Lâm Dĩ Hiên rúc vào ngực phu quân, nhẹ nhàng nói: “Huynh trưởng của Vương đại nhân hình như có quan hệ không tồi với thông phán Tế Nam, thông phán Tế Nam là thông gia với Sử ti Muối vận.”
“Hử?” Lê Diệu Nam nhíu mày, cúi đầu nhìn người trong ngực.
Lâm Dĩ Hiên dừng một chút, ngẩng đầu gợi lên một tia cười nhạt: “Sử ti Muối vận Sơn Đông, lão sư ở thư viện Minh Vi, phu quân có thể nhắc nhở Thái tử một tiếng.”
Lê Diệu Nam vỗ vỗ vai y, bắt đầu suy tư, hắn tin tưởng phu lang tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói lời này. Những ngày trong triều gần đây, hắn có thể sờ thấu bảy tám tầng quan hệ của mọi người, thư viện Minh Vi luôn là nơi đảng tranh, nếu hắn nhớ không sai tổ phụ của Phạm Bằng Dực hình như là viện trưởng của thư viện Minh Vi.
Lâm Dĩ Hiên thấy phu quân hiểu được, hai mắt hơi tối lại, tiếp tục nói: “Năm trước ngân lượng giúp nạn thiên tai thiếu bảy tám mươi vạn, vào túi Thái tử tựa hồ chỉ có mười hai mươi vạn, làm chút động tác là có thể xoá sạch dấu vết.”
Lê Diệu Nam chấn động, thậm chí có chút phẫn nộ, không biết là vì dân chúng hay vì những kẻ làm quan mà lòng tham vô đáy như vậy: “Sao ngươi biết được?”
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười: “Ngươi quên trên đường chúng ta vào kinh có đi qua Sơn Đông sao? Việc này dân chúng địa phương ai chẳng biết, chẳng qua không rơi vào tai Hoàng Thượng.”
Lê Diệu Nam cẩn thận nhớ lại, quả thật không nhớ rõ còn có chuyện này, hỏi ngược lại: “Còn năm sáu mươi vạn lượng đi đâu?”
Khoé môi Lâm Dĩ Hiên hiện lên một tia cười lạnh: “Quan lại bao che cho nhau, một nửa vào túi quan viên, một nửa vào túi Lục hoàng tử.”
Lê Diệu Nam bừng tỉnh đại ngộ, một nhà Vương đại nhân thì ra chỉ là cỏ đầu tường. Không hỏi phu lang sao y có thể biết được những chuyện như vậy, phu lang có bí mật của mình, hắn vẫn luôn rõ ràng, hắn cũng có bí mật của mình. Hắn cảm thấy này chỉ là việc nhỏ, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ, không cần tính toán chi li, mọi chuyện đều phải rõ ràng.
Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng nở nụ cười, vốn y chỉ tính âm thầm cho Lục hoàng tử ăn mệt một chút, đâm gã một phen coi như xong, dù sao thực lực của hai người cách nhau rất xa, y không nắm chắc liệu mình có thể khiến phái Lục hoàng tử chịu tổn thất nghiêm trọng mà không bị lộ hay không. Nhưng hiện tại, Lục hoàng tử thành công chọc giận y, thù hận kiếp trước lẫn kiếp này nhân tiện đồng thời báo, cũng là lúc nên cho người ngoài xinh đẹp, miễn cho có người đánh chủ ý phu quân.
Hai người thương lượng đối sách một lúc, sắc trời từ từ sáng hơn, Xuân Tiêm vội vã thông báo biểu thiếu gia đến.
Lê Diệu Nam hơi ngẩn ra, xem ra đêm qua sau khi mình đi quả thật có việc phát sinh, nếu không biếu ca cũng không vội vã tiến đến như vậy.
Rửa mặt chải đầu một phen, đặt phu lang trên giường: “Ngươi ngủ đi, mọi chuyện ta sẽ xử lý.”
Lâm Dĩ Hiên không chịu, quật cường nhìn hắn: “Ta cũng muốn biết.” Có người tính kế trượng phu, y sao có thể không tìm hiểu rõ ràng, Trương Khải Hiền tới đúng lúc.
Lê Diệu Nam bất đắc dĩ, ôm y một cái: “Ngoan, sau đó phu quân sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại ngoan ngoãn nghỉ ngơi được không?”
Lâm Dĩ Hiên bĩu môi, thân thể y quả thật không thoải mái nhưng không nghiêm trọng như vậy, vừa rồi giả vờ nhiều quá, hiện tại lấy đá đập chân mình, khuôn mặt nhỏ ảo não đến đủ mọi màu sắc.
Lê Diệu Nam buồn cười, dỗ tốt tiểu phu lang của mình rồi mới xoay người đi đến phòng khách tiền viện. Trương Khải Hiền khó có khi biểu hiện sốt ruột, đi qua đi lại trong phòng, vừa thấy Lê Diệu Nam lập tức nổi giận: “Sao giờ ngươi mới đến!”
Lê Diệu Nam nhướn mày mỉm cười, chậm rãi nói: “Biểu ca sáng sớm đã đến là có chuyện gì quan trọng?”
Trương Khải Hiền tức đến ngã ngửa, đúng là Hoàng đế không vội Thái giám đã gấp, thấy bộ dáng tiểu biểu đệ không nhanh không chậm, trong lòng hắn ta lại tức: “Còn không phải vì ngươi.”
Lê Diệu Nam thuận tay đẩy bát trà đến trước mặt hắn ta, cười nói: “Biểu ca xin bớt giận, chậm rãi nói.”
Trương Khải Hiền không biết làm sao, vừa tức vừa hận nhưng lại không thể thật sự buông tay mặc kệ, rõ ràng lười nhìn hắn, lập tức kể lại chuyện bắt gian tối hôm qua.
Lê Diệu Nam nghe xong, trầm mặc nửa ngày: “Biểu ca có thể kể lại kỹ càng tỉ mỉ hơn được không?”
Trương Khải Hiền trừng lớn mắt, tức giận đến tâm can dạ dày đau, hắn ta đã nói đến miệng khô lưỡi khô, còn muốn kỹ càng tỉ mỉ thế nào nữa?
Lê Diệu Nam nhíu mày suy nghĩ, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Tất cả các chi tiết, ta muốn biết tất cả các chi tiết.”
Trương Khải Hiền thấy sắc mặt biểu đệ thận trọng, ừng ực uống trà, lại kể lại một lần, bao gồm cả ai nói cái gì, thấy cái gì, kể đến từng chi tiết.
Lê Diệu Nam gợi lên khoé môi, trong lòng nhanh chóng vạch đối sách, quả nhiên là chi tiết quyết định mấu chốt.
Trương Khải Hiền hơi thả lỏng, hắn ta biết biểu đệ linh mẫn, xem ra chỉ sợ là đã có chủ ý: “Biểu đệ có nghĩ ra biện pháp gì không?” Phá huỷ danh tiết công tử nhà người ta, bản thân hắn ta cho rằng nạp cái tiểu thiếp về cũng không ngại, chẳng qua bị người tính kế thì không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Lê Diệu Nam cười không nói, làm bộ làm tịch nói: “Bản quan trong trong sạch sạch, cần chủ ý gì, tam biểu ca đừng nghĩ miên man.”
Trương Khải Hiền bị nghẹn, bực mình quay đầu sang chỗ khác, thật là lòng tốt không được báo đáp. Nhưng hắn ta cũng không nóng nảy, dù sao đi nha môn khắc biết.
Lê Diệu Nam đi dặn phu lang một tiếng, thấy sắc trời không còn sớm mới cùng biểu ca tiến cung.
* * *
Lê Diệu Nam đi rồi, Lâm Dĩ Hiên vội rời giường, gọi nha hoàn tâm phúc bên người. Một cái mệnh lệnh ban xuống, trước khác nay khác, để lộ con bài chưa lật vào lúc này có lẽ sẽ là chuyện tốt.
“Đông Tuyết.” Khuôn mặt Lâm Dĩ Hiên lạnh như băng, lộ ra vài phần âm ngoan.“Có nô tỳ.”
“Ngươi bảo Vĩnh Khang đến Sơn Đông một chuyến, lập tức, lập tức, bảo hắn ra roi thúc ngựa cho ta, bố cục bên Sơn Đông phải lập tức vận hành. Nói cho Dương Thi Thi, nếu nàng làm tốt sự tình, ta không chỉ sẽ bỏ qua chuyện cũ mà còn tìm cho nàng một chỗ yên ổn.”
“Vâng.”
“Thu Loan.” Lâm Dĩ Hiên quay đầu, trong mắt ngập tràn lãnh ý. Đời này y vẫn không hiểu dương mưu nhưng nhược điểm quan viên lại nắm không ít, y cũng không tin có Thái tử hỗ trợ còn không đối phó được một cái Hoàng tử.
“Có nô tỳ.” Thu Loan căng thẳng, vội vàng tiến lên nửa bước, cung kính cúi đầu.
“Ngươi dặn dò thương đội Dương Châu, làm cho bọn họ lặng lẽ mang chứng cứ đến tay Đốc tra sử, nhớ rõ làm sạch sẽ cho ta, đừng lưu lại bất cứ dấu vết gì.”
“Vâng, nô tỳ nhận mệnh.”
“Hạ Vũ.” Hai mắt Lâm Dĩ Hiên tối sầm lại, Thái tử tính tình thô bạo, y biết cử động này của mình không khác gì bảo hổ lột da, nhưng y không nhịn được, cũng không muốn nhịn nữa. Huống hồ, dựa theo hiểu biết của y đối với Thái tử, chỉ cần mình làm tốt, chỉ là một cái Thám hoa lang, Thái tử hẳn sẽ không để trong lòng. Bên này tuy mượn đao giết người nhưng bên Thái tử cũng không phải không được chỗ tốt. Vẫn là phu quân nói đúng, không có ích lợi vĩnh hằng, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, y đời này nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ mượn đao của Thái tử.
“Có nô tỳ.” Hạ Vũ cung kính lên tiếng.
Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nói: “Ngươi đi gặp Thái tử trắc phi, bảo nàng thổi gió bên tai, nếu nàng không chịu, ngươi chỉ cần nói Một hồi mưa phùn mai vàng, sánh đôi không sợ người xem, nắm tay bên hồ ngó sen .”
“Vâng.” Hạ Vũ nghi hoặc, mặc dù không hiểu câu thơ có ý gì nhưng chủ tử luôn thần bí, nàng không dám hỏi nhiều, chỉ âm thầm trách cứ cô gia, mau mang chủ tử dịu dàng dễ thương của nàng về đi.
Lâm Dĩ Hiên phất phất tay, cho các nàng lui ra, lúc này thân thể mới bắt đầu thấy mỏi. Không muốn nhớ lại chuyện cũ nhưng cứ hiện lên trong lòng, vị Thái tử trắc phi kia đã từng biến y thành sống không bằng chết. Chỉnh chỉnh một năm sống ở lãnh viện, ăn canh thừa cơm cặn, ngủ trên rơm rạ tàn nát, trong viện toàn rắn rết chuột bọ, muốn sống không được muốn chết thì nương và ca ca sẽ bị lấy ra để áp chế, lúc trước y không biết sao mình có thể sống qua.
Từng bước từng bước trở nên bụng dạ nham hiểm, tựa như thuận theo lý thuyết, lại nói cũng phải cảm ơn bài thơ này, nếu không sao mình có thể bắt được nhược điểm của Liễu trắc phi, sao có thể biết được trước đó nàng từng có một vị tình lang.
Câu thơ này giúp y xoay người ở Thái tử hậu viện, cũng làm cho y trở nên không bao giờ là chính mình. Giờ hồi tưởng lại, cái loại hận ý nồng đậm này vẫn không chỗ phát tiết.
Lâm Dĩ Hiên chìm trong suy nghĩ của mình, đau thương tràn ra không kìm chế được.
“Đa thân, đa thân.” Tiểu Húc Nhi đã rời giường, chầm chậm đi tới, khuôn mặt nhỏ tươi cười thơ ngây. Bà vú bên cạnh lo lắng không thôi, sợ tiểu chủ tử trượt chân.
Lâm Dĩ Hiên ngẩng bật đầu, giọng nói mềm mại của Húc Nhi như một đường cứu chuộc, đánh vào tâm trí y, cả người nháy mắt trở nên sáng ngời. Đúng vậy, y có nhi tử, có phu quân, có một gia đình ấm áp, chuyện đời trước đã đi qua, hiện giờ y chỉ lợi dụng hiểu biết từ kiếp trước để mưu lợi cho mình, sao có thể bị cảm xúc kiếp trước ảnh hưởng.
Khoé môi Lâm Dĩ Hiên nở rộ một nụ cười xinh đẹp, hai gò má như mưa tạnh trời trong sáng chói.
“Ngoan, đến chỗ đa thân nào.” Lâm Dĩ Hiên đùa với Tiểu Húc Nhi, trong tay cầm một khối điểm tâm.
“Đa thân, đa thân.” Tiểu Húc Nhi cười khanh khách, vừa mới học được đi đã muốn chạy, sau đó chắc chắn là té ngã, thân thể nho nhỏ ngã lăn xuống đất. Tiểu Húc Nhi uỷ khuất nhìn về phía đa thân, bĩu môi muốn khóc rồi lại không khóc mà hít hít mũi.
Lâm Dĩ Hiên bị đùa cười, cắn một miếng điểm tâm: “Tiểu Húc Nhi có muốn không?”
Lực hấp dẫn của thức ăn quá lớn, Tiểu Húc Nhi lưu loát đứng lên, tự đi về phía đa thân mình.
Trong lòng Lâm Dĩ Hiên mềm mại, rốt cuộc không chịu nổi để hài tử quá cực khổ, tuy mặt đất phô thảm, té ngã khẳng định vẫn sẽ đau, cười ôm nhi tử lên, phủi phủi tay cho nó.
“Muốn, muốn.” Tiểu Húc Nhi chỉ điểm tâm, tiểu móng vuốt cố với.
Lâm Dĩ Hiên cầm một miếng điểm tâm đặt lên tay nó, giọng điệu dịu dàng tràn đầy cưng chiều: “Tiểu bại hoại.”
* * *
Lê Diệu Nam đi vào Hàn Lâm Viện, rất dễ phát hiện ánh mắt khác nhau của mọi người, cùng với biểu tình muốn nói lại thôi.
Trương Khải Hiền kéo kéo khoé môi, liếc tiểu biểu đệ một cái, lộ ra tươi cười vui sướng khi người gặp họa. Dọc theo đường đi mặc mình nói đến rách miệng mà người này vẫn kín như bưng, bảo hắn ta làm sao bây giờ. Trương Khải Hiền tức giận càng thấy trước mặt tiểu biểu đệ mình không có uy nghiêm. Nói, liền cái đức hạnh kia của hắn ta, hạn cuối còn không có, nào tới được uy nghiêm.
Lê Diệu Nam làm như không thấy, chào hỏi các vị đồng nghiệp như thường ngày, tiếp tục làm việc của mình, giống như hôm qua cái gì cũng chưa phát sinh. Loại thái độ này của hắn khiến người ngoài ngược lại không tiện nói xen vào, dù sao đây là chuyện nhà của Vương đại nhân, bọn họ ra mặt làm gì. Huống chi, ai chẳng biết Lê Diệu Nam là trùm châm chọc!
Lê Diệu Nam cười lạnh trong lòng, mặc kệ người khác có tâm tư gì, vốn trên đầu không có phân, chẳng lẽ hắn phải đổ chậu phân lên người sao?
Trương Khải Hiền không còn gì để nói, chỉ trích trong tưởng tượng của hắn ta đâu? Cảnh tượng tiểu biểu đệ khẩu chiến đàn toan hủ đâu? Vì sao hôm nay lại an tĩnh như thế?
Bất đắc dĩ, Trương Khải Hiền trở lại vị trí của mình, ai làm việc người nấy, Hàn Lâm Viện hôm nay thực sự hoà ái!
Vương đại nhân chờ đến nóng nảy, hôm qua tính kế Lê Diệu Nam, nếu để hắn thoát, chuyện kê đơn khẳng định sẽ sáng tỏ. Nhưng Vương Hoành Viễn rất tự tin, Lê Diệu Nam tuyệt đối sẽ không có chứng cứ, cho nên hôm nay gã chờ, chờ Lê Diệu Nam đến tìm gã tính sổ, hoặc là biện giải cho mình. Vô luận bên nào gã cũng nắm chắc, nhi tử mình bị làm nhục là thật, các vị đồng nghiệp tận mắt nhìn thấy, gã không tin Lê Diệu Nam dám không chịu trách nhiệm!