Khi đào ra tinh hạch to bằng đồng xu trên đầu tang thi, cũng chứng thực suy đoán của bọn họ, đúng là cấp ba.
Một viên tinh hạch trong suốt có màu xám nhạt, một viên tinh hạch màu lam nhạt.
Bởi vì lúc trước nguyên chủ cũng không có dị năng, cũng không quan tâm đến tinh hạch trong đội ngũ, nên lúc này Đinh Hiểu Manh không biết đây là tinh hạch thuộc hệ dị năng nào.
"Thu dọn mọi thứ đi, kiểm tra xem có ai bị thương không. Nếu bị thương và đã có vợ chính thì tự giải quyết."
"Những ai không có vợ chính thì tự giác cách ly quan sát."
"Những người canh gác lúc nửa đêm hãy tiếp tục canh gác, những người khác có thể nghỉ ngơi.
"Những người canh gác vào rạng sáng thì một giờ sau tiếp tục canh gác."
Giang Hạo ra lệnh, giọng nói của anh ta vang lên, Đinh Hiểu Manh cũng thu hồi dị năng hệ tinh thần của mình.
Cô không quan tâm đến việc đội ngũ sẽ phân chia chiến lợi phẩm như thế nào, vì đối với một người không tham gia chiến đấu và còn được bảo vệ như cô, cô không có quyền phát biểu hay phản đối.
Trải qua trận chiến này, Đinh Hiểu Manh cũng ý thức được, mặc dù cô dùng nước tinh khiết giao dịch với Đồng Quan Nguyệt bọn họ, nhận được lời hứa được bảo vệ.
Nhưng đạo lý "dựa vào núi, núi đổ" này cô vẫn hiểu; thay vì dựa vào người khác, tốt hơn là tự dựa vào bản thân. Dù sao đi nữa, cô cũng cần phải mạnh mẽ hơn.
Cô phải nghiên cứu ra kỹ năng tấn công, không thể cứ chờ đợi được bảo vệ hoặc bị rơi vào tình thế không có khả năng phản kháng.
Nếu không thể nghiên cứu ra dị năng, cô sẽ tìm người dạy cô đấu cận chiến và rèn luyện thể lực nhiều hơn, còn hơn là đối mặt với nguy hiểm mà không có gì để dựa vào.
Cô không muốn làm một bình hoa, và cũng không thể làm một bình hoa.
Khi nghe Giang Hạo nói những lời này, tất cả mọi người đều không ai có ý kiến gì, ai cần cách ly thì tự giác cách ly.
Cũng có người tới tìm vợ chính của mình, lúc này Đinh Hiểu Manh mới nhớ tới một chuyện rằng người nơi này đã tập mãi thành thói quen, mà cô thì vẫn xấu hổ không thôi.
Hiện tại, trên thế giới này, những người thức tỉnh dị năng hệ trị liệu rất ít, ngoài vị vợ chính có dị năng cấp năm ở kinh đô ra, chưa từng nghe nói ai khác đã thức tỉnh.
Những người bị thương nặng chỉ có thể cầu nguyện, mong không bị nhiễm bệnh.
Những người bị cảm xúc quá tải hoặc khi tiến cấp, phải xem họ có vợ chính không, hoặc xem vợ chính có đồng ý giúp họ giải độc không.
Lúc này, Đinh Hiểu Manh cũng mới nhớ ra lý do tại sao vị trí của phụ nữ trong thế giới này cao, và quy định phải lấy nhiều chồng, có người thậm chí lấy hơn bốn người.
Nguyên nhân ngoại trừ tầm quan trọng của nước, còn có một điểm, hormone nữ có thể hóa giải một bộ phận virus zombie, còn có thể giải độc tố và dục vọng do việc thăng cấp mang đến.
Khi Giang Hạo và Đồng Quan Nguyệt đến bên cạnh Đinh Hiểu Manh, Tề Tiểu Đao đã trở về đội ngũ.
Anh ta còn phải gác đêm một giờ, sau đó đến phiên Đồng Quan Nguyệt dẫn đội gác đêm.
"Hai người có ổn không? Có bị thương không?" Thấy hai người tới bên mình bảo vệ, Đinh Hiểu Manh quan tâm hỏi.
"Hiểu Manh, đừng lo lắng, chúng ta không sao, một chút vết thương nhỏ mà thôi." Đồng Quan Nguyệt nghe được Đinh Hiểu Manh quan tâm mình thì rất vui vẻ.
Đinh Hiểu Manh nghe được Đồng Quan Nguyệt trực tiếp gọi tên của cô, tuy rằng cảm giác có chút khác thường nhưng cũng không có phản bác.
Ba người chỉ trao đổi ánh mắt một phen, lại ăn ý về tới góc lều mà Đinh Hiểu Manh sắp xếp.
Hai người đưa mắt nhìn Đinh Hiểu Manh đi vào lều trại, lúc này trạng thái hai người đều có chút mệt mỏi, chọn một vị trí rồi dựa vào tường ngồi xuống.
"Hiểu Manh, đây là tinh hạch của tang thi cấp ba, là hệ thuỷ, cho em."
Giang Hạo cầm một viên tinh hạch màu xanh nhạt đưa cho Đinh Hiểu Manh, vừa mới nghe anh cả gọi tên của cô, cô cũng không có phản đối, cho nên anh ta cũng gọi theo.