“Ta tới rồi.” Một tiếng nổ to vang lên, theo đó là tiếng kêu hùng hồn vang dội của con nghê.
Thừa dịp quỷ hút máu sửng sốt, Minh Phong bảo hộ Bội La, miễn cưỡng né tránh một kích, chính là không may mắn như khi nãy, tuy không bị trúng toàn diện nhưng bị quyền phong lia qua, lồng ngực tê rần, một ngụm máu tươi phun ra, người cũng văng ra ngoài——
“Đây là sao?”
Con nghê ngây ngốc nhìn đám người người thì thương, người thì mệt mỏi, có chút ù ù cạc cạc.
Quỷ hút máu tự cho mình tài giỏi nghi ngờ nhìn con nghê, với kinh nghiệm của mình nó đương nhiên phát hiện mình không phải đối thủ của thứ vừa xuất hiện. Sinh vật cường đại này có lai lịch gì?
Quay đầu nhìn Minh Phong ói máu nằm trên mặt đất, con nghê sửng sốt một chút, đôi đồng tử kim sắc co rút: “Ai làm?” Âm thanh trầm hẳn đi, khí thế cường đại tới cực điểm tản mát ra xung quanh.
Hô hấp mọi người đều cứng lại.
Phong Hổ hơi lảo đảo tiến tới bên người Minh Phong, dùng một tay còn lại đỡ cậu dậy, Minh Phong nương theo sức lực của y, có chút khó khăn đứng lên. Thương tích của cậu không phải quá nặng, ít nhất, so với Phong Hổ cùng Phong Lộ thì tốt hơn rất nhiều.
“Nó!” Minh Phong hất hàm về phía quỷ hút máu.
“Con nghê, giúp ta giết nó.” Minh Phong không chút khách khí yêu cầu.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Khí thế bá đạo của con nghê lập tức dồn về phía quỷ hút máu, nó đã sớm không chống đỡ nổi. Người đổ đầy mồ hôi hỏi.
“Ta là ai? Ngươi xứng hỏi sao?” Con ngươi kim sắc to tròn của con nghê tràn ngập miệt thị lạnh như băng, lạnh lùng hỏi: “Bằng hữu của ta, ngươi cũng dám làm tổn thương?”
Nói xong con nghê nâng móng vuốt đầy lông mao mềm mại của mình, không hề làm động tác gì khác nhưng quỷ hút máu kia liền hét thảm một tiếng như bị trúng một kích thật mạnh, ngã văng ra sau. Lúc rơi xuống đất, mọi người tinh mắt phát hiện, nó đã không còn hô hấp cùng nhịp tim.
Khải Nhĩ, Phong Lộ… cùng mọi người đều kinh hãi nhìn con nghê, quỷ hút máu làm bọn họ lâm vào tuyệt vọng—— cứ vậy mà chết? !
Con nghê giống như chưa hề làm gì hết thu lại móng vuốt, hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ đã bắt đầu lấp lánh—— đây mới là cao thủ a!
Mắt những người còn lại cũng sáng rực, quả thực rất suất a.
“Sao tới muộn vậy?” Minh Phong yếu ớt oán giận: “Nếu ngươi tới muộn chút nữa thì chúng ta đều chết cả rồi.”
Con nghê co rụt cổ, ngượng ngùng há miệng: “Thực xin lỗi a.”
Nó lấy lòng chạy tới trước mặt Minh Phong, dùng móng vuốt to lớn của mình nhẹ nhàng xoa xoa trên người cậu: “Ta có chút việc, ai biết tình huống bên các ngươi lại thế này a.”
Móng vuốt vuốt ve, cơ thể cảm nhận được từng trận mát rượi, Minh Phong đột nhiên cảm thấy vết thương trên người mình tốt hơn hẳn.
Sau đó, không cần Minh Phong nói, con nghê lật đật chạy tới trước mặt Phong Hổ cùng Phong Lộ, trị hết thương tích cho bọn họ.
“Cánh tay của ngươi—— ta không có biện pháp.” Con nghê tiếc hận nhìn cánh tay Phong Hổ.
Phong Hổ hào sảng cười: “Không có gì, lần này có thể nhặt mạng về đã tốt lắm rồi. Ngươi đã cứu mạng tất cả chúng ta a.”
Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ chuyển ánh mắt lấp lánh như ánh sao về phía Minh Phong—— thật lợi hại a! Cư nhiên ngay cả người lợi hại như vậy cũng thành thật trước mặt Minh Phong, quả nhiên Minh Phong lợi hại nhất!
Tâm lý kính ngưỡng, sùng bái vừa mới nẩy mầm đối với con nghê đã bị biểu hiện của nó lúc này đánh vỡ hết.
Bất quá, thần thú to lớn này tốt lắm, ân, tốt lắm!
Hô—— mệt chết!
Mọi người ngã ngồi xuống đất, Minh Phong tựa vào lòng ngực Phong Hổ, Ngải Kỳ ngồi trong lòng Khải Nhĩ, Liên Phỉ thì ngã vào lòng Đạt Hàn, còn lại hai người, tuy không ôm nhau, nhưng ngồi rất gần, rất gần.
“Đúng rồi, Bội La, bảo Lam Việt quét hình tìm kiếm vị trí của Lý Tư đi. Con nghê, giúp chúng ta giết hai đầu trư được không?” Minh Phong thỉnh cầu con nghê.
Con nghê nhìn biểu tình khẩn cầu của cậu, hung hăng rùng mình một cái, giống như nó vừa nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố, liền cuống quít nói: “Hảo hảo, chỗ nào a, ngươi đừng lộ ra biểu tình như vậy.”
“Nga, ta đi đây.” Nói xong, con nghê đã không thấy tăm hơi.
“Nó không có việc gì chứ.” Tuy vừa rồi con nghê biểu hiện sức mạnh phi thường cường đại, chính là Ngải Kỳ vẫn nhịn không được có chút lo lắng cho con thú to lớn vừa cứu bọn họ.
“Sẽ không, mấy anh em nhà bọn họ cũng không phải người hiền lành gì, trước kia đã không biết gây ra bao nhiêu phiền toái. Chỉ thu thập hai đầu trư mà thôi, không sao đâu.”
Hiện giờ Minh Phong hoàn toàn không có hảo cảm với đám hỏa trư tộc vẽ đường cho hưu chạy, nếu không phải bọn nó bị mê hoặc, hơn nữa, một lần tiêu diệt cả hai chủng tộc chỉ sợ nhân tộc sẽ bị tất cả các chủng tộc khác trên tinh cầu kiêng kị thì cậu đã không tiếc tiêu diệt sạch đám hóa trư này.
“Đúng rồi, cuộc chiến bên bộ lạc miền núi kia thế nào?” Minh Phong đột nhiên nghĩ tới.
Phong Hổ không để ý khoát tay: “Không cần lo lắng, theo kinh nghiệm trước kia, chỉ mới qua một khoảng thời gian, tuyệt đối là nhân tộc chiếm thượng phong, trong khoảng thời gian ngắn bên chúng ta sẽ không có thương vong, hơn nữa thực lực chúng ta đã tăng thêm một bậc. Chờ thu thập tộc quỷ hút máu xong, lại qua bên kia xử lý sự tình cũng không muộn.”
“Đúng rồi, chúng ta phải nhanh chóng chạy tới đó, bằng không chờ quỷ hút máu tới kịp, tộc nhân của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Khải Nhĩ lo lắng nói.
“Quỷ hút máu đã đi đời nhà ma.” Bội La vẫn im lặng đột nhiên mở miệng nói một câu, bình tĩnh tựa như nói một việc nhỏ xíu không đáng kể.
“Cái gì?” Liên Phỉ kêu to: “Sao có thể? !”
Cái miệng nhỏ của Bội La mím lại: “Sao không có khả năng, là bằng hữu của Minh Phong giúp đỡ a.” Lam Việt xem như bằng hữu đi.
Nghĩ tới thực lực của con nghê vừa xuất hiện, miệng Liên Phỉ lập tức há to, cuối cùng vẫn ngậm lại.
“Chính là có cảm giác không chân thật chút nào a, chúng ta không có chút cảm giác nào hết.” Ngải Kỳ ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, ngây ngốc nói, hôm nay đã chịu rất nhiều kích thích, đại não có chút chịu không nổi.
Minh Phong khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn cảm giác gì? Tộc quỷ hút máu cách chúng ta xa như vậy làm sao có cảm giác được a.”
“Thiết, thực không có ý tứ.” Liên Phỉ nhàm chán nắm ngón tay Đạt Hàn lên nghịch.
“Bất quá nói tới thì, Liên Phỉ, ngươi định chừng nào mới ở cùng một chỗ với Đạt Hàn?” Phong Hổ thích thú nhìn hành động thân mật của Liên Phỉ cùng Đạt Hàn. Phát hiện bầu bạn mình vừa nghe vấn đề này thì cũng lén vãnh tai lên, tâm tình liền tốt hơn.
Liên Phỉ đỏ mặt, nhưng không giãy ra khỏi tay Đạt Hàn, ngược lại càng vùi vào lòng hắn hơn: “Cái gì mà kêu là ở cùng một chỗ, thật khó nghe. Chúng ta lúc nào ở cùng một chỗ có liên quan gì tới ngươi, nhiều chuyện!”
Đạt Hàn hàm hậu, mặt đã sớm đỏ rực. Thấy Liên Phỉ càng vùi sâu vào lòng mình hơn thì lộ ra biểu tình vô cùng cao hứng, thật cẩn thận ôm lấy thắt lưng Liên Phỉ, vẻ mặt sủng nịch.
“Hiện giờ thế nào? Trận chiến này cứ vậy kết thúc à?”
Khải Nhĩ không dám tin hỏi. Cứ có cảm giác đầu voi đuôi chuột, cứ như còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi ấy.
Phong Lộ tức giận liếc trắng mắt: “Thế ngươi muốn thế nào, mọi người chiến đấu đẫm máu mấy ngày mấy đêm, sau đó có một kết cục bi tráng à?”
“Thực xấu hổ!” Khoa Bố Đa lời ít ý nhiều phát biểu ý kiến của mình.
“Đúng đúng a, chính là cảm giác này.” Khải Nhĩ phản ứng lời Khoa Bố Đa đầu tiên, liên tục gật gù, tuy bọn họ còn chưa kịp tới chiến trường, chính là hiện tại rõ ràng cảm thấy nhẹ nhàng như vậy, rất có cảm giác tội lỗi a.
“Bất quá lần này đúng là may mắn a.” Minh Phong nghĩ tới mình cùng Phong Hổ vốn định dạo chơi dưới lòng đất vài ngày, nhưng sau đó không biết vì cái gì liền cảm thấy chuyện tử linh giới rất quan trọng mà vội vàng chạy về, nếu không trở lại thì——
Nghĩ tới đây, Minh Phong đổ một thân mồ hôi lạnh, cảm giác Phong Hổ phía sau cũng cứng đờ, hiển nhiên hai bọn họ nghĩ cùng một chuyện.
“May mắn chúng ta đã trở lại.” Phong Hổ ôm chặt Minh Phong, y không dám tưởng tượng nếu mình về trễ một chút sẽ nhìn thấy cảnh tượng thế nào.
“Bất quá, Minh Phong, con thú cao lớn kia là ai a?” Liên Phỉ nhịn không được tò mò hỏi.
Minh Phong vỗ vỗ Bội La, để nó chầm chậm đi vào giấc ngủ, tiểu hài tử cần ngủ đủ giấc a.
“Là bằng hữu quen biết lúc ở vực sâu, là một người tốt, các ngươi sẽ thích nó.” Nghĩ tới con nghê đơn thuần thật thà chất phát, Minh Phong cười.
“Kể chúng ta nghe về những chuyện ở vực sâu đi, chúng ta đều rất hiếu kì a.”
Ngải Kỳ tò mò nhìn Minh Phong, vực sâu khủng bố, thần bí kia đều làm bọn họ thực tò mò a.
“Nga, nơi đó a, bắt đầu nói từ lúc ta rớt xuống đi.”
Minh Phong một lần nữa kể lại chuyện mình ở vực sâu, lúc nghe tới những sinh vật thần kì, chủng tộc nhiệt tình, ánh mắt mọi người đều sáng lấp lánh, hận không thể tự mình xuống lòng đất một lần.
“Ta đã trở lại.”
Con nghê nhiệt tình nhìn Minh Phong, lấy lòng nói.
Những người chờ đợi nãy giờ vô cùng bội phục, sự sợ hãi từ tâm lý lập tức biến mất.
“Minh Phong, người kia bảo ta xách thi thể hai đầu trư về đây.” Nói xong nó quăng hai đầu trư thật lớn xuống đất, làm bốc lên một trận tro bụi.
“Đúng rồi, các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?” Con nghê tò mò hỏi.
“Bên chúng ta phát sinh chiến tranh rồi——” Minh Phong mở miệng giải thích nguyên do, mới nói được một câu đã bị con nghê đánh gảy.
“Gạt người! Xem đám các ngươi…” Con nghê vươn móng vuốt chỉ vào bốn đôi, nga, không, là ba đôi thân mật ôm lấy nhau cộng thêm hai người thoạt nhìn cũng rất nhàn nhã: “Các ngươi rõ ràng nhìn còn nhàn nhã hơn đang đi dạo chơi.”
Nói ra cũng đúng, bọn họ đương nhiên biết trạng thái của mình lúc này, thực hắc tuyến phát hiện người ta chỉ nói sự thật.
Minh Phong buồn bực cúi đầu, lập tức ngẩng lên: “Ta còn chưa nói xong.”
“Bên chúng ta quả thật đã xảy ra chiến tranh, nhân loại suýt chút nữa đã bị diệt tộc. Bất quá hiện giờ đại khái đã không còn vấn đề. Cám ơn ngươi, con nghê, ngươi đã giúp chúng ta đại ân.” Minh Phong thực tâm nói cảm tạ, lần này nếu không có con nghê, nhân tộc bọn họ quả thực không thể sống sót.
Con nghê vui vẻ giơ móng gãi gãi mặt: “Ta cũng đâu có làm gì, dù sao chúng ta cũng là bằng hữu a.”
“Vậy giúp chúng ta thêm một việc đi.”
“Hảo!” Không hỏi một tiếng, con nghê thật hào phóng đáp ứng.
“Mang nhóm chúng ta tới chiến trường đi, còn có thi thể hai con trư kia nữa.
“Đúng rồi, con nghê, ngươi cứ dùng biểu tình lúc chúng ta mới gặp mặt đi. Ân, đừng nói chuyện là được.”
Lúc leo lên lưng con nghê, Minh Phong đã nói thêm một câu.
“Nga, tốt.” Con nghê nâng nóng vuốt bự của mình gãi gãi đầu, cộc lốc đáp ứng.
Sau một trận cưỡi mây đạp gió, trong nháy mắt đã tới chiến trường.
Tiếng chém giết vang vọng khắp nơi, cả chiến trường đều là cảnh tượng huyết tinh. Đầy đất đều là tay chân bị chặt cụt, mọi người thở phào một hơi, quả thật không có nhân tộc bị thương vong, tất cả đều là thi thể hỏa trư tộc.
Đứng đầu là một loạt chiến sĩ nhân tộc, đứng vững trước thế tấn công của hỏa trư tộc. Phía sau dãy ma pháp sư không ngừng phóng ra ma pháp mê muội, chỉ là ma pháp sơ cấp đơn giản, nhưng lại linh hoạt bắn vào rừng địch nhân đông đảo, mỗi lần lại mang đi không ít sinh mệnh.
Một đám người cùng con nghê vừa lúc dừng ở giữa hai bên đang chém giết.
Một con quái vật thật lớn từ trên trời giáng xuống, song phương đều giật nảy, tự động nhảy ra xa, chăm chú quan sát người vừa tới.
Dưới nhiều ánh mắt chăm chú nhìn mình, con nghê nghiêm mặt, bộ lông mao trên người dù không có gió vẫn tung bay, nó ngồi chồm hổm thật oai nghiêm, đôi mắt kim sắc lóe ra quang mang khiếp người.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai có can đảm động vào nó.
Phong Hổ cùng Minh Phong đang ôm Bội La thản nhiên nhảy xuống từ lưng con nghê, Phong Hổ mỉm cười với song thân. Minh Phong theo thói quen vẫn làm mặt than, chỉ cần cậu không muốn, tuyệt đối không có ai nhìn ra bất cứ biểu tình gì từ vẻ mặt cậu.
Khải Nhỉ thì vui sướng, hôm nay quả thực rất kích thích. Từ lúc sinh ra tời giờ lần đầu tiên được nhận được nhiều ánh mắt chăm chú như vậy. Trái tim hắn chịu không nổi nga…
Ngải Kỳ chú ý ánh mắt mọi người, gương mặt nhỏ nhắn đỏ rực, nhảy vào lồng ngực Khải Nhĩ đã leo xuống trước đó, không dám lú đầu ra.
Phong Lộ cùng Khoa Bố Đa cũng đã nhảy xuống từ sớm. Phong Lộ vẫn mỉm cười ôn hòa, nếu bỏ qua những vết thương chật vật trên người hắn thì có cảm giác quý ông lịch lãm; Khoa Bố Đa thì vẫn bộ dáng nghiêm mặt như cũ, giống như căn bản không chú ý tới ánh mắt xung quanh.
Liên Phỉ kéo tay Đạt Hàn cùng nhảy xuống, đối với ánh mắt của mọi người thì nhìn lướt một vòng, có chút mất kiên nhẫn nhíu mi: “Thiết, có gì hảo nhìn!” Cái miệng nhỏ than thở một câu. Sau đó, tay bị Đạt Hàn túm nhẹ một chút, cho Đạt Hàn đang đỏ mặt một cái liếc mắt xem thường nhưng rốt cuộc cũng ngoan ngoãn im miệng.
“Ô, mọi người hảo a.” Phong Hổ thoải mái chào hỏi tộc nhân. Sau đó đưa tay quăng hai thi thể hỏa trư tộc xuống đất. Y không hiểu cái gì là chiến tranh khoa học kích thích tâm lý địch nhân này nọ, chính là, bản năng dã thú nói cho y biết nếu làm vậy nhất định sẽ có tác dụng rất lớn.
Thi thể hỏa trư tộc vừa xuất hiện, song phương lập tức xôn xao.
Hỏa trư tộc đồng loạt lui về sau vài bước, hung ác trong mắt cũng lui đi không ít, nhìn thấy hai thi thể kia, có vài đầu hỏa trư đã bắt đầu xuất hiện tình tự sợ hãi. Chúng nó không hiểu, hai cao thủ trong tộc vì sao lại xuất hiện ở nơi này, lại còn là thi thể? !
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía con nghê, lại bị khí thế của nó làm khiếp sợ mà dời mắt, không dám nhìn. Chỉ dám thỉnh thoảng dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn một chút.