽ cầm dao găm đi chém ngươi, lại treo cổ ở cửa nhà ngươi, ngươi có tin hay không?”
Tiêu Lê Hoa trừng mắt Tô Nguyên Xuân,đối với chuyện chỉ thiên phát thề nàng hoàn toàn không để ý, dù sao cái người câu dẫn người khác kia cũng không phải nàng, Tiêu Lê Hoa trước kia đã sớm chết rồi, lão thiên gia đánh cũng không đánh đến trên người nàng.
Tô Nguyên Xuân trừng to mắt, nàng không nghĩ tới Tiêu Lê Hoa sẽ nói như vậy, liền chỉ vào Tiêu Lê Hoa nói: “Ngươi còn nói dối! Ngươi thật không sợ thiên lôi đánh xuống?”
“Đánh cũng là đánh ngươi!”
Tiêu Lê Hoa nghĩ không thể để cho chuyện tốt Tiêu Lê Hoa kia làm trút lên đầu nàng, dù sao trong trí nhớ nguyên chủ cũng chỉ là ở trước mặt lão gia thiếu gia kia lung lay mấy cái, không có làm hành động gì quá mức, nàng chết không thừa nhận, chỉ nói là bị oan uổng, như vậy mới có thể vãn hồi thanh danh của nàng!
Tiêu Lê Hoa đối với Cao gia kia càng không có cảm tình gì, trải qua một phát kích thích như vậy, ngược lại làm cho nàng càng nhớ tới nhiều chuyện hơn nữa, Tiêu Lê Hoa trước kia tuy có ham hư vinh, nhưng cái trận đòn kia thật sự bị đánh rất oan.
Tô Nguyên Xuân chỉ thẳng vào Tiêu Lê Hoa run rẩy, một thôn phụ nho nhỏ cũng dám khi dễ cmình như vậy, thật sự là không có thiên lý.
Lúc này Thạch Đầu lớn tiếng kêu lên: “Không cho phép ngươi khi dễ mẹ ta! Mẹ ta là người tốt!”
“Người tốt! Mẹ ta tốt! ” Mộc Đầu cũng kêu lên.
Trong lòng Tiêu Lê Hoa vui vẻ, có nhi tử thật tốt, đúng lúc này còn biết rõ che chở cho mẹ mình ah!
Tạ Hữu Thuận kéo Tiêu Lê Hoa ra phía sau, nói với Tô Nguyên Xuân: “Phẩm hạnh của nương tử ta, ta biết rõ, cô nương không nên nói ẩu nói bừa, mặc dù chúng ta chỉ là nông dân, những cũng biết không thể để cho người khác tùy tiện giội nước bẩn lên người mình. Ta nghĩ, dượng và biểu ca cô mà đến cũng sẽ cho rằng cô không đúng!”
Sắc mặt Tô Nguyên Xuân trắng bệch, nàng biết rõ nếu để dượng và biểu ca biết rõ nàng đắc tội Tiêu Tử Y xong, lại chọc tới một nhà này, nhất định sễ không vui, dù là dì cũng sẽ không vui vẻ. Bên cạnh có người vừa nói giống như ở đằng kia nhìn thấy Cao công tử, sẽ đem hắn kêu đến hỏi một chút, chứng minh thanh bạch của Tiêu Lê Hoa. Tô Nguyên Xuân nghe xong lập tức mang theo nha hoàn bên người bỏ đi. Bởi vậy người vây xem càng thêm cho rằng nàng nói bậy.
Chờ mọi người tản đi, hai người ở trên quán rượu lầu hai mới trở về bên cạnh cái bàn, nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, liền có chút lắc đầu cười nhạo.
“Cao gia này thật đáng thương, có một họ hàng như vậy, thật sự là ném mặt mũi của bọn hắn. Nếu ta có một biểu muội thế, đã sớm núp xa xa.”
Một người nam nhân mặc áo xanh cười nói, đôi mắt dài nhỏ liếc nhìn nam nhân áo đen đối diện nói: “Ta thấy tiểu thư Tiêu gia kia không tệ, cùng ngươi thật sự là trời đất tạo nên một đôi. Ngươi không phải vẫn muốn tìm một người có thể giúp ngươi quản đám nữ tử bên trong nhà sao? Ta thấy nàng không tệ a. Như thế nào? Động tâm không vậy? Nếu động tâm sẽ phải nhanh lên một chút, đừng để cho một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu của Cao gia kia. Vậy thì rất đáng tiếc lắm”
Nam tử áo đen nhìn hắn một cái nói: “Là ngươi có ý đúng không? Đừng kéo đến trên đầu của ta.”
“Vậy ngươi nhìn chăm chú như vậy để làm cái gì? Đừng nói với ta ngươi đang nhìn biểu muội Cao gia kia đó, đáng sợ quá!”
“Ăn vẫn không thể làm ngươi câm miệng.”
Nam tử áo đen trừng mắt liếc đối phương, vừa chậm rãi nói: “Cái thôn phụ kia quả thực năm đó có hành động câu dẫn.”
“Làm sao ngươi biết?” Thanh y nam tử tò mò hỏi, “Chẳng lẽ thời điểm đó ngươi ở tại Cao gia nhìn thấy qua? Lá gan thôn phụ này cũng khá lớn đấy, rõ ràng có lại dám phát thề độc như vậy, không sợ thực sự bị sét đánh sao?”
“Thôn phụ hương dã, dám làm loại hành động này, còn sợ Thượng Thiên trừng phạt sao?” Nam tử áo đen cười nhạo nói, nhớ lại năm đó thôn phụ kia xác thực từng có hành động này, nhưng chỉ bị lợi dụng a, cuối cùng lại bị đánh đuổi ra ngoài, quả thật đáng đời. Hiện tại nàng chết không thừa nhân, thật ra khiến Cao gia gánh trên lưng thanh danh oan uổng người khác, đối với nàng mới có lợi, đối với mình giống như cũng có một ít chỗ tốt.
Tiêu Lê Hoa không biết vừa rồi trên lầu có một người biết rõ sự tình năm đó, nếu có biết nàng cũng sẽ không để ý tới, nàng chỉ mong qua cuộc sống gia đình yên ổn.
Trương Liên Hương lôi kéo tay nàng an ủi, lúc này nàng mới biết sự thật hóa ra Tiêu Lê Hoa bị người ta oan uổng, khó trách những năm này nàng có bộ dạng như vậy, là nữ tử mà bị oan uổng thế đều không chịu được, người nhát gan sợ hãi từ nay về sau sẽ bị người xem thường, tính tình cương liệt thì như Tiêu Lê Hoa, có người tính tình còn thay đổi lớn, thậm chí là tìm chết a!
Tiêu Lê Hoa cười nói đều đã qua, về sau không nhắc tới chuyện này nữa.
Trải qua việc này cũng không tiếp tục dạo phố nữa, mấy người liền đi về hướng cửa trấn, chuẩn bị ngồi xe trâu về thôn.
Trở về nhà, Tiêu Lê Hoa làm cơm, một nhà bốn người ăn xong, Tạ Hữu Thuận lại tiếp tục ra sau viện làm việc, hai hài tử cũng đi theo chơi trong chốc lát, sau đó trở về ngủ. Tiêu Lê Hoa thì ở trong phòng may vá quần áo, Tiêu Lê Hoa trước kia quả thật rất lười, một kim một chỉ đều bất động. Quần áo của Tạ Hữu Thuận và hai hài tử đều có chỗ rách, nàng muốn bắt đầu may vá thật đúng là một đại công trình, chỉ có thể vá từng chút thôi.
“Sang đây xem xem nhà xí ta tu sửa có được hay không, không được thì sửa lại.”
Tạ Hữu Thuận nói với Tiêu Lê Hoa, nhìn Tiêu Lê Hoa ngồi trên giường gạch mau y phục, hai hài tử ngủ một bên, hắn cảm thấy trong lòng như được rót nước ấm vào vậy.
Tiêu Lê Hoa từ trên giường gạch đi xuống, nói: “Không có việc gì, buổi tối ngủ sớm, giữa trưa không cần ngủ.”
Tạ Hữu Thuận rất thông minh, Tiêu Lê Hoa chỉ là hình dung thoáng một chút, hắn đã đem nhà xí tu sửa vô cùng tốt, Tiêu Lê Hoa rất hài lòng, nghĩ đến rốt cục có thể giải quyết vấn đề vệ sinh sạch sẽ trước rồi, nàng thật vui vẻ, trên mặt tất cả đều là nụ cười.
“Về sau gặp người Cao gia, nếu ta không ở bên cạnh nàng, nàng hãy tránh đi một chút, những người kia không dễ chọc, đừng có để bị chịu thiệt rồi.” Tạ Hữu Thuận nói với Tiêu Lê Hoa, hắn mặc kệ trước kia Tiêu Lê Hoa có phải thật sự đã làm chuyện kia hay không, nhìn Tiêu Lê Hoa hiện tại, hắn đều không để ý.
“Đã biết, ta cũng không muốn gặp bọn hắn, chúng ta tự trải qua cuộc sống của mình.”
Tiêu Lê Hoa biết rõ Tạ Hữu Thuận vì tốt cho nàng, trong lòng nghĩ người nam nhân này rất đáng tin cậy, về sau cứ như vậy mà sống là tốt rồi, Cao gia gì đó nàng mới không muốn gặp lại, tốt nhất cả đời không nên xuất hiện trước mặt nàng.