Sau khi trở về nhà, Lê Diệu Nam bỗng cảm thấy cả người sảng khoái. Hai lần tiến cung, một lần thi đình, một lần Quỳnh Lâm yến, hắn cảm thấy số lần dập đầu còn nhiều hơn từ trước tới nay cộng lại, thật mệt!
Nhưng hôm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, rốt cuộc hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Cảnh Dương hầu phủ và Lê phủ. Lê Diệu Nam vui vẻ cong khoé môi, vừa mới qua nhị môn liền thấy một bóng dáng an tĩnh đứng chờ nơi đó.
“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên cười thật xinh đẹp, mặc một thân xiêm y nguyệt sắc, mặt mày dịu dàng, tựa như người vừa bước ra từ trong tranh.
Lê Diệu Nam ấm áp trong lòng, loại cảm giác có người chờ đợi này thật con m* nó quá tốt, chân bất giác bước nhanh hơn.
“Sao ngươi lại ra đây?”
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười: “Tính toán thời gian vừa đúng lúc liền ở đây chờ ngươi về.”
Trương Khải Hiền bĩu môi, hai người này lại coi người khác không tồn tại, ném một câu: “Ta về phòng trước.” Quay đầu bước đi. Trong lòng kiên quyết không thừa nhận, kỳ thật hắn ta thực ao ước, biểu đệ phu tuy là song nhi nhưng hai người bọn họ đứng cạnh nhau lại khiến người khác cảm thấy trời đất tạo nên, cái loại ấm áp cùng yên tĩnh này khiến người nhìn đỏ mắt.
Lê Diệu Nam mặc kệ hắn ta, tay vòng qua người phu lang, ôm y đi về phía chính viện, vừa đi vừa hỏi: “Tên khốn nạn hôm nay có làm ầm ĩ không?”
Lâm Dĩ Hiên lườm hắn một cái, trong lòng có chút dở khóc dở cười, lớn như vậy còn so đo với nhi tử, cười trả lời: “Tiểu Húc Nhi hôm nay rất ngoan, có thể đứng lên rồi.”
“Phải không?” Lê Diệu Nam kinh hỉ, ngoài miệng kêu tên khốn nạn nhưng sao có thể thật sự không thương nhi tử, chính là nhi tử không dính hắn, quả thật đáng đánh.
Phu phu hai người vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh đã tới chính viện, trên bàn đã bày biện đồ ăn chỉnh tề, Lâm Dĩ Hiên ôn hoà nói: “Ta sợ ngươi ở trong cung chưa ăn đủ, bảo người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, chỗ biểu ca cũng có.”
Lê Diệu Nam sờ sờ bụng cảm thấy đúng là hơi đói, trong cung quy củ lễ nghi nghiêm ngặt sao có thể ăn cái gì.
“Cùng ăn đi.” Lê Diệu Nam kéo phu lang ngồi xuống.
Lâm Dĩ Hiên cong môi cười nhẹ, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, kỳ thật mình đã ăn rồi, nhưng đối với ý tốt của phu quân, y không muốn cự tuyệt.
Lê Diệu Nam vừa ăn vừa nhìn phu lang mỉm cười bên cạnh, chỉ thấy cuộc đời này đủ rồi, có nhi tử, có lão bà, còn được làm quan, đời trước ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, phụ nữ hiện đại sao có thể hiền lành lại săn sóc như phu lang.
Lâm Dĩ Hiên tuỳ ý ăn vài miếng rồi sai người ôm nhi tử đến. Hiện giờ thời tiết ấm dần, Tiểu Húc Nhi mặc không quá dày, thấy đa thân* liền giang hai tay a a a đòi ôm.
(*đa thân: một cách gọi cha khác, tác giả dùng để phân biệt với 2 nam chính)
Trong lòng Lê Diệu Nam lại chua một trận, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, không ngừng tự nói với mình, ôm tôn không ôm tử.
Lâm Dĩ Hiên vẫy lui bà vú, liếc nhìn Lê Diệu Nam một cái, nhịn không được ý cười trong lòng, múc chút canh trên bàn đút cho Tiểu Húc Nhi.
Lê Diệu Nam mở to hai mắt nhìn qua, hiếu kỳ hỏi: “Nó có thể ăn?”
Lâm Dĩ Hiên cười khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Húc Nhi đã chín tháng rồi, có thể ăn chút cơm canh.”
Lê Diệu Nam vẫn luôn ngạc nhiên, chỉ thấy Tiểu Húc Nhi nếm được hương vị, cái miệng nhỏ chép chép, ăn xong lại không ngừng nhìn xung quanh, a a a muốn nữa.
“Quỷ tham ăn.” Lâm Dĩ Hiên điểm nhẹ đầu nhi tử, ánh mắt càng thêm nhu hoà, lại đút cho nhi tử một ít canh, thấy nó ăn cũng nhiều rồi liền mặc kệ nó giương nanh múa vuốt, kiên quyết không đút thêm nữa.
Tiểu Húc Nhi uỷ khuất bĩu môi, Lâm Dĩ Hiên đưa cho nó một cái cửu liên hoàn. Mặc dù hiện tại Tiểu Húc Nhi không biết chơi nhưng tiếng cửu liên hoàn va chạm làm Tiểu Húc Nhi cười khanh khách không ngừng, chốc lát đã bị đa thân dời lực chú ý.
Lê Diệu Nam ăn cơm xong, hai người trở về phòng ngủ, Lâm Dĩ Hiên đặt Tiểu Húc Nhi lên giường, để nó tự chơi, Lê Diệu Nam nhàn rỗi ngồi xuống, kể chuyện hôm nay xảy ra ở Quỳnh Lâm yến.
Lâm Dĩ Hiên hơi cúi đầu, thầm kêu một tiếng may mắn trong lòng, phu quân tính cừu hận của Lục hoàng tử lên đầu Cảnh Dương hầu phủ. Nhưng như vậy mãi cũng không được, xem ra động tác của y nên nhanh hơn, kỳ thật tính kế Lục hoàng tử không khó, khó ở chỗ một là muốn giữ bí mật, hai là muốn trích Thái tử ra, nếu không chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không phát tác, chỉ biết chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
Lâm Dĩ Hiên trầm tư một khắc, do dự nói: “Biện đại nhân là Ngự tiền Đại học sĩ, ông ta ở Hàn Lâm Viện mấy chục năm, ngươi…”
“Không ngại!” Lê Diệu Nam không mấy để ý nói: “Ta định mấy ngày nay tiếp tục viết bản thảo, Hàn Lâm Viện là thanh thuỷ nha môn, tính kế không đến được đầu ta, nhiều nhất chính là đối xử lạnh nhạt, chịu đựng một thời gian là được.”
Lâm Dĩ Hiên ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, Hàn Lâm Viện ngay cả phạm sai lầm cũng không bị coi là tội lớn, người ngoài không đáng vì thế mà hạ mũ, chịu đựng một năm rưỡi liền có thể xuất đầu. Còn bên Liêm Quận vương có lẽ phải liên hệ nhiều hơn, dùng bản thảo Thượng cổ diễn nghĩa của phu quân thường thường xoát tồn tại cảm trước mặt Hoàng Thượng, cho dù không thể diện Thánh, chỉ cần Hoàng Thượng nhớ kỹ người này, rồi cũng sẽ có ngày nổi danh.Ngày hôm sau, Lê Diệu Nam ngồi ở nhà chợt nghe nói, trong cung hạ chỉ tứ hôn, Hoàng Thượng khâm điểm Lý Minh Chương làm Phò mã. Phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt vô cùng, dân chúng truyền lưu một đoạn giai thoại, Trạng nguyên lang phối Thiên gia Công chúa, kia không phải là lang tài nữ mạo ông trời tác hợp sao?
Giữa đám kim khoa Tiến sĩ, có người tiếc hận, càng có có người vui sướng khi người khác gặp hoạ, Lý Minh Chương chiếm đầu danh Trạng nguyên thì thế nào, còn không phải chỉ làm một cái Phò mã thôi sao.
Lê Diệu Nam cảm khái, đáng tiếc Lý Minh Chương tài hoa, nhưng đối với quyết định của hắn ta, Lê Diệu Nam cũng có thể lý giải, hài tử xuất thân từ đại gia tộc có mấy người có thể hưởng thụ tự do, từ ngày bọn họ sinh ra, trên người đã mang một tầng gông xiềng.
Lê Diệu Nam kỳ thật rất may mắn, Mã Ngọc Liên làm việc xấu lại để hắn cưới được một phu lang tốt, lên được phòng khách, xuống được trù phòng, đánh được cực phẩm, còn thông tuệ tuyệt vời, không chỉ biết kiếm tiền nuôi gia đình, còn biết giúp hắn ra chủ ý, phu lang như vậy biết tìm nơi nào!
Lê Diệu Nam cảm thấy mình quả thật rất may mắn, nếu hắn phải cưới một tiểu thư khuê các thì xin thứ cho kẻ bất tài, nữ nhân cổ đại không dám coi thường, đại bộ phận còn ánh mắt thiển cận, cưới một cái cản trở tiền đồ về, hắn biết đi đâu khóc. Dù sao, trước khi cưới song phương không thể gặp mặt, cưới được tốt hay xấu hoàn toàn dựa vào vận khí.
Phu phu hai người ăn xong cơm trưa, Lê Diệu Nam trong lúc rảnh rỗi, triều đình phái quan đại khái phải nửa tháng nữa, vì thế dẫn theo hài tử cùng phu lang đến nhà nhạc mẫu. Hắn biết, tiểu phu lang nhà mình rất nhớ bà.
Lâm Dĩ Hiên cười thật ngọt ngào, nhà khác vô luận song nhi hay nữ nhi đã xuất giá, về nhà nương quá thường xuyên sẽ khiến phu gia không vui. Lê Diệu Nam bao dung làm y cảm động, càng làm y thấy may mắn, kiếp này có thể gả cho phu quân làm thê, nhất định là phúc khí y tu luyện mấy đời.
Nhà Lâm mẫu cách Lê phủ không xa, qua hai con đường là đến. Phu phu hai người cũng không ngồi xe ngựa mà đi bộ, Lê Diệu Nam ôm Tiểu Húc Nhi, Lâm Dĩ Hiên đi bên cạnh hắn, dọc đường hấp dẫn chú ý không ít người, một nhà ba người thật hạnh phúc.
Tiểu Húc Nhi khó có khi để phụ thân ôm, có thể là do lần đầu tiên đi dạo phố, đầu nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy cái diều xinh đẹp liền a a a muốn nắm. Cảnh trí trên đường khiến nó thấy mới lạ, chốc lát xem nơi này, chốc lát nhìn nơi nọ, tuy không biết nói nhưng thấy đồ vật mình thích thì sẽ cao hứng cựa quậy trong ngực Lê Diệu Nam, đầu còn không ngừng lắc lư, khiến không ít người ao ước muốn chết, là hài tử nhà ai sao mà đáng yêu như vậy.
Lê Diệu Nam chọn mua một ít đồ chơi vô hại cho hài tử, Tiểu Húc Nhi hưng phấn, hai móng vuốt cầm đồ chơi liền không buông tay, không cẩn thận đánh rơi xuống đất sẽ a a, chỉ cho phụ thân để hắn nhặt, cả một đường đều là người hầu của nó.
“Lê huynh.”
Lê Diệu Nam xa xa nghe thấy một tiếng kêu to, ngẩng đầu liền thấy là Chu Tiềm, trên tay mang theo đồ vật, bộ dáng đang muốn hồi phủ.
“Chu huynh.” Lê Diệu Nam hướng hắn ta gật đầu mỉm cười. Nhân tình mấy ngày trước của Chu Tiềm, mình còn ghi tạc trong lòng, chẳng qua Ngự sử phủ thật sự không tiện đăng môn, hôm nay có thể gặp gỡ hắn rất cao hứng.
“Vị này hẳn là tẩu phu nhân cùng lệnh lang đi.” Chu Tiềm chắp tay hành lễ, trong mắt lộ ra vài phần ao ước, còn có vài phần tò mò, không nghĩ tới Thám hoa lang đại danh đỉnh đỉnh thế mà lại là một vị từ phụ, nhưng cũng bởi vậy mà ấn tượng của hắn ta đối với Lê Diệu Nam càng tăng một bậc.
“Chu công tử.” Lâm Dĩ Hiên mỉm cười đáp lễ, quay đầu nhìn về phía phu quân, nói: “Để ta ôm đi.”
Lê Diệu Nam thấy Húc Nhi giương nanh múa vuốt, ôm nó khẳng định không có cách nào nói chuyện, nghĩ nghĩ rồi đưa hài tử cho phu lang, dặn dò: “Nếu mệt, để cho hạ nhân hỗ trợ, tên khốn kiếp này không nhẹ đâu.”
Lâm Dĩ Hiên lườm hắn một cái, nào có phụ thân như vậy, người ngoài còn ở đây sao có thể gọi nhi tử là tên khốn kiếp.
Chu Tiềm nhịn không được phì cười ra tiếng, vẻ lo lắng trên mặt tựa hồ cũng bởi đối thoại của phu phu hai người mà bị gió thổi bay.
Lê Diệu Nam bị nghẹn một chút, hắn cũng là bị nhi tử làm đau đầu, dọc đường đều gây sức ép không ngừng, rõ ràng lộ trình hai khắc lại bị bọn họ đi đến một canh giờ, mà vẫn chưa đi đến nửa đường.
“Các ngươi tán gẫu đi, ta mang hài tử đi Tụ Bảo trai.” Lâm Dĩ Hiên cười nói, ôn hoà hữu lễ, để lại không gian cho bọn họ nói chuyện.
“Tẩu phu nhân thật tốt.” Chu Tiềm thu lại tươi cười, nghiêm túc đánh giá người bạn trước mặt, sâu nơi đáy mắt có dã vọng ngay cả bản thân hắn ta cũng không biết. Mặc dù hắn ta không tham gia Quỳnh Lâm yến nhưng sau khi nghe chuyện về Lê Diệu Nam, hắn ta cảm thấy người trước mắt giống như mở ra một con đường mới.
Lê Diệu Nam nhếch môi: “Ta biết, có thể lấy được phu lang là phúc đức ba đời của ta.”
Chu Tiềm thấy hắn nói nghiêm túc, trong lòng tư vị tạp trần, cũng có một ít vui mừng, chỉ hy vọng Thám hoa lang có thể duy trì không thay đổi, dù sao phu lang là một song nhi, theo thời gian trôi… Sắc mặt Chu Tiềm ảm đạm, sinh mẫu của hắn ta cũng là một vị song nhi.
“Còn chưa chúc mừng Lê huynh hôm qua đại xuất phong đầu.” Thu lại cảm xúc trong lòng, Chu Tiềm chúc mừng.
Lê Diệu Nam cười nói: “Đó cũng nhờ Chu huynh nhắc nhở, vốn còn muốn đi tìm ngươi, chính là quý phủ… Hôm nay gặp gỡ vừa lúc, ngày khác mời ngươi uống rượu, không biết Chu huynh khi nào rảnh rỗi?”
Lê Diệu Nam chưa nói hết câu, Chu Tiềm đã hiểu được ý hắn, nhà mình quả thật không tiện đăng môn, nhiều năm như vậy cũng chỉ có Văn Uyên và Lê Diệu Nam chưa từng sợ hãi lão tử hắn ta.
Chu Tiềm suy nghĩ một lát: “Ba ngày sau đi, vừa lúc ba ngày sau Văn Uyên cũng nhàn rỗi.”